Vương Gia! Vương Phi Có Hỉ!!!

Chương 51




“Không biết.”

Cô lắc lắc đầu. Hai người này, một kẻ thể hiện ra bên ngoài, còn Huyễn Phong lại giấu năng lực, thật sự không thể nhìn ra hai người ai hơn ai.

“Cái gì? Ngay cả con cũng nhìn không ra à.”

Cô liếc mắt nhìn hắn, nàng cũng không phải thần tiên nha, cá làm sao cái gì cũng biết được.

Huyễn Phong áo trắng tung bay, mũi kiếm màu bạc của mĩ nam tử đã đâm đến trước người hắn. Trong khoảnh khắc thanh kiếm kia tưởng chừng như đâm thủng ngực hắn, đôi mắt hắn chợt lóe, thân hình bay ra xa né tránh công kích của mĩ nam tử.

“Muốn tránh?” Mĩ nam tử cong khóe môi, đôi mắt hẹp dài mang theo ý khinh thường.

“Hóa ra tế ti đại nhân được người ngời kính trọng cũng chỉ là một kẻ hèn nhát chỉ biết tránh né.”

“Khích tướng à? Vô dụng.” Huyễn Phong nhìn nam tử yêu nghiệt trước mặt, nhếch môi nhẹ nhàng nói.

“Ngươi thật muốn tiếp tục tránh sao? Vậy thì đừng trách ta không khách khí.” Bị nhìn thấu ý đồ, gương mặt tuấn mĩ càng thêm thâm trầm. Đôi mắt hung ác nham hiểm đen lại, hắn đã muốn đấu với Huyễn Phong từ lâu. Vì sao mà hai người sinh ra đều có pháp lực, nhưng Huyễn Phong lại được tôn sùng là tế ti tối cao của Nguyệt Thần Quốc, còn hắn lại bị coi như yêu nghiệt hại người. Nếu không phải chính hắn từ đau khổ vùng lên, thì làm sao có được địa vị như ngày hôm nay?

Cẩm bào lửa đỏ tung bay, hắn ném bảo kiếm màu bạc xuống. Hai tay chậm rãi vươn ra ngưng tụ pháp lực, đôi mắt hẹp dài nheo lại, hô hấp nặng nề.

Gió gào thét, lá cây lay động phát ra âm thanh sàn sạt, giống như mãnh thú gầm thét. Trời xanh bị một mảng mây đen bao phủ, giống như sắp có mưa bão to.

Huyễn Phong nhìn động tác của mĩ nam tử, gương mặt trở nên nghiêm trọng. Hắn quay lại dặn dò đám người cô:

“Mọi người cẩn thận.”

Đám người lão đang hoang mang khó hiểu trước việc làm của người áo đỏ, nghe Huyễn Phong nói đều không khỏi nhíu mày. Nhìn lên bầu trời bị biến thành xám xịt, mây đen tầng tầng kéo đến, áp lực trong không khí tăng vọt, liền cảm thấy có một dự cảm không lành.

Dạ  và Ảnh ra chiêu cuối kết liễu đám Thần binh đang chiến đấu, bốn thiếu niên cũng điểm huyệt mấy tên nãy giờ đánh cùng bọn họ. Sau 8 người vụt một cái đã đến chỗ cô quan sát tình hình.

Thủ lĩnh Thần binh bị lão chế trụ, cũng chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn một màn quỷ dị trước mắt, trong lòng mong giáo chủ có thể đánh bại tế ti đại nhân, bọn họ có thể thuận lợi trở về Băng Tuyết quốc.

Đùng…

Đột nhiên gió điên cuồng nổi lên, một sấm giật vang trời. Tiếng nổ trong u cốc thanh tĩnh càng làm cho người ta sợ hãi.

Tiểu muội Muội được lão ôm nhất thời bị tiếng sấm này làm sợ tới mức oa oa khóc to, tiếng khóc cùng tiếng sấm đan vào, tăng thêm mấy phần quỷ dị.

“Tế ti đại nhân, ngươi cũng nên biết thế nào là sức mạnh Hỏa ảnh thuật.”

Mĩ nam tử bỏ ngoài tai tiếng sấm cùng tiếng khóc của cô nhóc, đôi mắt hẹp dài nhìn Huyễn Phong, lộ ra mấy phần hưng phấn, hắn sẽ nhìn xem người này có năng lực phá giải Hỏa ảnh thuật của hắn hay không.

Hai tay thon dài càng không ngừng chuyển động, ở giữa không trung xuất hiện một hình bát quái khó hiểu. Mấy người lão không nhìn thấy gì, nhưng Huyễn Phong và cô lại nhíu mày, nhìn chằm chằm hành động của mĩ nam tử.

“Đi.” Mĩ nam tử hô to một tiếng, trên không trung hiện lên một cái lưới lớn màu vàng đang hướng đến Huyễn Phong.

Huyễn Phong nâng mi, mở ống tay áo ra, hai tay mở rộng hướng về cái lưới.

Đùng đùng hai tiếng, chưởng phong chạm đến cái lưới vàng, vô số hoa lửa bắn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.