Editor: Tứ Phương Team
(1)
Từ lần Lộ Thượng chọc cho Vi Tưởng khóc ầm lên rồi dỗ dành, cô đã bị anh thuyết phục chuyển tới ở cùng. Sau khi hai người trải qua mấy ngày thế giới riêng của mình, Vi Tưởng nghĩ có chút xấu hổ đề nghị Lộ Thượng đón Lộ Tử Việt từ nhà chính về. Lộ Thượng nghe xong hiểu ý cười, lập tức ôm Vi Tưởng vào trong lòng.
Anh biết mấy ngày nay không gặp, cô nhất định nhớ Tiểu Việt rồi. Anh cũng biết tình thương cô dành cho Tiểu Việt so với anh không kém chút nào.
Lộ Thượng gọi điện thoại về nhà, người nhận điện thoại chính là mẫu thân đại nhân Tần Uyển Thu.
Tần Uyển Thu biết con trai từ Thanh Đảo trở về, lúc Lộ Thượng đưa cháu trai qua gửi lại mấy ngày. Bà liền cảm thấy kỳ lạ, hỏi lòng vòng mới biết con trai với Tiểu Vi cãi nhau đòi chia tay, bây giờ nó muốn đi Thanh Đảo đón Tiểu Vi về. Sau khi biết rõ tình hình, bà liền bộ dạng đăm đăm sát khí hận chỉ tiếc mài sắt không thành nên dạy dỗ Lộ Thượng một trận, trước khi cúp máy còn không quên dặn dò anh đến Thanh Đảo biểu hiện cho tốt vào, nếu như dỗ không tốt Tiểu Vi cũng đừng trở về nữa.
Không nổi hai ngày, Tần Uyển Thu lại gọi cho Lộ Thượng, biết được con trai dỗ thành công Tiểu Vi và đồng thời biết hai đứa đã về thành phố A, lúc này bà mới thở phào nhẹ nhõm. Có điều bà cũng nghĩ chu đáo không lập tức gọi Lộ Thượng về nhà ngay, chỉ căn dặn nó dành nhiều thời gian ở bên Tiểu Vi.
Hôm nay lại nhận được điện thoại của Lộ Thượng, nghe anh nói muốn tới đón con trai, bảo Tiểu Vi nhớ con, Tần Uyển Thu không nhịn được mặt mày cười hớn hở. Nhưng bỗng nhớ đến một chuyện khác bà liền không nhịn được lại dạy dỗ Lộ Thượng một phen trong điện thoại.
Nhìn Lộ Thượng ngượng ngùng cúp điện thoại, Vi Tưởng đang ngoài ban công tưới nước cho hoa, liền quay đầu tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”
Lộ Thượng nhún vai một cái: “Người đàn ông của em bị dạy dỗ, phải làm sao?”
“Hả, vì sao?” Vi Tưởng kinh ngạc.
Lộ Thượng cau mày: “Mẹ chê anh lâu như vậy rồi cũng không chính thức đem em mang về, nói bà sớm chiều đều nhớ em, em nói có phải anh rất oan ức không. Lúc trước em giận dỗi như vậy, vừa mới dỗ được mấy ngày, không chú ý cũng không thể trách anh được.”
Vi Tưởng bĩu môi nói: “Chẳng trách anh, em có giận cũng tại anh.”
Lộ Thượng cố làm ra vẻ mất hứng xụ mắt: “Làm sao, không phải giải thích rõ rồi sao, định lật lại nợ cũ?”
Chân chó Vi Tưởng thấy vậy, vội vã thả bình nước trên tay xuống, tiến tới kéo tay của Lộ Thượng làm nũng: “Giáo sư Lộ, người ta sai rồi, sau này không dám nữa, anh đại nhân không chấp tiểu nhân, bỏ qua cho tiểu nữ có được không?”
Lộ Thượng bị bộ dáng của cô chọc cười, không nhịn được xoa đầu Vi Tưởng nói: “Nói mấy lần rồi, sau này đừng gọi là giáo sư Lộ nữa, nếu em không tình nguyện gọi tên anh thì lần tới anh cũng không ngại yêu cầu em gọi anh thân mật hơn chút đâu”
Nghe vậy, Vi Tưởng không nhịn được le lưỡi một cái.
“Nói chuyện chính này, ngày mai cùng anh về nhà chính, con dâu xấu xí thì cũng phải gặp cha mẹ chồng chứ.”
“Này, anh nói ai xấu đấy?” Vi Tưởng trừng mắt.
Lộ Thượng cười ha ha một phen, sau đó đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho hai người.
Ngây người một lúc lâu sau, Vi Tưởng mặt mày ưu sầu cũng theo vào bếp “Làm sao bây giờ, có thể không đi không, em căng thẳng lắm?”
Lộ Thượng vừa cắt cà chua, vừa trêu ghẹo: “Cũng không phải chưa gặp qua, em căng thẳng cái gì, hơn nữa với mặt dày như em đâu đáng sợ đến như vậy?”
Lại bị người này chê cười, Vi Tưởng thở hậm hực, đạp mạnh rồi quẳng lại một câu: “Không thèm để ý tới anh nữa.” rồi giận dữ quay người đi.
Nói thật, lần này cô cũng có chút căng thẳng, lần trước đi sở dĩ không căng thẳng là bởi vì khi đó cô đối với anh còn chưa có cảm giác gì, chỉ là đồng ý với yêu cầu của dì Tần đi làm khách, tình hình bây giờ sao có thể so với lần trước được?
Không lâu sau Lộ Thượng làm xong mỳ bò cà chua, anh đi vào phòng ngủ gọi Vi Tưởng ăn cơm, kết quả thấy cô gái nhỏ này đang nhăn mặt nghĩ đăm chiêu chuyện gì đó, hoàn toàn không có phản ứng. Lộ Thượng tiến tới ngồi cạnh đem cô ôm lấy, “Ăn cơm thôi, tự nhiên ngẩn ngơ ra vây?”
Vi Tưởng hoàn hồn, nhớ tới câu nói đùa vừa nãy của anh, cũng không phản ứng lại. Lộ Thượng biết tiểu cô nương lại giận dỗi vu vơ, cũng không tức giận, trái lại không nhịn được hôn lên miệng nhỏ anh đào đang đang cong lên của cô. Sau một màn hôn sâu, Vi Tưởng liền giơ tay đầu hàng.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, cuối cùng cô vẫn bị người kia kéo về nhà. Cũng may dì Tần đối với cô càng thêm nhiệt tình so với trước kia, mà bố của anh cũng rất yêu thích cô.
(2)
Lễ Giáng Sinh.
Sáng sớm, bên ngoài hoa tuyết bay bay tăng thêm một chút lãng mạn, không khí ngày lễ tràn ngập.
Ngày hôm qua Lộ Tử Việt bị bà nội đón đi, giờ trong nhà chỉ còn lại Vi Tưởng cùng Lộ Thượng hai người. Lộ Thượng dậy sớm đã làm xong bữa sáng, sau khi ăn xong trước khi đi làm mới gọi Vi Tưởng dậy. Vi Tưởng còn đang mơ màng sau khi tỉnh lại liền dính sát người kéo kéo góc áo của Lộ Thượng, không nỡ để anh rời đi. Tại sao lễ Giáng Sinh mà trường học bọn họ cũng không cho nghỉ lễ, hiếm có ngày cô được nghỉ xả hơi, muốn cùng anh đón lễ Giáng Sinh giờ lại hụt mất.
Cô không nhịn được lầm bầm: “Hôm nay là Giáng Sinh đấy, còn muốn đi làm.”
Lộ Thượng một bên khoác áo một bên buồn cười nói: “Đó là ngày lễ của nước ngoài, còn nước chúng ta thì không.”
“Hừ, em mặc kệ, dù sao anh cũng phải tặng quà cho em biểu hiện chút thành ý”
“Ngoan, ở nhà chờ anh.Buổi tối mang em về nhà chính ăn cơm.” Lộ Thượng ôm lấy Vi Tưởng, “Bây giờ nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt, rồi tranh thủ ăn sáng lúc món ăn còn nóng.”
Thấy anh lại lấy giọng điệu như cha nói chuyện với con gái, Vi Tưởng vừa tức giận vừa buồn cười. Thôi bỏ đi, tạm thời tha cho anh, cô ngẩng đầu lên làm nũng “Ừ, vậy anh hôn em một cái rồi mới được đi.”
Lộ Thượng bất đắc dĩ lắc đầu rồi hôn nhẹ nhàng nhàng lên trán Vi Tưởng.
“Không phải nơi đó.”Vi Tưởng bữu môi bất mãn.
“Không đi ngay là muộn giờ đó. Ngoan, buổi tối bồi thường cho em.” Sợ dùng dằng nữa sẽ trễ làm, Lộ Thượng cúi xuống bên tai Vi Tưởng thấp giọng nói đầy mờ ám rồi ra ngoài.
Bên tai Vi Tưởng vẫn còn quẩn quẩn câu nói sau cùng của Lộ Thượng, bất giác mặt đỏ tới mang tai.
Đáng ghét, chỉ biết bắt nạt người ta.
…..
Có điều làm cô bất ngờ chính là, sau khi tan làm trở về Lộ Thượng mua quà, Vi Tưởng nhận lấy một bó hoa hồng Champagne* to còn có một cái bánh kem chocolate, cô nhịn không được cười khúc khích.
(*Hoa hồng champagne: là một loại hoa hồng bụi của anh có màu trắng cam nhạt. Tên tiếng anh là Cream Roses. Ý nghĩ là: Yêu em là hạnh phúc lớn nhất đời anh, nhớ em là nỗi khổ ngọt ngào nhất, có thể được ở cùng em khiến anh kiêu ngạo, không có em anh sẽ chỉ như một con thuyền lạc dòng – Chỉ chung tình với một mình em. Nguồn)
Người đàn ông của cô còn có một chút lãng mạn trong tế bào mà, xem ra còn có thể dạy bảo.
Lộ Thượng tức giận trừng mắt với Vi Tưởng một cái “Lần này hài lòng chưa, đúng là trẻ con không lớn nổi”
“Ha ha, trẻ con thì trẻ con, ai bảo anh thích chứ.” Vi Tưởng tiếp tục cười ngây ngô, “Mà anh đúng là con giun trong bụng em mà, làm sao biết em thích nhất hoa hồng Champagne?”
Lộ Thượng cắn răng nghiến lợi nói: “Anh chỉ không tưởng tượng ra người nào đó lại tầm thường như vậy.”
Vi Tưởng biết anh nhất định còn để ý vụ lần trướcTôn Gia Tề tặng hoa hồng cho cô, liền chủ động hôn lấy lồng “Không phải hoa anh ta tặng em đều vứt đi rồi sao, em chỉ thích đồ anh tặng mà thôi.”
Lộ Thượng tâm tình giải tỏa chút ít “Được rồi, mau đi thay quần áo, anh mang em về nhà chính ăn cơm.”
Cơm nước xong, Tần Uyển Thu giữ Tiểu Việt thêm mấy ngày, Lộ Thượng liền chỉ đưa Vi Tưởng trở về.
Sau khi bước vào thang máy, Vi Tưởng liền cười ha ha nói với Lộ Thượng: “Giáng sinh vui vẻ, có qua có lại, trả lễ, em cũng tặng anh quà.”
“Quà gì vậy?” Lộ Thượng cảm thấy hiếu kỳ.
“Em tắm trước, lát nữa tặng anh.”Nói xong Vi Tưởng trở về phòng ngủ.
Lộ Thượng nhìn cô nhanh chóng vào phòng ngủ không nhịn được cười, cô gái nhỏ này còn thừa nước đục thả câu đây. Có điều cô như vậy, đích thị làm anh bắt đầu mong chờ món quà này.
Trong phòng tắm,Vi Tưởng đem mình tắm rửa thơm ngát, sau đó lấy ra chiếc váy ngủ mà buổi chiều đi dạo phố mua, bà chủ tiệm nhất quyết giới thiệu chiếc váy này nói nó vừa vặn vô cùng phù hợp với cô, chiếc váy ngủ từ từ được mặc lên người.
Có điều sau khi mặc, cô thấy hình ảnh của mình trong gương, không nhịn được quay đầu đỏ mặt không dám nhìn thêm.
Làm sao bây giờ, cô không có can đảm bước ra?
Thấy Vi Tưởng tắm nửa ngày còn chưa chịu ra, Lộ Thượng không nhịn được tiến vào phòng tắm gõ cửa, rồi tiện tay vặn cửa mở ra “Làm sao còn chưa...”
Trong nháy mắt đẩy cửa, nhìn thấy Vi Tưởng mặc bộ váy ngủ cực ngắn chất liệu hồng phấn hầu như xuyên thấu, Lộ Thượng hô hấp hơi ngưng lại, lời muốn nói đều quên hết sạch.
Chỉ thấy lớp vải ren mỏng mềm mại dính sát vào da thịt Vi Tưởng, hiện ra rõ ràng đường cong duyên dáng của cô. Đặc biệt trước ngực thiết kế chữ V khoét rãnh sâu thêm viền tơ nơ con bướm, lộ ra nửa phần bầu ngực khiến người khác mơ màng. Còn vạt áo phía dưới của chiếc váy xẻ tà hoàn toàn nhìn xuyên thấu bên trong là quần chữ đinh khiêu gợi, vẻ đẹp mỹ miều và ngọt ngào của cô gái mơ mơ hồ hồ như ẩn như hiện bên trong lộ ra một cách hoàn mỹ, tỏa ra một loại cám dỗ hấp dẫn cực điểm không cách nào chống cự.
Ánh mắt sáng rực của Lộ Thượng đặt ở trên người Vi Tưởng, hô hấp của anh bắt đầu khàn đục. Vi Tưởng theo bản năng dùng tay che đậy lại thân thể, muốn quay người. Lộ Thượng thấy thế dùng tay kéo cô lại, ôm vòng eo mền mại của cô nhẹ nhàng kéo tay cô ra. Đúng là lần này cô gái nhỏ thật sự mang đến cho anh sự bất ngờ. Vi Tưởng bị anh nhìn chằm chằm tai bắt đầu nóng lên, dù sao cô chưa từng trần truồng quyến rũ như thế này.
Có khi nào anh cho rằng cô là đứa con gái phóng túng không.
“Ai cho phép em mua cái này!”Lộ Thượng giọng điệu có chút u ám.
Vi Tưởng yếu đuối nói: “Ngày hôm nay lúc đi ra ngoài dạo phố mua váy ngủ bị người khác đưa cho, dịp lễ người ta có hoạt động lớn nên mua hay không cũng không mất gì.” Cô thực sự không muốn nói chủ quán nhất quyết muốn giới thiệu cho cô mà cô cũng yêu thích nên không cầm lòng mua luôn.
Thấy Lộ Thượng không nói gì, tưởng là anh không hứng thú, Vi Tưởng hơi thay đổi sắc mặt, “Em tặng anh quà này, anh không thích sao? Nếu mà anh không thích vậy em cởi ra.” Nói xong Vi Tưởng liền nghiêm mặt muốn xoay người đi thay đồ.
Đôi mắt Lộ Thượng nhìn sâu thăm thẳm, nhìn cô gái nhỏ thẹn quá thành giận, anh ngậm lấy một bên vành tai của Vi Tưởng cười cười nhẹ nhàng phả hơi thở vào, “Thích, như vậy em càng đẹp hơn, làm sao có thể không thích.” Vừa dứt lời, nụ hôn của anh liền phủ xuống.
Lần này anh vừa hôn cuồng nhiệt lại ôn nhu, mà tay anh cũng không nhàn rỗi, cách một lớp vải mỏng không ngừng vuốt ve vòng eo nhỏ của Vi Tưởng. Từ từ, tay anh ở lần mò cặp gò bồng đào mềm mại tới vòng mông vểnh lên, cuối cùng dừng lại phía dưới nơi yêu kiều của cô, nhẹ nhàng vê nắn, thâm nhập thăm dò...
Vi Tưởng nhìn ánh mắt Lộ Thượng mang đầy ẩn ý dục vọng, lúc anh thành thạo khiêu khích lấp đầy vào bên trong, bùng cháy hòa tan với nhau thành một dòng xuân thủy mềm mại, sau đó một lần lại một lần đi thẳng tới đỉnh của đường pa-ra-bôn.
Tối hôm đó anh đòi hỏi dữ dội hơn bất kỳ lần nào.
Dường như không biết mệt mỏi.