Vẻ Đẹp Quyến Rũ

Chương 3




Con đường đại học của tôi đúng là bình mới rượu cũ, tôi vẫn chọn con đường cũ - quản lý doanh nghiệp d;đ'l"q;đ. Thứ nhất vì tôi đã có cơ sở từ trước, năm thứ hai đại học mới có thể xác định chuyên ngành. Lựa chọn này kiếp trước của tôi cũng không phải vì sở thích, tôi cũng không có cái lý tưởng động trời kia.

Tôi chuẩn bị năm thứ 2 đại học sẽ lựa chọn giống như cũ - tài vụ quản lý, tính cách của tôi không hợp với các ngành như Marketing, Human Resource, hay quản lý hậu cần, thay vì phải ép buộc bản thân phải làm quen với nó, không giao tiếp với người khác nữa, sống với các con số vẫn thích hợp với tôi hơn.

Trước kia đi học đại học một cách mờ mịt, tôi cũng nước chảy bèo trôi tranh cử vào hội học sinh, bỏ tiền vào các câu lạc bộ. Thay vì đi làm không công, tôi thà cứ lợi dụng tài sản của trường, trường này có thư viện rất lớn, tuần đầu nhập học tôi đã ôm tám quyển sách về phòng.

Không tranh cử làm cán bộ, không vào hội học sinh, bây giờ cũng không thể thi chứng chỉ kế toán được,d;đ'l,q;đ nếu thời gian đại học này mình không gây chuyện, thì quả là rất rãnh rỗi, chỗ đi nhiều nhất là chỗ ở của Phạm Đông Ly.

Đàn cổ mới đầu học rất dễ dàng nhưng muốn giỏi thì rất khó, những gì cơ bản đều quan trọng, thầy dạy đàn cổ của tôi đã giới thiệu một cuốn sách điều khiển chuyên môn và một quyển ôn thi chuyên dụng, tôi cũng không ngoại lệ, ngoai trừ sở thích, cũng cần sự khích lệ từ người khác.

Vì anh ấy thường không ở lại trường, nên anh ấy đã làm cho tôi một cái chìa khóa, tôi cũng d;đ,l''q.đ không khách sáo với anh ấy, lâu lâu cũng sẽ dọn dẹp vệ sinh cho căn phòng.

Nghe được tiếng mở cửa, tôi đang luyện đánh một bài hát đơn giản, nên chờ sau khi kết thúc mới quay đầu lại, liền thấy Phạm Đông Ly tựa người vào cánh cửa nhìn tôi.

"Em chắc có quen với các bạn cùng lứa chứ."

"Như bây giờ, rất tốt." Tôi chập chững sờ vào dây đàn: "Em không có xa lánh bạn học, chỉ là sở thích của bọn em không giống nhau, là con gái, em cũng không có chí hướng lớn gì, chỉ cần sau này có một công việc ổn định là được, nên cũng không cần mở rộng quan hệ; hơn nữa còn có chuyện khác...."

"Không tìm được người, anh không tồi đâu." Tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy: "Không phải là chê anh đâu."

"Chiều thứ tư toàn trường không có tiết, về nhà ăn cơm với anh đi, thím em vẫn nhắc em hoài."

"Ok, xem ra em không cần lo lắng cho anh rồi."

"Em đang thay ba mẹ anh điều tra anh sao? Con nhóc này."

Tôi lấy hai tay làm dấu hiệu dừng lại: "Em không có năng lực làm gián điệp, đặc biệt là gián điệp hai mặt đâu."

"Tốt lắm, buổi tối ở lại ăn cơm đi." Anh ấy vỗ vỗ đầu tôi, rồi đi xuống nhà bếp.

Thật ra thì do không tìm được người, hắn thật khá.

Sau khi ăn cơm tối xong, tôi ở lại rửa chén trong bếp.

Mơ hồ nghe được tiếng chuông điện thoại, nên tôi nhờ Phạm Đông Ly nghe giúp.

"Chắc tuần này, nguyện vọng của mẹ anh không thực hiện được rồi."

"?"

"Là điện thoại của một nam sinh, trong tuần này, lớp em muốn liên hoan."

"Nói với dì ấy một tiếng, thứ bảy này em lại đến ăn chực."

Anh ấy gật đầu, nhưng không đi ra ngoài, mà lại cầm một cái khăn lông giúp tôi lau chén.

Trường đại học này nằm ở vùng ngoại ô, bao quanh nó trừ dãy Khâu Lăng, còn có một trấn nhỏ.

Chỗ được chọn để liên hoan là một quán ăn tên là Hỏa Oa, lúc tôi và mấy nữ sinh trong phòng xuất hiện, d;đ'l,q;đ thời gian lúc đó không sớm cũng không muộn.

Mấy người trong ban cán bộ đều rất nhiệt tình, nói mấy câu đã đẩy chúng tôi ngồi vào bàn chung với bàn của các nam sinh phòng khác.

Tôi ngồi đâu cũng được, nam sinh bên cạnh tôi lễ phép trao đổi tên họ với tôi, sau đó không nói gì nữa, tôi chỉ ngồi nghe bọn họ tán dóc.

Mục đích của buổi liên hoan là giúp cho những người bạn cùng lớp thân với nhau hơn, phải có nam sinh, nữ sinh, và rượu, ba thứ này thiếu một thứ cũng không được, không khí bây giờ giống như nhiệt độ của sương mù, hết sức hài hòa.

"Trần Cẩn, cả buổi tối bạn đều ở đây, đám người kia y như sói vậy, chắc bạn chưa ăn no đâu nhỉ."

Tôi ngẩng đầu nhìn thấy một nam sinh mặt đỏ bừng đang cầm một ly rượu, nói chuyện với tôi. Tôi có ấn tượng với anh ta, là lớp trưởng - Tưởng Phong, điện thoại của tôi cũng có lưu số của anh ta.

"Bọn họ đều chăm sóc cho tôi rất tốt." Tôi sợ anh ta muốn mời rượu nên lấy một ly nước quýt trên bàn đưa cho anh ấy: "Cái này giải rượu tốt lắm."

Mấy nam sinh ồn ào lên đẩy nước trái cây, đẩy tới trước mặt anh ta, còn ném mấy chai rượu tới, d;đ'l/q'đ nam sinh ngồi bên cạnh tôi nháy mắt mấy cái, lập tức đứng lên nắm vai anh ta: "Oẳn tù tì, uống hết đi! Những thứ này, hiểu không? Rượu, không được trách anh em không suy nghĩ cho anh nha.'

Tưởng Phong cũng không từ chối, vừa cầm lấy đã ngửa đầu uống hết, làm mọi người xuýt xoa khen ngợi, một hơi đã thấy đáy. Ngay sau đó sẽ lấy nước trái cây tôi đưa cho anh ta, từ từ uống.

Nhốn nháo hét hò đến gần mười giờ, nghe nói còn chuẩn bị đi KTV. Tôi nói mình bị đau đầu nên đã về phòng.

Trừ mấy người muốn tiếp tục đi chơi, cũng có mấy người muốn về. Bởi vì mọi người ít nhiều cũng đã uống chút rượu, nên mấy nam sinh không yên lòng, xung phong nhận việc đưa bọn tôi về phòng ngủ.

Tôi xoa xoa chân mày, vừa nãy cũng uống mấy chén, cầm áo khoác ra ngoài, bị gió lạnh bên ngoài thổi vào, người bị ngã rất nhiều.

"Không thoải mái sao?"

Thấy mình đứng bên cạnh Tưởng Phong, tôi khá bất ngờ: "Bạn không tiếp tục chủ trì bữa tiệc à?"

"Nghỉ ngơi giữa hiệp."

"Nửa đường bỏ chạy, bạn không xứng làm lớp trưởng chút nào."

"Tố cáo mình là đắc tội với người đứng đầu một lớp đó." Anh ta nháy mắt với tôi mấy cái.

Tôi thấy mặt anh ta đã bớt đỏ, nói chuyện cũng rất biết điều.

Hai người nói chuyện với nhau một lát, hai người không biết từ lúc nào đã đi xa.

"Thỉnh thoảng mình có thấy bài tập của bạn, chữ rất đẹp, rất có khí thế, có đi học hả?"

"Có học viết bút lông."

"Tục ngữ nói nét chữ nết người, còn bạn thì ngược lại."

"Không có cái gì là tuyệt đối cả, lấy một sự việc để đánh giá các sự việc khác, thì rất phiến diện."

Hắn gật đầu một cái, ngừng lại: "Hai ngày nghỉ này bạn có rảnh không, mình muốn nhờ bạn giúp một số chuyện.'

"Chuyện công?"

"Làm sao bạn biết được?"

Tôi nhếch miệng, tôi nói chuyện vốn chỉ để đối phó, tính tình của tôi vốn lạnh nhạt, nhưng anh ta có thể dùng vẻ mặt tự nhiên, thái độ chân thành, tạo ra một bầu không khí hài hòa, anh ta là một người khó dây dưa đây.

"Nếu là chuyện riêng thì mình không rảnh."

Anh ta bật cười: "Làm người ta đau lòng quá đi, xem ra mình làm người rất thất bại, sức hấp dẫn bị giảm xuống nghiêm trọng."

"Đến rồi."

"?"

Tôi chỉ vào cánh cửa trước khu sinh hoạt, ý nói với anh ta.

Anh ta bất đắc dĩ buông tay: "Tuần sau có một trận bóng rổ, mình hy vọng bạn có thể giúp mình vẽ một tấm áp phích."

"Mình không có kinh nghiệm trong chuyện này lắm, chuyện này có thể nhờ những bạn bên khoa tuyên truyền giúp một tay."

"Bạn đừng kiêu ngạo quá nha, mình không nhờ bạn vẽ tranh, chỉ cần giúp mình viết mấy chữ thôi, chữ trên áp phích dù không quan trọng, nhưng mình nghĩ tóm lại nên của ít lòng nhiều thôi."

Vốn muốn từ chối, nhưng suy nghĩ lại, tôi thấy chỉ là một cái nhấc tay, cũng không phải muốn trở thành người ra rìa trong lớp, mới gật đầu một cái: "Được."

"Bạn đồng ý sao?" Anh ta cười rất tươi.

"Mình cũng là một phần tử của lớp học, nên đây cũng là bổn phận của mình."

Khi về tới phòng ngủ thì mấy nữ sinh nhiều chuyện trong phòng đồng loạt nhìn tôi.

Tôi có chút buồn phiền, cởi dây buộc tóc ra, chuẩn bị đi tắm.

"Trần Cẩn, chắc chắn lớp trưởng muốn theo đuổi bạn rồi." Nữ sinh tên Giang Tá ngủ đối diện tôi có bộ mặt tỉnh táo khẳng định.

"Thật không?"

"Tại sao không." Cô ta nói: "Nếu không sao vừa rồi anh ta còn say sưa uống rượu, quay qua quay lại đã xuất hiện bên cạnh bạn, làm người hộ tống."

Tôi kể chuyện vẽ áp phích, giải thích đơn giản, rồi quay đầu đi tắm. Mơ hồ còn nghe thấy: "Vẽ áp phích cái gì, tôi nghe nói lớp trưởng quen thân với mấy người trong hội học sinh lắm......". "Thì ra Trần Cẩn này IQ cao mà EQ lại thấp, xem ra chuyện trên đời cái gì cũng đều tương đối.". "Lớp trưởng xảo quyệt như thế, Trần Cẩn lần này nhất định sẽ bị lớp trưởng bắt được cho mà coi! Oh, no....."

Tôi lắc đầu, muốn theo đuổi tôi hay không là chuyện của anh ta, đâu có quan hệ gì với tôi, tắm xong thì đi ngủ thôi.

Chiều thứ sáu có hai tiết, sau khi làm bài xong tôi đưa bài thi cho bạn cùng phòng Giang Tá.

Lớp trưởng của tôi Tưởng Phong đi tới, không nhìn thấy vẻ mặt đầy mập mờ của Giang Tá.

"Lớp trưởng, chuyện tấm áp phích, bạn có thời gian hai ngày để chuẩn bị, chiều chủ nhật giao cho mình cũng được."

Tôi thấy nụ cười trên mặt anh ta nhạt bớt: "Được."

Bên cạnh tôi và anh ta cũng có mấy người bạn cùng lớp, gật đầu chào nhau vài cái, tôi xoay người rời khỏi, đi một lúc thì xung quanh đã tràn ngập tiếng nói chuyện bình thường.

Ra khỏi cửa lớp, tôi đã gọi điện cho Phạm Đông Ly, điện thoại reo thật lâu nhưng không có người nghe.

Điện thoại không có người trả lời, tôi nghĩ nghĩ rồi đi tới phòng làm việc tìm anh ấy.

"Phạm Đông Ly."

Xác định đúng phòng, tôi gõ cửa mấy cái, rồi bước vào phòng.

Quả nhiên, anh ấy không có ở đây, chắc là bận dạy học. Đây là lần đầu tiên tôi tới phòng làm việc của anh ấy, tôi chỉ biết anh ấy dạy tiếng Anh, trong phòng này chỉ có hai bàn làm việc, một bàn đã có người ngồi, vậy chắc bàn còn lại là của anh ấy rồi. Mặt bàn rất sạch sẽ, bên cạnh màn hình máy vi tính đặt một chậu hoa nho nhỏ, mấy tập tài liệu thật dày để bên ngoài, còn có một bản đang kẹp một danh sách tên nho nhỏ.

Tôi cong cong khóe miệng, đi tới cầm quyển sách kia lên, quả thật là một cuốn tiểu thuyết nước ngoài, phiếu tên sách là cái lần trước tôi đưa cho anh ấy.

Tôi cầm cuốn sách ngồi vào một bên sofa, vừa lật trang đầu đã cảm thấy có một ánh mắt đang quan sát tôi.

Ngẩng đầu lên, là người phụ nữ ngồi ở bàn bên cạnh, trong phòng làm việc này cũng chỉ có mình cô ta.

Tôi mạn phép nghiêng đầu, vuốt vuốt tóc, sau đó thẳng thắn nhìn lại cô ta.

Tóc ngắn, đeo mắt kính, diện mạo bình thường, là hình dáng của một cô giáo tiêu chuẩn - đánh giá xong.

Cô ta hơi bất ngờ: "Cô là....À, cô tới tìm thầy Phạm sao?"

Tôi bỗng nhiên ý thức được, kể từ sau khi sống lại, cách suy nghĩ, hành động hay cử chỉ, cũng dừng lại lúc tôi hai mươi tám tuổi. Sinh viên đại học vốn nên cúi đầu, ôn hòa, lễ phép với giáo viên, nhưng tôi thì không. Hơn nữa sinh viên ngày nay cũng trưởng thành hơn, người không biết cũng khó phân biệt được sinh viên và người bình thường trong xã hội.

"Đúng, tôi có thể ở đây chờ anh ấy được không?"

"Dĩ nhiên là được, cô có uống trà không?"

"Cảm ơn, tôi không muốn."

Tôi cúi đầu bắt đầu đọc sách, chỉ là vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt kia đang nhìn mình. Trong lòng tôi có một chút không thoải mái, đem cuốn sách đặt lên đầu gối, tay chống dựa vào tay vịn của ghế salon, chặn ánh nhìn của cô ta lại.

Sách chỉ mới lật được hai ba tờ, vừa mới bước vào tình tiết của cuốn sách, thì chủ cuốn sách đã về.

Tôi ngửa đầu nhìn theo hướng cuốn sách bị lấy đi, cau mày nhìn anh ấy.

"Đi, về nhà xem tiếp." Anh ấy cười cười gấp sách lại, nhẹ nhàng gõ lên đầu tôi một cái.

"Sao anh không nghe điện thoại?"

"Sáng nay anh quên mang."

Tôi cầm lấy cái áo khoác được giắt trên khuỷu tay của anh ấy, ngửi thấy một mùi hương thơm ngát. d;đ'l"q/đ Tôi liếc anh ấy một cái, mới thấy tóc anh ấy đang ướt: "Anh về tắm sao?"

"Anh trở về lấy điện thoại, chỉ là tiện nên mới tắm thôi." Ngón tay anh ấy vuốt ve sống mũi: "Em biết anh đã dạy mấy tiết rồi, dính rất nhiều phấn, không thoải mái tí nào."

"Hiệu suất rất cao chứ sao nữa." Một người đàn ông sạch sẽ, tôi nói thầm.

"Sợ em đợi."

Vì anh ấy còn phải sửa lại tài liệu nên tôi mới ở bên ngoài phòng làm việc chờ anh ấy.

Sau khi thắt dây giày xong, đứng dậy, tôi liền nhìn thấy một cái lúm đồng tiền như hoa.

"Xin chào, tự giới thiệu một chút, tôi tên là Từ Hoa, là đồng nghiệp của Đông Ly."

Tôi hết lần này đến lần khác, nhìn vào Phạm Đông Ly đang đứng bên cạnh cô ta, vẻ mặt anh ấy rất bình thường.

Well.... ...'Đông? Cùng Đông? Chuyện' Oh, quan hệ này rất thú vị.

Phòng làm việc luôn là một chỗ mờ ám, là nơi yêu đương của đồng nghiệp.

Tôi nên dùng thân phận nào mới tốt nhỉ? Tôi lại nghiêng đầu nhìn anh ấy, không cho phép anh ấy trả lời giúp tôi sao? Ok~ nam chính đang toàn tâm toàn ý sắp xếp mọi chuyện làm như không thấy, có tai như điếc, tôi bĩu môi.

Muốn lễ phép gọi một tiếng: "Chào cô giáo." Sau đó ngượng ngùng ngẩng mặt 45 độ: "Em là 0X khoa quản lý doanh nghiệp bản X ban XX, xin cô Trương sau này quan tâm em nhiều hơn." ......Tiểu nhân trong lòng, đang tưởng tưởng đủ loại vẻ mặt.

Tôi cầm bàn tay của cô ta đưa tới trước mặt mình, nụ cười chính xác là vũ khí giao tiếp, đáp lại cô ấy cũng là nụ cười nhe răng 100%: "Xin chào, tôi là Trần Cẩn."

Xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn Tờ Hoa vẫy tay với chúng tôi ở phía sau.

Tôi lấy tay vuốt vuốt mặt mình, quay mặt lại. Khuôn mặt cười tới đau đớn, xem ra tôi chỉ thích hợp giao tiếp với các con số thôi.

"Cô ấy thích anh à."

Anh ấy nhíu mày, không nói gì.

"Anh sao vậy?" Tôi liếc mắt nhìn anh ấy.

"Thì ra tiểu thư Trần Cẩn cũng là người nhiều chuyện à."

"Cái này không thể gọi là nhiều chuyện, mà gọi là quan tâm." Tôi lắc lắc ngón tay, sau đó chống cằm nhìn anh ấy: "Cô ấy rất có hy vọng nha."

"Hả?" Mặt anh ấy lộ vẻ hứng thú.

"Anh không có từ chối sự lấy lòng của cô ấy, nếu như không phải anh muốn chơi đùa với cô ấy....., thì chẳng lẽ đây không phải là một loại ám hiệu."

Lúc này vẻ mặt của anh ấy trở nên kinh ngạc, chỉ là chớp mắt một cái đã khôi phục lại vẻ im lặng.

Tôi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhíu mày, có chút phiền lòng.

Tờ Hoa hiện ra trong tâm trí tôi, làm cho tôi có chút không vui. Kiếp trước cô ấy là vợ của Phạm Đông Ly, khi đó cô ấy là một người qua đường không quan trọng trong sinh mệnh của tôi, thế mà kiếp này lại ảnh hưởng đến tôi.

Chuyện này cũng là ám hiệu cho tôi, không phải sao?

Tôi cúi đầu nhìn mũi chân của mình, nụ cười cạn dần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.