Lương Ưu Tuyền đứng trước
cửa chung cư nhìn xung quanh. Cô chạy đến bãi đỗ xe, chạy đến hoa viên, nhưng
vẫn tìm không được người đàn ông cô muốn ôm. Thời gian trôi qua, bước chân của
cô chậm dần. Xúc động sẽ khiến não bộ con người chỉ đạo những hành động bốc
đồng, nhưng xúc động còn cần một sự đáp lại tương ứng mới có thể tình cảm lên
như bình thường. Còn nếu chỉ là kịch một vai, xúc động qua đi sẽ khiến con
người tiến vào những suy nghĩ trùng điệp.
Trở lại hiện thực của cô,
đối với sự nghiệp của hắn, với tình bạn sâu đậm kia, cô căn bản không xác định
mình có đủ vốn liếng để đánh bại những cái đó.
Mà khi Lương Ưu Tuyền
đang bồi hồi đứng trong khu chung cư, cô hoàn toàn không biết rằng Tả Húc thật
ra đã bị Lương Ưu Hoa túm về Lương gia.
…
Trong phòng khách tràn
đầy áp lực, trưởng bối Lương gia xếp thành một hàng ngồi đối diện Tả Húc giống
như đang thẩm vấn phạm nhân, hơn nữa là sự dụng phương thức trầm mặc để làm đối
phương mất đi ý thức tự bảo vệ bản thân.
Tả Húc giật giật cà vạt.
Các loại trừng kia đều vô dụng vì chính hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy
ra.
“Nói đi, bắt nạt Tiểu Tuyền nhà chúng tôi
như thế nào? Cứ từ từ nói, không cần căng thẳng.” Lương Ưu Hoa thong thả nhấp một ngụm trà, dường như đang
đắm chìm trong phòng thẩm vấn.
“…” Tả
Húc nháy mắt mấy cái, hỏi ngược lại: “Anh thực sự cho rằng tôi
có khả năng bắt nạt Lương Ưu Tuyền sao?”
“…” Lương
Ưu Hoa vội ho một tiếng: “Vốn đây là chuyện riêng của hai người.
Chuyện cãi cọ giữa bạn bè nam nữ là bình thường, nhưng là chuyện Tiểu Tuyền cắt
tóc ngắn là đại sự. Cậu là người thông minh, không thể một điểm cũng không
biết.”
“Anh là anh ruột cô ấy cơ mà, anh biết
không?” Tả Húc tâm tình cũng không tốt. Vốn hắn muốn moi tin
từ miệng Lương Ưu Hoa, nhưng Lương Ưu Hoa so với hắn còn mơ màng hơn.
Lương bà đứng lên, vỗ bả
vai Tả Húc, nói: “Không
lừa gì cháu, tính tình Tiểu Tuyền nhà chúng ta đúng là không tốt lắm. Nhưng bà
có thể chịu trách nhiệm nói cho cháu biết, phụ nữ Lương gia chúng ta đều không
phải đại nữ nhân gì, đàn ông trước giờ đều nói một không nói hai. Với nghề
nghiệp của ông Tiểu Tuyền và bố con bé, cháu hẳn đoán ra phương thức giáo dục
của Lương gia với con cái, là độc lập kiên trì, cũng không đời nào không nói
đạo lý.”
Tả Húc thở phào một cái,
đứng lên cúi đầu trước các vị trưởng bối:“Chuyện giữa chúng cháu, chính cháu tạm
thời cũng chưa có đầu mối. Nhưng cháu hi vọng các vị trưởng bối sẽ cho cháu
thời gian, cháu sẽ tìm Lương Ưu Tuyền hỏi rõ đầu đuôi. Bất luận kết quả là gì,
cháu sẽ cho mọi người một cái công đạo.” Nói
xong hắn đã bước ra khỏi Lương gia.
“Tả Húc, đợi đã, Tiểu Tuyền hình như đã
ném điện thoại đi rồi. Nếu sau này con bé khởi động máy, tôi sẽ thông báo cậu.” Lương Ưu Hoa đuổi theo tới cửa.
Tả Húc lên tiếng cảm ơn,
trách không được hắn gọi mãi mà không thông. Mà di động của hắn vẫn không ngừng
chấn động, hết Dương Phỉ Nhi thúc giục hắn quay về văn phòng lại đến Đỗ Mai Mai
gọi hắn đến bệnh viện trò chuyện… Thở dài một tiếng, hắn thật sự mong mình biết
thuật phân thân.
Xoa xoa Thái dương huyệt,
hắn quyết định sẽ quay về công ty xử lý chuyện công tác trước.
.
.
Cùng lúc đó
Lương Ưu Tuyền đi vào cửa
hàng điện thoại, dùng hai tháng tiền lương mua cho mình một cái điện thoại đời
mới nhất có nhiều chiếc năng. Khi nhân viên bán hàng giới thiệu tính năng của
điện thoại, cô mới phát hiện mình có nhiều số điện thoại như vậy, hóa ra số
điện thoại di động không cần đổi tới đổi lui, nếu không muốn nghe điện của số
nào chỉ cần cho số đó vào sổ đen, đối phương khi gọi đến sẽ không cách nào liên
lạc được.
Lúc nhân viên bán hàng
đang giúp cô thử máy, một số điện thoại gọi đến. Cô nhìn dãy số gọi đến, ấn nút
nhận.
“Lương Ưu Tuyền, tôi là Cổ Ngọc, cô còn
đang ở ngoại thành làm việc sao?”
Lương Ưu Tuyền dừng một
giây: “Không
có, tôi về rồi.”
“Ah, vậy thì tốt quá, cô đoán ra tôi gặp
phải ai rồi hả? Ha ha, cô cũng biết cậu ta đấy, không ngờ lại trùng hợp như
vậy… Đoán xem là ai?”
“Có chuyện gì thì nói mau, nếu không không
cần gọi.”
“… Ặc! Tôi nói ngay, ban nãy tôi đang ở
bệnh viện trao đổi thông tin thì gặp Lâm Trí Bác. Cậu ta hẹn tôi đi ăn cơm, tôi
nói cho cậu ta tôi gặp được cô, vợ sắp cưới của cậu ấy, cũng là bạn tốt của cô,
Tiêu Hồng, mời cô cùng đi đấy. Có rảnh không?” Cổ Ngọc đã báo cáo xong.
Lương Ưu Tuyền thầm tức
giận, đồng ý đi. Cô đã hiểu được tâm tình của mình rồi. Nếu muốn mau chóng quên
đi một chuyện đau khổ, biện pháp tốt nhất là thay thế bằng một sự kiện khác bết
bát hơn.
…
Cô mò mẫm đi dạo trên
đường cả một ngày, đúng bảy giờ tối liền xuất hiện trước cửa nhà hàng. Đây là
một nhà hàng kiểu Nhật khá đắt đỏ, giá nhất định là đắt đến kinh người.
Cổ Ngọc lái xe đến, không
xác định được cô gái tóc ngắn đang đứng trước cửa nhà hàng có phải Lương Ưu
Tuyền hay không, bởi thế hắn bấm còi hai lần. Lương Ưu Tuyền nghe tiếng quay
đầu, miễn cường kéo khóe miệng lên.
Cổ Ngọc cười vui vẻ. Hắn
vốn đang đứng ở bãi đỗ xe, còn chưa mở cửa sổ ra đã định vẫy tay, lại đóng cửa
sổ, xuống xe.
Hắn bước đến trước Lương
Ưu Tuyền, còn chưa mở miệng đã thấy ánh đèn lóe lên, một chiếc Ferrari màu hồng
đỗ bên cạnh. Loại xe này là kiểu xe những phu nhân nổi tiếng hay dùng, cho nên
hắn tò mò nhìn người điều khiển.
Đồng thời Lương Ưu Tuyền
cũng nhìn thấy người đàn ông ngồi ở ghế phụ lái. Sao lại trùng hợp như vậy, cứ
như tiểu thuyết?
Dương Phỉ Nhi cũng không
để ý đến những người qua đường đang nhìn mình, cái chứng minh mình là một mĩ nữ
gợi cảm chính là tỉ lệ người qua đường phải ngoái đầu lại.
Cô móc gương trang điểm
ra sửa sang một chút, lại thấy Tả Húc không có ý muốn xuống xe, hoàn toàn không
giống một quý ông sẽ giúp cô mở cửa xe.
Đùng! Dương Phỉ Nhi xúc
động gấp gương lại: “Ăn
cơm là chuyện rất quan trọng, tôi nói không sai chứ? Anh cần gì phải bày ra bộ
mặt thối như thế?”
Tả Húc nhíu màu, gườm
gườm nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lúc vô tình lại phát hiện ra một cô gái đang
đứng trước cửa nhà hàng. Hắn giật mình, nét mặt dần chuyển thành dịu dàng, sau
đó đẩy cửa xe ra, bước về phía Lương Ưu Tuyền…
Lương Ưu Tuyền ngừng thở,
không biết nên làm sao. Chỉ nghe “Rầm” một tiếng, Dương Phỉ Nhi đóng sầm cửa xe
lại, hơi nhấc cằm lên, dùng ánh mắt cảnh cáo Lương Ưu Tuyền tự giải quyết cho
tốt.
Lương Ưu Tuyền khinh
thường hừ khe khẽ. Đúng lúc Cổ Ngọc vừa nhận được điện thoại thúc giục của Lâm
Trí Bác, hắn quay về phía Lương Ưu Tuyền, làm tư thế mời: “Chúng ta vào thôi,
bọn họ đang đợi.”
Lương Ưu Tuyền trong lúc
hoảng hốt vội gật đầu. Thấy thế Tả Húc ngừng chân, liếc nhìn người đàn ông đứng
cạnh Lương Ưu Tuyền. Nếu hắn nhớ không nhầm người này là bác sĩ tâm lý nào đó.
Lúc ấy hắn thấy tên tiểu tử này lớn lên cũng có vài phần “tư sắc”, cho nên đã trộm
ném cái danh thiếp đi… Rõ ràng vẫn không ngăn được hai người này liên hệ.
Cổ Ngọc cảm nhận được ánh
mắt chăm chú không rõ cảm xúc của Tả Húc liền mỉm cười: “Chúc ngài tốt
lành, tôi chỉ thích người khác phái.”
“…” Tả
Húc trợn mắt nhìn hắn một cái, vốn muốn nói gì, Dương Phỉ Nhi lại đã tiến đến
ôm lấy cánh tay hắn.
Tả Húc vô thức rút tay
ra, đồng thời lại bị hành động của Lương Ưu Tuyền làm cho bất mãn: cô cầm tay
tên bác sĩ tâm lý kia.
Cổ Ngọc cứng đờ một giây.
Theo kinh nghiệm làm bác sĩ tâm lý nhiều năm qua, hắn hiểu rõ… Lương Ưu Tuyền
dùng sức cầm tay hắn hiển nhiên là sợ hắn giãy dụa, mà hành động chủ động bày
tỏ khác thường này của Lương Ưu Tuyền chứng minh cô đang thị uy đôi nam nữ
trước mắt.
Tả Húc tức giận, thoát
khỏi sự níu giữ của Dương Phỉ Nhi, đi đến trước mặt Lương Ưu Tuyền, giật tay cô
ra khỏi bàn tay người đàn ông kia.
Hắn không vui nói: “Anh đã sớm qua
thời kì mới lớn rồi, loại phương pháp này chỉ khiến anh cảm thấy em ngây thơ
thôi.”
Lương Ưu Tuyền không đáp
lại, tiếp tục kéo tay Cổ Ngọc, trực tiếp đi vào cửa hàng. Tức giận không được
sao?! Không vui không được sao?! Cô chân trước chia tay, Tả Húc đã chân sau đi
hẹn hò với Dương Phỉ Nhi. Hóa ra cuối cùng chỉ có cô đau đớn rơi lệ!?
Vì thế cô dắt Cổ Ngọc
xoay người rời đi.
Tả Húc nhìn theo bóng
lưng cô, Dương Phỉ Nhi lập tức ở một bên châm chọc: “Tôi nói, phụ
nữ làm gì có ai không hi vọng luôn được ở bên bạn trai, nhưng công tác của anh
nặng nề như vậy, đâu có rảnh mỗi ngày nói chuyện yêu đương với cô ta. Anh cho
rằng cô ta sẽ hiểu được cái khổ tâm của anh sao?”
“Nói thế cô là ngoại tộc?” Tả Húc cười cho qua chuyện.
“Không, tôi đều giống như những người phụ
nữ khác. Chỉ có một điểm khác biệt là bạn trai tôi rất nhiều, muốn hẹn với tôi
còn phải xem tâm tình tôi nữa.” Dương
Phỉ Nhi nghịch lọn tóc xoăn, bổ sung: “Đừng hiểu lầm, tôi có
nguyên tắc của mình, sẽ không tùy tiện cùng đàn ông uống rượu lên giường.”
“Thật xin lỗi, tôi đối với ính hoạt cá
nhân của Dương chủ tịch không có hứng thú. Sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy,
ăn cơm thôi.”Tả Húc lười biếng nói.
Chẳng qua khi bọn họ đi
đến trước quầy phục vụ, Tả Húc lần nữa nhíu mày: Lâm Trí Bác cùng vợ sắp cưới
của mình là Tiêu Hồng đang cùng bác sĩ tâm lý kia nói chuyện ngất trời, Lương
Ưu Tuyền thì ngồi một mình chờ trên ghế, cúi đầu đọc tạp chí.
Tiếu Hồng tinh mắt, khi
Tả Húc đi theo phục vụ viên qua hành lang, cô ta liền cô ý lùi thời gian đi vào
phòng. Hôm nay thật sự là náo nhiệt, oan gia mới cũ đều cùng nhau đoàn tụ.
“Úi chà, Trí Bác Trí Bác, vị tiên sinh mặc
âu phục kia phải bệnh nhân của anh không?” Tiếu
Hồng đưa đề xi ben lên max, khiến Dương Phỉ Nhi cũng phải ngoái đầu lại xem có
chuyện gì.
Dương Phỉ Nhi đầu tiên
nhìn Lương Ưu Tuyền, sau đó nhìn ba người còn lại, nhếch môi cười, chủ động đến
trước nói: “Mấy
vị là bạn của Lương tiểu thư sao? Lần đầu gặp mặt, mọi người khỏe.”
Lương Ưu Tuyền lại đối
với vị tiểu thư tuyên bố quen biết cô coi như không nhìn thấy.
Lâm Trí Bác và Cổ Ngọc
không khỏi nhìn nhau. Cổ Ngọc đại khái đã nhìn thấy chuyện ban nãy, con ngươi
hắn chuyển động, thân mật cười với Dương Phỉ Nhi: “Xin chào, ban nãy chúng ta đã
gặp nhau ngoài cửa rồi. Bọn tôi đều là bạn rất tốt của Lương Ưu Tuyền. Gặp được
hai vị hôm nay thật vui, nhưng là nếu cứ đứng ngoài hành lang nói chuyện thế
này sẽ ảnh hưởng đến khách hàng khác, không bằng hẹn ngày khác, để Lương Ưu
Tuyền trịnh trọng giới thiệu là được, phải không?”
Không đợi Dương Phỉ Nhi
đáp lại, Tiếu Hồng đã nói luôn: “Đúng rồi! Không bằng vừa ăn vừa nói chuyện
a, dù sao gian phòng chúng ta đã chọn cũng có thể để tám người ăn.”
Lương Ưu Tuyền nhướn mày.
Tiếu Hồng! Đúng là đồ hồ ly tinh luôn sợ thiên hạ không loạn!
Không thể nhịn nổi nữa,
cô gập mạnh tờ tạp chí lại, nhìn một lúc vẫn không thấy người nào thuận mắt,
cho nên cuối cùng ánh mắt lại chuyển về Cổ Ngọc, nói: “Tôi còn có
việc, mọi người từ từ ăn.”
Lâm Trí Bác nhìn Lương Ưu
Tuyền xoay người rời đi, không cần nghĩ ngợi đã giữ chặt cổ tay cô. Hành động
này của hắn khiến Tiếu Hồng và Tả Húc ít nhiều bất mãn.
Tiếu Hồng lặng lẽ giơ tay
ra, hung hãn véo eo Lâm Trí Bác một cái. Lâm Trí Bác theo phản xạ buông tay,
bên tai lại truyền đến tiếng vỗ tay của Dương Phỉ Nhi.
“Thật xin lỗi, tôi không kìm được phải vỗ
tay ủng hộ màn đặc sắc này một cái…” Dương
Phỉ Nhi giơ một ngón tay lên, ung dung chỉ Lâm Trí Bác: “Vị tiên
sinh trước mặt bạn gái giữ chặt Lương Ưu Tuyền, Lương Ưu Tuyền lại là cùng vị
tiên sinh lễ phép này tay trong tay bước vào nhà hàng. Mà vị Tả tiên sinh đang
đứng cạnh tôi đây, nếu tôi không đoán sai, thì hôm nay chính là bạn trai cũ của
Lương Ưu Tuyền. Xin hỏi các vị, là tôi sai hay các vị đã vượt quá quy định
nha?…”
Lời này vừa nói ra, ba vị
nam sĩ không khỏi ánh mắt đụng độ, trong lòng đều có đủ các loại tư vị.
Rất nhanh, Lương Ưu Tuyền
tức giận mắng, đập vỡ cục diện bế tắc: “Cô đủ rồi đấy Dương Phỉ Nhi!
Không nói gì không ai bảo cô câm đâu!”
Dương Phỉ Nhi nhún nhún
vai, khiêu khích chớp mắt: “Khoái hoạt chính là đào bới bát quái trong
cuộc sống người khác, cô quản làm gì…”
Lúc này ánh đèn flash lóe
lên thu hút sự chú ý của mọi người. Theo kinh nghiệm cá nhân, Tả Húc kết luận
có một đám chó săn đã theo dõi đội hình khổng lồ của bọn họ. Cho nên hắn lập
tức nhảy đến trước Lương Ưu Tuyền, dùng bóng lưng che khuất ống kính, bởi vì
hắn luôn ý niệm sẽ bảo vệ cô gái này.
Dương Phỉ Nhi cũng không
để ý đến đội chó săn kia, cô chỉ chú trọng ảnh chụp trên tin giải trí có đẹp
hay không. Bởi thế cô quay ra ngoài cửa thủy tinh, thoải mái làm dáng. Đám chó
săn thấy cô phối hợp càng không kiêng nể gì mà bấm máy.
Mà khi đám chó săn này
cho rằng đống ảnh đã hot lắm rồi, không ngờ còn xảy ra một sự kiện thu hút
nhiều ánh đèn flash hơn…
Dương Phỉ Nhi làm dáng
với đám chó săn, hai tay dang ra, nói lớn: “Các vị tiên sinh nữ sĩ, tôi muốn
thế giới này loạn hơn nữa.” Nói xong cô
kéo đầu Tả Húc sang, chạm thật nhanh với môi hắn. Nhưng dù sao Dương Phỉ Nhi
cũng không hi vọng bị Tả Húc đẩy ra, cho nên vội xoay người đi vào toilet.
Tuy chỉ có một giây nhưng
đèn flash đã như phóng xạ thu được tất cả.
Tiếu Hồng thấy vẻ mặt khó
coi của Lương Ưu Tuyền, cười đến run rẩy cả người. Ông trời ơi, cô vừa nhìn
thấy gì?
Tả Húc thấp giọng chửi
một tiếng, nhưng hiện tại không thể để Lương Ưu Tuyền xuất hiện trong màn ảnh,
nếu không tin tức sẽ tung ra sáng mai có thể biến thành một bộ phim rồi. Vì
cuộc sống sau này của cô, hắn lôi kính râm ra đeo cho Lương Ưu Tuyền, nói nhỏ: “Anh cần em tin
tưởng anh tuyệt đối. Khi anh quay ra đối mặt với phóng viên, em đi thẳng ra
ngoài theo cửa sau. Không được để bọn họ chụp ảnh chính diện của em.”
Đầu Lương Ưu Tuyền rất
loạn. Cô xác thực không quên giới giải trí rất đen tối, nhưng dù sao cũng không
phải người trong ngành, cô không thể tưởng tượng được phóng viên sẽ nói gì về
màn này. Cô chỉ biết Tả Húc căn bản không muốn thừa nhận trước thế giới rằng có
một người bạn gái như Lương Ưu Tuyền cô.
Hắn không những không đối
với phóng viên làm sáng tỏ quan hệ hắn với Dương Phỉ Nhi, còn ra lệnh cô rời
đi. Được, cô rời đi là được!
Lương Ưu Tuyền xoay người
đi nhanh, những giọt nước mắt cũng không chịu thua kém, trong kính râm chậm
chạp rơi ra những giọt nước mắt nóng hổi.