Vương Phi Bướng Bỉnh

Chương 4: Đông ly quốc




Ba ngày trước ở Đông Ly Quốc

“Vương gia, Hoàng Thương có lệnh truyền người vào cung gấp” Vô ảnh báo . Sống lưng vô ảnh lạnh có vì hàn khí trên người của vương gia thật khủng khiếp

“Phụ Hoàng hạ chỉ sao” Nam Cung Thần ngồi xem sách hỏi

“Thưa...là, Lâm công công hiện đang chờ người bên ngoài” Vô Tình bàn tay đã đầy mồ hôi cứ khi nào triệu vương gia vào cung gấp thì đảm bảo là hàn khí trên người vương gia rất lạnh lẽ

“Được rồi, ngươi lui xuống đi” Nam Cung Thần đặt quyển sách xuống đi đến cửa sổ đứng

“Nô tài, lui xuống” Vô Tình sau khi nghe được từ lui xuống nhanh chóng chạy ra khỏi phòng vương gia ngay lập tức

Trong thư phòng nam tử đang suy nghĩ xa xăm cộng thêm ánh nắng vàng ban mai làm mái tóc của hắn rực rỡ nét đẹp của mái tóc hắn rực rỡ ,nét đẹp không một nam nhân nào có được. Một thần sắc bí ẩn không thể nào đoán được

“Vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong hiện đang ở ngoài cửa đợi người” Lãnh Dạ bước vào phòng bẩm báo, khiến hắn phải ngơ ngẩn về vương gia

“Ừ ,phụ hoàng đang ở ngự thư phòng hay đang ở đâu” Nam Cung hỏi, rồi bước ra khỏi phòng

“Bẩm vương gia, hoàng thượng đang đợi người ở ngự thư phòng” Lãnh Dạ trả lời .Nam Cung Thần gật đầu rồi lên xe ngựa

“Bẩm Hoàng thượng , Chiến Thần Vương gia cầu kiến” Một thái giám vào bẩm báo

“Truyền vào” Hoàng thượng trả lời nhưng vẫn phê tấu trương

“Thần nhi, tham kiến phụ hoàng” Nam Cung Thần bước vào Ngự thư phòng hành lễ

“Thần nhi, đứng lên đi không cần đa lễ” Hoàng đế Nam Cung đặt bút xuống

“Đa tạ, phụ hoàng” Nam Cung thần đứng dậy

“Có biết ta truyền hoàng nhi vào cung gấp có chuyện gì không” Nam Cung Hạo nhìn Nam Cung Thần hỏi. Hoàng đế Nam Cung Hạo sau khi lên ngôi dốc hết sức củng cố triều đình và lo cho dân ,thương dân như con, nên Nam Cung Hạo rất được lòng dân và các quan thần trong triều đình kích ngưỡng ,tôn trọng

“Phụ hoàng, nếu nhi thần đoán không lầm là sinh thần hoàng thái hậu của Thiên Long Quốc, người muốn con đi” Nam Cung Thần trả lời rành mạch

“đúng vậy, nhưng hoàng nhi đoán đúng một nửa thôi. Con cũng biết 10 năm trước Thiên Long Quốc nghèo nàn ,lạc hậu nhưng 10 năm sau phát triển trở thành cường quốc đứng đầu 5 nước, ta sợ Thiên Long Quốc hợp tác với 4 nước kia đánh nước Đông Ly Quốc chúng ta ,mà chiến tranh nhân dân sẽ khổ ta không muốn chiến tranh” Nam Cung Hạo vẻ mặt u sầu ,rồi lạt thở dài

“Phụ hoàng bây giờ phải làm sao” Nam Cung Thần hỏi

“Phải nhờ đến Hoàng nhi con rồi” Hoàng đế trả lời

“Tại sao phải nhờ đến Hoàng nhi” Nam Cung Thần lạnh lùng hỏi

“Hoàng nhi con cũng biết mấy nước kia đều là cầu thân công chúa Thiên Long Quốc ,ta muốn con sang đấy cầu thân công chúa Ngọc Châu, ý của hoàng nhi thế nào không muốn ta bảo triệt nhi vậy nhưng mà hai người hơn nhau một tuổi ,huynh đệ khác của con cũng đã có vương phi hết rồi, còn có 5 ,6 đứa .Mà năm nay đã 20 tuổi cũng nên lấy vương phi đi “Hoàng đế Trả lời

“Phụ hoàng ,nhi thần tuân lệnh đi cầu thân công chúa Ngọc Châu

“Vậy Hoàng nhi về chuẩn bị mai lên đường ,cho cả hoàng đệ Triệt nhi đi cùng. Ta cũng gửi thư sang Hoàng đế Thiên Long Quốc rồi chỉ cần công chúa Ngọc Châu đồng ý thôi”Hoàng đế trả lời

“Vậy, nhi thần cáo lui” Nam Cung thần hành lễ rồi lui ra ngoài

“ừ ,đi đi” Hoàng thượng trả lời nhìn Nam Cung Thần đã đi khỏi vuốt tròm râu cười giảo hoạt như hồ ly già (Thần nhi con đã mắc câu mà ta đã tốn công sức bày ra giờ chỉ cần chờ người dâu tức kia về thôi. Ha ha ha thế là từ nay không phải ngồi nghe kinh luyện phật sang sảng hay giáo huấn của mẫu hậu và từ nay không phải nghe tiếng than này nọ ,có thể ôm Quỳnh nhi ngủ rồi đúng là ven cả đôi đường rồi ha ha ha ha ha ha)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.