Vân Cuồng

Chương 27: Thời còn trẻ hết sức lông bông – Ta cũng biết




Edit: Thủy Lưu Ly

Thân thể của Sở Thiếu Thu có chút lạnh, nguyên nhân là do chàng tu luyện bí quyết Huyền Băng. Vân Cuồng ôm nửa người chàng vào trong ngực, hương thơm thanh nhã, quen thuộc từ người chàng tản ra, tiến vào trong mũi, tiến vào trong lòng nàng.

Chóp mũi ê ẩm, ngực nặng nề.

Cho tới bây giờ nàng mới chính thức hiểu rõ những lời này. Thì ra Sở Thiếu Thu nói muốn bảo hộ nàng, muốn nàng rời xa tranh đấu, rời xa ân oán là ý này. Uổng cho nàng còn tự cho mình thông minh, nhưng phải đến tận bây giờ mới hoàn toàn hiểu được!

Thì ra Sở Thiếu Thu luôn giấu giếm thay nàng, vì hắn không muốn nàng bị thương tổn, muốn nàng có một cuộc sống vô ưu, vô lo. Cho nên hắn mới làm bộ cái gì cũng không biết, thuận theo suy nghĩ của nàng, dung túc nàng, cưng chìu nàng!

Ôm Sở Thiếu Thu thật chặt, để đầu của hắn tựa vào lòng mình. Một tay nàng đè lên mạch đập của hắn, rồi chậm rãi truyền một luồng nội lực tinh thuần vào. Sở Thiếu Thu ho nhẹ một tiếng, nuốt xuống ngụm máu đã đến cổ họng, đôi mắt vốn ảm đạm rốt cuộc cũng nổi lên một chút thần thái.

“Thiếu Thu ca ca…” Vân Cuồng cảm thấy mình có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra, nhưng khi đến bên miệng lại chỉ có thể phát ra tiếng gọi nghẹn ngào như vậy.

“Đừng nói… Thật xin lỗi, Cuồng nhi, ta… Cam tâm tình nguyên, cho nên đừng nói xin lỗi.” Ngón tay thon dài của chàng chậm rãi vuốt ve hai má Vân Cuồng, giống như đang nâng niu một món đồ vô giá. Cái vuốt ve của chàng trên mặt, thông qua khăn che mặt khiến nàng cảm thấy một chút ngứa ngáy, một chút ấm áp và một chút đau lòng.

“Ta chỉ muốn bảo vệ muội, thật sự rất muốn… Bảo vệ muội, Không cần tự trách, tất cả đều không phải là lỗi của muội.”

“Thật ra ta…” Đột nhiên Vân Cuồng rất muốn đem tất cả mọi chuyện của mình nói hết cho hắn. Nàng há miệng thở dốc, lại bị ngón tay thon dài của Sở Thiếu Thu chặn lại. Chàng lắc đầu, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra thần sắc quật cường, không cho nàng tiếp tục nói.

“Cuồng nhi, muội không cần phải nói, ta cũng biết.” Trên mặt thiếu niên thản nhiên cười cười, nằm trong lòng Vân Cuồng, giống như khôi phục được một ít sức lực, chàng híp mắt.

Thật sự chuyện gì huynh cũng biết sao? Huynh là đồ ngốc! Nếu thật sự huynh biết hết tất cả những chuyện ta đã trải qua thì tại sao huynh có thể vì ta mà làm đến bước này chứ? Bình tĩnh nhìn đôi mắt đen láy kiên định của người trước mắt, Vân Cuồng không đành lòng phản bác.

“Ta biết muội không phải là một người không cầu tiến, ăn chơi trác táng. Muội là một người thông minh cơ trí, tâm kế hơn người, ta đều phát hiện. Tin rằng muội cũng hiểu được cảm giác của ta. Nhưng Cuồng nhi, ta nghĩ, những điều ta biết chỉ là phần nhỏ trong số những bí mất của muội mà thôi…” Dưới ánh nến, sâu trong đôi mắt chàng tràn ra ánh sáng khác thường…

“Muội trí tuệ, hơn nữa võ công cũng không tầm thường, phóng mắt nhìn khắc Đại Sở chỉ sợ cũng khó tìm được đối thủ. Ta biết, ngày ấy, người ở từ đường là muội, ánh mắt muội, và dáng người, ta tuyệt đối không thể nhận sai được.”

“Ta biết tâm trí của Cuồng nhi không phải chỉ đơn thuần như một đứa nhỏ bảy tuổi. Từ nhỏ muội đã có cách suy nghĩ kín đáo, hiểu được giấu tài, thiết kế mọi việc rất tinh diệu. Mấy lần giao tranh với Tư Đồ gia đều chiếm thế thượng phong. Còn có một tay đổ thuật thuần thục, một thân võ công… Ta không biết muội có còn giấu giếm ta điều gì khác nữa không?”

Sở Thiếu Thu hít sâu một hơi, màu sắc trong mắt dần tối lại: “Những điều ta nhìn thấy ở muội đều không phải là điều mà một đứa nhỏ có thể làm được. Ta không tin trong thiên hạ này có loại thiên tài gì có thể vô sự tự thông (không cần dạy cũng biết), lại càng không tin tâm kế này có thể do một đứa nhỏ chưa hề trải qua nhân sinh thiết kế nên. Những chuyện kỳ diệu trên đời này rất nhiều, cho nên ta biết, muội… Thật sự có thể không phải người…”

Bỗng dưng rùn mình một cái, thanh âm trầm thấp như vậy lại lạnh đến dọa người, như gió lạnh trong đêm đông ngoài cửa sổ, gào thét từng trận.

Vân Cuồng thật sự giật mình!

Khiếp sợ trong đôi mắt trong suốt càng ngày càng lớn. Nàng vẫn biết Sở Thiếu Thu rất cơ trí nhưng lại chưa từng nghĩ đến hắn có thể hiểu sâu như vậy. Trên đời này thật sự có thể có người hiểu rõ những chuyện không thể tưởng tượng nổi này sao?

“Cuồng nhi, không cần lo lắng, cho dù muội không phải người, vậy thì thế nào đâu?”

Sở Thiếu Thu ôn nhu vuốt ve khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của nàng, cúi đầu cười: “Người ta muốn bảo hộ, người ta thề bảo vệ cả đời, cho tới bây giờ vẫn luôn là muội. Đây là sự hấp dẫn từ linh hồn, ta không thể kháng cự. Thiên hạ to lớn, chỉ có duy nhất một mình muội có thể đi vào lòng ta. Muội là cái gì thì quan trọng lắm sao? Là người cũng tốt, là cô hồn dã quỷ cũng thế, là tiên, là yêu, là ma, đều không có chút quan hệ gì đến tâm ý của ta cả!”

Thiếu niên thản nhiên cười, thản nhiên nói: “Ta chỉ hy vọng… Hy vọng muội có thể sống theo, làm theo suy nghĩ của mình, hạnh phúc chọn con đường mình muốn đi. Muội có tài năng kinh thế nhưng vẫn ẩn nhẫn không lộ ra, tất nhiên có nguyên nhân của muội. Ta chỉ muốn lẳng lặng coi chừng giúp muội, ở thời điểm muội cần, cho muội chỗ dựa vững vàng nhất. Ta hy vọng, muội không cần phải giống ta, từ khi sinh ra đã phải sống trong sự sắp xếp của người khác. Suốt ngày phải sống trong âm mưu, kế hoạch. Tất cả những việc này, ta làm thay muội, luận võ, ta thay muội đi. Ta chỉ mong muội có thể rời xa ân oán, rời xa tranh đấu, không phải chịu nửa điểm uất ức, nửa điểm thương tổn, vĩnh viễn làm một người vui vẻ, khoái hoạt. Không cần phải tham gia vào vòng xoáy của cửu đại tông môn. Nếu Lôi gia muốn một mạng của Liễu gia, vậy, ta thay muội cho bọn hắn…”

Quả nhiên, hắn, cái gì cũng biết, hắn thật sự cái gì cũng biết!

Thời gian bảy năm, một đời luân hồi, ở trong phủ suốt bảy năm chưa từng có một người hoài nghi nàng, mà Sở Thiếu Thu, chẳng qua chỉ ở cũng nàng mấy, nhưng lại xem thấu những ngụy trang của nàng, thấy được con người nàng chân chính.

Nghe người khác thẳng thắng vạch trần mình, Vân Cuồng lại không thấy kinh sợ hay mê mang, nàng chỉ cảm thấy một loại cảm xúc mãnh liệt khác đang trào dâng trong lòng, không biết từ khi nào, nước mắt vui mừng đã lan tràn trên khuôn mặt.

Nàng tùy hứng làm bậy như vậy, mà hắn, ở tình thế hiểu rõ mọi chuyện vẫn dùng sự ấm áp của mình, bao dung nàng, dung túng nàng. Biết rõ nàng có một thân võ công tuyệt thế nhưng chỉ vì nàng ẩn nhẫn không muốn lộ ra, liền cố chấp chấp nhận tông môn huyết thệ, thay thế nàng đi con đường nguy hiểm kia. Biết rõ nàng quỷ kế trùng điệp, lại hoàn toàn không trách cứ, cứ thản nhiên đứng bên người nàng, duy trì nàng, bao che cho nàng làm chuyện xấu. Biết rõ tối nay sẽ có nguy hiểm, nhưng vẫn lựa chọn một mình một người đối mặt, hấp dẫn sự chú ý của những người đó, không muốn nàng cũng gặp phải nguy hiểm.

Thiếu Thu ca ca, huynh có biết hay không, huynh khôn khéo ngoài dự đoán của ta, rồi lại thật sự rất ngu, rất ngu, rất ngu ngốc!

Từ kiếp trước đến kiếp này, Vân Cuồng cũng không biết, sẽ có một người nam nhân ngốc như vậy, hoàn toàn không để ý thân phận, lai lịch của mình, một câu cũng không hề nhắc tới, yên lặng như vậy mà trả giá tất cả.

Ôn nhu, bao dung, tự do, tự tôn, thậm chí là sinh mệnh…

Nàng không nói ra lời, cũng không biết nói gì, chỉ có nước mắt là không ngừng rơi. Một giọt một giọt dừng trên mặt thiếu niên tuyệt mỹ, ôn nhu như ngọc.

Vân Cuồng cũng không phải rơi lệ vì chính mình, chẳng sợ nàng có lại khổ, lại đau, lại khó cũng sẽ cắn răng chịu đụng, tuyệt đối không bao giời lấy tư thế yếu đuối xuất hiện trước mặt người khác. Chỉ là, giờ khắc này, nàng lại không dừng được chất lỏng trong suốt đang trào dâng từ hai mắt, cũng bởi trong lòng nàng đã bị cái người ngu ngốc này cảm động thật sâu, mà cho đến tận hôm nay nàng mới hiểu được. Đối với nàng mà nói, điều này mới chân chính khiến nàng đau lòng.

So sánh với những gì nàng đã chịu ở kiếp trước càng nhỏ bé không đáng kể!

“Đừng khóc, khóc lại không đáng yêu nữa.” Đau lòng nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú của Sở Thiếu Thu hiện lên tươi cười yếu ớt, thay Vân Cuồng vén những sợi tóc bay loạn vào sau tai. Bời vì thân thể của chàng còn mang theo vết thương nên động tác của chàng cũng cẩn thận thong thả, vẻ mặt giống như một trượng phu đang chỉnh trang giúp nữ tử mình yêu mến nhất.

“Cuồng nhi, mùi thơm nữ nhi trên người muội rất đặc biệt, cho dù có mùi son phấn áp đi bớt nhưng muội cũng phải nhớ kỹ đừng cho người khác đến quá gần muội. Chúng ta luôn ở gần nhau, một lần, hai lần có lẽ ta không phát giác, nhưng ôm muội lâu, sao ta có thể không phát hiện được chứ? Sau này, muội nhất định phải chú ý.”

Vân Cuồng giật mình, thì ra vì vậy hắn mới phát hiện nàng là nữ nhi. Có điều, những lý do này đã không còn quan trọng đối với nàng nữa. Trong giọng nói của Sở Thiếu Thu nồng đậm quan tâm khiến ngực nàng vừa ấm lại vừa chua xót, chỉ có thể lúng túng khẽ gật đầu.

“Sau này muội có thể tiếp tục đùa giỡn mấy loại quần áo lụa là gì đó, nhưng nhớ kỹ phải đề phòng người ta mưu hại sau lưng, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng*. Trên đời này, có rất nhiều người tâm tư thâm trầm mà muội không thể nắm lấy, không thể nhìn thấu. Ta chỉ là một trong số đó, ta sẽ không hại muội nhưng chắc chắn sẽ luôn có người đỏ mắt với quyền thế, địa vị của muội. Tuy rằng võ công của muội không tầm thường nhưng cũng không được lơ là.”

(*mưu kế ngoài mặt thì có thể tránh nhưng đánh lén thì khó đề phòng được)

Vân Cuồng lại gật gật đầu.

“Còn có, nhớ kỹ không được bạc đãi chính mình, ăn, uống, dùng, cứ dùng thứ tốt nhất. Nếu cảm thấy suốt ngày mang mặt nạ khó chịu thì thỉnh thoảng có thể đổi nữ trang ra ngoài đi dạo một chút. Sở quốc rất lớn, thiên hạ lớn hơn nữa, sẽ luôn luôn có nơi muội thích. Nếu gặp được người muội thích thì không cần miễn cưỡng chính mình, không cần lo ta khó chịu, hãy nhớ rằng ta luôn hy vọng muội thật vui vẻ, vẫn thật vui vẻ…”

Vân Cuồng ôm chặt vai chàng, môi mấp máy, rồi cắn lấy môi dưới.

Cẩn thận dặn dò một phen, trong đôi mắt trong suốt, xinh đẹp phản chiếu bóng dáng nho nhỏ tuyệt trần của nàng. Chàng cảm thấy nàng xinh đẹp, hoàn mỹ giống như bức tượng ngọc nữ trong miếu Quan Âm.

“Cuồng nhi… Muội thật đẹp, khi trưởng thành nhất định cũng sẽ là một mỹ nhân, đáng tiếc… Khụ khụ khụ… Sợ là Thiếu Thu ca ca… Không thể nhìn thấy được…”

Nhìn thấy khóe môi Sở Thiếu Thu lại tràn ra máu tươi, thân thể Vân Cuồng run lên, cấp tốc truyền nội lực vào kinh mạch của chàng, lắc đầu gầm nhẹ: “Không đâu! Thiếu Thu ca ca, huynh đừng nói nữa… Huynh nhất định không có việc gì, ta sẽ tìm được biện pháp cứu huynh, huynh không được có việc gì!”

“Nha đầu ngốc, lừa mình dối người làm gì… Lấy công lực của muội, không khó cảm giác được tình hình thức tế của ta… Khụ khụ… Huyết thệ nếu gặp huyết mạch đi ngược chiều sẽ phá phân thể mà ra, kinh mạch hỗn loạn… Thần tiên khó cứu… Không cần uổng phí khí lực…” Sở Thiếu Thu thở dồn dập, sắc mặt càng trắng bệch, thân thể càng ngày càng lạnh lẽo đến đáng sợ.

“Vân Cuồng, Thiếu Thu ca ca nuốt lời… Sau này… Ta không thể bên cạnh muội được nữa… Không thể bảo hộ muội cả đời… Thật xin lỗi…”

Vẫn luôn vận nội lực truyền cho hắn tất nhiên Vân Cuồng cũng hiểu được, kinh mạch trong cơ thể hắn đã bị tàn phá, cho dù nội lực của Kinh Thiên bí quyết trong thân thể mình có hiệu quả trị liệu vẫn không thể xoay chuyển được tình thế của hắn.

“Thiếu Thu ca ca, huynh ngủ một chút đi… Ngủ một giấc rồi tỉnh dậy mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.” Nàng thì thào, an ủi, lại ôm chặt lấy thân thể của thiếu niên, giờ khắc này, bỗng dưng nàng hận chính mình sao lại vô dụng như vậy.

“Đúng vậy… Ta chỉ mệt mỏi thôi… Cho nên ta muốn ngủ… Chờ ta tỉnh ngủ… Còn có thể ở bên cạnh muội… Đứng bên cạnh muội….” Nhẹ nhàng tràn ra tươi cười chói lọi, thanh âm của chàng càng ngày càng mỏng manh.

Trong đầu Vân Cuồng đột nhiên “ong!” một tiếng, trong lòng run lên, cảm thấy bàn tay vẫn vuốt ve nàng cứng đờ, cứ như vậy, lén lút rơi xuống…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.