Dĩ Phụ tựa hồ đối với NPC của nhiệm vụ này rất quen thuộc, nhờ thế mà Ninh Hòa thuận lợi tìm được NPC. Thông qua đối thoại chính là muốn hắn đi giết quái lấy đạo cụ đi tảo mộ.
Không thể không nói, Ninh Hòa vẫn là đã nghĩ đến Thiên Nhai. Có lẽ là bởi vì hiện tại đang chơi du hí công lược, hoặc là vì Dĩ Phụ Chi Danh. Ninh Hòa nhớ lại đặc điểm của Thiên Nhai, hắn thật là có điểm nói không nên lời, vô tình trên đường nhận thức, dù kéo dài quan hệ trong thời gian dài, thật thật giả giả, tùy thời tiêu tán. Cho nên khi người kia biến mất, Ninh Hòa trong đầu còn sót lại cũng chỉ là cảm giác khó có thể nói cho người khác. Có lẽ ba năm qua chỉ như một giấc mộng, thực sự là hắn chưa từng có một người huynh đệ tên Thiên Nhai, cũng chưa từng có bang hội hay huynh đệ cùng vào sinh ra tử.
Mà thời điểm đối mặt với Dĩ Phụ Chi Danh, Ninh Hòa giống như tìm về cảm giác. Cái cảm giác có thể khiến hắn cảm thấy bình tĩnh. Hút thuốc là một loại quán tính, chân chính xua tan phiền não trong lòng hắn, cũng không giống như là thứ cảm giác này. Hắn cảm thấy rất kỳ quái, vì cái gì, rõ ràng Dĩ Phụ Chi Danh chỉ là người xa lạ quen biết trong thời gian ngắn ngủi, lại cho hắn cảm giác như đã quen biết lâu năm.
Nhưng Thiên Nhai cũng là thường xuyên không có việc gì bồi hắn làm nhiệm vụ, giúp hắn tìm NPC hoặc là hỗ trợ đánh quái thu thập này nọ. Mà hiện tại, Dĩ Phụ Chi Danh lại tự làm phương tiện giao thông, chỉ điểm hắn đi tìm NPC. Lại nói tiếp giống như đây đều là chuyện đơn giản, nhưng thực tế cũng là lãng phí thời gian, bởi vì nhiệm vụ chỉ có thể Ninh Hòa làm mà Dĩ Phụ Chi Danh không thể giúp, hắn chỉ có thể đi theo Ninh Hòa, ngẫu nhiên bắn ra trị liệu thuật.
Ninh Hòa hẳn là cự tuyệt đối phương giúp đỡ hắn đi, Ninh Hòa biết Dĩ Phụ Chi Danh login cơ bản đều là vì đưa bang hội đi xoát bản sao, hoặc kiếm dã đồ BOSS. Hắn hẳn là có rất nhiều việc cần hoàn thành, nhưng lời nói đến miệng, hắn vẫn nói không được.
Là vì bản thân đem Dĩ Phụ Chi Danh trở thành bằng hữu, cùng bằng hữu liền không cần khách khí, hoặc là vì thời điểm cùng Dĩ Phụ Chi Danh làm nhiệm vụ, khiến hắn như được trở về thời điểm cùng Thiên Nhai.
Cho nên, hắn là luyến tiếc cự tuyệt thôi, cái gì cũng không có nói, tình nguyện cứ như vậy đắm chìm trong đó.
Ninh Hòa đột nhiên cảm thấy bản thân đối với Dĩ Phụ thật có nhiều ngoại lệ. Giống như lúc ban đầu, rõ ràng định cùng đối phương nói rõ quan hệ thầy trò, kết quả ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại không có nhắc đến chuyện này. Rõ ràng khi đối phương không hoàn thành trách nhiệm của một vị sư phụ, trong lòng rõ ràng khinh bỉ nhưng sau khi được hắn dẫn đi phụ bản, giới thiệu bằng hữu, dẫn hắn nhập bang hội thì hết thảy khinh bỉ lại được quăng ra sau đầu. Rõ ràng có thói quen một mình làm nhiệm vụ, kết quả lại đồng ý tổ đội cùng Dĩ Phụ Chi Danh. Thật giống như khi hắn login luôn sẽ cho Thiên Nhai một lời mời tổ đội mà Thiên Nhai cũng không có cự tuyệt. Chỉ có một lần kia…Thiên Nhai để lại cho hắn thời gian tệ rồi rời đi thôi.
Miên man suy nghĩ hồi lâu, Ninh Hòa cũng đã lấy được 4 di vật. Ninh Hòa lôi ra du hí công lược liếc mắt một cái, xác nhận một chút địa điểm, là ở thôn trang phía bắc của cánh đồng hoang vu. Theo như NPC trong thôn giới thiệu, Ân Tư Đinh vốn là thủ đô của Vương quốc, chính là sau thiên kiếp, quốc gia đã không có, ngay cả thành thị này đều tiêu thất. Chắc chắn năm sau có người trùng kiến lại thành thị, nhưng quy mô không bằng hồi trước, đâu có được coi như thị trấn nhỏ, nói khó nghe chỉ là một cái thôn mà thôi. Người bên trong đều từng là người của Vương quốc, đương nhiên cũng còn có một ít du mục lưu lạc, có người ở lại, có người ly khai.
Ninh Hòa nhớ rõ, hắn lúc ở ven đường hỏi thăm có nghe nói về một tòa mộ bia, căn cứ nội dung có thể đoán là mộ bia của một người lính. Mà sau đó, Ninh Hòa cũng xác thực đây là chiến hữu thứ 5 của Bố Lan Đặc – Y Phàm.
Đã biết chỗ an táng của Y Phàm, tự nhiên theo ước định lấy di vật trở về gặp Bố Lan Đặc, nhưng thông thường di vật này cũng không phải dễ dàng cầm đi được. Trước thời điểm Ninh Hòa tảo mộ bị vệ binh khô lâu phục kích. Dù sao mộ bia cũng không phải ở trong Ân Tư Đinh thôn, gặp quái cũng không phải chuyện lạ. Nhưng sau lại phát hiện chỗ chôn quan tài đã bị binh lính khô lâu càn quét qua, lúc tiến đến đã trống không.
Nhưng trong bài post của Thiên Nhai cũng có nói qua, đây kì thật là một cái mộ không, di vật của Y Phàm đương nhiên cũng không có ở mộ mà là ở trong một căn nhà nhỏ trong thôn Ân Tư Đinh. Ngoạn gia rất dễ bị lầm lẫn, kì thật ngoạn gia chỉ cần vào thôn, tìm thôn trưởng lấy chìa khóa của căn nhà, lấy nhật kí của Y Phàm là nhiệm vụ có thể hoàn thành.
Ninh Hòa cùng Dĩ Phụ Chi Danh ôm vào trong ngực, hai người một ngựa chạy vội tới thôn Ân Tư Đinh, Dĩ Phụ Chi Danh vốn là có thể trực tiếp hướng đến phía thôn trưởng nhưng hắn lại đến phía sau nhà của Y Phàm, ở đó có một vườn hoa.
Ninh Hòa kì thật không phân biệt được đây là loài hoa gì, với lại chất lượng hình ảnh cũng không tốt đến mức Ninh Hòa có thể nhận ra nó, chỉ có thể thấy đây là một loài hoa màu trắng.
Bất quá Ninh Hòa cũng không hiểu Dĩ Phụ Chi Danh dẫn hắn đến bên này làm cái gì? Cũng không phải đến đây để ngắm hoa chứ. Ninh Hòa nhìn lại bản hướng dẫn, bên trong cũng không có nhắc tới bồn hoa này, cho nên hẳn là không có liên quan đến nhiệm vụ đi. Bất quá Dĩ Phụ Chi Danh trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Y Phàm kỳ thật cũng chưa chết, hắn trở về để chăm sóc cho vườn hoa này.”
“A!” Ninh Hòa thật không ngờ đến chuyện này, lúc này hắn mới biết đáp án có trong đoạn hội thoại với NPC mà hắn bỏ qua có thông tin về Y Phàm. Y Phàm hắn là một quân nhân, lại yêu thương thực vật, nghe nói bách hợp là loài hoa mẫu thân hắn thích nhất, hắn nghe nói có thể giao gửi hồn người sống từ hảo hữu, lại từng có người nhìn thấy Y Phàm ở thôn Ân Tư Đinh, mà phía sau nhà hắn lại có một vườn hoa bách hợp.
“Casablanca.” Dĩ Phụ Chi Danh nói: “Loại hoa này tên là bách hợp.”
Ninh Hòa sửng sốt một chút, như thế nào có thể nhận diện rõ ràng như thế: “Sư phụ ngươi chẳng lẽ là học giả thực vật?”
Biết có chút mà cũng thành được học giả thực vật, Dĩ Phụ liếc Ninh Hòa, cuối cùng thản nhiên nói: “Đây là tự NPC nói, không liên quan ta.”