Lương Ưu Tuyền ngồi ở bờ
sông. Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào mặt nước. Cô ngồi nhìn những gợn sóng lăn
tăn, trong mắt dần xuất hiện ánh mắt hiền hòa, điềm tĩnh.
Một chuỗi bước chân dồn
dập dừng lại sau lưng Lương Ưu Tuyền. Cổ Ngọc một tay chống nạnh, đứng thở hồng
hộc. Hắn ngồi xuống cạnh Lương Ưu Tuyền, nhặt một cục đá lên ném xuống hồ, đập
vỡ khung cảnh bình yên ban nãy.
“Khi cục đá chìm xuống nước, bản thân nó
không cách nào điều khiển hướng chìm của bản thân. Tình yêu cũng như vậy
thôi.Làm gì có ai biết tình yêu sẽ dừng lại ở trạm đỗ nào, chi bằng cứ thả lỏng
tâm tình, hưởng thụ quá trình trôi dạt cũng tốt chứ sao.” Cổ Ngọc nói.
Lương Ưu Tuyền cười nhạt.
Đạo lý đó ai cũng hiểu, nhưng chuyện cầm được buông được này cô làm không nổi.
“Anh là bác sĩ tâm lý, tôi hỏi anh…” Lương Ưu Tuyền chậm rãi nghiêng đầu, hỏi: “Tôi có phải
bị bệnh rồi không?”
Cổ Ngọc nhếch miệng, cười
yếu ớt: “Đối
với tình yêu, tốt nhất không cần quá nghiêm túc, cái “nghiêm túc” tôi nói không
phải là với tình cảm mà là phải kế hoạch trong tương lai ấy, nếu không thường
sẽ gây áp lực cho bản thân. Mỗi người đều có quan điểm về tình yêu khác nhau,
mà thứ cô đang theo đuổi là một tình yêu hoàn mĩ. Trên đời này có bao giờ xuất
hiện người hoàn mĩ chứ?”
“Tôi không có! Tôi đâu có đòi hỏi hoàn
mĩ…” Lương Ưu Tuyền vội vàng phản đối, nhưng chưa nói xong
đã hết căng thẳng. Ai, Cổ Ngọc quả không hổ là bác sĩ tâm lý, chỉ liếc qua đã
nhìn thấu điều cô vốn không muốn thừa nhận. Khi cô không tìm thấy tình yêu mình
ao ước, cô luôn tự thôi mình rằng bạch đầu giai lão là chuyện cổ tích không có
thật. Nhưng sự thật là chính cô vẫn luôn khát vọng một tình yêu cả đời, cho đến
khi đã gần đất xa trời, hai người vẫn có thể nắm tay nhau ngắm hoàng hôn.
Nghĩ vậy, Lương Ưu Tuyền
dùng sức cấu xé da đầu, ảo não nói: “Tôi không biết nên làm gì nữa. Yêu
anh ấy, đương nhiên muốn để cuộc sống của anh ấy được thoải mái. Nhưng mà nếu
tôi ở cùng chỗ với anh ấy sẽ chỉ tăng thêm gánh nặng. Tôi rất sợ, sợ sẽ có một
ngày, lúc đối mặt với tôi, anh ấy chỉ còn cười miễn cưỡng.”
“Uhm, suy xét khách quan như vậy là đúng
đấy. Nếu cảm thấy đường xá gian khổ, không đi nữa là điều dễ hiểu.” Cổ Ngọc tỏ ra rất thuận theo tự nhiên, dù sao hầu hết
các trạng thái tâm lý đều do tình cảm mà ra.
Lương Ưu Tuyền thở dài
một hơi, nói thêm: “Tôi
ghét bác sĩ tâm lý, ghét cái cảm giác bị nhìn thấy hết mọi thứ.” Cô mệt mỏi mở mắt ra:“Sao anh lại đuổi theo
thế này, còn Lâm Trí Bác với Tiếu Hồng đâu?”
Nhắc đến hai người này Cổ
Ngọc lại lộ ra vẻ xấu hổ: “Thật xin lỗi, tôi cũng không biết Lâm Trí Bác
lén lút với Tiếu Hồng khi đang quen cô, nếu không sẽ hẹn cô đi ăn cơm với bọn
họ.”
Lương Ưu Tuyền lắc đầu,
nhiệt tình nói: “Bỏ
đi, dù sao giờ tôi với bọn họ không yêu cũng không hận, cũng hy vọng bọn họ sẽ
ở bên nhau lâu dài.”
Đúng lúc này, một số điện
thoại lạ gọi vào máy Lương Ưu Tuyền. Cô xem xét thấy đây không phải số ở cục
cảnh sát hay của người quen, trực tiếp ngắt máy, nhưng đối phương vẫn kiên nhẫn
gọi lại.
Xin cô đừng tức giận. Có người nói, Lương
tiểu thư đã từng kết giao Tả tổng giám đốc của tập đoàn Tinh Hỏa. Người báo tin
này là bạn của cô, đối phương cũng không ngại tiết lộ thông tin, tên cô ấy là
Tiếu Hồng, cũng là cô ấy nói cho tôi số điện thoại của cô. Chúng ta có thể gặp
mặt nói chuyện không? Tôi sẽ không làm tốn thời gian của cô đâu. Thù lao có thể
thương lượng sau.
Lương Ưu Tuyền nắm chặt
điện thoại. Nếu đây không phải là cái điện thoại cô vừa mất hai tháng tiền
lương để mua, thật muốn ném luôn vào hồ làm đồ ăn cho loài tôm.
Cổ Ngọc đương nhiên không
biết có chuyện gì, thuận miệng nói: “Tiếu Hồng thay đổi rất nhiều,
tôi không nhận ra nổi…”
“Cuối cùng thì Tiếu Hồng muốn cái gì chứ?!
Tôi vừa nãy nói không hận cô ta hả, tôi hiện tại hận không thể xé nát cô ta ra!
Cổ Ngọc, anh cho tôi số điện thoại của cô ta đi đã, số của con ả đó là bao
nhiêu?!” Lương Ưu Tuyền nắm tay. Cô không hiểu nổi, bạn trai
cũng cho cô ta cướp đi, đến giờ này sự nghiệp và tình yêu của cô ta đều có thu
hoạch, sau vẫn còn chưa chịu buông tha cho mình?!
“…” Cổ
Ngọc thấy cô có vẻ xúc động, tạm thời không thể cho cô số điện thoại, cho nên
hắn nói dối là không có số Tiếu Hồng: “Tôi đưa cô về nhà đã,
chút nữa sẽ gửi số cô ấy cho cô.”
Không đợi Lương Ưu Tuyền
đáp lại, anh hai đã gọi tới.
“Tiểu Tuyền, có chuyện gì xảy ra thế hả?
Trước cửa nhà chúng ta đang có rất nhiều phóng viên đây này. Em với Tả Húc rốt
cục là có chuyện gì? Phóng viên cứ một mực hỏi anh có quen Tả Húc hay không.”
“Anh làm sao vào nhà được?”
“Anh không có thời gian nói lý với phóng
viên, liền cảnh cáo bọn họ nếu không rời đi sẽ lôi hết về cảnh cục.”
“Anh hai, anh đúng là người tốt! Đừng để ý
đến đám phóng viên ấy, tối này em sẽ giải thích với anh sau. Giờ tắt máy đi
đã.” Lương Ưu Tuyền nhanh chóng gấp điện thoại này. Cô hiện
đang dần dần nhớ tới động cơ Tả Húc bảo cô đi trước. Thật không ngờ đám phóng
viên này có gan làm loạn như vậy, đến cả kí túc xá của viện cảnh sát cũng dám
bao vây.
Tuy đây là chuyện xấu
nhưng cô lại cảm giác dễ chịu hơn một chút, cảm xúc con người đúng là khó nắm
bắt. Chỉ là vấn đề Tả Húc lo lắng, cuối cùng lại bị Tiếu Hồng kia tâm hoài quỷ
thai*, bí mật dùng kế biến thành sự thật.
(* trong lòng có nhiều
mưu đồ xấu xa)
“Cô tạm thời không thể về nhà à? Hay là
đến phòng khám của tôi ngồi tạm một chút?” Cổ
Ngọc vội chớp lấy cơ hội tiếp cận Lương Ưu Tuyền. Hắn thật ra rất hâm mộ người
đàn ông tên Tả Húc kia, bởi vì thái độ nghiêm túc của Lương Ưu Tuyền đối với
hắn. Nếu lấy được một cô gái như thế này về làm vợ là yên tâm nhất. Huống chi
Lương Ưu Tuyền vẫn xinh đẹp đáng yêu như bốn năm trước.
Lương Ưu Tuyền dường như
cũng không có chỗ nào có thể đi, cô nói cảm ơn, sau đó chờ Cổ Ngọc đem xe đến
đón mình. Trong lúc chờ đợi, cô quay người nhìn về phía mặt hồ… Lúc này nhất
định Tả Húc đã bị đám phóng viên kia cuồng oanh loạn tạc*. Dương Phỉ Nhi thật
đúng là không phải người tốt, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Cô ta
định sự dụng áp lực dư luận bắt cô giơ tay xin hàng hay sao?
(* làm loạn)
Cùng lúc đó
Trước cửa nhà hàng đám xe
các tạp chí cử đến đông như kiến. Tả Húc ngồi bên trong, xem ra hôm nay đi một
bước cũng khó.
Dương Phỉ Nhi thì như
không có chuyện gì xảy ra ngồi chọn bữa tối. Cô đặt một lát cá sống kẹp vào đĩa
Tả Húc, cười dịu dàng: “Cá
hồi tươi đấy, nếm thử đi.”
Trong đầu Tả Húc đang tìm
đối sách để ứng phó, không để tâm đến chuyện ăn uống. Hắn cũng không lo đến
chuyện phóng viên viết gì về mình, mà hắn chỉ sợ Lương Ưu Tuyền nghĩ ngợi lung
tung. Ngoại trừ việc lo lắng cho tâm tình của Đỗ Mai Mai, còn là vì hắn chưa
muốn công khai tin có bạn gái. Dù sao sau năm năm không quay phim, giờ hắn lại
quay về màn ảnh, chỉ bằng tin này đã gây đủ hứng thú cho người xem rồi. Nếu như
còn tung ra chuyện tình cảm nữa, khẳng định đám chó săn sẽ vây quanh Lương Ưu
Tuyền hai tư trên hai tư.
Mà Dương Phỉ Nhi thì thật
sự không ngờ Tả Húc lại là người có chỉ số EQ* cao như vậy, dường như dù là bất
kì vấn đề nan giải nào cũng không thể làm hắn rối trí. Nghĩ thế, cô nhướn người
lên, rót cho Tả Húc một cốc rượu, cười nói: “Chuyện vừa rồi chỉ đơn giản là
để kích thích, cũng là để lăng xê phim mới của anh, anh sẽ không để tâm chứ?”
(* chỉ số tình cảm)
“Đương nhiên để ý. Lần sau nếu muốn chơi
thì tìm người khác chơi, tôi là vì nể mặt cha cô nên mới không truy cứu.” Tả Húc bỏ qua chén rượu, nhấp một ngụm trà, nói thêm: “Còn
một chuyện, vì danh dự của cô tôi phải nhắc nhở, bất kể cô nói gì trước báo
giới tôi đều sẽ phủ nhận, ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện ngốc khiến mình mất
mặt.”
“Cha tôi muốn tôi gả cho anh, tôi là con
gái ngoan, luôn nghe lời…” Dương Phỉ Nhi vừa
châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sau liền đưa cho Tả Húc, ra vẻ ngoan
ngoãn nói: “Để có thể làm Tả tổng nở nụ cười, tôi có thể cai
thuốc.”
Tả Húc nhận lấy điếu
thuốc, tiện tay dập tắt, ung dung nói: “Nếu cô cho rằng chỉ có cướp tôi
mới có thể bảo vệ sản nghiệp Dương gia, tôi có thể từ chức tổng giám đốc, chờ
khi cô chọn xong người nối nghiệp, chúng ta bàn lại chuyện cổ phần công ty.”
Nghe xong, Dương Phỉ Nhi
cố giấu nụ cười của mình.
“Tôi sẽ không cho anh rời khỏi Tinh Hỏa.
Nếu anh chuyển sang làm cho một công ty giải trí khác thì đó sẽ là mối nguy lớn
nhất của Tinh Hỏa. Anh biết tôi yêu thương đống cổ phiếu của anh thế nào
không?…” Cô lấy trong túi ra bảng phân tích lợi nhuận năm nay,
nói: “Theo đây thì 60% lợi nhuận đều do Tả Húc anh, từ kịch bản
đến diễn viên đều do anh tự tay chọn. Anh đã khống chế mạch máu kinh tế của
Tinh Hỏa, tất cả các bộ phận đều nghe theo sự điều khiển của anh. Chủ tịch là
tôi chỉ là cái thùng rỗng, anh muốn bức chết người phụ nữ không biết kinh doanh
là tôi hay sao?”
“Cô muốn kiếm tiền lại sợ tôi soán quyền,
dùng người thì không được nghi người, đã nghi người thì không được dùng người.
Là do cô không tin tưởng tôi, tôi có thể làm gì?” Tả Húc bất đắc dĩ lắc đầu. Dẫu sao Dương Phỉ Nhi cũng
có điểm tốt. Cô gái này không cố gắng che dấu vấn đề mình lo lắng, ngược lại
chỉ nói lại nói trong vài lời, khiến sự tình dễ giải quyết.
“Lương Ưu Tuyền cũng chẳng phải tuyệt thế
mĩ nhân, tính tình còn rất thối, thật không biết cô ta có điểm gì hay mà anh mê
luyến như trúng tà như thế nữa?” Dương
Phỉ Nhi khinh thường hừ một tiếng. Chính vì cô nhìn ra Tả Húc là loại người
không màng danh lợi như thế này nên mới áp dụng đòn phủ đầu, để Lương Ưu Tuyền
chủ động rời đi.
Tả Húc nhún nhún vai: “Đây là do tôi
sáng suốt, bởi thế tôi mới giỏi kiếm tiền hơn người khác, rõ chưa?” Hắn cười tao nhã: “Ngày mai tôi phải
quay lại studio để quay nốt, nếu cô rảnh thì đến đi qua đi lại trước mặt nhân
viên, dù không có giúp quản lý được thì cũng có thể làm người khác e ngại. Vốn
hiệu quả và lợi ích xuất phát từ áp lực.”
Dương Phỉ Nhi lên tiếng
chấp thuận, chống cằm nhìn Tả Húc. Không thể không nói rằng Tả Húc là một người
đàn ông rất quyến rũ, nhất là lúc đang làm việc. Hắn xử lý các công việc đâu
vào đấy, không chỉ là xương sống của tất cả các nhân viên mà còn là đối tác tốt
nhất trong lòng các cổ đông.
“Nếu như tôi nói tôi phát hiện mình yêu
anh rồi thì anh thấy sao?”
“Ah?… Nếu chủ tịch mới bổ nhiệm của tập
đoàn Tinh Hỏa là fan hâm mộ của tôi thì tôi đây xin lấy làm vinh hạnh.” Tả Húc giơ chén trà lên, đồng thời gắp một miếng sushi
bỏ vào miệng. Nhấm nuốt hai phần xong, cảm thấy hương vị cũng không tệ liền cắm
cúi ăn. Ăn no rồi mới có tinh thần quần nhau với đám phóng viên chứ. Dù sao chỉ
cần đám phóng viên không quấy rấy Lương Ưu Tuyền thì nói hắn tham tài mê sắc
các loại cũng không sao.
“…” Dương
Phỉ Nhi lườm hắn. Mỹ nữ trước mắt mà chỉ lo ăn? Anh có phải đàn ông không đấy?
…
Tả Húc vẫn không gọi được
cho Lương Ưu Tuyền, cho nên dùng điện thoại chuyên xử lý công việc gọi cho
Lương đội trưởng. Theo Lương Ưu Hoa nói thì có rất nhiều phóng viên tụ tập
trước cửa khu kí túc xá, nhưng đến giờ vẫn chưa quấy nhiễu dân chúng nên cảnh
sát cũng không có quyền can thiệp. Em gái Lương Ưu Tuyền vì tránh né sự truy
vấn của đám phóng viên nên không quay lại cảnh cục, tạm thời tắt điện thoại, đi
chơi rồi.
Sau khi Tả Húc biết được
tình trạng không khỏi than thở. Đám phóng viên bây giờ thật sự là thần thông
quảng đại, nhanh như thế đã mò được đến nhà Lương Ưu Tuyền. Cuối cùng thì vấn
đề hắn lo lắng vẫn xảy ra.
Cùng lúc đó
Lương Ưu Tuyền đang ở
trong phòng khám của Cổ Ngọc. Cô gọi điện cho anh hai, anh hai lại nói với cô
anh vừa nhận được điện thoại của Tả Húc, nói Tả Húc rất muốn Lương Ưu Tuyền
liên hệ với hắn. Bởi có một chút vấn đề cô không thể tự mình giải quyết được
đâu.
Lương Ưu Tuyền cầm cốc cà
phê suy nghĩ hồi lâu. Rất nhiều đại nhân vật nổi tiếng còn không phải là bị
thay đổi do phóng viên đeo bám sao, huống chi cô chỉ là một cảnh sát nhỏ bình
thường. Nếu chỉ vì vấn đề tình cảm của mình mà khiến cuộc sống người nhà không
thuận tiện thì chính là cô sai rồi.
Nghĩ thế, cô bấm số Tả
Húc…
“Em đang ở chỗ tên bác sĩ tâm lý kia?”
“… Đúng thế.” Lương Ưu Tuyền giật mình. Cô từng cùng Tả Húc xem danh
thiếp*, nhưng không ngờ hắn còn nhớ rõ số điện thoại nơi này.
(* chỗ này nguyên bản là
ở trong khách sạn này, nhưng như thế thì vô lý vì rõ ràng Lương Ưu Tuyền đang ở
trong phòng khám cơ mà ‘ ‘ thôi thì cứ dịch sao cho xuôi vậy nhé *cười ngại*)
“Nói địa chỉ cho anh, anh tới ngay.” Vừa nói chuyện Tả Húc vừa đưa chìa khóa xe cho đứa bé
giữ cửa của khách sạn. Hắn căn bản đã tính toán rằng Lương Ưu Tuyền chỉ có thể
tị nạn ở chỗ bác sĩ tâm lý kia, trừ khi cô còn có những bạn bè khác mà hắn không
biết,
“…” Lương
Ưu Tuyền nói cho hắn số phòng, trong lòng lo sợ. Cô đúng là đáng thương, bị bạn
thân phản bội, có nhà mà không thể quay về.
Cổ Ngọc nhìn thấu tâm tư
cô, vỗ vỗ bờ vai: “Tôi
cũng là bạn cô, nếu cô đồng ý tin tưởng thế gian vẫn còn tồn tại chân tình.”
Lương Ưu Tuyền thở phào
một cái: “Mọi
chuyện khác đều tốt, tôi chỉ là không hiểu vì sao Tiếu Hồng cứ muốn nhằm vào
tôi. Dù sao tôi cũng luôn là người bị hại mà?”
“Biết đâu có những nguyên nhân không muốn
người khác biết thì sao? Cô từng cẩn thận suy nghĩ chưa?”
“Tôi từng cho Tiếu Hồng một cái bạt tai,
hại cô ta ù tai cả tuần lễ.”
(Nếu đoán không nhầm thì
là chương 5 có nhắc tới = =)
“Cái này sao đủ để tạo thành oán hận chứ?
Cần phải có chuyện khác quan trọng hơn.” Cổ
Ngọc suy xét.
Lương Ưu Tuyền nhìn lên,
vẻ mặt mê mang.
Đúng lúc này chuông cửa
vang lên. Cổ Ngọc đi đến mở cửa, đối với việc Tả Húc tới cũng không tỏ ra kinh
ngạc, chỉ thong dong cười: “Hai người thư thả trò chuyện, tôi đi đến thư
phòng.”
Tả Húc cúi đầu cảm ơn,
bước vào phòng khám, ngồi cạnh Lương Ưu Tuyền.
Lương Ưu Tuyền mất tự
nhiên, muốn đổi vị trí, Tả Húc lại ôm eo cô, không nói cái gì, chỉ nghiêng
người tựa đầu vào vai cô, dáng vẻ mệt mỏi.