Vừa Lúc Gặp Thời Gian Như Thành

Chương 119: Chương 119:




 
Chương 118: Trượt tuyết
 
Hai người tới cửa bán vé, Khúc Dĩ Phồn mua xong hai tấm vé mới đi lấy dụng cụ trượt tuyết, mặc tất cả bảo hộ và đi giày trượt tuyết xong xuôi, Ôn Phi liền đứng sững tại chỗ, cử động cũng chẳng cử động nổi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người Khúc Dĩ Phồn cao, chân lại dài, anh cầm trên tay hai cây gậy đứng ở đằng xa trực tiếp cười nhạo Ôn Phi, Ôn Phi bước về phía trước một bước tương đương với khoảng cách một mét, tốc độ chậm chạp thê thảm tới mức không nỡ nhìn, Khúc Dĩ Phồn càng nhìn càng thấy buồn cười, vì vậy cười rộ lên.
 
“Mau tới kéo em một cái đi.” Ôn Phi đưa tay ra, Khúc Dĩ Phồn dùng một tay nắm hai cái gậy kéo Ôn Phi đi về phía trước, Khúc Dĩ Phồn hơi khom người, tiến tới bên cạnh Ôn Phi: “Chân vừa dài vừa trắng như vậy, em có thể bước chân lớn hơn chút mà, dù gì chúng ta đi tới chỗ kia còn có người nữa, không thể mất thể diện em hiểu không?”
 

Ôn Phi: “Em sẽ không làm thế đâu, cái trò này chẳng lãng mạn chút nào, không giống với trên ti vi.”
 
Khúc Dĩ Phồn cười: “Những cô gái trong ti vi không biết gì chờ bạn trai tới chỉ dạy đều là giả thôi, nói không chừng nữ còn chơi giỏi hơn nam, đợi một lúc nữa anh thực sự nắm tay dạy em trượt em đừng ngã quá thảm, nếu không đành phải xin lỗi lớp trang điểm trên mặt em.”
 
Ôn Phi bĩu môi: “Sao anh cứ như ông già rồi nói lời tổn thương em thế, em nhớ trước kia anh không như vậy.”
 
Khúc Dĩ Phồn nhất thời không nói thành lời, cũng không biết tại sao những lời cười nhạo Ôn Phi kia lại bất ngờ bật thốt ra, anh lại nghĩ như vậy, nói như vậy, trước kia những lúc Ôn Phi có ngốc nghếch, ví dụ lúc đi bơi, anh cũng sẽ không thiếu kiên nhẫn như vậy.
 
Khúc Dĩ Phồn nghĩ, yêu thật sẽ thay đổi tâm tính của một người, thực ra anh không chê Ôn Phi ngốc nghếch, ngược lại, anh cảm thấy Ôn Phi như vậy đáng yêu nhiều hơn, không nhịn được nói vài câu tựa như đang đả kích cô, thỏa mãn cảm giác hài lòng không biết hình dung làm sao trong lòng.
 
Khúc Dĩ Phồn kéo tay Ôn Phi đi vào trong đám người, còn hơi buồn bực, có phải mình nên thay đổi thái độ chút không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đến chỗ cao, lúc trượt tuyết, Ôn Phi cúi đầu xuống dưới quan sát, khoảng năm mươi độ thì coi như còn đơn giản, nhìn đến khoảng ba mươi, bốn năm độ Ôn Phi vừa nhìn chân đã nhũn cả ra.
 
Khúc Dĩ Phồn cố gắng để hai chân của cô không khép lại, tránh tự ngã trong quá trình trượt tuyết, giữ cơ thể thăng bằng, nửa người hơi nghiêng về phía trước làm thành dáng hơi ngồi xổm xuống, chân dùng để điều chỉnh phương hướng, cái gậy trong tay dùng làm điểm chống đỡ cũng như lấy lực.

 
Ôn Phi dựa theo lời Khúc Dĩ Phồn nói mà làm, cộng thêm cô cũng có chút nền tảng bóng rổ, cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người, cuối cùng ở lần đầu tiên té ngã xuống đất, tư thế cũng không xấu lắm.
 
Khúc Dĩ Phồn vội vã đi theo, đưa tay kéo Ôn Phi đứng lên, khi trượt tuyết nếu không phải người có kỹ thuật cao siêu thì kiêng kị nhất là hai người cách nhau quá gần, nếu không nắm được phương hướng trong tay thì rất dễ đụng vào nhau. Ôn Phi cái gì cũng không biết, Khúc Dĩ Phồn không dám nắm tay cô, các loại bảo hộ trên người đều rất cứng rắn, anh sợ đụng vào làm cô bị thương.
 
Ôn Phi ngồi xuống đất, Khúc Dĩ Phồn đứng bên cạnh cô, nhìn thấy trên mũ cô toàn là tuyết thì có chút đau lòng, cũng có chút tự trách: “Hay là chúng ta đến chỗ khác chơi?”
 
Lần đầu tiên Ôn Phi nghe thấy Khúc Dĩ Phồn dùng giọng điệu ôn hòa như vậy nói chuyện với mình, câu nói kia nhẹ nhàng giống như là gió thổi tới, còn lưu lại nhiệt độ của anh, trong nháy mắt, Ôn Phi mềm lòng, thật ra thì cô vốn không chịu để bản thân mình thua kém, bất luận thế nào cũng không giống Khúc Dĩ Phồn, bất kể thứ trước mặt có hình dạng đơn giản đến mức độ nào, cô luôn luôn phải học rất lâu mới dám ra tay.
 
Ôn Phi lắc đầu, đưa tay ôm lấy cổ Khúc Dĩ Phồn, cả người treo lên người anh: “Nhiệm vụ của em hôm nay là học trượt tuyết.”
 
Khúc Dĩ Phồn đưa tay xoa xoa đỉnh mũ của cô một cái, phủi tuyết vụn ra: “Vậy nhiệm vụ của anh hôm nay chính là đảm bảo an toàn cho em.”

 
Ôn Phi cảm thấy được lợi từ những lời này, dựa vào lực của Khúc Dĩ Phồn lại đứng lên lần nữa, lần thứ hai trượt xuống, trước mặt không có mấy người cô mới dám trượt xuống.
 
Khúc Dĩ Phồn đứng đằng trước Ôn Phi, giữ khoảng cách không gần không xa đề phòng cô sơ ý rồi lại té.
 
Lần thứ hai, cả quá trình cô bền lòng nên kết quả không ngã, Ôn Phi còn rất vui vẻ, Khúc Dĩ Phồn giơ ngón cái với cô, Ôn Phi cũng nơi lỏng một cây gậy, giơ ngón cái lên.
 
Kết quả... Hướng đi hơi chếch.
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.