“Được rồi được rồi, mình biết rồi, nhất định sẽ dưỡng thương cho thật tốt.” Cố Nam Nam mỉm cười, mặc dù trông rất khó coi bởi vì vết thương ở trên mặt.
Lâm Khả Nhi đau lòng vuốt ve lên mặt cô, "Cuối cùng là tên khốn nào dám làm thứ mà một người con gái yêu quý nhất thành ra như vậy, đừng để cho mình biết, nhất định mình sẽ băm vằm tên đó ra."
"Mình không sao mà!"
Vết thương ngoài da luôn có một ngày sẽ lành lại, nhưng vết thương trong tim, thì sẽ không dễ dàng lành lại như thế.
Bây giờ cô biết rằng, hóa ra tai nạn giao thông rất có thể không phải đơn giản chỉ là gây chuyện, mà là tổn thương có chủ ý, trái tim cô không thể nào bình tĩnh lại được. Thật sự rất muốn có thể tìm được hung thủ sớm một chút!
Nhưng tình hình trước mắt, có thể đứng dậy cũng rất khó khăn, thì phải tìm người thế nào?
Vì vậy, chỉ có thể cố gắng làm bản thân khôi phục trở lại, những cơn bão lớn đều đã qua, chút bọt sóng này hoàn toàn không thể đánh bại cô được, chắc chắn.
Những người đã từng tổn thương cô, cô đều sẽ trả lại từng người một, ngay cả khi bây giờ có vài người không thể đụng vào, nhưng quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cô nhất định sẽ không để bọn họ ung dung ngoài vòng pháp luật.
Vì việc kinh doanh của cửa hàng hoa rất tốt, ở lại với Cố Nam Nam một lúc, Khả Nhi mới về, lúc về gần như là đỏ mắt mà rời đi.
Có lẽ là vì nội tâm áy náy và đau lòng, nên sau khi vừa lên xe, Lâm Khả Nhi lập tức không thể nhịn được mà khóc thành tiếng.
Nam Nam thật sự đã quá vất vả rồi!
Nhiều lần rất muốn nói sự thật tàn khốc ra trước mặt cô, nhưng mỗi lần đến lúc này, nhìn dáng vẻ của cô, thì tất cả những lời muốn nói giống như xương cá bị mắc kẹt trong cổ họng, mỗi lần đều lặng lẽ nuốt trở về.
Bởi vì Khả Nhi không biết nếu nói hết sự thật ra, liệu Nam Nam còn có thể mạnh mẽ được hay không?
Trong lòng có một loại băn khoăn, khiến cô mỗi lần đều không có cách nào để nói ra.
Không biết sau khi Nam Nam biết rồi, thì sẽ đối xử với cô thế nào, Nam Nam có ghét cô không?
Nghĩ đến đây, cô càng thêm rối rắm.
Editor: Lạc Lạc
……………………
Đến thời gian ăn bữa tối, ban đầu cô cho rằng chỉ có một mình cô ăn, kết quả người lên đưa cơm không phải thím Lý, mà là Mặc Lệ Tước.
Mặc Lệ Tước nhấp môi thành một đường cong thật đẹp, không nói một lời, chỉ bày biện thức ăn ra, rồi múc một muỗng đặt lên miệng thổi thổi, và đưa cho Cố Nam Nam, “Hết nóng rồi, ăn chút đi.”
Cố Nam Nam liếc mắt nhìn hắn, rồi im lặng mở miệng ra, kết quả hắn đút thức ăn đến.
Cô ngoan ngoãn nhai nhuyễn rồi nuốt xuống.
Mặc Lệ Tước hơi ngạc nhiên, ban đầu hắn còn cho rằng Cố Nam Nam sẽ tức giận quay đầu đi và không chịu ăn.
Thấy cô chịu ăn, trong lòng hắn miễn bàn có bao nhiêu vui mừng.
Hắn múc một muỗng nữa, thổi thổi rồi đưa đến miệng cô, Cố Nam Nam há miệng và im lặng ăn.
“Hôm nay thật ngoan!”
“Anh hy vọng tôi không ngoan một chút sao?”
Cố Nam Nam khinh bỉ nói, tình hình hiện giờ của cô không có sức lực dư thừa để cãi nhau với hắn!
Chẳng lẽ hắn không biết, bây giờ cô chỉ muốn tiết kiệm sức lực để sớm hồi phục mà thôi.
“Mỗi ngày em đều như vậy, thật là tốt biết bao!”
Phụ nữ, vẫn là lúc an tĩnh nhất sẽ rất đáng yêu.
Mặc dù lúc cô nóng bỏng cũng rất được người khác thích.
Cố Nam Nam nhìn cũng lười nhìn hắn, im lặng ăn, thậm chí cũng không muốn nói chuyện.
Mặc Lệ Tước cũng có thể hiểu được, sau đó cũng không nói nhiều nữa, im lặng đút cô ăn hết bát cơm, xong đứng dậy dọn dẹp bát đĩa và đi ra ngoài.
“Mặc Lệ Tước.”
Ngay lúc hắn quay đi, Cố Nam Nam đột nhiên gọi hắn.
“Hở?” Hắn quay người lại.
“Không có gì.” Nhưng rồi cô lại không nói được.
Là có chuyện muốn nói với hắn chăng!
“Đừng lo lắng, tôi không đi, chút nữa tôi còn sẽ ở lại với em, có gì thì để nói sau đi!”
Cố Nam Nam căm giận không thôi, người đàn ông này mặc kệ lúc nào thì lời nói cũng đều kiêu ngạo như thế, thậm chí mọi thứ đều được coi là điều hiển nhiên ở trong mắt hắn.
Cô nhắm mắt bình tĩnh lại, hít sâu.
Được một lúc, Mặc Lệ Tước lại đẩy cửa ra bước vào, lần này hắn còn cầm thuốc ở trong tay, “Nam Nam, cởi quần áo ra.”
“Cái gì?”
Vừa bước vào đã bảo cô cởi quần áo, hắn muốn làm gì đây. Thấy hắn cầm lọ thuốc và tăm bông, cô sửng sốt một lúc, không có hành động nào mà chỉ nhàn nhạt nói: “Đưa cho tôi, tôi tự làm!”
“Nơi nào của em tôi chưa từng nhìn thấy hở?”
Nói là nói như thế, nhưng rất nhiều lúc đều chỉ là do bất đắc dĩ, cũng không phải cô tự nguyện, mặc dù cũng có lúc có hắn phụ họa, nhưng sự kết hợp giữa cơ thể và cơ thể không nhất định phải có tình cảm mới kết hợp được, cũng có nhiều phương diện và lý do khác, ví dụ như ham muốn sinh lý, đây cũng là chuyện rất bình thường không phải sao?
Nói tóm lại là cô không tin giữa hai người bọn họ sẽ có tình cảm.
Lời nói vừa dứt, hắn đã đi đến trước mặt cô, ngồi lên mép giường, đưa tay cởi quần áo giúp cô, nhưng tay chỉ vừa chạm vào chăn, Cố Nam Nam đã cau mày, Mặc Lệ Tước sợ tới mức lập tức rút tay lại, “Sao thế, có phải vẫn còn rất đau không?”
“Anh nói lời này không phải vô nghĩa sao chứ? Đổi lại là anh thử xem?”
Cố Nam Nam rất không khách khí trực tiếp đáp trả lại, dù sao hai người bọn họ ở bên nhau thì mãi mãi sẽ chỉ ghét nhau, sẽ không có hòa bình và hòa hợp.
Thật ra đến bây giờ Cố Nam Nam vẫn không hiểu, cuối cùng Mặc Lệ Tước đã có được những gì hắn muốn, vậy tại sao đến bây giờ vẫn còn giữ cô lại.
“Mặc Lệ Tước, chúng ta kết thúc hợp đồng đi!”
Bây giờ công ty đã đi vào quỹ đạo, tình trạng của ba cô cũng dần chuyển biến tốt đẹp, cô cũng muốn dành nhiều thời gian hơn để ra nước ngoài cùng bọn họ.
Một mình ở trong nước thật sự rất cô đơn.
“Nếu anh thấy lo lắng thì tôi sẽ nói chuyện hòa thuận với Du Minh Tuấn, bây giờ tôi có thể cam đoan với anh rằng, chỉ cần hợp đồng kết thúc, tôi sẽ ra nước ngoài, và sẽ không quay lại nữa. Như vậy anh sẽ không cần phải lo lắng tôi đi gặp Du Minh Tuấn.”
Bây giờ bọn họ ở bên nhau cũng không còn giá trị.
Mặc kệ là từ bất cứ phương diện nào, đều mất đi ý nghĩa ở bên nhau.
Cô nghĩ Mặc Lệ Tước cũng rất rõ ràng.
“Không, tôi sẽ không để em đi, và tất nhiên tôi cũng sẽ không cho em đi gặp anh ta, tôi nói em là của một mình tôi, từ đầu đến chân toàn bộ đều là của một mình tôi.”
Hắn đặt tay lên tấm chăn, túm lấy chăn đến mức nhăn nhúm, nhưng vẫn lạnh lùng và bá đạo tuyên bố.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy cô, nhưng sợ làm cô đau, nên không dám ôm chặt, hắn thì thầm vào tai cô, “Nam Nam, là anh không bảo vệ được em, anh thật sự xin lỗi, em biết không, khi biết được em xảy ra chuyện, trái tim anh đau đớn đến thế nào! Còn có một chuyện mà em không biết, đó là anh yêu em, anh thật sự yêu em!”
“……”
Cố Nam Nam nghe xong bỗng ngơ ngác, bất thình lình tuyên bố như thế là thế nào?
Yêu cô?
Lúc này mà còn làm ra trò đùa này, hay là đang kể chuyện cười để cô giảm bớt đau đớn?
“Mặc Lệ Tước, tôi nói rồi, anh sẽ không yêu bất cứ ai cả.”
Điểm này cô và Mặc Lệ Tước giống nhau, đều thực hiện ý tưởng ban đầu trong lòng mình một cách triệt để.
“Anh yêu em, tại sao em không tin anh chứ!”
Nói đến đây cũng nên hiểu rồi đi!
Sau khi cô bị thương lại đột nhiên nói yêu cô, đổi lại là ai cũng không thể ngay lập tức chấp nhận được!
“Cuối cùng thì anh phải làm sao thì em mới có thể tin anh?”
“Mặc Lệ Tước, anh làm tôi đau.”
Mặc Lệ Tước lập tức buông cô ra, “Xin lỗi, anh không cố ý, chỉ nghĩ đến em muốn rời xa anh, anh liền……”
Một gia hỏa nhấc tay vô thố(1) như thế thật sự là Mặc Lệ Tước máu lạnh vô tình mà cô biết sao?
“Mặc Lệ Tước, anh đừng nói đùa.”
Cố Nam Nam vẫn không tin, hắn sẽ thật sự yêu cô, chính là vì có niềm tin như thế, nên trong khoảng thời gian sống chung với nhau này cô mới có thể thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân, bản thân mới mỗi thời mỗi khắc vẫn duy trì tỉnh táo, sẽ không trầm luân vào.
Editor: Lạc Lạc
Vì vậy, đến bây giờ ngàn vạn lần cũng đừng nói thích cô, nói yêu cô gì đó, nếu không cô sẽ bị lạc phương hướng.
Bị lạc phương hướng, thì sẽ giống như bước vào khu rừng nguyên thủy, cuối cùng là không thể tìm thấy được con đường đã từng đi qua.
Cô đã bị lạc một lần, và lần này cô không muốn lại bị lạc nữa.
Vì vậy hãy buông tha cho cô đi!
“Anh không nói đùa, Nam Nam, bây giờ em nói với anh đi, cuối cùng anh phải làm sao, thì mới có thể làm em hoàn toàn hiểu ra tâm ý của anh đối với em.”
Nếu đổi lại là người khác, thì cô đã cảm động chết ngất rồi.
Nhưng người này là Mặc Lệ Tước, tha thứ cho cô vì cô thật sự không thể cảm động nổi!
Cố Nam Nam ra vẻ cảnh giác, mặc dù thời gian sống cùng nhau không nhiều, nhưng dường như bây giờ cô cũng có thể miễn cưỡng thấy rõ một ít của hắn, chẳng qua mọi thứ đều đã quá muộn.
Không còn kịp nữa rồi, cô chỉ có thể tiến về phía trước, sẽ không lùi về sau nữa.
“Nếu tôi muốn anh quỳ xuống cầu hôn tôi trước mặt mọi người toàn Hải Thành, anh có thể làm được không? Nếu làm được có lẽ tôi sẽ cân nhắc xem liệu có nên chấp nhận anh hay không.”
Chuyện này nghĩ lại liền biết là cố tình làm cho hắn phải xấu hổ, tốt nhất là có thể biết khó mà lui, như vậy sẽ vạn sự đại cát.
Nhưng không ngờ, vậy mà hắn lại lập tức đồng ý.
“Được thôi, một lời đã định, chỉ cần anh làm được, thì em phải đồng ý cho anh một cơ hội theo đuổi em.”
Toàn thân Cố Nam Nam gần như cứng đờ và không thể động đậy, cô thật sự không tin, rốt cuộc Mặc Lệ Tước đã xảy ra chuyện gì, tại sao cả người lại đột nhiên thay đổi tính khí, sự thay đổi này chẳng những làm người khác không thể thích nghi, mà còn cảm thấy được hơi thở u ám và khủng khiếp.
“Được rồi, trước tiên bây giờ chúng ta đừng nói chuyện này nữa, để anh bôi thuốc cho em.”
Sau khi cởi bỏ quần áo, Cố Nam Nam an tĩnh nằm sấp trên giường, hai tay đặt lên gối, vùi đầu lên cánh tay, vẫn đang suy nghĩ về vấn đề mà Mặc Lệ Tước nói vừa nãy.
Người này thật sự kỳ lạ mà!
Cuối cùng đang suy nghĩ cái gì trong đầu vậy chứ?
Dáng vẻ trả lời của hắn vừa rồi tạo cho người ta một cảm giác nghiêm túc, dường như hắn thật sự sẽ làm như thế.
Cuối cùng muốn làm thế nào?
Thật ra cô cũng hơi tò mò.
Có điều, cái mà cô quan tâm hơn là, cuối cùng điều gì đã làm hắn thay đổi tâm trạng.
“Ưm!”
Tăm bông di chuyển qua lại trên cơ thể cô, mặc dù cử động rất nhẹ nhàng, nhưng khoảnh khắc tăm bông chạm vào vết thương, cảm giác nóng rát và đau đớn vẫn khiến cô không ngừng phát ra những âm thanh rất nhỏ.
Mỗi lúc này, Mặc Lệ Tước sẽ luôn cẩn thận thổi lên vết thương cho cô, dịu dàng hỏi, “Làm đau em sao?”
Mỗi lần chạm vào hắn đều vô cùng cẩn thận, giống như đang che chở bảo bối yêu dấu của mình vậy.
Cố Nam Nam là con người, trong lòng cũng sẽ ấm áp.
Cô nằm trên giường, sâu kín lên tiếng, “Vậy rốt cuộc là anh yêu tôi ở điểm nào?”
- --------------
(1) Nhấc tay vô thố nghĩa đen là: Không biết đặt tay và chân ở đâu. Mô tả hành động hoảng loạn, hoặc không thể đối phó. Nói chung là đề cập đến sự lo lắng hoặc nhầm lẫn.
Editor: Lạc Lạc