Võng Du Chi Phi Thường Đạo

Quyển 1 - Chương 19




Màn đêm chậm chạp buông xuống nhân gian, Tuyết Sinh ra khỏi Diêm La điện thông qua Truyền Tống Trận đi tới địa phương Thanh Long Thành gần Bách Hoa Cốc nhất, dùng phương thức ‘phiêu’ mà mình luyện tập rất lâu mới quen được. Bởi vì Bách Hoa Cốc là nơi cuối cùng mà bọn họ gặp mặt, cho nên Tuyết Sinh chạy đến nơi này, cũng không ngẫm lại đã lâu như vậy, xác suất có thể tìm được Thiên Hồng ở chỗ này là cực kỳ nhỏ.

“Nguyên lai thành quỷ thật sự đáng thương a!”

Tuyết Sinh cực kỳ cảm khái. Thanh Long Thành đông đúc người qua lại nhưng lại không có ai nhìn thấy cậu, một loại cảm giác mãnh liệt bị vứt bỏ làm cho Tuyết Sinh cảm thấy ủy khuất cực kỳ (là cậu tự chuốc lấy).

May là di động của quỷ không hao phí thể lực, bằng không bằng thể lực của Tuyết Sinh mà tự mình đến Bách Hoa Cốc có thể nói là một đại công trình.

Cuối cùng cũng tới Bách Hoa Cốc, cảnh sắc hoa tươi rực rỡ trước kia đã biến thành một mảnh lộn xộn, khắp nơi đều có tàn hoa lá héo rơi rụng thành bùn.

Cảnh đẹp trước đây còn phảng phất như ở trước mặt, hiện tại lại thành dáng dấp như vậy, Tuyết Sinh chợt nhớ tới một câu nói “mỗi khi đáo hồng thời tiện thành khôi”*, trong lòng không khỏi có chút bi thương, hơn nữa có cục diện  ngày nay, cơ hồ là do cậu một tay tạo thành, liền càng thêm cảm thấy áy náy.

(*) theo mộng nghĩ nom na của câu  này có ý nói màu đỏ báo cho ta sự tan thương, chết chóc. Yu Ming: không chính xác lắm, nó có thể hiểu là thời điểm hoa nở rộ nhất thì cũng chính là thời điểm hoa sắp lụi tàn, nó chỉ cách nhau rất ngắn, ay yo, hiểu thì hiểu, nhưng cách diễn đạt của Ming không biết mọi người hiểu không nhỉ.

Tuyết Sinh có điểm may mắn vì hiện tại mình phiêu phù giữa không trung mà không phải giẫm lên tàn hoa trên mặt đất.

Vào Bách Hoa cốc không bao xa, Tuyết Sinh nhìn thấy trên sườn núi hoang vắng bị bóng đêm bao phủ có bóng lưng cường tráng của một người ngồi, bên cạnh còn có một thân ảnh nữ tử mảnh mai nhu hòa, thân hình 2 người hai người thoạt nhìn phá lệ xứng đôi, cậu lập tức có cảm giác muốn rơi lệ.

Từ sau khi Tuyết Sinh rời đi, Thiên Hồng đã ngồi yên tại Bách Hoa cốc vài ngày (trong hiện thực 24h), ai cũng không khuyên được hắn, cuối cùng chỉ có Thanh Nhã luôn kiên trì bồi ở bên cạnh.

Tuyết Sinh nhẹ nhàng bay tới, ai oán ngồi ở phía sau nhìn chằm chằm bọn họ. Thanh Nhã đột nhiên cảm thấy được phía sau có một trận gió lạnh, nhịn không được đánh một cái rùng mình (oán khí của Tuyết Sinh, cười)

Lúc này Thanh Nhã phi thường nản lòng, có thể nói đều đã nói, khuyên cũng đã khuyên, chính là Thiên Hồng vẫn bất vi sở động, không chịu nói lại càng không chịu rời đi, cứ ngồi ngơ ngác, hai mắt mờ mịt nhìn về phía trước, phảng phất như tinh thần của hắn cũng theo Tuyết Sinh bay đi.

Thanh Nhã cảm thấy rất ủy khuất, nàng một nữ tử bỏ qua thân phận vất vả như thế chủ động theo đuổi Thiên Hồng, lại không chiếm được hồi báo gì, chính là bằng tấm lòng ái mộ Thiên Hồng nàng luôn kiên trì cho đến hiện giờ, nhưng, hiện tại nàng lại thực sự cảm thấy tuyệt vọng.

“Em vẫn luôn luôn yêu anh! Em làm nhiều như thế, trong lòng anh rốt cuộc có một chút vị trí nào hay không?” giọng Thanh Nhã run lên, nước mắt lại quật cường không chịu rơi xuống.

Tuyết Sinh vẫn một mực ở cách đó không xa nghe được lời biểu lộ của Thanh Nhã, khổ sở nhịn không được nức nở ra tiếng.

“Tuyết Sinh?”

Chỉ là 1 chút âm hưởng yếu ớt, nhưng Thiên Hồng lại dường như đột nhiên có cảm ứng gì xoay người nhìn lại phía sau, thanh âm khó có thể tin run run gọi ra tên Tuyết Sinh.

Lệ sớm đảo quanh trong hốc mắt Tuyết Sinh lập tức chảy xuống, nghẹn ngào đánh về phía ngực Thiên Hồng. (Yu Ming: là từ xa bay tới, nhào vào lòng TH nha, không phải dùng tay uýnh bùm bùm ngực TH đâu ~^^~)

Thiên Hồng ôm chặt bảo bối trong lòng đã mất nay lại được, tham lam ngửi lấy hương vị thanh đạm trên người Tuyết Sinh. Hoa nhi ở trong lòng vốn được hắn bảo hộ chỉ trong tích tắc mất đi, cái loại tư vị tim như bị dao cắt này, hắn không bao giờ … muốn nếm thử nữa.

Nhìn hai người gắt gao ôm cùng một chỗ, Thanh Nhã thất thần lẩm bẩm nói: “Ta đã biết, ta đã biết…” tình yêu tràn đầy chuyển thành oán hận, hung hăng nuốt xuống nước mắt tan nát cõi lòng, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác vội vàng chạy đi…

“Ô ô ô…” Tuyết Sinh khóc một trận, cuối cùng yên tĩnh trở lại, cảm thấy có chút ngượng ngùng, kéo lấy vạt áo Thiên Hồng cố gắng lau đi nước mắt cùng nước mũi đầy mặt của mình, thật mất mặt, hiện tại bộ dạng cậu nhất định rất khó coi.

Thiên Hồng bắt lấy tay Tuyết Sinh, đau lòng nhìn con mắt bởi vì cậu lau lung tung mà trở nên đỏ bừng, Thiên Hồng cẩn thận dùng cổ tay áo ấn nhẹ nước mắt trên mặt của cậu, tinh tế vì cậu lau sạch khuôn mặt, cuối cùng còn dùng phương pháp hầu hạ lau nước mũi cho tiểu hài tử đem tay áo che ở trên mũi Tuyết Sinh.

Tuyết Sinh nhịn không được nín khóc mỉm cười.

“Sao ngươi còn chưa có sống lại?” Thiên Hồng lúc này mới phát hiện Tuyết Sinh không thích hợp.

“Ta…” Tuyết Sinh ngượng ngùng, không lẽ nói là bởi vì chính mình lòng dạ hẹp hòi, tâm ý của Thiên Hồng đối với cậu luôn không thay đổi, điều này làm cho cậu yên lòng. Tuy rằng cảm thấy có lỗi với Thanh Nhã, nhưng là, cậu thật sự yêu Thiên Hồng, so với yêu của nàng sẽ không ít hơn a!

“Ta muốn thử cảm giác làm quỷ như thế nào mà thôi!”

“Ngươi nha” Thiên Hồng sủng nịnh xoa bóp mũi cậu, “mau sống lại đi, thành quỷ là không thể cùng người sống tổ đội, chúng ta còn phải cùng nhau đi luyện cấp nga.”

“Hảo” trước khi Tuyết Sinh tới Phán quan đã nói chỉ cần cậu nguyện ý cậu liền có thể sống lại, cho nên cậu cũng không lo lắng.

Kỳ thật đối với phần lớn ngoạn gia mà nói, việc sống lại là chuyện phi thường khó khăn, bởi vì đa số ngoạn gia ở trong trò chơi không phải bận bịu luyện cấp thì chính là bận bịu kiếm tiền, cực ít người chuyên đi gia tăng điểm công đức mà bình thường không dùng tới, nhưng nếu không cẩn thận treo, công đức tựu thành một thứ trọng yếu nhất, thường thường có người bởi vì không có cách nào sống lại mà phải bỏ ra chi phí tiền tài đáng kể để quyên công đức.

Mặt Tuyết Sinh đỏ lên, cố gắng kiểng đầu ngón chân đem đầu Thiên Hồng kéo xuống, ở trên cằm Thiên Hồng cắn một cái (không có biện pháp, quá lùn, miệng hôn không đến). Cậu ngại ngùng cười cười, mặc niệm nói “Hoàn dương …”

Trước mắt một mảnh bạch quang chớp động, chói mắt đến nổi làm cho Tuyết Sinh phải nhắm lại hai mắt, chờ đến khi cậu lần nữa mở mắt…

Di!

Trước mặt của cậu hé ra khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp đầy du hoặc – dĩ nhiên là Quỷ Điệp!

Hơn nữa cậu cư nhiên còn ở trong lòng Quỷ Điệp!

Tuyết Sinh có loại cảm giác muốn té xỉu, một khắc trước cậu còn hạnh phúc tựa vào lòng Thiên Hồng, một khắc sau lại có thể bỏ chạy vào lòng Quỷ Điệp người cậu thề không bao giờ gặp nữa. Đây là chuyện gì đây a, ai mau tới đánh cho cậu ngất xỉu để quên đi.

Cũng coi như Tuyết Sinh xui xẻo, trong <<>> lúc sống lại là tự trở về địa phương mà mình đã tử vong, cậu rất không may treo tại trước mặt Quỷ Điệp, khi sống lại liền càng thêm bất hạnh chính mình đưa đến tận cửa.

“Ngươi ngươi ngươi … thả ta ra có được không?”

Tuyết Sinh khóc không ra nước mắt, cậu không có can đảm chọc giận Quỷ Điệp, bởi vì công đức của cậu đã không còn đủ để sống lại một lần nữa, nếu chết lần nữa thì sẽ phải thành quỷ.

“Không muốn.” cười híp mắt nhìn theo Tuyết Sinh, Quỷ Điệp một ngụm cự tuyệt. Tuy rằng nguyên hình của hắn là Hồ Điệp, nhưng vóc dáng của Quỷ Điệp so với Tuyết Sinh cao hơn một cái đầu có thừa (Tuyết Tuyết: Quá không công bằng, ta kháng nghị) nên dễ dàng đem Tuyết Sinh nho nhỏ bao cả vào trong ngực, “Ta cảm thấy cảm giác ôm ngươi thật không tệ, hơn nữa cũng ăn thật ngon (cười gian ing), không thể để ngươi đi được”

“Ngươi rốt cuộc muốn ta làm sao đây—–” Tuyết Sinh sắp điên lên rồi, cậu hiện tại cũng không quản cái gì nhiệm vụ ẩn, cậu chỉ muốn thoát khỏi tên sát tinh này, thoát được càng xa càng tốt!

“Rất đơn giản” Quỷ Điệp thản nhiên nói, “Ta muốn làm sủng vật của ngươi.”

———————-

Mộng: ở đây Mộng hem hiểu lém, sao lúc em bay bay ngoài đường thì hem ai thấy em nhưng Thiên Hồng và Thanh Nhã lại thấy em chứ???- tác giả làm mình loạn quá.

Yu Ming: Phán Quan đã từng nói, chỉ khi ẻm muốn người ta nhìn thấy thì người ta mới nhìn thấy, còn bình thường thì không ai nhìn thấy, nên lúc bay bay ngoài đường thì hem ai thấy em, nhưng đến khi đến chỗ Thiên Hồng và Thành Nhã thì ẻm lại ‘ai oán’ khi nghe được lời biểu lộ của Thanh Nhã, ẻm không muốn Thiên Hồng cảm động lời biểu lộ của Thanh Nhã, muốn Thiên Hồng, yêu Thiên Hồng, muốn trong lòng Thiên Hồng có mình => muốn Thiên Hồng thấy mình, nên tự nhiên … khiến Thiên Hồng và Thanh Nhã thấy được. Hiểu chưa cô nương? Quên lời của Phán Quan nói rồi nha.

Mộng: *lè lưỡi*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.