Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 8




Editor: Heo Con

Ôn Như Ý không biết dùng từ gì để hình dung tâm trạng của mình giờ phút này.

Tỉnh táo.

Giờ khắc này nàng vô cùng tỉnh táo, phản ứng nhanh nhất trong đời, khống chế tay chân của mình đã cứng đờ, nàng không biết Lệ Kỳ Sâm ở chỗ này đợi bao lâu, càng không rõ hắn là trùng hợp hay là cố tình, mấu chốt chính là cả ngày nàng đi lại trong chùa Tây Sơn tìm đường ra, ý của hắn cũng không rõ ràng.

Vì thế, đến tột cùng phải nói dối chỉ là tìm không thấy đường hay là thừa nhận mình muốn chạy trốn, lựa chọn này vô cùng quan trọng.

Lệ Kỳ Sâm không ngốc, không thể nói dối, ngày đó nửa đêm trèo tường, hắn liền nhìn ra mình muốn chạy trốn, nói lạc đường, ở trong chùa tìm được nàng miễn cưỡng còn có thể hoàn toàn cho qua, nhưng lại là ở trên đường mòn xuống núi, làm sao qua được.

Không qua được thì càng nói càng bất lợi với chính mình.

Vậy chỉ còn lại một con đường.

Ôn Như Ý thân hình bất động, người trong đình bên kia đã động, Lệ Kỳ Sâm chậm rãi từ phía trên xuống dưới, cách nàng chỉ có mười bậc thang.

Hắn đứng ở chỗ đó, thân hình có vẻ đặc biệt cao lớn, một đôi mắt thâm thúy nhìn không ra bất kỳ hỉ nộ gì, ngày thường nữ tử nhìn thấy trên mặt đều sẽ thẹn thùng, một mạt tuấn lãnh.

Hắn thong thả bước xuống.

Xung quanh không âm thanh nào, trên đường mòn chỉ có tiếng chim sẻ phía trong cánh rừng truyền đến, còn có tiếng lá cây rào rạt vang lên khi gió thổi qua, lúc này tiếng bước chân nhẹ nhàng của hắn truyền vào tai nàng, lại giống như người hơn một ngàn cân đang đi tới, trọng lượng ở chân có thể làm toàn bộ mặt đất rung chuyển.

Thình, thình, thình.

Cách nàng hai bước thì dừng lại, lúc này chỉ cần vươn tay là có thể bắt lấy bả vai nàng, Lệ Kỳ Sâm nhìn nàng cố gắng khắc chế buông lỏng bả vai, theo đó hoa tai trên vành tai cũng động, tâm tình của nàng rất không bình tĩnh.

Trong thanh lãnh có một mạt trầm thấp: " Nàng muốn đi chỗ nào?"

Trên ngọn cây gần đó hình như có cái gì nhảy qua, tiếng xoạch nhỏ vang lên.

Một lát, Ôn Như Ý xoay người lại, rơi lệ đầy mặt.

Nàng khóc ở trong rừng trúc nhỏ khóc, hốc mắt còn chưa hết sưng đỏ, giờ phút này có vẻ càng thêm mê người, nàng khẩn trương mím môi, cứ như vậy nhìn hắn, cũng không né tránh ánh mắt hắn, nước mắt to bằng hạt đậu chảy xuống, giống như đã khởi động chốt mở, vô thanh vô tức chảy, lại hiện ra một cổ bi thương nồng đậm..

Đối mặt như vậy một lát, Ôn Như Ý quỳ xuống, khóc nức nở nói: “Thiếp thân muốn rời khỏi nơi này, cầu Vương gia thành toàn.”

Đây là thừa nhận bản thân muốn chạy trốn, trèo tường cũng được, nghĩ mọi cách từ  chùa Tây Sơn tìm đường ra cũng được, nàng chính là muốn rời khỏi vương phủ, rời khỏi hắn.

Lệ Kỳ Sâm rũ mắt, nàng quỳ trên mặt đất, ngón tay nhỏ nhắn đặt trên phiến đá xanh hơi ửng đỏ, ngày hôm nay ở chỗ râm mát ngốc lâu như thế, nếu không khoác một kiện áo ngoài, sẽ cảm thấy hơi lạnh, huống chi là ở trên núi, cứ quỳ như vậy, khó tránh khỏi sẽ lạnh

“Vì sao muốn rời đi?"

Ôn Như Ý hít nhẹ một hơi, tiếng khóc cũng uyển chuyển: “Thiếp thân sợ Vương gia tặng thiếp thân cho người khác.”

Trả lời như vậy lại làm người khác cảm thấy ngoài ý muốn, Lệ Kỳ Sâm ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng nga một tiếng, Ôn Như Ý nhẹ nắm khăn lụa quấn trong tay, nói “Nửa năm trước Vương gia từ Túy Tiên Lâu mua Phụng Tiên cô nương đưa về, một tháng trước Liêu Vương gia đại thọ ngài liền đem nàng cho người khác, một năm trước còn mang về hoa khôi được yêu thích trong họa phường Mẫu Đơn cô nương mang về, sau đó ngài cũng đem nàng cho người khác, thiếp thân sợ…… Thiếp thân sợ Vương gia cũng đem thiếp thân……”

Kế tiếp không nói được nữa, Ôn Như Ý khóc như hoa lê dính mưa, ở trước mặt hắn, giống một đóa hoa mỏng manh, chút lời nói hơi nặng cũng sẽ làm nàng kinh sợ, bị dọa sợ, thân mình nàng không kìm được run rẩy, giờ phút này nàng chỉ có sợ hãi và sợ hãi.

Qua một lúc lâu, Ôn Như Ý vẫn chưa nghe thấy hắn nói chuyện, chỉ cảm nhận được tầm mắt của hắn ở trên người mình, Ôn Như Ý cắn răng, ngẩng đầu, đôi mắt ướt át nhìn về phía hắn, trong ánh mắt nàng bách chuyển thiên hồi, tất cả đều là dòng chảy tình cảm.

Tục ngữ nói rất đúng, mười năm mài nhất kiếm, Ôn Như Ý tốn mười năm công sức rèn luyện diễn xuất, giờ phút này là đại bạo phát, một cái chớp mắt, nước mắt đã rơi, thân mình run rẩy, có lẽ với gương mặt của Ôn Như Ý trước kia diễn không có hiệu quả, đây một dung nhan xinh đẹp đặc biệt động lòng người, sợ hãi, đáng thương, lại rất quật cường.

Lệ Kỳ Sâm vẫn không dời mắt nhìn nàng, ánh mắt hơi lóe, Ôn Như Ý kéo váy đầu gối,  hàm răng trắng muốt cắn môi, muốn cắn tới chảy máu, nước mắt từ đáy mắt tràn ngập liền rơi xuống, còn chịu đựng không muốn khóc lớn.

Không thể thua!

Một trận gió thổi  tới, không có ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cánh rừng nên đặc biệt lạnh, Ôn Như Ý nhịn không được rùng mình một cái, quần áo đơn bạc, co rụt lại, nàng càng có vẻ đáng thương.

Cuối cùng hắn cũng nói chuyện.

Giọng nói lạnh lẽo, nghe không thấy dao động: “ Nàng không phải vẫn luôn muốn rời khỏi vương phủ, còn sợ bổn vương tặng nàng cho người khác.”

Hắn biết!

Ôn Như Ý trong lòng run lên, biểu tình không thay đổi.

Không thể hoảng sợ! Không thể làm hỏng chiêu bài!

“Lúc trước khi Vương gia phái người đi đưa tiểu sính, thiếp thânthật sự không muốn tiến vào vương phủ, bên ngoài đều truyền Vương gia là người tàn nhẫn độc ác, người vào vương phủ, sống không quá mấy năm liền cũng không còn mệnh, thiếp thân…… Nghĩ vậy liền không có ý niệm muốn sống, sau khi vàovương phủ cũng chỉ muốn chạy trốn, nhưng mà sau khi cùng Vương gia ở chung, thiếp thân mới phát hiện ngài cũng không giống với bên ngoài đồn, trong phủ các vị các tỷ tỷ cũng ở chung thật sự hòa hợp, Vương gia đối xử với các nàng đều rất tốt, đối với thiếp thân…… Cũng rất tốt."

Ôn Như Ý nói, vẻ mặt thay đổi, giọng nói cũng từ khóc nức nở dần dần chuyển sang bình tĩnh, giọng điệu cũng không còn bi thương, ngược lại là thêm một mạt giống như cảm thấy ngượng ngùng, rất nhanh chuyển từ bất ngờ lại biến thành bi thương: “Nhưng sau  thiếp thân lại nghe nói chuyện Phụng Tiên cô nương, thiếp thân tình nguyện chết, cũng không thể chấp nhận”

Hai đoạn lời nói đem ba sự kiện đều giải thích, vì sao nhảy sông tự sát, vì sao muốn trèo tường đào tẩu, vì sao bây giờ lại muốn chạy trốn.

Cảm xúc phập phồng lên xuống, nghe thấy cũng khiến cho người đau lòng thương tiếc, sinh ra đẹp người, khóc cũng động lòng người, nước mắt tràn ở khóe mắt, muốn rơi cũng không rơi, như là đang chờ người tới thế nàng lau đi, hảo hảo trấn an nàng.

Lệ Kỳ Sâm khóm người, giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt nàng, này một mạt vốn đã tràn đầy theo gương mặt nàng chảy xuống dưới..

Cũng may trên mặt nàng không có son phấn, nếu thêm dày nặng chút, biện pháp khóc khóc này sợ là trực tiếp làm người ta từ đường mòn đá xuống núi đi.

Ôn Như Ý nắm bắt thời cơ rất tốt, khi tay hắn lùi về phía trước, đúng lúc nắm lấy.

Tay nàng đặt trên mặt đất lâu như vậy, hơn nữa do đang quỳ nên rất là lạnh, mu bàn tay hắn lại ấm áp, đối với Ôn Như Ý nói thực thoải mái, đến từ bản năng hướng tới chỗ ấm áp dựa sát, tay Ôn Như Ý lại dùng sức nắm chặt vài phần.

Tay lạnh như băng tay hướng về phía hắn truyền đạt cái gì, ánh mắt khi nàng nắm chặt, có vài phần vội vàng, không chịu buông ra.

Lệ Kỳ Sâm khóe miệng hơi câu: “ Nàng thích bổn vương.”

Nếu nói thích, sẽ không yên bình, thiếp thất ở phủ đệ kia, còn có Như phu nhân sẽ nhảy hồ nước, người nào không thích Vương gia, so với Ôn Như Ý còn điên cuồng hơn nhiều.

Ôn Như Ý thấy hắn không có buông tay, đánh bạo mượn tay hắn làm mình đứng lên.

Nhấc chân sải bước lên bậc thang, đứng ở  phía dưới hắn một bậc, dựa sát vào hắn duỗi tay để ở trên ngực hắn, sườn mặt nhẹ áp vào hắn, thanh âm thực nhẹ: “Vương gia là nơi thiếp thân dựa vào, đáp ứng thiếp thân, vĩnh viễn không cần đem thiếp thân đưa cho người khác, được không.”

Giọng nói của nàng khẩn thiết như là một đuôi lông vũ nhẹ xẹt qua đáy lòng hắn, hơi ngứa.

Lệ Kỳ Sâm nâng lên tay, ôm nàng bên hông, thân hình mảnh khảnh, vòng eo nàng giống như chỉ một bàn tay là nắm được, mùi hương trên người nàng thực đặc biệt, nhàn nhạt, nhưng thật ra làm người cảm thấy thoải mái.

Lúc trước ở hội hoa trà khi nhìn thấy nàng là cảm thấy dung mạo kinh diễm, lại không nghĩ nàng là cái dạng nữ tử này.

Lá gan không nhỏ.

Lệ Kỳ Sâm đáy mắt làm như có ý cười: “Hảo.”

…………

Ôn Như Ý từng bởi vì một hồi diễn cảnh khóc, nhập tâm diễn quá sâu, lâu sau cũng chưa dừng được, người cũng có vẻ rất mỏi mệt, cho nên lúc Phạm nhị thiếu bọn họ đi tìm tới, Ôn Như Ý cả người có chút uể oải.

Những người này đều không ngu ngốc, Tấn Vương thế tử đoán được chút nguyên nhân Ôn Như Ý rời đi lâu như vậy, nhưng tình huống như này Lan huynh cũng không có tức giận, thật là đối với nàng quá đặc biệt.

Nạp vào phủ thiếp thất mình thích không quan trọng, sủng nịch một chút cũng không có việc gì, nhưng nhất thiết phải có độ, nếu không nhìn thân phận của mình, sau này cậy sủng mà kiêu chính sẽ nháo xảy ra chuyện.

Trước khi lên xe ngựa, hắn nhắc nhở Lệ Kỳ Sâm: “Chờ huynh cưới chính phi, trong phủ những người này cũng phải phân phát đi ra ngoài.”

Lệ Kỳ Sâm nhìn hắn một cái, Tấn Vương thế tử cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Ta làm sao có thể giống huynh đây, phía trên huynh còn có Hoàng Thượng và Thái Hậu nương nương nhìn, sau này nữ tử gả cho huynh làm chính phi, thân phận sao lại có thể sẽ thấp, huynh có thể nào không cho vài phần mặt mũi.”

Lệ Kỳ Sâm không có lên tiếng, Tấn Vương thế tử thu hồi ý cười, thêm mạt nghiêm túc: “Không cưới chính phi cũng không phải biện pháp, nên tới tóm lại sẽ tới.”

Sau khi hắn lên xe ngựa, Ôn Như Ý vội vàng dáng ngồi đoan chính, coi như không nghe được lời bọn họ vừa mới nói ở bên ngoài, qua một lát, chờ xe ngựa chuyển động, nàng mới lặng lẽ nhìn về phía hắn.

Sau khi cưới chính phi, thiếp thất trong phủ này đó đều phải phân phát đi ra ngoài?

Vậy chẳng phải là có thể danh chính ngôn thuận rời đi, không cần trốn cũng không cần nghĩ cách cải trang thân phận, mà như vậy phân phát ra ngoài, còn hẳn là sẽ cho một chút bạc an thân mới phải.

Bây giờ hắn hai mươi hai tuổi, ở chỗ này đã tính là nam thanh niên lớn tuổi, khẳng định không được hai năm liền sẽ bị Hoàng Thượng cùng Thái Hậu tứ hôn.

Ôn Như Ý xem như ý niệm chạy trốn nguôi ngoai, thực hiện quá khó khăn, nhưng này ý niệm muốn rời khỏi lại không dừng lại, mấy năm thời gian so sánh với cả đời, này phép tính này nàng thực mau liền có đáp án, tâm tình mù sương của nàng mới tốt một chút.

Hắn cưới chính phi của hắn, nàng đi Dương quan đạo của nàng, việc cấp bách, hẳn là tận lực tích cóp chút thân gia mới đúng.

Nghĩ vậy, Ôn Như Ý lại sinh nghi hoặc, theo lý mà nói với thân phận của hắn, sớm lúc mười tám / chín nên định ra việc hôn nhân, nhưng đến bây giờ còn không có cưới chính phi, đây là vì sao?

Tác giả có lời muốn nói: Phía dưới tới giải thưởng diễn viên xuất sắc 

Đoạt giải chính là…………………… Ôn Như Ý tiểu thư ~~~~

( vỗ tay)

Ôn Như Ý: Cảm tạ đạo diễn, cảm tạ các vị diễn viên, cảm tạ đoàn phim, cảm tạ cctv, mtv, ktv~ ta thật là quá kích động ~ hôm nay cái thưởng này, đối ta mười năm nỗ lực khẳng định ~ sau này ta nhất định sẽ càng thêm nỗ lực đi diễn hảo mỗi một bộ diễn, không cô phụ đại gia kỳ vọng, cảm ơn ~ cảm ơn ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.