Lý Thương Vân mặt mũi hớn hở cùng Đào Thiên Vũ ấm ức sưng sỉa bái kiến phụ mẫu.
Đào phu nhân nâng Lý Thương Vân dậy, dịu dàng nói:
• Thằng Vũ dám bắt nạt con, con cứ mách ta. Ta sẽ làm chủ cho con.
Lý Thương Vân cười tươi rói, vuốt ve tay nàng: “Dạ. Đào đại ca rất tốt. Là con không tốt, khiến đại ca khó chịu.” Y cố ý nhấn mạnh từ “khó chịu” khiến Đào lão gia càng tin vào suy đoán của mình.
Bọn Vân Vũ làm xong thủ tục với “nhà trai”, sắm sửa sang “nhà gái” lại mặt.
Cả đêm hôm qua, vợ chồng Lý thị không ngủ được vì lo lắng. Họ không biết Đào Thiên Vũ cũng từng bỏ đi, chỉ biết thằng con mình đã phản đối hôn ước, trốn đi hơn hai năm trời, trong lòng cực kỳ lo sợ nó giở chứng đánh bài chuồn ngay đêm tân hôn. Vì thế, lúc nghe hạ nhân báo tin công tử và cô gia đến, hai người vội vàng đi như bay đến khách phòng. Nhìn con trai mặt mày hỉ hả trong khi con rể mặt nặng như đeo đá, cả hai không hẹn mà cùng nghĩ: chẳng lẽ thằng con loẻo khoẻo của mình đè được cao thủ võ lâm kia? Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Mày làm rạng rỡ tổ tông quá con ơi. Rất may Đào Thiên Vũ không có độc tâm thuật, nếu không, đảm bảo hắn sẽ uất khí đến nội thương.
Đôi vợ chồng mới cưới thỉnh an cha mẹ, ngồi ăn bữa cơm rồi quay về Đào phủ. Lý Thương Vân nhìn “tân lang” mặt cau mày có, biết mình có phần quá đáng, bèn nhích mông lại gần hắn, khẽ gọi Đào đại ca. Người kia giận dỗi không thèm đáp. Y cười cười, cầm tay hắn luồn vào trong quần mình, dụi dụi đầu vào vai hắn, nũng nịu: “Ta muốn”.
Đào Thiên Vũ cứng người, không ngờ y dám câu dẫn mình giữa thanh thiên bạch nhật.Có điều….vì câu nói đó mà hắn cũng… đứng lên rồi.Đào Thiên Vũ thò đầu khỏi kiệu, ra lệnh về thẳng Vân Vũ hiên, không qua thính đường Đào gia nữa.Vào đến nơi, hắn bế xốc Lý Thương Vân lên, phi thẳng vào phòng ngủ, đè nghiến y xuống ghế. Trong lúc Lý Thương Vân còn chưa kịp phản ứng, hắn đã rút dây lưng, trói tay y vào thành ghế. Lý Thương Vân hoảng quá, giơ chân đạp loạn xạ.Dĩ nhiên, trò mèo này nhằm nhò gì với Đào đại hiệp.Hắn nắm hai cổ chân nhỏ nhắn, buộc luôn vào chân ghế.Hà hà, xem đệ giãy dụa kiểu gì?Lý Thương Vân khóc không ra nước mắt.Tên này quả thực có thù tất báo. Có câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, y cười nịnh nọt: “Đại ca, thả đệ ra đi. Để đệ làm cho huynh nha.”
Đào Thiên Vũ quỳ trước mặt y, cười tà ác: “Sáng nay đệ làm cho ta thế là ĐỦ rồi. Giờ để ta làm cho đệ”.Nói đoạn, hắn bịt mắt Lý Thương Vân lại.Lý Thương Vân không nhìn thấy gì, các giác quan khác trở nên mẫn cảm dị thường.Y thậm chí nghe được tiếng Đào Thiên Vũ nhếch mép cười.Nhưng y chờ hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh.Lẽ nào định bỏ mình ở đây cho chuột xơi?“Đào đại ca!”Không có tiếng trả lời.Lý Thương Vân gọi lại lần nữa, “Đào đại ca, huynh có đó không?”Vẫn không lời đáp. Bỗng, một ngón tay lạnh lẽo bỗng len lỏi vào hậu huyệt. Thanh âm trầm thấp của Đào Thiên Vũ thở bên vành tai, “Gọi tướng công.”
Hứ, không thèm. Lý Thương Vân vẫn cố tỏ ra dũng cảm. Y cảm giác Đào Thiên Vũ đanh mắt lúc y bĩu môi không nhắc lại lời hắn. Đáp trả y là cảm giác ẩm ướt, âm ấm dọc từ bờ vai lên tai. Y khẽ rùng mình. Vành tai vốn là bộ phận mẫn cảm nhất của Lý Thương Vân, bị đầu lưỡi Đào Thiên Vũ trêu chọc, cả cơ thể y run lên nhè nhẹ.
“Đừng, đừng.”Y hổn hển van xin.
Có trời mới biết Đào Thiên Vũ hối hận thế nào vì cái trò chơi này. Ban đầu, hắn định đùa nghịch lại Thương Vân cho bõ ghét hồi sáng bị bỏ rơi. Không ngờ người này quá gợi cảm.Tiếng rên của y đẩy dục vọng Đào Thiên Vũ đến mức căng nhức.Hắn chỉ muốn lâm trận ngay lập tức nhưng như thế thì còn gì là thể diện đàn ông? Hắn cắn răng nhịn xuống, quyết phải bắt y van xin mình, hắn mới cho vào.
Đào Thiên Vũ chuyển người ra trước mặt Lý Thương Vân, cúi xuống liếm láp hai hạt hồng anh nho nhỏ. Một tay xoa nắn hạ thân y, một tay ra vào nơi cửa huyệt. Động tác của hắn lúc nhanh lúc chậm, nhịp điệu đảo điên khiến Lý Thương Vân bức bối dường như muốn nổ tung. Y ngọ nguậy thân hình, muốn được vào sâu hơn nữa, muốn được chà đạp hơn nữa.Cái ghế nhỏ tội nghiệp kêu lên kẽo kẹt.
“Đại ca, nhanh lên chút.” Ngón tay Đào Thiên Vũ liền rút hẳn ra ngoài. Lý Thương Vân thấy cơ thể hẫng đi một nhịp.Hai chân được cởi cói, nâng lên ngang ngực.Cửa sau y chạm vào một vật mềm mại, ấm nóng.Vật đó linh hoạt bôi trơn động huyệt.Y kinh hãi nhận ra đó là lưỡi của Đào Thiên Vũ. Cho dù nằm mơ, y cũng không nghĩ hắn sẽ làm thế. Y lắp bắp: “Đào….Tướng công…” Đầu lưỡi sững sờ đứng lại, rồi điên cuồng khuấy động, càng lúc càng mãnh liệt.Răng, môi hắn cũng bắt đầu nhập cuộc. Lý Thương Vân nhịn không nổi, nỉ non: “Đừng…đừng như thế…ta…không chịu nổi…a…a…” Tay y vẫn bị trói ra sau, cả người vặn vẹo.Đôi chân thon dài chới với muốn quàng lên cổ Đào Thiên Vũ. Hắn gầm lên khe khẽ, “Nói muốn ta đi.”
Đến nước này, Lý Thương Vân chẳng cần mặt mũi, hấp tấp đáp: “Muốn huynh.”
“Ai muốn?”
“Ta muốn huynh. Vào đi! Xin huynh đấy.”
Đào Thiên Vũ thỏa mãn cười: “Được.” Hắn đỉnh phân thân cứng rắn vào hậu huyệt đã được làm trơn mềm, tận hưởng khoái cảm Lý Thương Vân bao phủ lấy mình.Người dưới thân thật tuyệt vời.Dù làm bao nhiêu lần cũng vẫn như lần đầu tiên – chặt, nóng, đầy xúc cảm. Hắn luật động hông, cuồng nhiệt ra vào y. Một tay hắn luồn ra sau, tháo dây cột tay. Lý Thương Vân bỏ băng vải trên mắt, nhìn thấy mình ngửa người trên ghế, đung đưa theo nhịp điệu của người kia. Y với tay, quàng lên cổ hắn. Đào Thiên Vũ nâng bổng y lên.Tư thế này vào sâu không tưởng được.Hắn hít một hơi, điều chỉnh lại hô hấp.Bây giờ mà ra thì còn gì là danh dự.“Vân, đệ muốn hủy hoại thanh danh của ta phải không?”
Lý Thương Vân hôn hắn, đáp rất tỉnh, “Thanh danh của ngươi liên quan đến vấn đề này có những ai biết?”
Đào Thiên Vũ nói hớ, rúc đầu vào ngực y, “Không có ai.Chỉ có ngươi.”
Y cười, vò tóc hắn, “Đệ cũng chỉ có huynh.”
Chiều xuân…Rồi lại đêm xuân….Xuân vô biên….Sắc khôn cùng.