Vợ Là Số Một: Ông Xã Cưng Tới Nghiện

Chương 35: Bùi Thất Thất, anh thích em (5)




Cô là sợ đau, mà lúc này dáng vẻ của anh lại không giống như là muốn phát hỏa, thế là cô cũng lớn gan mà nói: "Người lớn thì cũng sợ đau mà!"

Anh nhìn cô, nhìn rất lâu, mới từ từ nói: "Lần trước, sao em không sợ đau? Hả?"

Bùi Thất Thất phải mất hết năm giây mới ý thức được anh đang nói cái gì, gương mặt nhỏ nhất thời liền hồng lên, từ hai má đến lỗ tai, lại tới cái cổ trở xuống, toàn thân đều là màu hồng hồng, gợi lên một loại cảm giác dễ thương lại gợi cảm.

Đường Dục trong lòng lay động, anh không phải không thấy qua phụ nữ đẹp, thế nhưng cái vật nho nhỏ này, lại trẻ tuổi như vậy ngồi trên giường anh, nói với anh là đau.

Tim của anh vẫn không khỏi mềm mại một hồi, bỗng nhiên liền bế cô lên, Bùi Thất Thất sợ hãi dãy một cái, lập tức ôm lấy cổ của anh, chỉ sợ rớt xuống đất.

Thế nhưng anh chỉ là để cô ngồi lên đùi của mình, sau đó trầm giọng nói: "Ngồi yên!"

Bùi Thất Thất cũng không dám động đậy, miễn cưỡng ngồi yên.

Kỳ thật cũng không có nghĩ tới, anh sẽ đồng ý giúp cô làm loại chuyện này.

Chân có tắm sạch đến đâu… cũng là chân!

Cô lén liếc mắt nhìn anh, mặt tràn đầy cảm giác cấm dục, không tiếp xúc chắc chắn sẽ không biết anh hiện tại đã thành sói, nhưng là cô không biết đàn ông đều là như vậy. Dễ dàng bộc phát thú tính?

Đường Dục hơi vặn eo, lại lần nữa nắm chặt cái chân nhỏ của cô, trắng trẻo non nớt, đặc biệt mềm mại.

Bùi Thất Thất cảm giác được cái bong bóng nước kia có chút đau, biết anh sắp nặn ra giúp cô. Cô sợ, cánh tay nhỏ của cô lại ôm chặt hơn, gương mặt nhỏ cũng chôn ở trong cổ anh.

Ngửi được mùi hương nam tính của anh làm cô yên tâm không ít, nhưng tim lại có chút loạn nhịp.

Cô muốn tránh ra, trên chân lại đau, vội vàng lại ôm chặt hơn.

Đối với Đường Dục mà nói, là một đại nam nhân, cô lại ôm chặt anh như vậy, hầu như cả người cô điều dính lên anh.

Trong lòng anh có chút phiền não, tay anh dùng lực cũng mạnh hơn, Bùi Thất Thất đau đến kêu lên một tiếng, sau đó liền vô cùng phạm thượng cắn vào vai anh.

Cơ thể Đường Dục cứng đờ, động tác trên tay vẫn không có dừng lại, tiếp theo đâm thủng bong bóng ở chân cô.

Răng nhỏ của Bùi Thất Thất cũng không có bỏ qua cho anh.

Anh rút tay về, bàn tay lớn thuận theo đường cong mà nâng lên gương mặt nhỏ của cô, Bùi Thất Thất thở gấp, con mắt không dám nhìn anh.

Cô có thể cảm giác được ánh mắt anh mình cô có bao nhiêu sắc bén, cơ thể hơi run rẩy, yếu đuối nói không nên lời.

Rất lâu, cô ngước mắt lên, còn chưa có phản ứng kịp, môi nhỏ đã bị anh hôn lên.

Tóc cô tán loạn trên vai anh, tay nhỏ vẫn vuốt ve cổ của anh, Đường Dục hôn hết sức thuần thục, một tay giữ lấy đầu nhỏ của cô.

Thân thể cô run rẩy, không còn biết làm thế nào.

Cơ thể nhỏ ấm áp, kèm theo mùi sữa tắm thơm thơm.

Đường Dục cuối cùng rời khỏi cái miệng nhỏ của cô, Bùi Thất Thất vô lực ngã trên vai anh, miệng nhỏ thở ra hơi thở đều là thơm ngọt, ngón tay của anh nắm chặt mặt nhỏ của cô, cô có chút không được tự nhiên lại tránh đi.

Cái miệng nhỏ đẹp như cánh hoa hồng đang dụ dỗ người, ngón tay của Đường Dục nhẹ nhàng vỗ về, ánh mắt có chút sâu, Bùi Thất Thất không chịu nổi như vậy, cả thân thể cũng giống như cành liễu trong gió, vừa bẻ thôi đã gãy.

Cuối cùng, anh sờ đã đủ, buông cô ra, cười nhẹ một hồi, sau đó bế cô qua một bên, tự mình đứng dậy đi ra ngoài, một lúc sau cầm một hòm thuốc gia đình đi vào.

Nói với Bùi Thất Thất một tiếng: "Tự mình làm đi!"

Cô lại sợ anh lại ôm cô vào trong người, Đường Dục cười nhạt, chỉ để đồ đó cho cô tự mình xử lý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.