Vĩnh Hằng? Là Bao Lâu?

Chương 18: Cha nàng chết rồi




Ngày qua ngày, vẫn giữ quan hệ tình cảm để dẫn dụ Hoắc Hạo kể hết tần tật về Xà Thần, có quá nhiều điều Băng Nghi không ngờ đến là mật thất của bang Xà Thần cũng là do Hoắc Hạo thiết kế.

Hoắc Hạo chẳng nghĩ điều gì hơn, anh chỉ đơn giản là người con gái anh yêu đang tò mò nên đã đem hết mọi chuyện kể cho nàng nghe.

Nhưng ngày đến rồi sẽ đến. Lúc anh trở về Hổ Thần thông báo với cha anh một tiếng là anh có bạn gái rồi, muốn tiến đến hôn nhân thì anh biết được một tin khiến anh cả ngày chìm trong nước mắt.

- " con trai à, đó là Lạc Băng Nghi, con gái của Lạc Vĩnh bang Ngưu Thần, cô ta đã có chồng, chồng cô ta là Tần Khuynh Dương, chắc con cũng nghe đến tên hắn rồi chứ. Con đừng ngây dại nữa, cô ta tiếp cận con chỉ để trả thù ba ".

Phút chóc mọi hi vọng như tan biếng, người con gái anh yêu là con gái của kẻ thù ba anh, là vợ của người mà cha anh luôn dè chừng. Tan nát cõi lòng, anh nhốt mình trong căn phòng, chìm đắm trong men rượu.

Khốn khổ đến từng giây phút, đau như trái tim từ nơi cao nhất mà rơi xuống, anh luôn nghĩ mình sẽ có được hạnh phúc tràn đầy từ Băng Nghi, hóa ra đó là vọng tưởng, một vọng tưởng ngu ngốc.

Men rượu cay thâm vào miệng, thấm vào tim, thấm vào cõi lòng tan nát. Rượu như một liều thuốc xóa tan muộn phiền nhưng ngờ đâu, càng uống tim càng đau, hình bóng Băng Nghi cứ mãi xuất hiện trong đầu Hoắc Hạo, anh khóc đến kiệt sức, anh chúc giận lên những món đồ trong phòng, anh đem mọi thứ đập phá hết. Trong căn phòng bừa bộn, ánh sáng len lỗi của cửa cửa sổ chiếu xuống đất, dạ lên gương mặt đau thương của một nam nhân, đầu tóc rối bời, đôi mắt đỏ vì khóc, dọc xuống sóng mũi cao là đôi môi đang mím chặt, giờ khắc này anh giống nhe một vị thần cuồng ngạo tức giận, cái bóng chiếu xuống đất, dạ lên một con người cao ráo vạm vỡ.

Cho dù nỗi buồn cao đến đâu, sự tàn phá của không gian đến đâu, cũng không che lấp được vẻ đẹp hiền dịu của anh. Anh đẹp như một vị thần, nhưng trái tim tan nát như cái ly bị vỡ. Ưu tú mà bi thương, hoàn hảo mà không hạnh phúc.

- ------

Hoắc Hạo biết được mọi chuyện là lúc Băng Nghi sai người hành động, dọc theo bản đồ nàng sao chép từ máy và lời kể của Hoắc Hạo, người của nàng đã thành công bao vây lâu đài của Hoắc Khang.

- " lão đại, làm sao đây, người của Ngưu Thần đang bao vây lâu đài ". Một tiên thuộc hạ cấp báo.

- " có động tĩnh gì không? ". Hoắc Khang lãm đạm hỏi.

- " thưa lão đại, không, họ chỉ bao vây, chưa có hành động chiến đấu ".

Đôi lông mày của Hoắc Khang nhíu lên, rốt cuộc Lạc Băng Nghi muốn gì đây?

- ----

Hoắc Hạo biết tin cha mình đang bị giam cầm ở lâu đài. Anh liền không nghĩ ngợi chạy đến Hổ Thần cầu xin Băng Nghi.

Đứng trước lâu đài nguy nga nhưng không kém vẻ ma mị, anh ở bên ngoài thét lớn muốn gặp Băng Nghi mặc cho thuộc hạ đang ngăn cảng.

Chứng kiến cảnh tượng đó từ trên lầu, Băng Nghi cũng có xíu động lòng.

Nàng cảm thấy có lỗi khi kéo Hoắc Hạo vào chuyện này, đáng ra anh đã có một cuộc sống khác khi ở nước M du học, đang lẽ không bị nàng đùa giỡn tình cảm.

- " Băng Nghi, ra đây gặp anh đi, anh cầu xin em ". Dưới mưa, một thanh niên ướt sũng đang quỳ gối mà thét lớn. Băng Nghi thấy cảnh này mà tim lòng như thắt lại. Nàng có lỗi với anh quá, nàng muốn xin lỗi, nhưng thù cha quá lớn, làm sao vì tình cảm cá nhân mà bỏ qua được đây.

Tần Khuynh Dương hay tin Băng Nghi chuẩn bị tấn công Xà Thần, hắn đã bay về nước trong ngày. Mọi chuyện của Băng Nghi và Hoắc Hạo hắn cũng đã hiểu, đã nghe kể, thậm chí đã chứng kiến.

- " tôi nghĩ, em ra ngoài gặp hắn đi, tôi không muốn em sau này phải hối hận ". Tần Khuynh Dương nhẹ nhàng nói.

- " tôi không muốn ra ngoài đó, nếu như em gặp anh ta, tôi đã mềm lòng ". Nàng mệt mỏi dựa vào thành ghế rồi nói. Bỗng chợt ý nghĩ xa xăm nổi lên trong đầu của nàng, bất giác nàng lên tiếng hỏi.

- " tôi là vợ anh, nếu như tôi ra ngoài đó, anh không sợ tôi sẽ yêu anh ta à? ". Băng Nghi chầm chậm hỏi.

- " không sợ, tiếp cận anh ta là một trong kế hoạch của em, tôi chắc chắn tin tưởng, em không phát sinh tình cảm với anh ta đâu ". Tần Khuynh Dương tự tin trả lời.

Băng Nghi ánh mắt xa xăm đi lại cửa sổ, nhìn thanh niên đang quỳ gối dưới mưa. Lòng nàng hơi thắt lại.

- " vì sao, vì sao anh tin tưởng tôi như vậy? ".

- " bởi vì, tôi yêu em, nên mọi chuyện em làm, tôi đều tin tưởng ". Tần Khuynh Dương nhanh chóng trả lời, lời nói chắc nịch khẳng định.

Giữa lưng chừng của sự hối lỗi và nổi niềm của tình yêu. Tâm trạng Băng Nghi trùng xuống, nàng có nên ngừng mọi chuyện lại rồi chạy xuống dưới với Hoắc Hạo không? Người đàn ông trước mặt nàng luôn yêu thương tin tưởng nàng như vậy, nếu nàng chạy xuống dưới, hắn có đau lòng không?

Gần như đưa ra được kết quả thì lão Tần Nghị mở của bước vào.

- " ta nghĩ, con nên hành động nhanh chóng, có một tin, ta nghĩ con sẽ rất muốn nghe ". Lão trầm giọng nói.

Băng Nghi ánh mắt nghi hoặc mở miệng hỏi.

- " có chuyện gì ạ? ".

- " tìm thấy xác cha của con rồi ".

Tim Băng Nghi như ngừng đập, tiếng hạt mưa ngoài của sổ bỗng như tắt đi trong tai nàng. Tìm thấy xác cha nàng rồi, đồng nghĩ với việc cha nàng đã chết. Lâu nay nàng đã rất hi vọng cha nàng đang còn sống, chỉ là đang ẩn mình ở đâu đó. Nhưng ngày hôm nay, một câu nói, đủ là thù hận trong lòng nàng trỗi dậy, dập tắt sự mềm lòng kia.

Băng Nghi giận giữ, đôi mắt sầm lại vì hận thù. Nàng một mạch kéo thật nhiều thuộc hạ sức chiến đấu S, kéo sang bang Xà Thần mặc cho Hoắc Hạo đã cầu xin.

Tiếng súng đầu tiên vang lên cũng là lúc người của Xà Thần tiến ra tấn công.

Tiếng súng và tiếng bom cũng đủ diễn tả cảnh tượng khốc liệt như thế nào. Băng Nghi cầm khẩu súng AK 47 xông vào căn hầm bí mật của Hoắc Khang, Tần Khuynh Dương lo lắng nên đi theo nàng.

Cửa hầm mở ra, sâu vào bên trong căn hầm trang trí vô cùng xa hoa lộng lẫy, nhưng Băng Nghi đâu nghĩ đến chuyện đó, nàng lật tung ngỏ ngách để tìm kiếm Hoắc Khang.

Chiếc cửa sổ cạnh tủ rượu đã mở tạc quạc, chứng tỏ Hoắc Khang đã chạy thoát trước đó. Chết tiệt! Lão ta thoát rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.