Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy

Chương 54




Lần phẫu thuật thứ hai của mẹ Hạ rất thành công, Hạ Nghiêu đắm chìm trong niềm vui rằng mẹ mình đã sắp bình phục, hoàn toàn chẳng chú ý đến ánh mắt của mẹ mình nhìn cậu như muốn nói lại thôi.

Hôm nay mẹ Hạ cuối cùng cũng được chuyển đến phòng bệnh bình thường, Hạ Nghiêu ngồi trên chiếc ghế thấp lùn bên cạnh giường bệnh, cúi đầu chậm rãi gọt táo cho mẹ mình.

Mẹ Hạ nghiêng đầu nhìn đỉnh đầu con trai mình, mấp máy môi, bà vẫn chưa phát ra âm thanh, Hạ Nghiêu như cảm nhận được ánh mắt của bà, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình.

“Sao vậy mẹ?” Hạ Nghiêu vội vàng đứng sát lại bên cạnh bà, giúp bà vuốt vuốt góc chăn hỏi: “Có chỗ nào khó chịu sao ạ?”

Mẹ Hạ im lặng lắc đầu, Hạ Nghiêu nhìn thấy bình giữ nhiệt đặt ở một bên, vì vậy thuận tay muốn rót cho bà ly nước.

Giọng nói mẹ Hạ khàn khàn gọi một tiếng: “Nghiêu Nghiêu.”

Cánh tay cầm ly nước của Hạ Nghiêu hơi khựng lại, khó hiểu nhìn mẹ mình.

“Con ngồi xuống đi, mẹ có chút chuyện muốn nói với con.”

Vì vậy Hạ Nghiêu lại ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế thấp lùn ở bên cạnh, nhịp tim cậu đột nhiên đập nhanh vài nhịp, có một dự cảm bất an đang nhắc nhở cậu, việc mẹ sắp nói đây đối với cậu mà nói chẳng hề là một việc tốt.

Quả nhiên, sau khi mẹ Hạ nói một vài chuyện học hành ở trường của cậu, lại chuyển lời hỏi cậu: “Con, có muốn ra nước ngoài du học không?”

Hạ Nghiêu chợt mở to hai mắt, “Mẹ, tại sao mẹ lại hỏi vậy, con ở trường đại học ở đây học rất ổn mà.”

Mẹ Hạ do dự một lát, nói tiếp: “Nghiêu Nghiêu, con có thể vì mẹ mà ra nước ngoài du học được không?”

Ánh mắt Hạ Nghiêu mang theo một chút khổ sở, cậu không dám nhìn mẹ mình, mở miệng nói: “Tại sao vậy mẹ, có phải là ý của Triệu Văn Hoa không, ông ta muốn con ra nước ngoài? Hay là muốn con nhận lại ông ta?”

Mẹ Hạ chầm rãi nhắm mắt lại, giữa mi mắt bà dường như có một sự đau khổ chẳng nói nên lời.

“Nghiêu Nghiêu,” Âm thanh mẹ Hạ mang theo một chút đau khổ cùng van xin, “Con cứ xem như là vì mẹ có được không?”

Hạ Nghiêu lúc này mới nhận ra ánh mắt của mẹ mình có chút không đúng, cậu giống như bị người tạt một gáo nước lạnh ướt đẫm từ đầu tới chân, cả hàm răng nhịn không được run lên, cậu mở miệng hỏi: “Có, có phải Triệu Văn Hoa nói gì với mẹ không? Mẹ, mẹ tuyệt đối không được tin những lời ông ta nói với mẹ, con, con…”

Mẹ Hạ chậm rãi lắc đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm con trai mình. Hạ Nghiêu đụng phải ánh mắt như nhìn thấu tất cả mọi thứ của mẹ mình, quả thật không còn chút dũng khí nào tiếp tục nói dối nữa.

“Con không muốn ra nước ngoài, thưa mẹ.” Hạ Nghiêu như đang bất chấp tất cả, cúi đầu.

Ánh mắt mẹ Hạ dời khỏi trên người Hạ Nghiêu, sắc mặt bà trắng bệch, hai bàn tay không kìm được bắt đầu phát run.

Hạ Nghiêu cúi đầu một hồi lâu, không nghe thấy âm thanh của mẹ mình, vội vàng ngẩng đầu lên, nhận ra sắc mặt mẹ trắng như tờ, giọt lệ ngay khóe mắt chầm chậm trượt xuống trên chiếc gối trắng, nhuộm lên một mảng màu đậm không theo hình thù.

“Mẹ.” Hạ Nghiêu lập tức luống cuống.

“Nghiêu Nghiêu, mẹ không có ngốc, không có ngốc.” Mẹ Hạ run rẩy đôi môi, chậm rãi mở miệng nói: “Mẹ biết vì sao con không muốn đi, Nghiêu Nghiêu, sao con lại hồ đồ như vậy, sao lại hồ đồ như vậy hả.” Mẹ Hạ siết chặt tay thành quả đấm hung hăng nền xuống giường hai cái.

Hạ Nghiêu nhanh chóng đưa tay nắm lại bàn tay của mình, nghẹn ngào nói với bà: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, đừng như vậy mà.”

Mẹ Hạ chẳng thèm nhìn Hạ Nghiêu lấy một cái, cứ là ngây người nhìn trần nhà không nhúc nhích.

Hạ Nghiêu đặt trán xuống trên lưng bàn tay của mẹ mình, mẹ Hạ vừa kiên quyết vừa chậm rãi rút tay mình ra khỏi tay Hạ Nghiêu.

Hai ngày sau đó, mẹ Hạ đều chẳng nói một câu với Hạ Nghiêu, cũng chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái. Bà dùng phương thức quyết tuyệt này chính là muốn nói với con trai mình, nếu cậu muốn đi theo con đường đó, tuyệt đối không được, bà không đồng ý.

Trên tay Hạ Nghiêu đang bưng một bát cháo nóng hổi, vầng thâm dưới mí mắt đen đến đáng sợ, sắc mặt cũng trắng bệnh.

Cậu bưng chén cháo, cận thẩn đứng bên cạnh mẹ mình, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con đút mẹ ăn nha.”

Mẹ Hạ quay đầu sang, chẳng nhìn cậu.

Hạ Nghiêu yên lặng nhìn bóng lưng mẹ mình, mẹ Hạ nghiêng người, không nói một lời, không ăn không uống.

Hạ Nghiêu biết mẹ mình đối với chuyện này có bao nhiêu cố chấp, đời trước cậu đã được thể nghiệm qua. Thế nhưng lúc đó cậu chẳng do dự mà chọn Chu Độ, cậu thà rằng mình và Chu Độ cùng nhau đến một thành phố xa lạ sinh sống, cũng không muốn quay về nhìn mẹ mình.

Thế nhưng cậu biết vào ngay lúc biết tin mẹ mất, cậu đã hối hận rồi, cậu biết mình sai rồi. Nếu không có mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi cậu thành người, cậu làm sao có thể an nhàn thoải mái yêu đương với Chu Độ chứ.

Hạ Nghiêu cầm chén cháo chầm chậm đặt xuống đầu giường bệnh của mẹ, rồi bỗng nhiên quỳ xuống bên giường của bà.

“Mẹ,” Cậu nghẹn ngào mở miệng nói: “Con thật sự, thật sự rất thích cậu ấy, con muốn cùng cậu ấy…” Hạ Nghiêu còn chưa nói xong, tiếng khóc nức nở của mẹ Hạ đã truyền đến bên tai cậu, những lời tiếp theo Hạ Nghiêu không thể nào nói ra được nữa.

Cậu chậm rãi đứng lên, cầm chén cháo đặt ở đầu giường lên, “Cháo nguội rồi, con đi lấy tô khác cho mẹ.”

Mẹ Hạ vẫn như cũ chẳng lên tiếng, chỉ ở trên giường bệnh khóc một mình.

Lúc Hạ Nghiêu đi đến của phòng, đột nhiên quay người lại, giọng nói bình tĩnh nói với mẹ mình: “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, con đồng ý, con đồng ý ra nước ngoài du học.”

Mẹ Hạ lúc này mới ngẩng đầu lên đôi mắt đẫm lệ mông lung, nhìn con trai mình.

Thế nhưng Hạ Nghiêu lại chỉ cho bà một bóng lứng mơ hồ, sau đó đóng cánh cửa phía sau lưng lại.

Cậu dựa vào bức tường trắng trước cửa phòng, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cậu vốn cho rằng chỉ cần mình cẩn thận chút xíu thì có thể lén lút ở bên Chu Độ bao lâu hay bấy lâu, cậu nghĩ đợi sau khi cậu trưởng thành rồi, đến lúc có thể tự mình gánh vác trách nhiệm, mới từ từ nói chuyện với mẹ, thế nhưng cậu chẳng có cái cơ hội này nữa rồi.

Cậu hình như đã được định trước là không thể ở bên Chu Độ.

Bất kể đời trước hay đời này, cậu đều không thể.

Buổi chiều Hạ Nghiêu vẫn có lớp, buổi trưa sau khi hầu hạ mẹ Hạ ăn cơm xong, cậu cầm lấy sách vở vội vàng đến trường học.

Triệu Văn Hoa còn đặc biệt cho một tài xế riêng đến đưa đón Hạ Nghiêu, thế nhưng Hạ Nghiêu lại thà chen chúc trên xe buýt, còn hơn là ngồi chiếc xe hơi rộng rãi thoải mái kia.

Tài xế riêng tận chức tận trách đi theo phía sau xe buýt, chỉ khi nhìn thấy Hạ Nghiêu bước vào cổng trường, ông ta mới quay đầu xe rời đi.

Triệu Văn Hoa hình như nghe được phong phanh, buổi chiều còn đặc biệt đợi đến lúc Hạ Nghiêu tan học, lái xe đến cổng trường đón cậu. Hạ Nghiêu nhìn thấy gương mặt kia của ông ta tức đến không chịu được, cậu chẳng thèm nhìn ông ta, quay đầu đi về phía trạm xe buýt.

Không nghĩ tới Triệu Văn Hoa kiên trì đi theo sau Hạ Nghiêu, lúc Hạ Nghiêu đi đến trạm xe buýt, ông ta cũng vừa vặn dừng xe ngay bên cạnh cậu.

Lúc này đúng là cuối tuần, người đợi xe ở trạm xe đông vô cùng, Triệu Văn Hoa chầm chậm hạ cửa kính xe xuống, sau đó nói với Hạ Nghiêu: “Lên xe.”

Ánh mắt của những người xung quanh đều đang tập trung trên người Hạ Nghiêu, Hạ Nghiêu tức giận đến tay siết thành quyền, lúc này cậu rất muốn hung hăng nện một quyền lên mặt Triệu Văn Hoa.

Có người bắt đầu chỉ chỉ chỏ chỏ Hạ Nghiêu, da mặt Hạ Nghiêu vốn mỏng, cậu thấy Triệu Văn Hoa không có chút ý nào muốn rời đi, chỉ có thể kéo cửa xe Triệu Văn Hoa chui vô.

Triệu Văn Hoa nhìn gương mặt khó chịu của Hạ Nghiêu, hai chân bắt chéo ung dung nhàn nhã, đầu ngón tay còn vỗ nhẹ lên đầu gối.

“Cậu cảm thấy là tôi ép mẹ cậu bắt cậu ra nước ngoài đúng chứ?”

Hạ Nghiêu cúi đầu im lặng không lên tiếng.

Triệu Văn Hoa lại nói tiếp: “Hạ Nghiêu, tôi không có hèn hạ như cậu nghĩ đâu, có lẽ cậu không biết, mẹ cậu đã sớm biết quan hệ giữa cậu và Chu Độ rồi.”

Hạ Nghiêu không thể tin được ngẩng đầu lên nhìn Triệu Văn Hoa.

Triệu Văn Hoa làm một lão hồ ly trà trộn trên thương trường đã lâu, lừa gạt Hạ Nghiêu chẳng tốn bao nhiêu công sức.

“Tôi biết chắc trong lòng cậu vô cùng hận tôi,” Ông ta bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Tôi quả thật không hi vọng cậu và cái thằng kia ở bên nhau, thế nhưng xem ra mẹ cậu còn không hi vọng cậu đi lên con đường này còn hơn tôi.”

“Việc cậu ra nước ngoài, là mẹ cậu chủ động nói với tôi đó.” Ông ta nói dối mặt không đỏ hơi không đứt: “Thật ra chuyên ngành của cậu mà ra nước ngoài học tập không tệ đâu, nhưng mà, tôi vẫn mong cậu có thể dứt khoát cắt đứt quan hệ với thằng kia đi, tôi nghĩ chắc mẹ chẳng kiên trì như tôi đâu, cậu chắc cũng không muốn một ngày nào đó bị bà ấy giận đến mức cắt đứt mối quan hệ mẹ con với cậu đâu nhỉ.”

Câu nói đe dọa vô tâm này của ông ta không ngờ lại vừa vặn đâm trúng tâm tư của Hạ Nghiêu, cậu gắt gao siết chặt tay thành quyền.

Triệu Văn Hoa vô cùng hài lòng với kết quả này, ông ta đổi tư thế, nói với tài xế một cái địa chỉ.

Sau đó quay đầu nói với Hạ Nghiêu: “Tôi nhìn thấy mấy ngày này cậu gầy đi không ít, buổi tối dẫn cậu đi ăn chút đồ ăn ngon, không chú ý cái gì cũng được, thế nhưng sức khỏe không thể xem nhẹ.”

Hạ Nghiêu đột nhiên cảm thấy có chút mệt tâm, tối nay là tối đầu tiên cậu không ở lại bệnh viện, mà muốn quay về phòng ký túc xá.

Lúc này cậu đang trông mẹ ăn cơm tối, Triệu Văn Hoa cũng ngồi trong phòng bệnh, trong phòng chẳng ai lên tiếng, Hạ Nghiêu đứng bên cạnh nói với mẹ mình: “Sáng mai con có lớp, tối nay con về ký túc xá đây.”

Triệu Văn Hoa nghe vậy, cũng đứng lên nói với Hạ Nghiêu: “Vậy tôi đưa cậu về trường.”

Hạ Nghiêu nhìn mẹ mình một cái, thấy bà cũng không có ý gì, vì vậy cậu không nói được cũng chẳng nói không cần, cầm lấy đồ của mình liền đi ra khỏi phòng bệnh.

Hạ người lần nữa ngồi vào trong xe, Triệu Văn Hoa không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để thể hiện ý tốt của ông ta với cậu.

“Đợi sau khi cậu ra nước ngoài, tôi sẽ chăm sóc mẹ cậu.” Ông ta móc trong túi ra một chiếc chìa khóa nói với Hạ Nghiêu: “Tôi có một căn nhà ở khu XX, đợi đến khi mẹ cậu có thể xuất viện, hai mẹ con cậu dọn đến đây đi, tình huống hiện tại của mẹ cậu, chắc không thích hợp để đi bán hàng nữa đâu.”

Hạ Nghiêu nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa trong tay ông ta hồi lâu, cuối cùng vẫn là chầm chậm đưa tay nhận lấy.

Khóe miệng Triệu Văn Hoa hơi cong lên, ngữ khí trở nên nhẹ nhàng hơn nói: “Cậu yên tâm, mẹ cậu ở thành phố B tuyệt đối sẽ không chịu cực khổ nữa đâu, cậu cứ chăm chỉ học tập, sau này tốt nghiệp, về công ty tôi…”

“Đến rồi.” Hạ Nghiêu mặt không biểu cảm cắt ngang lời nói của Triệu Văn Hoa.

Triệu Văn Hoa không nói nữa, xài xế chuẩn bị lái xe vào trong trường.

“Dừng ở đây đi.” Hạ Nghiêu đột nhiên mở miệng nói.

Triệu Văn Hoa cũng không muốn xung đột với cậu vì cái chuyện nhỏ này, vì vậy nói tài xế: “Vậy thì dừng ở đây đi.”

Hạ Nghiêu còn chưa đợi xe dừng lại đàng hoàng, đã mở cửa xe bước xuống đi một mạch.

Triệu Văn Hoa nhìn chằm chằm bóng lưng cậu một lúc lâu, lúc này mới lộ ra một nụ cười đắc ý, tâm tình vô cùng vui vẻ nói tài xế: “Về thôi.”

Hạ Nghiêu không ngờ cậu sẽ đụng phải Chu Độ đã ngày rồi không gặp ở cổng trường.

Chu Độ có lẽ mới từ trạm xe buýt qua đây, chẳng biết hắn có nhìn thấy Hạ Nghiêu bước xuống từ chiếc xe đen lúc nãy không, trong khoảnh khắc Hạ Nghiêu nhìn thấy Chu Độ, trong lòng lập tức trào lên vô vàn sự ủy khuất, cậu muốn nói tất cả mọi thứ cho Chu Độ.

Cậu không muốn chia tay với hắn, không muốn ra nước ngoài, cậu thích Chu Độ, cậu thật sự rất muốn ở bên hắn cả đời.

Thế nhưng giống như tất cả những gì Triệu Văn Hoa nói, nếu như cậu thật sự giống như vậy, vậy thì thứ đợi cậu sẽ lại là một lần đoạn tuyệt dứt khoát nữa của mẹ.

Hạ Nghiêu ép bản thân bản nở một nụ cười với Chu Độ, thế nhưng cậu lại chẳng thấy gương mặt tức giận đáng sợ của Chu Độ.

“Sao anh lại đến đây?” Hạ Nghiêu đứng bên cạnh Chu Độ nhẹ giọng hỏi.

Chu Độ nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Anh không thể đến sao?”

Hạ Nghiêu khựng người một chút, “Ý em không phải vậy.”

“Vậy ý em là gì?” Chu Độ hùng hổ dọa người hỏi: “Hạ Nghiêu, chúng ta bao lâu không có liên lạc, em có gọi cho anh cuộc điện thoại nào sao, có gửi cho anh tin nhắn nào sao?”

Hạ Nghiêu mấp máy môi, không biết nên giải thích như thế nào.

“Hay là tối nay anh đến không đúng lúc,” Chu Độ trào phúng cười một tiếng, hắn không thể khống chế cái miệng tổn thương người khác của mình nữa: “Hay là nói, em đã tìm được người mỗi ngày đều có thể ở bên cậu, không cần anh nữa.”

Sắc mặt Hạ Nghiêu trắng bệch, lúc mới nhận ra Chu Độ hiểu lầm rồi, “Em, không phải như vậy đâu, em chỉ là…”

“Chỉ là sao?” Chu Độ bước lên một bức, hỏi ép: “Em tự mình nói coi, đây là làn thứ mấy anh nhìn em bước xuống từ xe người khác rồi. Hạ Nghiêu, lòng tin của con người có giới hạn, em rốt cuộc giấu anh làm cái gì!”

Câu chất vấn cuối cùng Chu Độ không nhịn được mà rống lên.

Hạ Nghiêu nhìn thấy gương mặt tức giận của Chu Độ, cậu đột nhiên có chút hoảng hốt.

Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao cậu chỉ muốn đàng hoàng nói chuyện yêu đương với Chu Độ, mà lại khó như vậy chứ.

Cậu vốn nghĩ, cho dù cậu có ra nước ngoài học mấy năm cũng chẳng sao, chỉ cần cậu giải thích rõ ràng với Chu Độ, nói không chừng ————

Trong lòng Hạ Nghiêu bỗng nhiên cười một cái, nói không chừng cái gì chứ? Cậu dựa vào cái gì cho rằng Chu Độ sẽ đợi cậu, cậu dựa vào cái gì nghĩ muốn đi thì đi, muốn về thì về.

Có lẽ cậu nên buông tay, giống như cậu từng khuyên Mập mạp vậy. Con người không thể thích một người cả đời được, cậu với Chu Độ có lẽ chẳng có duyên rồi. Mẹ cậu không đồng ý một ngày, thì cậu sẽ không được ở bên Chu Độ một ngày.

Vậy thì cậu định để Chu Độ đợi bao lâu, một năm? Hai năm? Mười năm? Hay là hai mươi năm?

Dựa vào cái gì, cậu dựa vào cái gì mà yêu cầu Chu Độ phải làm như vậy chứ.

Nếu như không có cậu, Chu Độ sẽ giống như một người bình thường khác, có một người vợ dịu dàng, những đứa con đáng yêu, sẽ có được gia đình hạnh phúc mỹ mãn giống như bố cậu vậy.

Cậu vốn chỉ nên sống trong bóng tối, lén lút nhìn Chu Độ vậy là tốt lắm rồi.

Chu Độ nhìn thấy Hạ Nghiêu không trả lời câu hỏi của hắn, bàn tay nắm lấy cánh tay cậu không kìm được siết chặt.

“Tại sao em không nói chuyện?”

Hạ Nghiêu ngẩng đầu lên nhìn Chu Độ, nhàn nhạt nói: “Nói gì? Không phải anh đã nói thay em hết tất cả rồi sao?”

Chu Độ như không thể tin được, hắn nhìn Hạ Nghiêu mấp máy môi, lại chẳng biết nên phản bác lại như thế nào.

Hạ Nghiêu rút cánh tay mình ra khỏi tay Chu Độ nói: “Nếu như anh đã không tin em, vậy chúng ta ở cùng nhau còn có ý nghĩa gì nữa? Chúng ta.” Hạ Nghiêu dừng lại một chút, khó khăn mở miệng nói: “Chúng ta cứ như vậy đi.”

“Cái gì gọi là cứ như vậy?” Chu Độ mấp máy môi, lại phát hiện giọng nói của mình khàn đến đáng sợ.

“Chúng ta thôi đi.” Hạ Nghiêu lui về sau một bước nói.

“Ý em là gì? Cái gì thôi đi, em, muốn chia tay với anh sao?” Chu Độ run rẩy nói ra hai chữ kia.

Trái tim Hạ Nghiêu như bị trăm ngàn thanh đao sắc nhọn mạnh mẽ đâm xuyên qua, cậu rướn cổ lên, không nói một lời.

Chu Độ lập tức cuống cuồng, tức giận trên gương mặt hắn trong thoáng chốc biến mất không dấu vết, hắn hoảng sợ nhìn Hạ Nghiêu, vội vàng nói xin lỗi với cậu: “Anh, anh không có ý đó. Anh chỉ là, có chút bực mình. Anh nhớ em lắm Hạ Nghiêu, không phải anh muốn chia tay với em.”

Hắn hoảng loạn móc ra một tấm thẻ ngân hàng đặt vào trên tay Hạ Nghiêu nói: “Khoảng thời gian này anh đi làm thêm, đây là lương anh làm thêm kiếm được, anh, anh tối nay qua đây chính là muốn đưa em cái này. Sau này anh sẽ cố gắng kiếm tiền, cái thẻ này giữ ở chỗ em đi, tiền sau này anh kiếm được đều gửi vào cái thẻ này.”

Chu Độ nhìn thấy gương mặt không có chút phản ứng nào của Hạ Nghiêu, nói năng lộn xộn: “Không phải em nói sau khi bọn mình tốt nghiệp sẽ cùng nhau mua nhà sao? Bắt đầu từ bây giờ anh sẽ cố gắng kiếm tiền, anh…”

Hạ Nghiêu đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời nói của hắn: “Ở đây của anh có bao nhiêu tiền?” Cậu giơ chiếc thẻ trong tay lên.

Chu Độ khó khăn mỏ miệng nói: “Hơn ba ngàn.”

“Hơn ba ngàn?” Hạ Nghiêu cong khóe môi, móc từ trong túi ra chìa khóa nhà mà Triệu Văn Hoa đưa cho cậu, quơ quơ trước mặt Chu Độ nói: “Thế nhưng bây giờ tôi đã có nhà rồi.”

Chu Độ chợt mở to hai mắt, hắn không dám tin nhìn chiếc chìa khóa trên tay Hạ Nghiêu.

Hạ Nghiêu cắn chặt đầu lưỡi, nhét tấm thẻ ngân hàng lại vào trong tay Chu Độ nói: “Chu Độ, tôi không muốn trải qua những ngày tháng cực khổ nữa, cứ cho rằng cậu có thể mua được một căn nhà ở thành phố B đi, thế nhưng tại sao tôi lại phải đợi không bao nhiêu năm đó, bây giờ tôi đã có thể có nhà của mình, có thể hưởng thụ một cuộc sống tốt hơn rồi.”

Chu Độ vô lực rũ hai cánh tay xuống, hắn gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt của Hạ Nghiêu, sắc mặt trắng bệch nói: “Anh không tin, em, em không phải là loại người như vậy.”

Hạ Nghiêu cong khóe môi nở một nụ cười nói: “Chu Độ, cậu có bao giờ từng suy nghĩ đến, tại sao cả lớp, cả trường có nhiều người như vậy, mà tôi lại cứ thích cậu, cứ để cuốn nhật ký đó ở chỗ ngồi của cậu.”

“Trường chúng ta còn có ai nhiều tiền hơn cậu chứ?” Hạ Nghiêu chầm rãi mở miệng nói: “Tôi là người như thế nào trước giờ cậu chưa bao giờ hiểu được cả, cậu thích dáng vẻ nào của tôi? Đáng thương hả, ủ rũ hả, hay là biết tìm kiếm sự thương hại? Cậu trước giờ không biết thứ tôi cần rốt cuộc là gì, bây giờ dù sao cũng nói ra rồi, tôi sẽ nói rõ ràng với cậu, tôi Hạ Nghiêu là một người tham tiền hơn nữa còn là một người tham lam hưởng thụ, bây giờ cậu hiểu chưa?”

Chu Độ lùi về sau một bước, như không thể tiếp nhận được mà nhìn Hạ Nghiêu.

Hạ Nghiêu lúc này đã nếm được mùi rỉ sắt nhàn nhạt ở trong miệng, cậu chậm rãi thở ra một hơi, quay người chuẩn bị đi vào trong trường.

Cậu biết, giữa cậu và Chu Độ, có lẽ là hết rồi.

Thế nhưng điều làm cậu không ngờ chính là, người phía sau cư nhiên mạnh mẽ bước lên nắm chặt lấy cánh tay cậu.

“Nghiêu Nghiêu,” sắc mặt Chu Độ không còn chút huyết sắc, thế nhưng hắn vẫn như cũ kéo ra một nụ cười: “Em, em không cần nói mình như vậy.” Hắn hút sau một hơi, sau đó nói tiếp: “Nếu như em thật sự muốn nhà, anh có thể, anh có thể mua ngay một căn nhà ở thành phố B bây giờ.”

Hạ Nghiêu tàn nhẫn rút tay mình ra khỏi tay Chu Độ: “Chu Độ, tôi cần không phải là một đứa con nít hôi sữa chỉ biết chìa tay ra trước mặt bố mẹ, cậu còn con nít lắm, chúng ta không hợp.”

Chu Độ bị câu nói này đâm thật sâu, hắn biết bản thân từ nhỏ đến lớn đều trải qua rất tùy tiện, hắn biết kỹ năng yêu đương của bản thân cũng không cao cũng không được tính là thành thục, hắn biết gia cảnh bản thân từ trước đến giờ sẽ không để hắn phải lo lắng.

Thế nhưng kể từ sau ở bên Hạ Nghiêu, hắn vẫn luôn cố gắng thay đổi bản thân.

Hạ Nghiêu không thích hắn chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt mà ăn giấm, vậy thì hắn thay đổi. Hạ Nghiêu cảm thấy hắn không biết đến những sự khó khăn trên cuộc đời này, vậy thì hắn cũng đã cùng với cậu phấn đấu kiếm tiền, Hạ Nghiêu cảm thấy hắn không đủ chín chẵn chững chạc, hắn cũng đã thử cho Hạ Nghiêu một khoảng không gian để tin tưởng nhau.

Thế nhưng hắn thay đổi nhiều đến vậy, Hạ Nghiêu một chút cũng không nhìn thấy, cậu ấy vẫn là không muốn hắn nữa.

Tại sao mình lại như vậy chứ? Chu Độ mông lung nhìn người trước mắt.

“Chúng ta chia tay đi, cậu như vậy khó nhìn quá, đừng làm khó tôi nữa được không?” Ngữ khí Hạ Nghiêu vẫn dịu dàng như vậy, cậu chậm rãi lại kiên định rút cánh tay của mình ra khỏi tay của Chu Độ lần nữa.

Chu Độ ngây người nhìn Hạ Nghiêu hồi lâu, dường như đã kịp phản ứng lại.

“Anh không đồng ý, anh không muốn chia tay với em.” Hắn vừa lắc đầu vừa lui về sau một biết.

Hạ Nghiêu cảm thấy hô hấp của bản thân cũng bắt đầu trở nên khó khăn: “Chu Độ bộ dáng bám dai như đỉa của cậu rất khó coi đó.”

Vành mắt Chu Độ đỏ lên nhìn chằm chằm Hạ Nghiêu, Hạ Nghiêu lại đổ thêm dầu vào lửa nói tiếp: “Nếu như cậu không buông tay, vậy thì lần sau tôi có thể dẫn người đó đến gặp mặt cậu, cậu có lẽ cũng biết chênh lệch giữa cậu và anh ấy rồi, thế nhưng tôi không kiến nghị cậu làm vậy, bởi vì như vậy rất là tự rước lấy nhục đó.”

“Im mồm.” Chu Độ trầm giọng rống lên một câu.

“Cậu nhìn xem cái bộ dạng này của cậu, sao nào, dựa vào cái sự bám dai như đỉa này cậu cảm thấy tôi sẽ thay tâm đổi ý sao? Chu Độ, chúng ta không còn là con nít nữa.”

Chu Độ chợt ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Nghiêu, “Tôi không thích cậu nữa.” Hắn chậm rãi lui ra phía sau, lui một bước nói một câu: “Tôi không thích cậu nữa.”

Ngón tay Hạ Nghiêu gắt gắt đâm vào lòng bàn tay mình, đợi đến khi bên tai cậu không còn nghe thấy âm thanh của Chu Độ nữa, chỉ còn nhìn thấy cử động môi mấp máy của hắn, Chu Độ đã lui ra xa ba mét.

“Tôi hận cậu.”

Hạ Nghiêu nhìn thấy đôi môi Chu Độ chậm rãi mở ra, sau đó người kia chẳng thèm quay đầu lại chạy đi mất.

Con ngươi Hạ Nghiêu khô đến khó chịu, thế nhưng kỳ lạ là đến cả một giọt nước mắt cậu cũng không thể chảy ra.

Chu Độ, đừng hận em.

Cậu dựa vào cổng lớn của trường học, đôi môi run rẩy.

Đừng hận em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.