Vân Cuồng

Chương 28: Thời còn trẻ hết sức lông bông – Thề báo thù này




Edit: Thủy Lưu Ly

Trong Thu Linh cung, không khí âm u, thâm trầm bao phủ. Không biết từ khi nào, đèn đuốc đã bị dập tắt sạch, giống hệt như cảnh tượng trong điện Diêm Vương dưới âm tào địa phủ. Ở tiền điện (điện trước), ba mươi sáu người mặc huyết y (quần áo màu máu) đã đem vết thương trên người băng bó, xử lý xong cả, rồi lại giống như thần giữ cửa, thẳng tắp, đứng thành một hàng, canh giữ trước cửa điện, dưới bầu trời đêm.

“Thiếu chủ, người không nên xúc động! Người không thể tự mình đi chịu chết được!” Một bóng dáng huyết y linh động theo sát bóng dáng trắng thuần từ tẩm cung thái tử ra ngoài. Huyết Y nóng lòng khuyên ngăn, ba mươi sáu Huyết Sát vệ cũng ăn ý động thủ, chặt chẽ ngăn chặn cửa tẩm cung, trong ánh mắt lộ ra sự tôn kính và kiên định.

Vừa rồi bọn họ đã suy nghĩ cặn kẽ, trừ việc cảm thán một trận, thì đối với thực lực của Thiếu chủ, bọn họ cũng vô cùng tôn sùng và kinh ngạc, đồng thời cũng quyết định, bất kể có chuyện gì xảy ra cũng không để Thiếu chủ cứ như vậy mà đi tìm kẻ thù.

Kết quả bị huyết thệ công phá như thế nào, bọn hắn hiểu rõ hơn so với người khác, cho nên Huyết Y mới có thể kích động như vậy khi thấy Sở Thiếu Thu bị thương.

Thiếu môn chủ đã đi, nếu Thiếu chủ cũng rời đi như vậy thì đến lúc đó chỉ sợ Liễu gia sẽ thật sự sụp đổ hoàn toàn. Biểu hiện bây giờ của Thiếu chủ thực chất là một người kinh tài tuyệt thế, vì vậy, chỉ cần nàng ở, Liễu gia nhất định còn có hy vọng!

Ánh mắt Vân Cuồng thản nhiên quét qua những ánh mắt chân thành của mấy thiếu niên trong Huyết Sát vệ. Những người này đều trẻ tuổi, mỗi người đều có võ công không kém, trên người còn mang theo sát khí xơ xác tiêu điều, nhìn sơ cũng khiến người khác cảm nhận được sự lợi hại của bọn hắn. Một trận chém giết vừa rồi, hắc y nhân (người mặc đồ đen) cũng không thể ngăn cản nổi bọn hắn, dù có làm bọn hắn bị thương, nhưng thực ra lại chưa hề xuất hiện người tử vong. Đúng là một nhóm người không tồi!

“Thiếu chủ…” Thấy Vân Cuồng không nói lời nào, Huyết Y muốn nói gì đó lại bị Vân Cuồng lạnh lùng trừng một cái. Trong khoảng khắc lông tơ toàn thân hắn như dựng ngược lên, những lời muốn nói cũng bị nghẹn trở về, mồ hôi lạnh trên lưng túa ra. Lúc này, hắn, mới phát hiện Thiếu chủ đúng là loại người vì đứng trên người khác mà sinh ra.

“Được rồi, ta có thể ẩn nhẫn nhiều năm như vậy thì không đến mức ngay cả việc tự phân tích tình hình trước mắt cũng không làm được. Thiếu Thu luôn bảo hộ ta như vậy chính là vì thực lực của Lôi gia sâu không lường được. Cho dù là ta, chỉ sợ cũng sẽ không giữ được tính mạng. Ta biết khi nào nên xúc động, khi nào thì không. Các ngươi yên tâm đi, trước khi ta đủ thực lực, ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.” Ống tay áo trắng thuần bị nhiễm máu, căm giận vung lên. Tuy rằng trong lòng Vân Cuồng cảm thấy bi thương, tức giận đến cực điểm nhưng vẫn bình tĩnh, trí tuệ, đáng sợ như trước. Đôi mắt đen của nàng dần trở nên u ám, thâm trầm, khiến người khác không nhìn ra cảm xúc gì.

Không phải nàng khống chế được tâm tình, chẳng qua, nếu không thì nàng cũng bắt buộc phải khống chế được. Cứ như vậy vọt vào Lôi gia, nàng chẳng thể chứng tỏ tình cảm sâu sắc của mình với Sở Thiếu Thu! Cho nên, nếu biết mà còn làm như vậy thì đó chính là việc ngu xuẩn nhất! Không biết được thực lực quân địch như thế nào, thì không thể nhổ hết tận gốc thực lực ẩn giấu của Lôi gia được. Hơn nữa, đến lúc đấy, tính mạng của nàng, của Liễu gia cũng có thể không giữ được.

Có thể nhẫn nại mới là đạo lý của thành công. Nếu Vân Cuồng nàng không hiểu nhẫn, thì đời trước đã không thể báo thù, và còn phải vong mạng ở cái nơi dơ bẩn kia.

Ba mươi sáu Huyết Sát vệ nghe được lời này, đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt nhìn Vân Cuồng càng thêm kích động và kính trọng.

Ở tuổi này mà có thể đủ bình tĩnh nắm đại cục trong tay, nhận biết rõ lợi và hại, lại có một thân võ học tuyệt thế… Liễu gia có một vị Thiếu chủ như vậy là chuyện may mắn vô cùng! Đồng thời bọn hắn cũng đồng loạt cảm thấy xấu hổ, chán nản. Lúc trước bọn hắn còn nghĩ rằng một thiên tài như nàng là bao cỏ (đồ vô dụng, dễ bị bắt nạt), thật sự là có mắt không tròng!

“Ngươi gọi là Huyết Y?” Ánh mắt thâm thúy của Vân Cuồng dừng lại trên người thanh niên trước mặt.

“Đúng vậy thưa Thiếu chủ, thuộc hạ là đội trưởng đương nhiệm của Long Môn Huyết Sát vệ, Huyết Y.” Huyết Y tiến lên từng bước, ôm đao, kính cẩn cúi người. Đến bây giờ trong lòng hắn vẫn còn cảm thấy sợ hãi bởi cái liếc mắt lúc nãy của nàng.

“Tình huống cụ thể việc bị huyết thệ công phá là gì, ngươi biết không?”

Huyết Y sửng sốt, đáy mắt hiện lên bi ai, đau đớn, lập tức nói: “Hồi Thiếu chủ, huyết thệ công phá, chỉ có một kết cục, chính là kinh mạch toàn thân đại loạn, hộc máu mà chết…”

“Chỉ có một kết cục? Không có ngoại lệ?” Vân Cuồng nhăn mày, nghi hoặc hỏi.

“Thiếu chủ, chẳng lẽ Thiếu môn chủ còn chưa chết sao?” Huyết Y nghe ra điểm khả nghi trong lời nói của Vân Cuồng, thanh âm vì kích động mà run rẩy.

“Tình huống hiện tại của Thiếu Thu ca ca so với việc đã chết không khác lắm…” Vân Cuồng cười khổ một tiếng, ánh sáng trong mắt ảm đạm: “Có điều, tim của hắn vẫn còn đập, tuy rằng thân thể lạnh như băng nhưng không cứng ngắc, còn có đường sống. Có điều dù ta có đưa nội lực vào cơ hắn như thế nào, cũng không thể khiến hắn tỉnh lại. Nhưng chỉ cần hắn chưa chết thì còn có hy vọng, ta sẽ không từ bỏ!”

“A…” Huyết Y vốn đang gắt gao cau mày đột nhiên tỉnh ngộ, kêu một tiếng: “Thuộc hạ biết rồi! Thiếu chủ, là Huyền Băng châu ngàn năm đã bảo vệ tâm mạch của Thiếu môn chủ, chắc rằng tính mạng của Thiếu môn chủ không còn đáng lo nữa.”

Tinh thần Vân Cuồng run lên. Nàng nhớ tới, Huyền Băng châu ngàn năm kia hình như là chí bảo của gia tộc, là vật giúp Thiếu Thu ca ca tu luyện Huyền Băng Quyết, hiện giờ đang ở trong cơ thể của hắn. Hắn, lại che giấu nàng một việc nữa để khiến nàng có thể tiếp tục thanh thản, làm Tiểu vương gia của mình.

Huyền Băng châu ngàn năm chính là linh vật chí âm trong thiên địa, hàn băng khí quá mức bá đạo. Vân Cuồng thông hiểu y lý, hiểu được, vật này chỉ có thể giữ lại tính mạng của người khác, nếu linh khí trong Huyền Băng châu bị đánh tan, thì sẽ khiến Sở Thiếu Thu bị hàn băng cực hạn đông lạnh thành khối băng, đến lúc đó hắn thật sự sẽ chết.

Vân Cuồng hơi hơi suy tư, trong vui sướng lại cảm thấy sầu lo. Vui vì nàng tìm được phương pháp cứu Sở Thiếu Thu, sầu lo là vì vật nàng cần quá mức mờ ảo, không biết chỗ nào mới có thể tìm được.

Linh vật trong thiên địa, đối với vật chí âm mà nói, thì chỉ có linh bảo chí dương, cùng với chân khí tinh thuần, thâm hậu của người tu luyện Kinh Thiên bí quyết, điều hòa âm dương linh khí mới có thể cứu được.

“Không biết thế gian này có linh bảo chí dương như vậy không, dương khí bình thường không thể điều hòa âm khí của Huyền Băng châu ngàn năm…” Nàng thì thào tự nói, đột nhiên trên nóc nhà lại truyền đến một thanh âm quạnh quẽ, tiêu điều.

“Đương nhiên có, nếu không Lôi gia và Liễu gia cũng sẽ không trở thành kẻ thù một mất một còn trong nhiều thế hệ!”

Xoay người lại, nàng nhìn thấy, trên mái hiên nhảy xuống bóng dáng hai thiếu niên. Một trong hai người nâng đỡ thân thể của người còn lại. Vừa mới đứng vũng, một thiếu niên liền vui mừng, kinh ngạc hô to: “Chủ nhân, người quả nhiên ở đây!” Ngay sau đó, trong mắt hắn lập tức tràn ngập kinh ngạc. Hắn không thể nào ngờ được, Tiểu vương gia mình quen biết lại đột nhiên biến thành một nữ hài, một thân tràn ngập linh khi như tiên đồng ngọc nữ trước mặt, trong khoảnh khắc, hắn kinh ngạc, sợ hãi, không nói nên lời.

Ba mươi sáu Huyết Sát vệ không phát hiện hai người này, lúc hai người nhìn thấy đám người giết người như ngóe này đã cảm thấy kinh hãi không dứt, nay lại đứng cùng bọn hắn mới cảm nhận được một cỗ sát khí lạnh lẽo, khiến hai người đồng loạt rùn mình một cái. Chính trong lúc đang khẩn trương, đột nhiên lại nghe được giọng nói của Vân Cuồng, mới thở dài nhẹ nhóm một hơi, đồng thời cũng có chút cảm khái, sợ hãi, than thở: Chẳng những Thiếu chủ có võ nghệ trác tuyệt, mà còn có bản lĩnh hơn người.

“Liễu Tường?” Liễu Tường đương nhiên sẽ không có võ công, tầm mắt nghi hoặc chuyển hướng nhìn người còn lại, Vân Cuồng ngạc nhiên, nàng nhận ra hắn: “Là ngươi? Làm thế nào các ngươi tìm được nơi này?”

“Là ta.” Đôi mắt màu lửa đỏ của thiếu niên dưới bầu trời đêm đặc biệt sáng người, vốn dĩ là một kẻ lãnh khốc, toàn thân sát khí khiến người khác sợ hãi, nhưng thời điểm nhìn thấy Vân Cuồng lại lộ ra vài phần thân thiết, dịu dàng. Hắn thấp giọng nói: “Ta còn thiếu nợ ngươi thù lao chưa trả, mà ngươi cứ chạy đi như vậy, hơn nữa ta không thích thiếu nợ người khác nên tất nhiên phải theo tới đây tìm ngươi.”

“Chủ nhân, vừa rồi vị huynh đệ này đến phòng của chủ nhân, bị ta phát hiện, hắn hỏi ta nơi chủ nhân có thể đến. Chúng ta tranh chấp một phen, mới hiểu được một chút sự tình, biết tối nay có người muốn đối phó với truyền nhân của Liễu gia, nếu không phải chủ nhân thì chắc chắn chỉ có thái tử điện hạ, người gần đây thường xuyên qua lại với người. Vị huynh đệ này nói thế lực Lôi gia rất đáng sợ, ta lo lắng chủ nhân có việc, nên mới dẫn hắn tới đây.” Trong mắt Liễu Tường ẩn hiện cơ trí, năng lực thừa nhận của hắn cũng rất mạnh mẽ, gặp phải biến đổi lớn, không hoảng hốt, không rối loạn, nói năng lại trật tự, rõ ràng, phóng đoán cũng chính xác, khiến Vân Cuồng nổi lên thưởng thức. Có điều chuyện nàng quan tâm hiện giờ là chuyện khác, nàng nhanh chóng nhìn thiêu niên có đôi mắt màu lửa đỏ kia, trầm giọng hỏi.

“Ngươi nói đồ vật chí dương là gì? Có thể tìm được ở nơi nào? Có quan hệ gì với Lôi gia?”

Thiếu niên với đôi mắt màu lửa đỏ biết nàng vì Sở Thiếu Thu, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một toáng ghen tỵ. Hắn bất đắc dĩ gật gật đầu: “Cũng không phải là bí mật gì, là chí bảo trấn phái của Lôi môn, Xích châu ngàn năm. Tác dụng cũng giống như Huyền Băng châu ngàn năm của Liễu gia, chẳng qua Lôi gia có nhiều loại bí kỹ trấn phái, không cần phải dùng đến Xích châu để tu luyện như Liễu gia nhất mạch, vậy nên phạm vi ảnh hưởng của Lôi gia mới lớn hơn Liễu gia một chút. Sở dĩ hai nhà trở thành kẻ thù truyền kiếp cũng chủ yếu vì mấy loại đồ vật khác biệt này. Từ ngàn năm nay, mỗi lần quyết chiến trăm năm, cuối cùng đều lấy kết quả lưỡng bại câu thương (hai bên cùng tổn hại) mà chấm dứt, Liễu gia có thể nói là địch nhân lớn nhất trong cuộc tranh tài trăm năm một lần của Lôi gia. Sau cuôc tranh tài này, người chiến thắng có thể tùy ý đưa ra một yêu cầu làm trái với chế ước giữa cửu đại tông môn. Chỉ sợ hai nhà Liễu, Lôi đều mơ tưởng bảo châu của đối phương, đây là một đôi thiên địa linh bảo, nếu có thể đặt cùng một chỗ, sẽ sinh ra tác dụng mà ngay cả cao thủ đứng đầu Lôi môn cũng không có cách nào đoán trước được…”

Trong mắt u quang lưu chuyển, đôi tay nhỏ bé của Vân Cuồng dần dần nắm chặt như có suy nghĩ.

“Nếu ta đến Lôi gia trộm bảo…”

“Không thể!” Thiếu niên mắt lửa đỏ chém đinh chặt sắt (dứt khoát), nghiêm túc nói: “Lôi gia không đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi đâu! Bọn hắn không chỉ có Hoàng Trúc võ sĩ như thế này, mà còn có Xích Trúc, Lục Trúc, Thanh Trúc, Lam Trúc, Tử Trúc đường. Có thể Hoàng Trúc không phải là đối thủ của ngươi nhưng trên hoàng trúc thì rất khó nói. Trong nội đường mỗi đội Xích, Lục, Thanh, Lam, Tử Trúc đều có những cao thủ đạt cảnh giới không kém ngươi! Theo ta nhận thấy, tuy rằng lúc này võ công của ngươi rất cao cường nhưng vẫn kém xa mấy đại trưởng lão Lam Trúc. Có lẽ ngươi có bí kỹ võ học kinh thế, nhưng ngươi vẫn còn nhỏ, ước chừng chỉ mới ở Thanh Trúc chi cảnh mà thôi. Hơn nữa, lần này Lôi gia tổn thất một đám Hoàng Trúc cao thủ, khẳng định bọn hắn sẽ cảnh giác, nếu ngươi đi, tất nhiên không thể nào còn mạng trở về!”

“Còn có, chế ước giữa cửu đại tông môn còn tồn tại thì ngay cả việc tìm Tư Đồ gia tộc phiềm toái cũng tạm thời không thể làm. Không có lý do chính đáng mà công kích bọn chúng, một khi bị tra được, đó chính là phải chịu sự khiển trách đồng thời của bát tông còn lại, thậm chí có thể dẫn đến tai họa diệt môn! Lần hành động này là vì có Hoàng đế Đại Sở cho bọn họ cái cớ, mới có thể bỏ qua chế ước mà lộng hành. Chẳng qua, người bọn chúng phái đến đều chết sạch, nên có lẽ trong một thời gian ngắn không thể lại động thủ với Liễu gia. Ngươi nên bình tĩnh một chút, Huyền Băng châu ngàn năm, là linh bảo thiên địa, dù hắn có ngủ lâu thì thân thể cũng không có ảnh hưởng gì nhiều. Tất cả những thương tổn hôm nay, chúng ta hiện tại chỉ có thể nhẫn nhịn, sau này, nhất định sẽ có cơ hội…” Nói tới đây, thiếu niên mắt lửa đỏ mới giật mình phát hiện mình lại thân cận với người khác như vậy, trong khoảnh khắc, ánh mắt hắn có chút mê ly.

Vân Cuồng hít vào một hơi lạnh, ánh mắt trở nên thâm thúy, phức tạp. Lúc này, nàng mới hiểu được, thế lực của Lôi gia khổng lồ bao nhiêu. Không nghĩ tới, võ học của thế giới này lại phân cấp dựa vào từng sắc của cầu vòng. Trong bổn gia của Lôi gia, không ngờ lại có nhiều cao thủ như thế, khó trách có thể đứng trên đỉnh của đại lục! Xem ra, muốn đối phó với Lôi gia, muốn lấy được Xích châu, nàng chỉ có thể làm từng bước, từng bước một…

“Ta hiểu được, các ngươi trở về trước đi, nhớ kỹ không được bại lộ thân phận của ta, ngay cả phụ thân ta, và gia gia cũng không thể nói. Từ hôm nay trở đi, ta không chỉ là một Tiểu vương gia không biết cầu tiến của Liễu gia mà còn là một vị cao thủ thần bí, không rõ danh tính, tương trợ lúc nguy cấp. Chúng ta muốn lừa dối địch nhân, trước hết chỉ có thể lừa dối chính mình!” Vân Cuồng liếc mắt một cái, trầm giọng giao phó. Huyết Sát vệ tất nhiên hiểu được lợi hại của chuyện này, lại bởi vì sự sùng bái đối với nàng trong trận chiến trước đó, nên không chút do dự tán thành mệnh lệnh của nàng. Bọn hắn, đồng loạt ứng thanh.

“Vâng!”

“Ngươi đi đâu vậy?” Thiếu niên mắt lửa đỏ thấy Vân Cuồng đột nhiên xoay người hướng hoàng cung đi đến, đồng tử hắn co rụt lại, vội vàng lên tiếng hỏi.

“Đi đòi nợ!” Vân Cuồng nhìn thâm cung đèn đuốc sáng trưng đằng xa, âm trầm cười lạnh: “Ta có thể tạm thời không tìm Lôi gia và Tư Đồ gia gây phiền toái, chẳng qua, nơi này còn có người thiếu nợ ta, tất nhiên ta phải đi đòi!”

Xiết chặt nắm tay, bạch y nhẹ bay, tựa như đang tuyên thệ điều gì.

Thiếu Thu ca ca, huynh xem nhé, người nào thương tổn huynh, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Thù này ta tất phải báo! Ta thề phải từng bước, từng bước nắm chặt rồi bóp chết bọn hắn, để bọn hắn phải thấy hối hận vì đã động đến người Liễu Vân Cuồng ta coi trọng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.