Vi Nhân Sư Biểu

Chương 17




Những ngày kế tiếp, Tiểu Cát mỗi ngày đều tìm cớ gọi cho tôi vài cuộc điện thoại, rồi nói chuyện phiếm gì đó. Biết cô lo lắng, cho nên tôi luôn giả bộ giọng điệu dường như không có việc gì để cô ấy an tâm. Một tuần bình tĩnh trôi qua, trái tim tôi vốn hoảng loạn cũng dần dần hồi phục yên ổn. Có thể, đó cũng chỉ là một lần xuất hiện ngẫu nhiên thôi. Như là những con người xa lạ, ngẫu nhiên gặp nhau ở trên đường, sau khi gặp thoáng qua cũng không hề quay đầu.

Buổi chiều thứ bảy sau khi tan học tôi trở về nhà cha mẹ, mẹ vẫn nấu rất nhiều món ăn cho tôi, đương nhiên tránh không được thầm oán số lần tôi về nhà quá ít. Trên thực tế, tôi là có ý muốn tránh cuộc hẹn gặp mặt. Bởi vì tôi không biết trái tim của mình còn có khả năng chất chứa một người khác hay không. Cũng không biết dùng thân thể đã từng được một người đàn ông ôm qua này đi ôm ấp một người phụ nữ gọi là vợ có được hay không.

Trên đường về nhà, tôi thuận tiện đi dạo siêu thị mua một đống đồ ăn, còn gọi cho Tiểu Cát để hỏi danh sách mua đồ ăn gồm một ít rau dưa cùng thịt gà, thịt bò. Ngày mai là cuối tuần, cô ấy nói muốn dẫn Vũ Vũ đến nhà tôi chơi, còn có thể thuận tiện làm cho tôi ít đồ ăn ngon. Tôi biết, cô sợ tôi ở một mình lại suy nghĩ miên man cho nên mới cố ý đến thăm. Nhưng mà nghĩ đến gương mặt còn hậm hực hơn đá dưới gầm cầu của chồng cô ấy, tôi thực rất muốn cười.

Tôi khoá xe ở dưới lầu, hai tay mang đồ đi lên. Hành lang tối đen như mực, tôi dùng sức dậm chân, đèn vẫn không bật sáng. Âm thầm nguyền rủa một câu, đã gọi điện thoại cho công ty đèn điện nói mấy lần vẫn không có người đến sửa, xem ra phải khiếu nại mới được… Vừa cẩn thận bước lên cầu thang vừa tính toán, cuối cùng đến cửa nhà, tôi lấy cái chìa khóa ra…

Đột nhiên tôi có cảm giác lạnh dựng tóc gáy. Trong bóng đêm, tựa hồ có ánh mắt đang nhìn vào tôi. Hơn nữa, trên hành lang yên tĩnh này còn có hơi thở khác không thuộc về tôi. Lạnh run cả người, mẫn cảm, tôi biết phía sau có người.

Hít vào một hơi thật sâu, tôi cố lấy dũng khí xoay người…

Ánh trăng len vào cửa sổ hành lang mỏng manh, làm cho tôi có thể thấy rõ ràng đôi mắt sáng quắc kia.

“Tịch Hâm—” Tôi khiếp sợ trừng vị khách không mời mà đến trước mặt, đồ vật trong tay suýt rớt xuống mặt đất.

“Hi.” Trong miệng hắn truyền ra âm thanh chào hỏi đơn giản, tầm mắt lại chưa từng rời khỏi đôi mắt tôi.

“Cậu… Sao lại ở nơi này?…” Giọng tôi có chút run rẩy.

“Sao thế, không mời tôi đi vào ngồi sao?” Hắn tới gần, hơi thở quen thuộc trong trí nhớ quanh quẩn xung quanh tôi.

“A… mời vào, mời vào…” Sau một lúc lâu tôi mới hồi phục tinh thần lại, không ngừng xoay người đẩy cửa. Tới lúc này mới phát hiện tôi căn bản còn chưa có mở cửa. Bối rối lấy chìa khoá ra, lại không biết vì sao cố thế nào cũng mở không được.

Một bàn tay to lớn đoạt lấy chìa khoá trong tay tôi, một khắc da thịt chạm nhau kia, tôi cảm thấy một dòng điện lưu chảy qua nơi tiếp xúc với hắn, làm cho lòng tôi kinh hoảng xen lẫn rộn ràng. Hắn nghiêng đầu nhìn nhìn tôi, cũng không có nói gì. Quen thuộc tìm lấy chiếc chìa khoá nhà từ trong chùm chìa khoá, một âm thanh thanh thuý vang lên, cửa mở.

Hắn đi vào trước, hơn nữa thực tự nhiên tìm được công tắc điện, tách một cái, ánh sáng bao trùm lấy bên trong.

Tôi bất an vào cửa, nhìn hắn như là chủ nhân tuỳ ý xem xét xung quanh phòng khách.

“Nơi này của anh sao chẳng khác gì vậy?” Hắn xoay người nhìn tôi.

“Ha ha… vẫn không thay đổi.” Tôi cười gượng. Trong lòng kỳ quái vì sao hắn lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này.

Tầm mắt hắn dừng ở đống đồ trên tay tôi, thản nhiên không chút để ý hỏi. “Mua rất nhiều đồ nha.”

“Ngày mai Tiểu Cát qua đây, cho nên tôi mua…” Tôi bỗng dưng câm mồm. Thảm! Dường như nói lời không nên nói rồi!

Quả nhiên, bờ mi nồng đậm của hắn nhướn lên, tựa hồ rất kỳ quái nhìn tôi. “Hử? Không phải các người ở cùng nhau sao?”

Tôi quả thực muốn tát cái miệng rộng của mình vài cái, trong đầu cấp tốc vận chuyển tìm kiếm cái cớ qua loa tắc trách. “Cái đó… Ha ha… Thật ra… Cô ấy và đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ, đúng! Về nhà mẹ đẻ, ngày mai mới…”

Giọng của tôi càng ngày càng nhỏ, bởi vì người con trai lúc nãy còn thản nhiên đột nhiên bước lại gần tôi, ánh mắt xinh đẹp cũng trở nên nguy hiểm. Cho đến khi không thể gần tôi hơn được nữa, hắn mới bằng lòng dừng lại. Một chữ lại một chữ nói. “Vì sao lại gạt tôi?”

“Ha ha… Cậu đang nói gì… Sao tôi, tôi nghe không hiểu?” Tôi giả ngu. Cảm giác hắn đã cao hơn bốn năm trước một chút, bên dưới áo khoác tây trang cũng không phải là thân thể đơn bạc của người thiến niên 18 tuổi, mà là người đàn ông trưởng thành cường tráng cao ngất… Tôi nghe được âm thanh trái tim mình đập loạn, trong hô hấp đều là hương vị của hắn, làm cho đầu óc của tôi cơ hồ loạn thành một đoàn.

“Anh không kết hôn cùng dì nhỏ, kết hôn với Cát Vân cũng là giả!”

Lời nói thình lình vang lên làm cho tôi cả kinh, những gói đồ trong tay đều rơi xuống mặt sàn. Hắn cư nhiên đã biết, biết tôi lừa hắn… Sự sắc bén trong mắt hắn khiến tôi không tự chủ được lui về phía sau…

“Vì sao lại gạt tôi?” Giọng hắn trầm thấp, từng bước một ép sát.

“Tôi…” Hé miệng, tôi lại không biết nên giải thích như thế nào. Chẳng lẽ muốn tôi nói là do cha cậu năm đó tới tìm tôi, bảo tôi rời khỏi cậu, thậm chí còn khiến cha mẹ tôi liên luỵ vào, hại tôi mang tội danh bất hiếu trên lưng…

Tôi hạ tầm mắt không nhìn đến đau thương trong mắt hắn, cố gắng áp chế khiếp sợ dưới đáy lòng, tận lực dùng giọng điệu thoải mái nói. “Thì có sao đâu? Chúng ta như bây giờ không phải rất tốt sao?”

“Rất tốt? Anh nói là rất tốt?” Trong giọng hắn có nét nguy hiểm.

Tôi lớn gan tiếp tục nói. “Là rất tốt nha, cậu hiện tại là học sinh xuất sắc của đại học Bắc Kinh, nếu cậu muốn lúc nào cũng có thể kế thừa sự nghiệp của cha cậu, rồi cưới một người vợ hiền lành xinh đẹp, không phải rất tốt sao?”

Lòng có chút đau, nhưng tôi không để ý tới.

Yên tĩnh…

Tôi có chút buồn bực ngẩng đầu, lại đột nhiên nhìn thấy ánh mắt phức tạp của hắn.

“Đây là mục đích của anh sao? Vì làm cho tôi ngoan ngoãn vào đại học Bắc Kinh, cho nên thà rằng nói dối tàn nhẫn như vậy sao?” Hơi thở hắn phả vào mặt tôi, làm cho tim tôi nhảy dựng.

“Tôi nào có vĩ đại như vậy.” Tôi cứng mặt, có chút kinh ngạc sự thông minh của hắn.

Đột nhiên, cằm bị hai ngón tay mạnh mẽ nắm lấy, không thể không chuyển qua đối diện gương mặt tôi một lòng muốn chạy trốn kia.

“Xuân Thiên-” Hắn đột nhiên dùng một loại giọng điệu dịu dàng khiến tôi phát run mà nhẹ giọng gọi tên của tôi. “Anh sẽ không nói dối, nói cho tôi biết sự thật.”

Người con trai trước mặt như lại biến thành cậu thiếu niên thâm tình bốn năm trước.

Lòng tôi giãy dụa, không biết nên làm sao. Bởi vì cho dù tôi đem tình hình thực tế nói ra, chỉ sợ cũng sẽ làm hắn càng hận tôi mà thôi. Huống hồ, căn bản không thể vãn hồi cái gì.

“Vì sao phải giúp cha tôi lừa gạt tôi?” Hắn dịu dàng dỗ tôi.

“…” Tôi lặng yên.

“Có phải ông ta đi tìm anh hay không?” Hắn càng thêm dịu dàng.

“…” Tôi cắn chặt răng.

“Hay là…” Hắn đột nhiên nhíu mi lại. “Anh nhận tiền của ông ta?”

“Tôi không có!” Tôi phẫn nộ biện hộ cho mình. “Tôi mới không nhận tiền của hắt ta.”

Nếu tôi thật sự là vì tiền có thể phản bội linh hồn của mình, có lẽ cuộc sống hôm nay sẽ vui vẻ hơn một chút.

Tôi căm tức nhìn hắn, lại phát hiện hắn đáy mắt hắn hiện lên điều gì đó phức tạp.

“Anh nói anh không nhận tiền của ông ta, vậy nói cách khác – ông ta quả thật có đến tìm anh!” Hắn nói khẳng định từng chữ một.

“Tôi…” Tôi cứng họng, rõ ràng phát hiện chính mình rơi vào bẫy của hắn rồi. Thời gian bốn năm, thế nhưng lại khiến người con trai này học được tâm cơ đùa giỡn.

Hắn chăm chú nhìn thẳng tôi, làm cho tôi hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể há miệng ngơ ngác đứng một chỗ như đứa ngốc.

Ngay thời điểm chúng tôi dò xét lẫn nhau, tiếng gõ cửa dồn dập đột ngột vang lên. Tôi hoàn hồn, cũng không biết có sức từ đâu, một phen đẩy hắn ra vọt tới cửa.

“Xuân Thiên, hiện tại cậu lập tức đi theo tớ đi!” Mở cửa ra, người trước mặt lập tức bắt lấy cánh tay của tôi, kéo tôi đi ra ngoài.

“Tiểu Cát, cậu đang nói cái gì đó.” Tôi khó hiểu hỏi, chần chờ không chịu di động bước chân. Hơn nữa kinh ngạc phát hiện ông chồng keo kiệt của cô thế nhưng lại mang vẻ mặt không kiên nhẫn đứng ở cầu thang.

“Tớ nói cho cậu biết, tớ vừa nhận được một tin, Tịch Hâm tên khốn kiếp đó không biết có mưu ma chước quỷ gì, đang hỏi thăm chuyện của cậu ở xung quanh. Cậu đến nhà tớ trốn trước đã…”

“Anh ấy sẽ không đi.”Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau. Không cần quay đầu, dựa vào bộ dáng gặp quỷ của Tiểu Cát cũng biết được là ai đang nói chuyện.

Trong lòng tôi gào thét, vì sao đều cố tình đến đây hết cả vậy? Tiểu Cát vẫn nghĩ Tịch Hâm là kẻ mang tội không thể tha thứ, nay nhìn thấy hắn ở nơi này, không chừng sẽ xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì đó.

“Tiểu Cát…” Tôi vừa mở miệng muốn giải thích với Tiểu Cát, nói Tịch Hâm cũng không có làm gì với tôi, lại bị cô nhanh chóng kéo về phía sau, dùng thân thể gầy hơn cả tôi che chắn ở phía trước.

“Vì sao cậu lại ở chỗ này?” Tiểu Cát hùng hổ rống Tịch Hâm. Tôi thậm chí cảm giác được lông tơ toàn thân cô đều dựng thẳng.

Tịch Hâm cũng không để ý tới Tiểu Cát rít gào, chỉ là trao đổi ánh mắt với người đàn ông đang đứng ở cầu thang, rồi mới hơi hơi vuốt cằm.

Hắn cư nhiên lại quen biết chồng của Tiểu Cát! – Đây là cảm giác thứ nhất của tôi.

Tiểu Cát hiển nhiên cũng phát hiện điểm này, quay lại chất vấn ông chồng của mình. “Đoạn Tư Thuỵ! Anh biết tên khốn nạn này?”

Tôi nhìn thấy người đàn ông ngạo mạn kia đột nhiên lộ vẻ mặt hơi xấu hổ, lại không dám không trả lời vấn đề của bà xã đại nhân. “Em, đừng không lễ phép như vậy, cậu Tịch là khách của anh.”

Tôi bỗng dưng hiểu được vì cái gì Tịch Hâm lại đột nhiên biết Tiểu Cát cũng không có kết hôn với tôi.

Ánh mắt hoài nghi của Tiểu Cát càn quét qua lại gương mặt hai người kia, một lát sau, cô quyết đoán đưa ra quyết định. “Đây tuyệt đối là âm mưu! Đoạn Tư Thuỵ, nếu anh còn dám lui tới với hắn, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!”

Rồi cô bỗng nhiên xoay người nói với Tịch Hâm. “Đừng trách tôi không cảnh cáo cậu, đừng lung lạc chủ ý của Xuân Thiên! Tuy rằng bốn năm trước Xuân Thiên không có tố cáo cậu cưỡng hiếp, đó là bởi vì cậu ấy thiện lương. Nhưng cậu có biết không, cả người cậu ấy toàn là vết thương, nằm không thể động đậy trong bệnh viện suốt một tuần lễ! Nếu cậu còn dám thương tổn cậu ấy, tôi tuyệt đối sẽ kiện cậu táng gia bại sản!”

Lời nói của Tiểu Cát làm ánh mắt Tịch Hâm đột nhiên căng thẳng, nóng rực tập trung vào tôi. Bên trong tràn ngập, không biết là thống hận hay là tự trách.

“Vậy sao…” Hắn chậm rãi mở miệng, tầm mắt không rời khỏi tôi chút nào. “Tôi – thật sự rất có lỗi.”

“Rất có lỗi? Hừ—” Tiểu Cát cười lạnh. “Cậu với người cha có tiền của cậu quả thật là từ một khuôn đúc ra, thật là có cha ắt có con! Làm chuyện tình ác liệt như vậy xong rồi nói một câu có lỗi là xong rồi!”

Bờ mi Tịch Hâm hoàn toàn nhíu lại. Xong rồi ── tôi che lại mặt rên rỉ. Như vậy có khác gì thừa nhận tôi có gặp cha Tịch Hâm đâu?

“Tôi nói cho cậu biết, một ngày còn có Cát Vân này, cậu đừng mơ tưởng thương tổn… Này—” Giọng Tiểu Cát đột nhiên thay đổi, tôi kinh ngạc muốn nhìn xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng chỉ cảm thấy cánh tay căng thẳng, giây tiếp theo đã bị túm vào một ***g ngực rộng lớn.

“Thật cảm ơn cô đã nói cho tôi biết điều đó.” Âm thanh trầm thấp truyền đến từ đỉnh đầu tôi, tôi ngẩng đầu, lại nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Tịch Hâm.

“Tôi nghĩ tôi cùng Xuân Thiên có khả năng có chút hiểu lầm, hiện tại cần thời gian xử lý một chút.” Hắn nhìn về phía người đàn ông đứng trước cầu thang. “Ngài Đoạn, phiền anh mang phu nhân trở về nhà trước.”

Rồi sau đó phịch một tiếng, cánh cửa đóng lại trước mũi tôi.

“Tịch Hâm!.. Đồ khốn kiếp xấu xa kia tôi cảnh cáo cậu…” Âm thanh bùng nổ của Tiểu Cát vang lên ngoài cửa, trong hỗn loạn còn vang lên giọng đàn ông trầm thấp khuyên bảo.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa lại khôi phục im lặng lần nữa. Nhưng ánh mắt nóng cháy trước mặt này lại làm cho tôi thủy chung không dám lơi lỏng.

“Tịch – Hâm—” Tôi nuốt nước miếng, khẩn trương muốn giải thích. “Thật ra… Cái đó… Tiểu Cát… cô ấy…”

“Anh quả nhiên đã gặp qua ông ta.” Không phải giọng điệu nghi vấn, khiến cho tôi nhất thời dừng lại ý đồ dùng hành động để che dấu.

“Cho nên anh mới có thể trở nên như vậy…” Hắn đứng ở trước mặt tôi, gắt gao nhìn thẳng tôi.

“Tôi…” Tôi có chút e ngại mở miệng, nói thật, hiện tại tôi cực sợ hắn hỉ nộ vô thường.

Hắn vẫn không nhúc nhích trừng tôi, như thể đang đợi xem tôi đến tột cùng còn có thể biện giải như thế nào.

“Thực xin lỗi—” Tôi hạ tầm mắt, đơn giản ngừng giãy dụa. Cho dù có phải xuất phát từ thật tình hay không, lừa gạt hắn cũng là sự thật.

“Ngẩng đầu nhìn tôi.” Âm thanh lạnh lùng của hắn truyền đến, tôi bị động ngẩng đầu.

“Nói cho tôi biết, có phải vì để tôi vào đại học Bắc Kinh, anh mới cố ý nói những lời bức tôi phải rời bỏ anh đi?” Trong ánh mắt hăn ngập tràn làn sóng mãnh liệt.

Tôi gật đầu. Đã đến tình trạng này, phủ nhận nữa cũng không có ý nghĩa.

“Cha tôi có phải tìm anh, bảo anh rời khỏi tôi?”

Tôi lại gật đầu. Trên thực tế, chuyện cha hắn làm còn quá phận hơn.

Lặng yên gắt gao bao vây chúng tôi, ánh mắt hắn hung tợn như đang do dự có nên lại gần bóp chết tôi không.

“Tôi…” Ánh mắt hắn khiến tôi hơi sợ hãi, theo bản năng muốn mở miệng nói gì đó. Nhưng vừa chỉ nói một chữ, liền cảm thấy trước mắt tối đen, rơi vào ***g ngực ấm áp.

“Tôi hận anh!” Giọng hắn chất chứa đau đớn không nói lên lời.

Tim, nhất thời trĩu nặng. Hắn nói hận tôi – đã sớm biết được, không phải sao? Nhưng vì sao lại vẫn khổ sở như thế?

“… Hận anh sao có thể tàn nhẫn như vậy, hận anh không cần tình cảm tôi dành cho anh. Hận anh sao có thể ích kỷ như vậy, hận anh một mình quyết định vận mệnh hai người chúng ta… Vì sao lại ngốc thế, thà rằng để tôi đối xử tàn nhẫn với anh, cũng không chịu nói thật…”

Giọng nói luôn luôn bá đạo kiên cường lại pha lẫn nghẹn ngào, làm cho mũi tôi chua xót.

“Thực xin lỗi… Tôi nghĩ chỉ có như vậy mới khiến cậu hạnh phúc…” Tôi ở trong lòng hắn thành khẩn xin lỗi.

“Hạnh phúc? Anh thật sự nghĩ không có anh tôi còn có hạnh phúc?” Hắn hơi đẩy tôi ra, cúi người chạm vào trán của tôi, chóp mũi hắn chạm mũi tôi, môi hắn nhẹ nhàng lướt qua môi tôi…

“Tôi thật sự hận chính mình vì sao không phát hiện sơ hở trong chuyện này sớm một chút, lại thật sự tin hành động vụng về kia của anh… Xuân Thiên, đến tột cùng chúng ta ai mới là đứa ngốc?”

“Thực xin lỗi…” Tôi thì thào nói. Ngoại trừ xin lỗi, tôi không biết còn có thể nói cái gì.

Không có cơ hội nói gì đó nữa, bởi vì giây tiếp theo bờ môi nóng rực của hắn đã cắn nuốt tôi. Như người đã cơ khát vài thế kỷ, hắn liều mạng cướp lấy mọi thứ trong khoang miệng tôi, quấn quanh đầu lưỡi tôi, mãnh liệt đòi lấy. Như thế muốn hút lấy cả linh hồn tôi.

Tôi ngẩng đầu thừa nhận nụ hôn mưa rền gió dữ của hắn, nước mắt rơi xuống từ hai bên khoé mắt nhắm chặt, thẩm thấu giữa dây dưa gắn bó, mang theo hơi lạnh thản nhiên. Thẳng đến khi tôi hít thở không thông, hắn mới bằng lòng thoáng buông tha tôi.

“Vì sao… Vì sao tôi lại ngốc nghếch hận anh bốn năm ròng…” Hắn dùng đầu ngón tay lau nước mắt của tôi, âm thanh dày đặc tình cảm làm cho tôi run rẩy.

Nước mắt vẫn không nghe lời mà rơi không ngừng. Tôi nghe được hắn thở dài, rồi bờ môi cực nóng dừng ở khoé mắt ướt át của tôi, mút lấy chất lỏng vẫn không chịu ngừng chảy kia.

“Xuân Thiên…” Hắn khàn khàn gọi tên của tôi, hắn hôn từ mũi rồi dần dần hạ xuống, từ cằm rơi đến cổ tôi. Đột nhiên, hắn dừng động tác lại.

Tôi khó hiểu mở to mắt, lại phát hiện tầm mắt hắn dừng ở yết hầu tôi, đáy mắt hỗn loạn điều gì đó tôi xem không hiểu. Bối rối vươn tay kéo cổ áo sơ mi che khuất, dấu răng nơi đó đã lành nhưng vẫn còn rõ ràng như cũ.

Tay bị bàn tay nóng bỏng khác nắm lại, cũng chậm rãi bị kéo ra. Áo lập tức mở ra, vết thương của tôi lại một lần nữa bại lộ trước mắt hắn.

Tay hắn chỉ nhẹ nhàng xoa vết sẹo kia, thế nhưng lại mang theo run rẩy.

“Đừng nhìn nữa, đều đã qua rồi.” Tôi muốn vươn tay kéo cổ áo lên lần nữa, lại bị hắn ngăn lại.

“Thực xin lỗi…” Trong mắt hắn đều là tự trách cùng đau lòng. “Thực xin lỗi… Tôi thế nhưng lại tổn thương em…”

Lần đầu tiên nghe được lời giải thích từ miệng hắn, tôi cảm trái tim của mình run rẩy.

Kỳ thật từ đầu tới đuôi hắn đều không có làm sai gì, thiếu niên 18 tuổi kia, chính là toàn tâm toàn ý không hề giữ lại mà giao tình cảm của mình vào tay tôi. Mà tôi thì – tự tay đâm một nhát vào ngực của hắn.

Không muốn nhìn hắn tự trách, không muốn nhìn hắn đau lòng, cũng không muốn nhìn sự hối hận trong mắt hắn. Trong nháy mắt kia, tôi buông tha tất cả. Tình cảm bị chèn ép cũng dâng lên, đây là người bị tôi hại thảm. Đôi tay tôi vòng qua cổ hắn, kéo đầu hắn xuống, chủ động dâng môi mình lên.

Sự chủ động của tôi đổi lấy đối đãi càng thêm cuồng liệt, hắn đè tôi vào tường, khiến cho thân thể chúng tôi không có một khe hở, ngực dính sát vào nhau, thậm chí có thể cảm nhận được tiếng tim đập kịch liệt của hắn. Thời điểm bị hắn hôn đến choáng váng, hắn đột nhiên ôm người tôi lên, bế đi thẳng vào vào ngủ. Trong nháy mắt lưng tiếp xúc với nệm giường, trí óc tôi đột nhiên thanh tỉnh, sợ hãi cũng theo đó mà sinh ra. Theo bản năng muốn đứng dậy, lại nhanh chóng bị hắn dịu dàng xoa bóp nằm xuống…

“Đừng sợ, tôi sẽ không tổn thương em…” Giọng hắn dịu dàng thì thầm bên tai tôi, cam đoan. Cơ thể của tôi vì hắn hứa hẹn mà dần dần thả lỏng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.