Vẫn Mãi Bên Em

Chương 27: Tình Huống Căn Cứ






Edit: Trang Nguyễn
Cám ơn bạn Trang Nguyễn đã edit giúp mình chương này. 
...............................................................................................................................................
Mấy người đều là người khéo léo hiểu lòng người, tìm được rất nhiều tin tức, hơn nữa bọn họ cũng không cần hỏi trắng ra, bọn họ chỉ cần khơi chuyện rồi dẫn dắt một chút là tìm được thứ mình muốn tìm hiểu.
Diệp Đông là người đầu tiên mở miệng: "Tôi đi dạo ở xung quanh, trừ bỏ tối hôm trước nói về chuyện người sống sót ngoài căn cứ, còn có tình hình bên trong căn cứ, nghe nói hiện tại thì nhìn bề ngoài, người đứng đầu căn cứ là Thị trưởng Tần.

Nhưng căn cứ của chính phủ hiển nhiên chia làm mấy phe phái, thực lực cao nhất là Thị trưởng Tần, đứng thứ hai là Đại tướng Cam, hai người ngoài mặt hợp tác, bên trong lại đấu đá kịch liệt.

Trừ hai người đó ra thì còn có không ít người có thế lực nhỏ của riêng mình, nhưng đều không phải dựa vào Thị trưởng Tần thì là ỷ vào Đại tướng Cam."
Uống chút nước, Diệp Đông tiếp tục nói: "Theo lý mà nói thì thị trưởng Tần dù sao cũng là quan văn, Đại tướng Cam nhiều năm ở trong quân đội thực lực thâm sâu, lại không nghĩ rằng sau mạt thế ngược lại là Thị trưởng Tần đứng đầu, nghe nói quân đội có một đội ngũ vô cùng thần bí, đều nằm trong tay Thị trưởng Tần."
Đầu óc Diệp Tây vừa chuyển, nói: "Trong đó khẳng định có bí mật, Diệp Đông, ông tra chưa đủ thôi."
Diệp Đông trắng mắt liếc hắn, không để ý, quay sang Diệp Cẩn hỏi: "Từ căn cứ hỏi thăm được tin tức, con rể của Thị trưởng Tần cũng ở trong quân đội, địa vị cũng không thấp."
Diệp Cẩn gật gật đầu, "Thế lực của Thị trưởng Tần xâm nhập vào quân đội?"
Diệp Đông trả lời: "Thời gian quá ngắn, tôi cũng không hỏi được nhiều lắm, nhưng nghe nói con rể Thị trưởng Tần Bạch Phi tướng quân danh vọng trong quân đội cực cao, làm người cũng chính trực, không hề nguyện ý tham dự phe phái đấu tranh bên trong."
"Con rể Thị trưởng Tần?" Diệp Tây nghi hoặc mở miệng.
"Đúng vậy." Diệp Đông gật đầu: "Thị trưởng Tần chỉ có duy nhất một đứa con gái, vài năm trước gả cho Bạch Phi tướng quân.


Nhưng mà nghe nói là hắn ở rể, lúc ấy làm cho rất nhiều người bất ngờ, dù sao với thực lực của hắn, cũng không cần phải tự uỷ khuất bản thân như vậy."
"Nói không chừng hắn rất thích vợ của mình thì sao? Dù sao cũng là con gái duy nhất, Thị trưởng Tần cũng cần người nối nghiệp." Vương thúc lắc đầu, mở miệng nói.
"Cũng đúng." Diệp Đông gật gật đầu, cũng có nghe đồn làg như vậy, loại iwchuyện này cũng xảy ra thường xuyên đó thôi.
"Được rồi, Diệp Tây, cậu thăm dò được những gì?" Diệp Cẩn mở miệng, đánưh gãy lời nói của bọn họ.
"Vâng, thiếu gia." Diệp Tây hoàn hồn, nghĩ nghĩ nói: "Tôi đi dạo quanh tổng bộ, phát hiện hiện tại trong căn cứ có không ít người sống sót hợp lại thành một tiểu đội, lĩnh nhiệm vụ kiếm điểm thưởng hoặc là kết bạn ra khỏi thành giết tang thi thu thập vật tư, tương đối nổi danh chỉ có ba đội, nhưng theo tôi quan sát, nguyện ý ra khỏi thành cũng không nhiều."
"Ba đội này như thế nào?" Diệp Thu có chút tò mò.
"Từ lớn đến nhỏ theo thứ tự là Lôi Đình, Thái Bình Dương cùng Hoả Mân Côi, đội trưởng Hoả Mân Côi là nữ nhân." Dừng một chút Diệp Tây lại nói: "Còn có một tiểu đội, kêu Mãnh Hổ, vô cùng điệu thấp, mọi người không biết nhiều lắm.

Nhưng mà có người nói đó là tiểu đội của quân đội, thực lực rất cường đại."
Gật gật đầu, Diệp Thu bùm bùm chơi điện thoại.
Vương thúc lúc này đã mở miệng, "Tôi cùng vài người ăn xin nói chuyện, tin tức của bọn họ phi thường linh hoạt, trong căn cứ hình như cũng từng có người dị năng, nhưng hoặc là bị gom vào quân đội, hoặc là không biết tại sao liền mất tích.

Hơn nữa tôi còn nghe một ông già nói, ngày đó hắn thấy một yêu tinh, là con rắn, có thể biến thành người, cuối cùng bị một đám áo trắng ngăn chặn bắt đi.

Nhưng mà những người ăn xin khác đều không tin lời hắn nói, còn có người nói đó không phải yêu tinh, là người, chỉ là có thể biến thành rắn."
Nhìn mọi người đều kinh ngạc, Vương thúc lại nói: "Nhưng tôi đoán người kia cũng là một người có  dị năng, nhưng mà dị năng của hắn là biến hình thành rắn mà thôi, hơn nữa, trong căn cứ hình như có phòng thí nghiệm, nhưng mà không biết ở đâu, ông già kia như thế nào cũng không chịu nói."
Diệp Thu có chút lo lắng liếc mắt nhìn Diệp Cẩn một cái, nếu như giống Vương thúc nói, người có dị năng ở căn cứ rõ ràng không có khả năng tự do, nhưng bọn họ không lo ăn uống, vào quân đội chính là mất đi tự do, càng miễn bàn bị bắt vào phòng thí nghiệm.
Diệp Cẩn an ủi xoa tóc cậu, " Về sau không đến vạn bất đắc dĩ, không được dùng dị năng."
Gật gật đầu, Diệp Thu dừng tay đánh bàn phím lại, có chút bất đắc dĩ.
Căn cứ vào việc chính phủ làm có lẽ bọn họ cảm thấy không sai, những người có dị năng vừa thấy liền biết sức chiến đấu của người bình thường tuyệt đối không sánh bằng, nếu như có thể thông qua thí nghiệm tìm được nguyên nhân cùng phương pháp nảy sinh dị năng, về sau người có dị năng cũng có thể tăng lên, gặp tang thi cũng không phải sợ.
Nhưng điều này đối với những người có dị năng bị bắt đi thí nghiệm có công bằng hay không?
Lại nói chưa biết có thể tìm ra phương pháp hay không, cho dù tìm được, liệu trước tiên chính phủ có công bố hay không? Có bắt buộc dân chúng bình thường biến thành người mang dị năng hay không?
Những điều đó không thể biết trước được, hơn nữa Diệp Thu sẽ không để chính mình cùng Diệp Cẩn gặp phải hoàn cảnh kia, nếu thật sự không tránh được liền mang cả nhà vào không gian!
Có ăn có uống có chơi có nghỉ , so với bên ngoài không biết thích ý bao nhiêu lần!
Nghĩ thông suốt điểm này, Diệp Thu cũng không lo lắng, chỉ là về sau dị năng không nên sử dụng, thịt thịt cũng không thể mang ra ngoài ăn tang thi.
Diệp Cẩn nhìn cậu điều chỉnh tốt tâm tình, yên tâm cong khoé miệng, nói: "Ngày mai mang xe tải, Diệp Thu cùng tôi đi đem vật tư kéo trở về."
Nhìn nhìn muốn nói chuyện Diệp Đông Diệp Tây, hắn lại nói: "Các ngươi đi thu tinh hạch, chính mình đi làm, tận lực đừng để lộ ra."
Diệp Đông Diệp Tây đều gật đồng xác nhận, Diệp Cẩn vừa lòng gật đầu: "Vương thúc, ngày mai bác đi nhà ăn của căn cứ xem tình huống, chú ý nó cung cấp bao nhiêu chủng loại."
Vương thúc gật đầu: "Vâng, thiếu gia."
Tan họp, hai người trở lại trong phòng, Diệp Thu xuất ra bình đựng tinh hạch, lần này bọn họ ở thôn nhỏ tổng cộng giết được hơn ba nghìn tám trăm thím tang thi, thu được sáu trăm bốn hai tinh hạch.
Nhiều tinh hạch như vậy để cùng một chỗ, nói thật nhìn rất xinh đẹp, đương nhiên nếu không phải đào từ trong óc tang thi ra mà nói thì rất tốt.
Diệp Thu cùng Diệp Cẩn liếc nhau, cầm lấy một tinh hạch lớn bằng hạt gạo,  năng lượng Mộc hệ trong cơ thể vận chuyển, lòng bàn tay chậm rãi hiện lên nhàn nhạt một tầng lục quang.

Chỉ trong nháy mắt, tinh hạch kia đã bị cậu hấp thu.
Cẩn thận cảm nhận một chút, Diệp Thu phát hiệnnăng lượng tinh hạch quả thật thấp, nhưng góp gió thành bão, một tinh hạch thiếu, nhưng mười cái thì sao? Năm mươi cái thì sao?
Diệp Cẩn vẫn đứng ở bên cạnh cậu, nhìn cậu không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra, đồng dạng cầm tinh hạch ở bên cạnh ngồi xuống, hấp thu năng lượng của tinh hạch, bổ sung dị năng bị tiêu hao hai ngày nay.
Kì thật người có dị năng thì khi dị năng tiêu hao sẽ tự khôi phục, tuy rằng cần nhiều thời gian.

Nhưng chỉ cần không sử dụng quá mức, có thể khôi phục.

Hấp thu năng lượng tinh hạch không chỉ giúp bọn họ nhanh chóng khôi phục, lại có thể khiến năng lượng trong cơ thể của bọn họ càng ngày càng nhiều, dị năng cũng càng ngày càng cao, cuối cùng thăng cấp.
Đương nhiên, điểm này hiện tại hai người không biết, bọn họ chỉ đoán hấp thu năng lượng của tinh hạch có thể khiến chính mình cường đại hơn, lại cũng không biết dị năng có thể thăng cấp.
Hai người một viên tiếp một viên hấp thu năng lượng của tinh hạch, thẳng đến khi cảm giác trong cơ thể năng lượng tràn đầy mới thôi.
Mà lúc này bọn họ đã hấp thụ hơn hai trăm viên tinh hạch.
Một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thu Diệp Cẩn vừa ăn xong bữa sáng, Vương thúc đi thuê xe tải đã trở lại.
Lại lần nữa từ trong nhẫn không gian của Diệp Cẩn lấy ra không ít đồ vật bỏ vào kho hàng, hai người mở cửa xe trống rỗng đi đến cổng căn cứ.
Đến cổng căn cứ Diệp Cẩn liền chậm rãi dừng xe, bởi vì chỗ cổng căn cứ đỗ năm sáu chiếc xe, trong đó có người đang kiểm soát người trong xe.
Diệp Thu không có việc gì liền trái nhìn phải xem, phát hiện phía trước có một nữ nhân phi thường xinh đẹp.
Khác với những mỹ nữ bình thường, nữ nhân kia vừa nhìn liền thấy phi thường giỏi giang, tóc ngắn, mặt rất xinh đẹp, cho dù mặc quần áo thật dày vẫn có thể nhìn ra được dáng người phi thường nóng bỏng, giày quân đội càng làm cho nàng hiện ra sự tinh anh hoàn hảo.

Hoả Mân Côi.
Diệp Thu đột nhiên nhớ tới tên này, có thể ở mạt thế lộ ra tuỳ ý xinh đẹp, không phải giống với Hoả Mân Côi sao.
Diệp Cẩn cũng thấy được nữ nhân kia, nhưng cũng chỉ là thấy được.

Hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Diệp thu, phát hiện trong mắt cậu không chút che dấu thưởng thức, trong lòng không khỏi đột nhiên trầm xuống.
Dừng một chút, hắn ra vẻ không có gì mở miệng nói: " Đó là đội trưởng Hỏa Mân Côi."
"Hửm?" Diệp thu kinh ngạc, nguyên lai thật sự là Hỏa Mân Côi! "Rất xinh đẹp a !"
Diệp Cẩn nghe vậy không chút dấu vết hơi nhíu mi, mặt có chút đen: "Nghe nói bạn trai cô ta chính là người hiện tại quản lí Hỏa Mân Côi."
Diệp Thu quay đầu thật mạnh, quá mức kinh ngạc, hiện tại Diệp Cẩn chính là đang cùng cậu nói chuyện phiếm?!
" Chậc...!Sau đó thì sao?"
" Em gái của đội trưởng Lôi Đình cũng thích bạn trai của cô ta, bởi vậy quan hệ giữa hai tiểu đội không tốt."
"Vì thế...?"
" Cách bọn họ xa một chút."
Diệp Thu dừng một chút, cố gắng xem nhẹ cảm giác khác thường trong lòng, gật gật đầu, tuy rằng cậu tương đối thưởng thức nữ nhân, nhưng này chỉ là đơn thuần thưởng thức mà thôi, Diệp Cẩn mới là người cậu thực sự yêu! Cậu còn chưa có thu phục được Diệp Cẩn đâu, thế nào có thời gian xem người khác.
Hơn nữa sau khi so sánh rõ ràng là Diệp Cẩn càng soái càng khốc hơn nữa lại càng tri kỉ hơn nha!
Diệp Cẩn chú ý tới thái độ của cậu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, thấy phía trước không sai biệt lắm, lúc này mới nhấn ga tiến lên, kiểm tra xong liền ra căn cứ.

Có lẽ là hôm nay thời tiết đẹp nắng rất to, người ra thành có vẻ nhiều, có thể nhìn thấy đường ra căn cứ có rất nhiều xe cộ.
Diệp Thu tầm mắt đảo qua bụi bay theo ô tô, lại quay lại bản đồ mở ra trên đùi.
Dùng bút đỏ vạch cái trấn nhỏ kia, môi Diệp Thu con lên, từ trong không gian lấy ra hai cái kẹo, bỏ giấy gói kẹo cho Diệp Cẩn một viên, chính mình cũng ăn một viên.
Hương vị của kẹo quả thật có thể khiến tâm tình tốt lên, Diệp Thu nhìn cảnh vật ngoài của sổ lướt qua nhanh chóng, tâm tình cũng trở nên thoải mái.
Trời xanh, mây trắng, cánh đồng bát ngát.
Người trong lòng đang ngồi bên cạnh, cảm giác toàn bộ thế giới đều viên mãn.
Xe chạy như bay mang theo cát bụi, tâm cũng đi theo bay lên.
Diệp Cẩn nhìn tâm tình của Diệp Thu vô cùng tốt, nói: "Có chuyện gì cao hứng thế?"
Diệp Thu quay sang, thần thái sáng láng: " Em cảm thấy, có anh bên cạnh, cuộc sống thật tốt đẹp."
Diệp Cẩn nắm chặt tay lái, khoé miệng cong lên đầy khả nghi: " Thật sao?"
"Đúng vậy...!anh thì sao?" Diệp Thu cẩm góc áo, cực lực bỏ qua nhiệt độ trên mặt, giống như vô tình hỏi.
" Anh cũng vậy." Diệp Cẩn cong môi, trong mắt một đạo ánh sáng hiện lên.
Diệp Thu chỉ cảm thấy toàn thân sung sướng muốn bay, chính là muốn như vậy nha! Làm cho Diệp Cẩn cảm thấy chỉ cần có cậu là mọi chuyện đều làm được, khiến hắn thói quen có mình bên cạnh, khiến hắn không thể rời xa mình!
Từ từ tiến đến!
Nhất định thắng lợi!
Diệp Thu đem mặt chuyển qua cửa kính xe, không muốn để cho Diệp Cẩn nhìn hấy khuôn mặt đỏ bừng của mình, không biết bên tai đã sớm đỏ đến lợi hại đã tiết lộ tâm tình hắn.
Diệp Cẩn cong môi cười nhẹ, trong mắt hiện lên tia kiên định.
Miệng ăn kẹo, Diệp Thu cảm thấy vị ngọt kia có thể ngọt đến trong lòng đi, đây chính là lần đầu tiên cậu thông báo a ! Tuy rằng Diệp Cẩn nghe không hiểu, nhưng là từ từ sẽ đến, cậu nhất định sẽ cho hắn biết tâm ý của mình và cũng khiến hắn yêu mình!
Thời gian còn rất nhiều, không nóng vội!
Xe tải chạy như bay, rốt cục cũng đến trấn nhỏ hôm qua.
Bởi vì cơ hồ giết sạch hết tang thi bên trong rồi, hiện tại trấn nhỏ vô cùng yên tĩnh, dưới ánh mặt trời hiện ra rách nát, hoang vắng.
Nói thật Diệp Thu có điểm hoảng sợ, cậu không sợ tang thi, nhưng cái loại yên tĩnh tử vong này, hiện ra càng thêm khủng bố, cậu tình nguyện có tang thi đến cho mình giết.
Nhưng mà...!Cậu nhìn nhìn Diệp Cẩn, có hắn bên cạnh tựa hồ cũng không có gì phải sợ.
Cười cười, Diệp Thu đi ra phía trước, giúp đỡ Diệp Cẩn thu đồ vật.
................................................................................
Hết chương 29 (chưa beta)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.