Ngày cưới đã đến.
Sau vô số thủ tục lằng nhằng, tân nương được đưa vào phòng, chờ tân lang đến mở mạng che mặt, uống rượu hợp cẩn rồi động phòng. Lý Thương Vân cảm thấy mình điên rồi.Đến nước này mà vẫn hy vọng Đào Thiên Vũ bỗng dưng xuất hiện ở cửa sổ rồi đưa mình đi.Cho dù hắn có tìm được đến đám cưới cũng làm sao mò nổi cái phòng tân hôn này giữa cơ ngơi rộng lớn của Đào gia?Dù đã xác định màn kịch này sẽ chỉ kéo dài vài ngày, sau đó y sẽ bỏ đi, nhưng cảm giác bị bỏ rơi khiến Lý Thương Vân chua xót.
Bỗng tiếng lạch cạch ở cửa sổ kéo y về hiện thực.Y giật cái khăn che mặt xuống, ném vèo xuống đất, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm mỏng như lá liễu đang lách vào, gạt bẩy cái chốt lên.Xuất hiện chính là Đào đại ca mà y ngày nhớ đêm mong. Lý Thương Vân mừng suýt rơi nước mắt, nhào vào lòng hắn:
• Sao huynh giờ này mới đến?
Đào Thiên Vũ xoa đầu y, mỉm cười:
• Xin lỗi…
Lý Thương Vân kéo tay hắn:
• Chúng ta phải đi thôi?
• Ừ. Đi thôi.
Nói đoạn, Đào Thiên Vũ kéo tuột y lên giường.
Hả?Cái gì đây? Lý Thương Vân sốt ruột:
• Chúng ta phải nhanh lên.
Đào Thiên Vũ gật gật:
• Phải, phải. Chúng ta phải nhanh lên.
Miệng nói tay làm, hắn cởi tuột hỷ phục phức tạp của Lý Thương Vân ra. Y giữ tay hắn, vẫn không hiểu mô tê gì:
• Đào đại ca, huynh làm cái gì vậy?
Đào Thiên Vũ chớp chớp mắt ra vẻ vô tội:
• Thì làm đệ chứ làm gì?
Lý Thương Vân hoảng hốt:
• Huynh đùa sao? Đây là tân phòng. Lát nữa tên kia sẽ đến. Lúc đó phải làm sao?
Đào Thiên Vũ vẫn giả ngu:
• Tên nào?
Lý Thương Vân bực mình:
• Thì tên …phu quân của ta đó…
• Hắn tên chi?
• Không biết. Kệ xác hắn tên gì. Chúng ta đi thôi.
Đào Thiên Vũ cười hì hì, kéo y nằm xuống giường, áp người lên:
• Đúng. Kệ xác hắn tên gì. Đệ là của ta, chỉ của mình ta thôi.
Lý Thương Vân soi mình trong mắt hắn, cảm thấy hắn có nói mặt trời mọc đằng Tây mình cũng tin. Y thả lỏng tâm trí, vòng tay qua cổ hắn, chủ động dâng lên đôi môi.Hai người triền miên không dứt.Một tháng trời xa nhau.Đúng là tiểu biệt thắng tân hôn.Cảm giác vụng trộm ngay trong ngày cưới nhanh chóng đưa Lý Thương Vân lên đỉnh. Đào Thiên Vũ cười thầm, thì ra Lý đệ thích ăn vụng.Hắn cưng chiều nhéo nhéo mũi y, tính toán về sau thỉnh thoảng rủ phu nhân đánh dã chiến cho gia tăng tình thú. Nhưng đó là chuyện của ngày sau, còn bây giờ, hắn nâng thắt lưng y lên, đẩy mạnh vào rồi từ từ rút ra, tận hưởng tiếng rên rỉ khêu gợi của ái nhân.Xúc cảm yêu đương mãnh liệt tràn ngập từng bộ phận cơ thể. Đào Thiên Vũ nghĩ có khi luyện nội công mấy chục năm cũng không đả thông kinh mạch bằng một lần ân ái.Giáo chủ Hợp Hoan giáo mà biết được suy nghĩ này, chắc chắn sẽ quỳ sụp dưới chân Đào Thiên Vũ mà lạy tạ.Rốt cục cũng có người phe chính đạo hiểu được ý nghĩa của song tu.
*
Sáng hôm sau, theo phép tắc, con dâu mới phải đến chào cha mẹ chồng. A hoàn bưng nước rửa mặt và trang phục mới đến cho tân lang tân nương. Lý Thương Vân lúc này mới thực sự sợ hãi.Người đứng ngoài cửa, chạy đằng nào bây giờ? Y quay sang Đào Thiên Vũ đang bình tĩnh khoác áo mặc quần, chẳng tỏ vẻ gì lo lắng, rất lấy làm lạ.
• Đào đại hiệp, ta biết ngươi gan dạ hơn người nhưng ngủ với vợ người ta ngay đêm động phòng hoa chúc cũng quá thất đức đi. Làm việc vô đạo như vậy mà ngươi vẫn coi như không, đến giáo chủ ma giáo cũng không vô lương tâm như ngươi.
Đào Thiên Vũ cười cười, đứng lên ra mở cửa.Bọn nha hoàn kính cẩn chào thiếu, mời thiếu gia và thiếu phu nhân sơ tẩy.Nhị vị lão gia đang chờ ở thính đường.Cả bọn lui rồi, Lý Thương Vân mới trợn mắt hỏi hắn:
• Bọn họ gọi ngươi là gì?
Đào Thiên Vũ ung dung đáp:
• Là thiếu gia.
Lý Thương Vân thấy đầu ong ong:
• Ngươi là thiếu gia? Tức là con của Đào lão bá. Tức là…phu quân của ta?
Đào Thiên Vũ gật đầu như đúng rồi:
• Chính thế. Lý Thương Vân nhắm mắt, hít sâu một hơi, gằn giọng:
• Đào Thiên Vũ! Ngươi gạt ta vui lắm sao?
Đào Thiên Vũ bình thản trả lời:
• Ta gạt đệ điều gì?
Lý Thương Vân nghĩ đi nghĩ lại, quả đúng là hắn chưa bao giờ nói không phải chồng mình. Hóa ra, chỉ là do mình không chắp nối được các dữ kiện. Y từ nhỏ không thích vận động, coi bọn có võ là lũ hữu dũng vô mưu, tự tin tài trí của mình, lần này bại dưới tay một tên cơ bắp, thật nhục nhã không để đâu cho hết. Y phụng phịu ngồi xuống ghế, Đào Thiên Vũ gọi không thèm trả lời.Hắn thấy vẻ giận dỗi của y sao mà đáng yêu, chỉ muốn đè ra làm thêm lần nữa.Nếu không phải lo cho mẹ đang chờ thì hắn đã làm vậy rồi. Bỗng Lý Thương Vân ngẩng đầu lên, cười rạng rỡ như ánh mặt trời, với tay vít đầu hắn xuống, hôn cuồng nhiệt. Đầu lưỡi mềm mại lướt qua miệng hắn, mút lấy hai phiến môi, điên đảo tìm tòi trong khoang miệng. Đào Thiên Vũ chịu không nổi, nâng y lên, đặt trên bàn.Quần áo vừa mặc vào lại thoát ra.Hắn hôn điên cuồng lên cơ thể trần trụi của y. Lý Thương Vân ôm đầu hắn, giữ cho cái hôn thêm sâu. Y trượt xuống bàn, ngậm lấy hạ thân dựng đứng của người kia. Lưỡi linh hoạt liếm dọc nhục côn thô lớn.Đào Thiên Vũ ngửa đầu rên khẽ.Đột nhiên, cảm giác ấm áp ẩm ướt tuyệt vời biến mất. Lý Thương Vân đứng dậy, mặt tỉnh bơ khoác áo xỏ quần. Đào Thiên Vũ ngơ ngác:
• Đệ làm gì thế?
Lý Thương Vân tưng tửng trả lời:
• Đến vấn an nhạc phụ, nhạc mẫu.
Nói xong, không để Đào Thiên Vũ kịp phản ứng, y cầm quần áo chạy vèo ra ngoài. Tiếng cười giòn tan vẫn còn vọng lại trong phòng. Đào Thiên Vũ nghiến răng ken két.
Đêm nay sẽ biết tay ta.
HẾT