Vô Ưu Truyền Kỳ

Chương 11: Hỗn Huyết




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rời khỏi Tích Vương phủ cũng đã được một tuần. Vô Ưu thực sự là chán đến chết, phương tiện di chuyển ở cổ đại thật quá chậm, đường cũng khó đi.


Nếu là ở hiện đại, có internet, có sách vở linh tinh còn có thể làm bản thân phân tâm, sẽ không thấy nhàm chán quá, nhưng ở đây cái gì cũng không có. Chỉ có thể ngồi trong xe ngựa rộng thênh thang mắt lớn mắt nhỏ nhìn vị công chúa mặt lạnh này.


Không muốn cho nhau sống mà !


Đến ngày thứ 8, thật sự không nhịn nổi nữa, Vô Ưu bạo miệng hỏi


"Công chúa, chúng ta nói chuyện đi! "


"Nói cái gì? " Tích Nguyệt rất có hứng thú di chuyển tầm mắt từ trang sách sang Vô Ưu


"Gì cũng tốt.... Được rồi, công chúa, rốt cục người đang tính toán cái gì vậy, thực sự muốn ta làm phò mã của ngươi?"


"Ân"


"Vậy ít nhất cũng cho ta biết lý do chứ, ta không tin ngươi chỉ vì vẻ ngoài của ta mà muốn ta làm phò mã của ngươi" Vô Ưu thở dài


Tích Nguyệt nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ đăm chiêu, tựa như đang suy nghĩ cái gì đó, ánh mắt có chút tan rã, mệt mỏi. Vô Ưu vẫn im lặng nhìn Tích Nguyệt, có chút không đành lòng, nàng không thích nhìn người khác khó xử. Đang định mở miệng chuyển đề tài, thì giọng Tích Nguyệt nhẹ nhàng vang lên


"Mẫu hậu của ta không phải thuần khiết huyết mạch đại Hán. Bà ngoại ta là người Duy Ngô Nhĩ. Ông ngoại là thương nhân, trong một lần đi xa buôn bán, liền gặp rồi cưới bà ngoại, hai người chỉ có một đứa con là mẫu hậu. Ta từ nhỏ liền biết mình khác biệt với mọi người xung quanh, hôm đó gặp ngươi, liền cảm thấy ngươi... có chút thân thiết. Đây có thể coi là duyên phận không? " Tích Nguyệt tránh nặng tìm nhẹ, châm chước tìm ra một lý do.


Ồ, thảo nào da trắng, mũi cao, mắt nâu, dáng người ... khụ khụ ... man diệu đến như vậy. Hóa ra là con lai. Nhưng lý do này không khỏi quá là miễn cưỡng. Nói đi nói lại vẫn chỉ là vì ngoại hình đặc biệt, vị công chúa này thực sự đang toán tính điều gì đây.


"Ta cũng là hỗn huyết (con lai), bất quá không phải Duy ngô nhĩ, mà là nước Pháp" nghĩ nghĩ một lúc lại bổ sung "nước Pháp là một nơi rất xa rất xa về phía Tây, xa hơn Duy Ngô Nhĩ nhiều lắm "


"Phụ thân của Vô Ưu là người ... là người Pháp ?"


"Không phải, là ông ngoại ta. Hồi đó cố quốc của ta xảy ra chiến tranh ..."


Hai người tíu tít nói chuyện, mấy ngày lộ trình tiếp theo nhẹ nhàng vui vẻ trôi qua
Vô Ưu quốc ngữ không chuẩn, thường xuyên phát âm sai, hoặc dùng từ không đúng, khiến cả câu nói trở nên ngô nghê, vặn vẹo
Tích Nguyệt ban đầu xuất phát từ lễ phép còn cố nín cười rất kiên nhẫn chỉnh sửa cho Vô Ưu, về sau nàng mặc kệ, chỉ rình mỗi khi Vô Ưu vô tình phát âm sai mà làm cả câu nói lệch hết nghĩa, liền thoải mái cười thành tiếng.


"Được rồi, được rồi, ngươi muốn cười thì cười đi, nhân sinh khổ đoản (cuộc sống ngắn ngủi), cần phải tận hưởng lạc thú trước mắt" Vô Ưu bất đắc dĩ nhìn Tích Nguyệt mím môi một bộ nghẹn khuất


"Một áng thơ hay như vậy, ngươi lại có thể đọc như đọc chú ngữ, Vô Ưu thực .... đặc biệt" Tích Nguyệt không thèm cố kị nữa, quả thật che miệng cười thành tiếng.


Tích Nguyệt dù cười thành tiếng, những tư thế vẫn rất nhã nhặn, ổn trọng chứ không có ngả ngớn hay ôm bụng ha ha như người thường.
Tiếng cười của Tích Nguyệt rất dễ nghe, trong trẻo, lanh canh như chuông bạc. Cả người cũng theo tràn đầy sức sống, khác hẳn với sự tịch liêu, vắng vẻ thường ngày. Vô Ưu nhìn, có chút thiểm thần


"Công chúa nên cười nhiều hơn mới được" Vô Ưu chống tay lên cằm tràn đầy hứng thú "ngươi cười lên rất xinh đẹp, cần gì phải mang khuôn mặt lạnh lùng đó "


"Ngươi vừa nói ngôn ngữ khinh bạc biết không " Tích Nguyệt vươn tay nhéo nhéo má nàng, ý cười doanh doanh "Ngươi mà là nam tử, thì nhất định là cái đăng đổ tử ( yêu râu xanh )"


Vô Ưu bĩu môi, nói một câu liền có thể biến thành yêu râu xanh, công chúa mà ở hiện đại, chỉ cần đi ăn vạ cũng đủ sống sung sướng một đời!!!


"Công chúa, đã đến giờ ăn cơm " Thị nữ ở ngoài cửa nói vọng vào


"Mang vào đi " Tích Nguyệt lập tức đổi sang tông giọng lạnh nhạt thường ngày


Thị nữ từng người từng người đem đồ ăn vào, ba món mặn, hai món nhạt, thêm một bát canh và tô cơm tẻ. Sau khi toàn bộ đồ ăn được kiểm tra cẩn thận bằng châm bạc, liền lui ra ngoài.
Tích Nguyệt dường như thành thói quen, vẫn như mọi khi múc một bát canh cá cho Vô Ưu. Ban đầu Vô Ưu còn nhăn nhó đòi tự làm, nhưng công chúa mới mặc kệ nàng. Lâu dần thành thói quen, Vô Ưu cũng thản nhiên tiếp nhận.


"Tối nay là đêm trung thu, Vô Ưu nguyện ý đi cùng ta không " Tích Nguyệt lơ đãng hỏi


Vô Ưu nghĩ nghĩ một lúc, từ hồi lạc trôi đến đây, quả thật chưa bao giờ đi chơi đêm trung thu, liền không nói hai lời vui vẻ đáp ứng


Hôm nay Thanh thành đặc biệt náo nhiệt, kẻ mua người bán, đường phố nhộn nhịp. Vô Ưu mặc một bộ nam trang bằng gấm màu nhạt, đai ngọc quanh eo, hông mang ngọc bội, chân đạp giầy thêu, tay áo bay theo gió, một đầu tóc dài nửa buộc nửa thả theo bước chân khe khẽ lay động, mang theo bồng bột tùy ý.


Đi bên cạnh là Tích Nguyệt mặc một bộ áo bào bằng lụa thêu hoa màu xanh nhạt, tóc dài như thác được vấn lên gọn gàng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng mỏng, dáng dấp thanh nhã, tư thế ổn trọng, khuôn mặt ôn nhu, dịu dàng tiếu ý.


Hai người đi cạnh nhau đúng là cảnh đẹp ý vui, chọc không biết bao người qua đường ngẩn ngơ dõi mắt ngắm nhìn.


Ngồi trong tửu lâu, nhìn xuống dòng sông rợp đèn hoa đăng rọi sáng một vùng trời


"Vô Ưu có nơi nào muốn đi không? Ta trước đây có trụ ở Thanh Thành một tháng, đối với nơi đây cũng tương đối quen thuộc " Tích Nguyệt đang uống trà, tùy hứng hỏi


Vô Ưu chống cằm ngẫm nghĩ, nơi nào muốn đi à?


" Thanh lâu "


"..." Mệt nàng nói ra tiếng! Tích Nguyệt rất không hình tượng trừng mắt nhìn Vô Ưu "Ngươi là một đại cô nương, đi thanh lâu làm gì"


"Cảm thụ văn hóa địa phương" Vô Ưu mặt vô cùng đứng đắn nói


"..." Vậy mà nói ngươi là đăng đồ tử, ngươi con chối!


"Ở cố hương của ta, thanh lâu của tệ quốc đặc biệt có tiếng vang nha, truyện nào cũng có, phim nào cũng nhắc. Ta là thuần túy tò mò, muốn ... cái từ đó là từ gì ... nếm thử, là muốn nếm thử "


"Nếm Thử từ này có nhiều ý nghĩa, không biết Vô Ưu ý tứ, là muốn Nếm Thử kiểu nào" Biết Vô Ưu lại dùng sai từ biểu đạt, Tích Nguyệt cố nén cười nhìn nàng, đang định uống chén trà trong tay cũng thả xuống, tránh cho bị sặc đến.


"Kiểu nào cũng muốn thử " Vô Ưu tự hào nói.


"..." Đấy, ta biết trước mà!
"Vô Ưu, nơi yên hoa đó không phù hợp với ngươi " Tịch Nguyệt một tay đỡ trán, bất đắc dĩ nói. Đã lâu lắm rồi nàng mới hết cách với một người.
"Hảo cô nương không đi thanh lâu, biết không?" Tịch Nguyệt dùng giọng điệu trưởng bối nói chuyện. Nếu người đối diện không phải là Vô Ưu, nàng nhất định sẽ gọi người đến hung hăng giáo huấn hắn, rồi vung tay áo bỏ đi.


Vô Ưu ra chiều suy nghĩ, rồi gật gật đầu tỏ ý đã hiểu. Thực ra Vô Ưu chỉ trả lời đúng trọng điểm khi được hỏi nơi nào muốn đi, chứ không phải có ý định rủ Tịch Nguyệt đi cùng. Dù sao thanh lâu nổi tiếng như vậy, truyện Kiều cũng còn nhắc đến, không thử xem qua thì thật uổng phí "cơ hội" xuyên không lần này.


Chỉ thực sự là xem qua thôi, thuần túy là tò mò, nàng có bản lĩnh " nếm thử " cái gì ở thanh lâu chứ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.