Uổng Công Tính Kế

Chương 36




Edit: Thanh Thanh

Beta: Lam Phượng Hoàng

Mặt hắn đột nhiên đổi sắc, Tần Tang lẳng lặng nhìn hắn.

Thái hậu Đoan Mật có mưu đồ bí mật với năm Huyền vũ (tên gọi chung của bảy ngôi sao phương bắc) Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Kỳ Lân đã lâu, trong lúc năm đại lệnh chủ đổi thành một nhóm mới, lúc nói đến hai người đảm nhiệm lệnh chủ Huyền Vũ, bà từng bóp cổ tay không dứt: "Sớm biết kẻ kế vị chức vụ quốc sư như thế...... Ban đầu lúc lão quốc sư còn tại vị, Bổn cung nên xuống tay! Vốn nghĩ chỉ là trẻ con còn nhỏ tuổi, ai ngờ Trần Ngộ Bạch này thật sự......"

thật sự —— không có chút sơ hở nào.

hắn chấp chưởng vị trí quốc sư cùng lệnh bài Huyền Vũ khi mới bao nhiêu tuổi? Thiếu niên nho nhỏ, thoạt nhìn bất quá chỉ là mặt mày lạnh lùng, dáng dấp có một không hai mà thôi, ai ngờ lại lợi hại như vậy! Toàn bộ bản lĩnh của lão Quốc sư đại nhân hắn đều học hết trọn vẹn, mà lại không có một chút ôn hòa hiền từ của lão Quốc sư đại nhân, đơn giản là không một chút dáng vẻ con người —— năm đó lúc lão quốc sư còn sống, phủ quốc sư phải nói là đông như trẩy hội, Thái hậu Đoan Mật phái tai mắt đi hỏi thăm chút chuyện vẫn có chút dễ dàng. Nhưng kể từ khi Trần Ngộ Bạch kế thừa phủ quốc sư, phủ quốc sư giống như đảo tiên trên biển, Thái hậu Đoan Mật không lấy được chút tin tức gì từ phủ quốc sư.

không có thân nhân, không có ham mê, không có nhược điểm, không lộ vẻ gì, Trần Ngộ Bạch này không hề có chút sơ hở nào.

một người vắng lạnh vô tình như vậy, không có chút sơ hở nào, hôm nay đứng trước cửa sổ trong gió đêm dịu dàng, hai mắt trầm ngâm, phiền muộn lẫn lộn, nhẹ nhàng than thở.

Tần Tang lẳng lặng nhìn Quốc sư đại nhân như vậy, trong lòng không rõ là buồn hay vui.

Vướng bận và lo lắng chất chứa đã lâu trong lòng nàng đã có thể buông xuống —— người đàn ông này, sẽ thay nàng bảo vệ tốt cho Tiểu Ly.

Tương lai khi gặp cha mẹ, nàng sẽ không đến nổi không có mặt mũi mà đối diện.

Như vậy, cuối cùng nàng cũng có thể sống vì mình một khoảng thời gian......

Chẳng qua thân thể của Tiểu Ly ...... trong lòng Tần Tang đau nhói, trên mặt lại vẫn khẽ mỉm cười, nói với Trần Ngộ Bạch: "Nếu có thắc mắc về phương thuốc, lúc nào Quốc sư đại nhân cũng có thể bảo người vào cung truyền lời nhắn cho ta. Thuốc này Đại hoàng tử cũng dùng, mấy năm gần đây thân thể hắn càng ngày càng hỏng, ta đã bẩm rõ với Thái hậu: rằng ta đã thỉnh Quốc sư đại nhân điều chế phương thuốc giúp ta, nghiên cứu chế tạo thuốc có hiệu quả với hắn."

"Mẫu phi của Đại hoàng tử là người của tộc Thiên Mật, sao hắn uống thuốc này mà màu tóc và màu mắt lại không thay đổi?" Trần Ngộ Bạch nghe được lời nàng, nhíu mày hỏi.

"Trong người Đại hoàng tử có chứa một loại hàn độc, thuốc này lấy độc trị độc, khắc chế hàn độc kia, không có tác dụng với màu tóc và màu mắt của ngài ấy, chẳng qua là hai luồng khí cực âm chống nhau trong cơ thể ngài ấy, mấy năm nay thân thể ngài ấy bị tiêu hao cực kỳ lợi hại." Tần Tang nhẹ giọng nói.

Trong lòng Trần Ngộ Bạch đã có phỏng đoán, đi tới cạnh bàn cầm phương thuốc kia lên xem kỹ mấy lần, hắn ngẩng đầu nhìn nàng hỏi: "Ngươi hãy thành thật nói cho ta biết: thuốc này âm hàn như thế, Tiểu Ly uống nhiều năm như vậy, trừ tâm trí chậm chạp, có thể có những trở ngại khác không?"

Quả nhiên, trên gương mặt nghiêng nước nghiêng thành hiếm thấy kia đã không còn ẩn chứa nụ cười, ánh sáng trong đôi mắt đẹp giống như ánh sao yếu ớt trên cánh đồng hoang bị gió đêm lạnh lẽo quét qua.

"Ta không biết. Nhưng mà, " Tần Tang rũ mắt, "Năm nay Tiểu Ly đã mười bốn, lại vẫn chưa có kinh nguyệt."

Nữ tử không có kinh nguyệt...... sẽ không có hài tử.

"Hẳn đây mới là nguyên nhân ngươi trăm phương ngàn kế đưa nàng vào phủ quốc sư?" Trần Ngộ Bạch tức giận cười lạnh, "Đưa nàng đến bên cạnh ta, bái ta làm thầy, lấy lệnh bài Kỳ Lân uy hiếp, cũng không phải chỉ thuần túy vì muốn cầu xin ta che chở, mà vì xin thuốc, đúng không?"

"Mới đầu đúng là ta đã nghĩ như vậy." Tần Tang không chút phủ nhận, "Tiểu Ly và Đại hoàng tử cứ dùng thuốc như vậy cũng không phải là kế sách lâu dài, ta nhìn khắp thiên hạ, hiểu về thuốc lại không biết về Thiên Mật, biết Thiên Mật quá sâu lại không hiểu về thuốc, cốc chủ Ám Dạ cốc từng thử giúp ta, nhưng ngay cả ông ấy cũng thất bại, " Tần Tang lắc đầu một cái, thở dài, nhìn về phía Trần Ngộ Bạch, "Cốc chủ nói với ta: nếu cõi đời này còn người có thể làm được, thì chỉ có thể là Quốc sư đại nhân."

Năm đó, cả đêm Trần Ngộ Bạch và cốc chủ so tài suy đoán sao trời, đó chẳng qua chỉ dùng chòm sao Huyền vũ làm cớ. trên thực tế bọn họ đã bí mật so cao thấp về: kiếm thuật, đao pháp, nội lực, khinh công, ám khí, chất độc, bày trận, đánh cờ, dịch dung, thuốc và châm cứu.

Mỗi người đều thắng năm thể loại, cộng thêm một ván đoán định sao trời, cả thiên văn địa lý không chỗ nào không thông, võ công tu vi trong ngoài đều giỏi, Trần Ngộ Bạch mới thắng được cốc chủ Ám Dạ cốc!

Chuyện này người ngoài chưa từng biết. Trần Ngộ Bạch lạnh lùng nhìn nàng.

Tần Tang khẽ mỉm cười: "Bất quá, lúc này ta thật sự không hề hối hận...... Trần Ngộ Bạch, ta giao muội muội cho ngươi như vậy, xin lỗi, đa tạ ngươi."

Cả đời đã nói dối rất nhiều, lừa gạt rất nhiều người, người vĩnh viễn luôn đùa cợt người khác, giờ phút này hiếm khi lại thành tâm thực lòng nói lời xin lỗi tạ ơn.

"Ta có thể làm được." Trần Ngộ Bạch chợt nói, "Mặc dù không thể, cũng không có gì không tốt."

Từ đầu đến cuối, hắn thích chính là Kỷ Tiểu Ly như bây giờ.

Tần Tang cười với hắn, cúi đầu nói: "Còn một chuyện nữa —— nếu có một ngày, ta không còn nữa, kính xin Quốc sư đại nhân nể mặt việc Đại hoàng tử và Tiểu Ly cùng một mẹ, cứu Đại hoàng tử một mạng."

"Người ngươi quan tâm đúng là quá nhiều." Những chuyện bí ẩn trước kia của cung đình, một chút Trần Ngộ Bạch cũng không kinh ngạc, cau mày nhàn nhạt nói.

Tần Tang thở dài mà cười, "Mẫu thân từng dặn dò ta...... bà ấy mắc nợ Đại hoàng tử rất nhiều."

Trần Ngộ Bạch không tỏ rõ vui buồn nhìn nàng một cái, nói: "Tần Tang, ngươi nên tự giải quyết cho tốt."

"Đa tạ. Quốc sư đại nhân cũng vậy, nhất định phải cẩn thận." Tần Tang cười giống như chẳng hề để ý, thấp giọng nói: "Con trai của Cố Minh châu hiện đang ở trong tay Thái hậu nương nương. Nhất định Cố Minh châu sẽ ra mặt, đến lúc đó mặc kệ lệnh bài Chu Tước có ở trong tay nàng hay không, nàng ta nhất định sẽ tìm tới để trao đổi lấy lại con trai nàng. Trước mắt lệnh bài Bạch Hổ đã tràn ngập nguy cơ, đến lúc đó lệnh bài Chu Tước lại trở về vị trí cũ, Thái hậu nương nương cũng chỉ còn ba lệnh bài Thanh Long, Huyền Vũ, Kỳ Lân là chưa tới tay thôi."

Ánh mắt Trần Ngộ Bạch sâu thẳm, gật đầu nói: "đã biết."

**

Rời khỏi phủ quốc sư, trên đường đã là giờ giới nghiêm, ánh trăng lại tròn, Tần Tang nhảy lên chỗ cao ngồi một lát, đêm hè sáng trăng ở kinh thành bình an như mộng, áo tím của nàng bị gió đêm cuốn lên, lại chỉ có ánh trăng cùng bay cùng múa.

Từ nay về sau tiểu nha đầu của nàng đã có người ở bên cạnh, sẽ không bao giờ... cô đơn nữa, trái tim nàng vui mừng lại hắt hiu, như thở phào nhẹ nhõm, lại tựa như sự nhớ thương thật lòng cuối cùng bị cắt đứt.

Sau này Tiểu Ly sẽ rất hạnh phúc, dần dần sẽ quên đi tỷ tỷ thỉnh thoảng chỉ xuất hiện vào ban đêm như nàng. Nếu vậy, chắc hẳn sẽ không còn ai nhớ thương nàng.

Vào thời điểm này Tần Tang khó tránh việc nhớ tới nam nhân anh tuấn luôn mặc áo xanh, kiên cường rắn rỏi luôn mang trường kiếm trên lưng, cười dịu dàng với nàng.

Nếu nàng chết, không biết hắn có thể nhớ nàng hay không?

Chắc là sẽ! Tần Tang chợt cười, mang theo chút ý cười ranh mãnh, nàng lừa lấy lệnh bài Kỳ Lân của hắn, hận...... cũng là một loại nhớ nhung nha!

Nghĩ như vậy, trong lòng thoải mái rất nhiều, nàng đứng lên, dưới ánh trăng, áo tím chợt lóe, lao về hướng phủ Trấn Nam vương.

Tần Tang im hơi lặng tiếng lẻn vào Lang Hoàn hiên. Bên trong phòng ném mấy món đồ chơi diều giấy ngựa quay gỗ linh tinh, hẳn là huynh đệ Kỷ gia cầm tới dỗ người, Tiểu Ly khóc cả đêm đã mệt chết, nặng nề mà ngủ, trên mặt chợt có cảm xúc êm ái quen thuộc, trong mộng trong tim nàng đều vui mừng, lập tức mở mắt.

"...... Tần Tang tỷ tỷ!" Nàng dụi ánh mắt hồng hồng, ngồi dậy.

"Bé ngốc, " Tần Tang thở dài, siết chặt mặt nàng, "Muội thích Quốc sư đại nhân đến vậy sao? Lại khóc đau lòng đến như vậy!"

Tiểu Ly vừa nghe, ánh mắt nhất thời trợn tròn: "Ai nói muội thích hắn? hắn lừa muội, muội không thèm thích hắn!"

"Ha, hắn lừa muội nên muội không thích hắn. Trừ việc đó ra, muội vẫn rất thích hắn?" Tần Tang hỏi.

Tiểu Ly bị hỏi sửng sốt, theo lời của nàng mà suy nghĩ một chút, hình như...... đúng là như thế.

"...... Dạ." Nàng thành thật gật đầu.

Tiểu nha đầu quá dễ lừa, Tần Tang không nhịn được mà cười. Sau khi cười, nàng nghiêm nghị nói với tiểu nha đầu: "Tiểu Ly, muội nói Quốc sư đại nhân lừa muội, vậy muội có từng nghĩ: từ nhỏ đến lớn, mỗi ngày muội đều nói phải tu tiên, trừ Quốc sư đại nhân, có người nào nói gạt muội hắn là thần tiên hay không?"

Tiểu Ly lắc đầu.

Kỷ Bắc từng một lần nói ca ấy là một con quỷ, sau đó ca ấy bị Kỷ Tây và Kỷ Nam đánh ngã, nàng liền vẽ bùa lên khắp người ca ấy, từ đó về sau ca ấy cũng không dám nói hưu nói vượn nữa.

"Vậy muội có từng nghĩ: tại sao những người khác không lừa muội, Quốc sư đại nhân lại muốn lừa muội?" Tần Tang dịu dàng hướng dẫn nàng: "Những người khác phản ứng thế nào về chuyện này, Quốc sư đại nhân lại phản ứng thế nào?"

Kỷ Tiểu Ly cố gắng nghĩ nghĩ: phụ thân không thích những thứ này, nghe liền cau mày; mẫu thân nói đây là năng lực kỳ quái, không cho nàng nói trước mặt người khác; Kỷ Đông Nam Tây Bắc vừa nghe liền ngắt lời, không một ai tin lời nàng; công chúa nương nương thì càng khỏi nói......

Quốc sư đại nhân...... Sư phụ không giống vậy!

Sư phụ giúp này cải tiến công thức luyện đan, nàng và nhóm Liên Y gây gỗ, vừa kéo sư phụ vào vườn, ai cũng không dám nói chuyện! Sư phụ còn dạy nàng rất nhiều bản lãnh, nàng ném đạn Phích Lịch không trượt phát nào, hơn nữa hiện tại các ma ma trong viện của công chúa nương nương đã không thể bắt được nàng.

"Sư phụ không giống người khác." Giọng nàng lộ vẻ chắc chắn, nói.

Tần Tang cũng không hỏi "Khác nhau thế nào", nàng chỉ hỏi: "Vậy hắn giống muội sao?"

Tiểu Ly ngẩng đầu lên, ánh mắt đã có tinh thần, nhẹ giọng nói: "hắn và muội giống nhau. hắn từng nói với muội: hắn không có cha mẹ, là sư phụ hắn nuôi lớn hắn." Công chúa nương nương nói hắn cũng là đứa trẻ hoang dã, nàng nghe mà trong lòng thật khó chịu —— cái loại khó chịu khổ sở muốn ôm ôm hắn.

Tần Tang đưa tay ôm lấy nàng, thở dài nói: "Muội xem, hai người bọn muội giống nhau, cho nên hắn hiểu muội. hắn đối xử khác biệt với muội, sao muội có thể mong hắn đối xử với muội bình thường như người khác?"

Tiểu Ly cúi đầu.

Tần Tang nhẹ nhàng vuốt tóc dài đen nhánh của nàng, nhẹ giọng nói: "Tiểu Ly, sau này nếu tỷ không ở bên cạnh muội, muội phải nghe lời sư phụ."

"Tỷ tỷ muốn đi đâu sao?" Tiểu Ly cảnh giác ngẩng đầu lên.

"Tỷ tỷ...... Phải lập gia đình!" Tần Tang trêu chọc nàng.

"Gả cho ai?" Tiểu Ly vui mừng ngồi dậy.

"Gả cho một người ta rất thích...... Nếu chuyện lần này thuận lợi, ta sẽ đi cùng hắn, sau này mỗi tháng không thể tới thăm muội, muội sẽ quên ta chứ ?" nói đến phần sau, chính nàng cũng tin là thật .

"Chuyện gì? Sao lại phải quên?" Tiểu Ly không hiểu hỏi tới.

Tần Tang nâng mặt nàng lên, "Tim của con người rất nhỏ, chỉ có thể chứa được một người, không chứa nổi thêm một người khác. Trong lòng Tiểu Ly có sư phụ, tỷ tỷ chỉ có thể nằm ngoài!"

**

Tác giả có lời muốn nói: chú thích chú thích —— kiếm thuật, đao pháp, nội lực, khinh công, ám khí, chất độc, bày trận, đánh cờ, dịch dung, thuốc và châm cứu, Quốc sư đại nhân thắng năm món nào?

Mọi người có thể đánh cuộc một Lục công chúa, hai Lục công chúa, ba Lục công chúa...... Phản đối, thật ra thì Lục công chúa đến Ám Dạ cốc cũng có thể thắng cốc chủ Ám Dạ vài môn —— nam sinh tướng nữ, ngây thơ táo bạo...... chết rồi, ta nghe thấy tiếng cây búa nhỏ bay bay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.