Tuyệt Địa

Chương 10: Thành quả đầu tiên




Nhìn gã mập đang lừ lừ tiến tới, vẻ mặt nanh ác. Trần Phi vội vã lui lại, run giọng.

"Sư huynh, đừng đùa nữa!"

Cao Thủ đang đi tới thì dừng lại, đại đao giơ cao cũng hạ xuống, cười đắc ý.

"Tiểu sư đệ, lấy tư cách một vị sư huynh tốt bụng, từng trải, ta cho ngươi một lời khuyên. Đừng quá vội tin người, sẽ có ngày trả giá đấy!"

"Ý sư huynh nói tiểu đệ cũng không nên tin tưởng huynh?"

Trần Phi gãi đầu. Trò đùa của gã mập này làm tim nó suýt nhảy ra khỏi lồng ngực, hiện giờ vẫn đang đập loạn xạ.

"Hắc hắc, ta thì đương nhiên đáng để ngươi tin! Nhưng đó là đứng ở vị trí của ta mà nhìn nhận, còn ngươi? Sư đệ dựa vào đâu để tin ta?"

Trần Phi thoáng ấp úng. "Thì... trò chuyện với sư huynh một lần, tiểu đệ thấy cũng có chút điểm tin được. Vả lại, sư huynh thấy đấy, tiểu đệ đâu biết tìm ai khác ngoài huynh?"

Cao Thủ lắc đầu. "Đừng hiểu sai ý ta. Ta đánh giá cao cách xử lý tình huống của sư đệ, ngươi không sai khi đến nhờ vả ta. Nhưng rõ ràng sư đệ không được sáng suốt, khi ta truy giết gã kia, ngươi đã đạt được mục đích sao không mau trốn đi, còn ở nguyên vị trí chờ ta quay lại làm gì? Giả như khi nãy ta đổi ý, giết ngươi cướp của, sẵn tiện diệt khẩu luôn thì sao nào? Nên nhớ, chẳng ai muốn giao phó an toàn của bản thân cho kẻ khác, nhất là khi sư đệ đã biết được bí mật của ta."

Trần Phi không nói gì, chỉ gật gật đầu, âm thầm ghi nhớ những lời 'vàng ngọc' của gã mập.

"Đến lúc phân chia chiến lợi phẩm rồi. Gã này do ta hạ thủ, vậy toàn bộ tài vật của gã sẽ thuộc về ta, sư đệ không có dị nghị gì chứ?"

Gã mập nheo mắt hỏi.

Trần Phi vội đáp ứng. "Đương nhiên thế rồi. Nhưng không biết sư huynh có thể nhượng lại số nấm kia cho tiểu đệ được không?"

"Có thể. Trọng lượng số nấm Thạch Ngư này ta xem không dưới năm mươi cân đâu, sư đệ trả bao nhiêu?"

"Hai mươi linh thạch được chứ? Sư huynh cũng biết, tiểu đệ rất nghèo!"

Trần Phi hơi rụt rè. Nó biết cái giá này không thỏa đáng chút nào, nhưng linh thạch không có nhiều thì còn cách nào khác.

Bất ngờ là gã mập suy nghĩ một chút rồi đồng ý, hoàn toàn không hợp với bản tính 'gian thương' của gã chút nào.

"Không cần rên rỉ nữa, dù sao ta giữ lại số nấm này cũng chẳng để làm gì, coi như bán rẻ cho ngươi vậy. Tổng cộng là năm mươi linh thạch tính luôn tiền công giải quyết gã Bàng Dục Vọng kia, mau đưa chiếc nhẫn trữ vật của sư đệ cho ta, vậy là hợp lý."

Lúc quay lại nơi này thì Trần Phi đã tiện tay thu lại chiếc nhẫn được chôn kỹ dưới đất, hiện đang cất trong ngực áo.

Nghe gã mập đòi nợ, nó lấy chiếc nhẫn ra, hai bàn tay xoa xoa vào nhau, khẩn khoản nói.

"Sư huynh, tiểu đệ hiện chỉ có tám mươi cân nấm, vẫn còn thiếu hai mươi cân nữa, có lẽ phải ở lại đây tìm kiếm thêm một thời gian. Bây giờ đưa nhẫn cho sư huynh là tất nhiên, nhưng mà sau đó tiểu đệ biết cất nấm vào nơi nào? Chỗ này toàn kẻ xấu, nếu để lộ ra thì tiểu đệ khó toàn mạng..."

Gã mập không kiên nhẫn phẩy tay. "Yêu sách gì thì nói mau lên, không cần thuyết trình dài dòng như đàn bà thế!"

Trần Phi ngại ngùng nói. "Tạm thời sư huynh có thể cho tiểu đệ giữ lại chiếc nhẫn này được không? Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì tiểu đệ nhất định đến tận động phủ của sư huynh, hai tay dâng nó lên."

Cao Thủ đâu phải kẻ ngu, nghe nó trình bày kể lể nãy giờ gã cũng đã đoán được rồi, lúc này không có vẻ gì là bất ngờ, cười mắng.

"Mẹ nó! Sư đệ nên tự hào vì trước nay chỉ có mình ngươi chiếm được lợi ích từ tay Cao Thủ này."

"Không dám, cũng do sư huynh tốt bụng thương tình tiểu đệ nghèo đói rách rưới.."

Biết gã mập nói vậy là đồng ý, Trần Phi vui mừng chắp tay cảm tạ, khách sáo vài câu.

Cao Thủ ngửa mặt nhìn trời. "Không còn sớm nữa, ta về trước đây. Sư đệ cũng nên tìm chỗ nào đó lánh mặt, sáng mai hãy quay lại đây để tránh cho kẻ khác nghi ngờ ngươi có liên quan đến sự việc Bàng Dục Vọng đột nhiên mất tích."

Trần Phi gật đầu. "Sư huynh không nói thì tiểu đệ cũng có ý định đó. Xin cứ yên tâm!"

Gã mập nhìn Trần Phi một cái, trong lòng không khỏi cảm thán. Xưa nay gã luôn vì lợi ích của bản thân, chưa từng giúp đỡ không công cho bất kỳ ai. Không ngờ gặp thằng nhóc này lại biến mình thành người tốt quá mức quy định.

Cao Thủ hành động như vậy cũng có nguyên nhân. Bởi gã thấy Trần Phi rất giống với gã năm xưa, cô thân cô thế, một mình lăn lộn. Thậm chí cái tính khôn vặt, gian ngoan cũng giống gã mấy phần. Tuy lúc này nhìn nó có chút khờ khạo, nhưng qua thời gian, tin chắc sẽ sớm biến thành một kẻ lọc lõi với 'năng khiếu sẵn có' thế này.

Sau khi đưa cho Trần Phi năm mươi cân nấm, Cao Thủ liền rời khỏi, không quên nhét luôn thi thể Bàng Dục Vọng vào chiếc nhẫn trữ vật cướp được của chính nạn nhân. Nghĩ cũng trớ trêu, Bàng Dục Vọng dù có nằm mơ cũng không ngờ có ngày gã biến thành một thi thể vô hồn và cái nhẫn đeo trên tay lại biến thành mồ chôn mình.

Trần Phi tiếp tục đi thêm một quãng khá xa, sau đó tìm một ngọn cây chắc chắn làm chỗ ngủ qua đêm.

Tinh thần và thân xác mệt mỏi rã rời nhưng Trần Phi không tài nào ngủ được. Vừa nhắm mắt lại thì thi thể với cái đầu đầy máu me ghê rợn của gã Bàng Dục Vọng lại hiện lên trong tâm trí nó. Lần đầu tiên chứng kiến người chết, bản thân lại có phần tham dự khiến Trần Phi bị ám ảnh không thôi.

Đến tận khi trời tờ mờ sáng, nó mới bớt sợ hãi, yên tâm mà chợp mắt.

o0o

Trần Phi đánh một giấc đến tận trưa, khi ánh nắng xuyên qua những kẽ lá soi vào mặt mới đánh thức nó dậy.

Khi Trần Phi cầm theo cái cuốc bạc đi lên đồi thì nghe không ít lời xì xào bàn tán của mấy đệ tử khác.

"Bàng Dục Vọng đột nhiên mất tích, thật kỳ lạ!"

"Mất tích cái quái gì, ta dám cá tên đó kiếm đủ số nấm nên trở về trả nhiệm vụ thôi."

"Cũng có lý. Nhưng ngươi không thấy ngay cả lều vải gã cũng không màng lấy lại à? Làm gì có chuyện đi gấp rút đến mức ấy. E là có chuyện mờ ám!"

"Cái miệng quạ đen của ngươi suốt ngày toàn nói những chuyện chẳng lành. Hôm trước không phải chính ngươi nói Trần sư đệ xảy ra chuyện gì sao? Hắn đang quay lại kìa. Bớt nói nhảm cho bọn ta nhờ, lo mà đào nấm đi!"

Đệ tử kia nghe vậy, nhìn lại quả nhiên thấy Trần Phi đang ung dung đi tới, liền kêu lớn.

"Sư đệ đi đâu hai hôm nay thế? Làm ta cứ tưởng..."

Trần Phi mỉm cười. "Hôm đó tiểu đệ tắm suối, chợt nhớ ra có việc đột xuất phải trở về một chuyến. Giờ đã giải quyết xong rồi nên quay lại đây tiếp tục đào nấm cùng các vị sư huynh đây."

Ở đây không có người nào nhận ra mưu đồ của Bàng Dục Vọng đối với Trần Phi, nên chẳng ai liên hệ sự mất tích lần lượt của hai người bọn họ có liên quan với nhau. Nói qua nói lại vài câu, tất cả lại tập trung đào nấm, hoàn toàn vứt vấn đề liên quan đến Bàng Dục Vọng biến mất ra khỏi đầu. Dù sao cũng chẳng có tình thân gì, ai đâu rảnh hơi đi lo cho người dưng.

Nhận thấy mọi chuyện đều ổn thỏa, Trần Phi thở phào nhẹ nhõm, cuốc bạc trong tay giơ lên, ra sức bổ xuống đất.

o0o

Nửa tháng qua nhanh.

Ngày hôm nay sau khi tìm đủ số một trăm cân nấm nhiệm vụ giao cho, Trần Phi liền gấp rút thu cất lều vải, sau đó lặng lẽ ly khai nơi này.

Không phải nó chẳng muốn từ biệt mọi người, nhưng lại sợ có kẻ nào đó nảy sinh ý đồ xấu với mình thì đúng là họa vô đơn chí, cho nên Trần Phi ra đi mà không nói gì với ai.

Khi nó về đến Đại Hùng sơn thì trời đã tối, bèn ngủ một giấc thật dài.

Sáng hôm sau, Trần Phi tranh thủ dậy sớm đi trả nhiệm vụ.

Hỏi thăm vài đệ tử, Trần Phi mới biết trả nhiệm vụ ở một nơi khác, gọi là Cống Hiến điện.

Cống Hiến điện tọa lạc ở trung tâm Linh Thú đảo, nằm trên một ngọn đồi cát trắng xóa, được bao bọc giữa những rặng cây cao to nên không gian cực kỳ mát mẻ sảng khoái.

Trần Phi đứng trước cửa điện, lặng lẽ đánh giá một chút. Tòa trang viện này được xây theo kiểu cổ, lợp ngói lưu ly màu xanh, chu vi hơn trăm trượng, nhìn khá bề thế và cổ xưa.

Không biết do Trần Phi đến sớm hay vốn dĩ tình cảnh nơi này luôn như thế, mà nó nhìn quanh cũng chỉ thấy lác đác vài đệ tử đi ra đi vào. Hoàn toàn khác xa cảnh chen chúc giành giật ở dưới Chấp Sự sảnh.

Quản lý điện Cống Hiến là một nữ đệ tử độ hai mươi tuổi, diện mạo cũng dễ nhìn, có điều tính cách hơi lạnh lùng một chút.

Khi Trần Phi tiến vào trình bày muốn trả nhiệm vụ thì nàng ta lạnh nhạt hỏi. "Ngọc Châu đâu?"

Nhận Ngọc Châu màu đen từ tay Trần Phi, thiếu nữ kiểm tra một chút, lại ngắn gọn nói. "Nấm."

Hiểu ý, Trần Phi liền lấy trăm cân nấm ra, đặt cả lên bàn thành một đống lớn.

Sắc mặt thiếu nữ hơi biến đổi nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Nàng ta đong đong đếm đếm đống nấm Thạch Ngư, đến khi xác định đủ một trăm cân thì bàn tay nhỏ nhắn hơi xòe ra.

"Sao, sư tỷ?" Trần Phi khó hiểu nói.

"Lệnh bài thân phận của ngươi. Ăn gì chậm tiêu thế?" Thiếu nữ nhếch môi.

Trần Phi hơi bực bội nhưng ngoài mặt cũng không tỏ thái độ gì, đưa lệnh bài của mình cho nàng ta.

Trên tay thiếu nữ thoáng hiện ra một cái lệnh bài màu vàng, không rõ chế tạo bằng gì. Lệnh bài trơn láng, một mặt khắc hai chữ "Cống Hiến" khá to, mặt còn lại chạm trổ ký hiệu tám mươi mốt đảo Càn Hư, bên dưới triện nhỏ hai chữ "Lâm Ngọc".

Trần Phi âm thầm đoán Lâm Ngọc chắc là tên của thiếu nữ khó chịu này, buột miệng hỏi.

"Sư tỷ tên là Lâm Ngọc?"

Thiếu nữ hơi nhíu mày, vẻ mặt khó chịu nhìn Trần Phi. "Thì sao?"

"Không có gì. Tiểu đệ chỉ thuận miệng hỏi cho tiện xưng hô thôi." Trần Phi nhún vai.

"Lắm chuyện!"

Lâm Ngọc bực dọc nói một câu, lệnh bài màu vàng trong tay liền áp nhẹ lên lệnh bài thân phận Trần Phi vừa đưa qua.

Một tia sáng lóe lên, chưa đầy một nhịp thở đã biến mất.

Trong lúc Trần Phi còn đang khó hiểu thì Lâm Ngọc đã ném lệnh bài của nó lên bàn, không chút khách sáo hạ lệnh tiễn khách.

"Xong rồi. Đi đi!"

Trần Phi cầm lệnh bài kiểm tra, thấy bên trong đã có thêm một trăm điểm cống hiến. Nỗi bực dọc liền tan mất, trong lòng vui vẻ. Đây là số điểm cống hiến đầu tiên của nó, thành quả sau hơn một tháng dầm mưa dãi nắng đào nấm, tiêu hao không ít linh thạch, hơn nữa còn suýt bị hạ độc thủ mất mạng.

Cẩn thận thu lệnh bài vào ngực áo, Trần Phi định rời đi bỗng nhớ ra một việc, mở miệng hỏi.

"Sư tỷ..."

Lâm Ngọc vừa ngồi xuống ghế, cầm quyển sách đang đọc dở lên, lại nghe Trần Phi quấy rầy thì rất khó chịu. Nàng lạnh lẽo nhìn nó, giọng nói không chút cảm tình.

"Chuyện gì nữa?"

Trần Phi thừa biết vị sư tỷ này đang rất bực bội, nhưng nó không thể không hỏi, đành trơ mặt coi như không biết gì, lên tiếng.

"Nơi này gọi là Cống Hiện điện, vậy cho hỏi có phải cũng nhận đổi công pháp bí tịch cho các đệ tử không?"

"Phải. Ngươi muốn đổi gì với số điểm bé tẹo đó?" Lâm Ngọc khinh khỉnh.

"Tiểu đệ chỉ hỏi để biết thôi. Liệu tiểu đệ có thể xem sơ qua danh sách công pháp và số điểm quy đổi tương ứng được không?"

"Không. Công pháp kém nhất cũng có giá trị bằng 980 điểm cống hiến, khi nào ngươi tích lũy đủ hãy đến."

Lâm Ngọc thẳng thừng từ chối, thậm chí mắt nàng ta nhìn vào quyển sách trước mặt, chẳng thèm để ý tới Trần Phi. Coi như chốt lại vấn đề, không muốn nói thêm gì nữa.

Trần Phi đứng lớ ngớ một hồi, lắc lắc đầu, miệng treo nụ cười tự giễu rời khỏi Cống Hiến điện.

980 điểm cống hiến chỉ để đổi lấy công pháp tu luyện thấp kém nhất. Chẳng những vậy, Trần Phi còn phải cố gắng một hai năm, thêm chút may mắn mới hy vọng tích lũy đủ để mà đổi.

Khó khăn là thế nhưng Trần Phi không chán nản, nó quyết tâm theo đuổi đến cùng. Một năm không được thì hai năm, vẫn không đủ thì ba năm, bốn năm, chẳng lẽ còn chưa được.

Thứ gì nó cũng thiếu, nhưng thời gian thì rất dư dả. Đó cũng là tài sản lớn nhất của Trần Phi.

Trần Phi tính đi tới Chấp Sự sảnh nhận thêm nhiệm vụ, chợt nhớ ra gã mập Cao Thủ rất sành sõi chuyện này, có lẽ nên ghé qua nhờ gã tư vấn một chút, sẵn tiện giao nhẫn trữ vật còn nợ cho gã luôn.

Nợ nần người khác thì nó rất ngại. Hơn nữa cũng cần giữ uy tín, để sau này có thiếu thốn cũng có thể 'mượn tiếp'.

Khi Trần Phi đến tìm thì gã mập đang ngủ, y hệt lần trước. Nếu không phải đã tận mắt chứng kiến thần thông của Cao Thủ thì Trần Phi có thể liệt gã vào hạng người ham ăn ham ngủ, chẳng bao giờ ngó ngàng tới việc tu luyện.

"Ngươi đến rồi à? Vào trong đi." Gã mập ngáp ngắn ngáp dài, kéo Trần Phi vào động phủ rồi đóng cửa lại.

Trần Phi ngồi xuống bàn đá, cười tủm tỉm nói. "Sư huynh làm tiểu đệ ngưỡng mộ chết đi được! Trong khi tiểu đệ cực nhọc làm nhiệm vụ thì sư huynh lại ăn ngủ thoải mái, sướng không gì bằng."

"Sướng cái đầu ngươi! Sư huynh ta gian khổ cả đêm qua, mình đầy thương tích mới lết được về đến nhà. Còn chưa ngủ đẫy giấc thì bị ngươi quấy rầy, ở đấy mà ăn ngủ thoải mái."

Gã mập hầm hừ.

Cao Thủ vén tay áo lên, Trần Phi mới nhìn thấy những vết cào xước đầy hai cẳng tay gã, tuy lúc này đã đóng vảy nhưng cảm giác khi bị chắc chẳng dễ chịu gì.

"Sư huynh bị sao thế?" Trần Phi giật mình, hơi hạ giọng.

"Có kẻ thù đuổi giết huynh ư?"

"Đừng đoán bừa, Linh Thú đảo môn quy sâm nghiêm, làm gì có chuyện huynh đệ tàn sát lẫn nhau."

Gã mập cao giọng, vẻ mặt thản nhiên như chẳng hề nhớ trước đó không lâu chính gã tự tay lấy mạng Bàng Dục Vọng.

Trần Phi âm thầm khen gã mập này da mặt quá dày, nói dối không thèm chớp mắt lấy một cái.

Nó cười cười. "Nếu vậy, vì sao sư huynh bị thương?"

Không nhắc thì thôi, nghe Trần Phi hỏi tới thì Cao Thủ nộ khí xung thiên, nghiến răng chửi đổng.

"Còn không phải vì làm nhiệm vụ cho tông môn sao? Mẹ nó, sư huynh ngươi cứ tưởng may mắn kiếm được một đống điểm cống hiến đáng kể, không nghĩ lại xui xẻo như vậy. Ta trăm phương ngàn kế mới nghĩ ra cách hoàn thành nhiệm vụ, nào ngờ đến lúc cuối cùng lại bị một con Thiên Vũ Điểu đuổi chạy trối chết, suýt nữa mất luôn cái mạng."

"Thiên Vũ Điểu? Là yêu thú sao?" Trần Phi tò mò hỏi.

Sắc mặt gã mập đỏ bừng, tức tối đập tay xuống mặt bàn. "Đương nhiên là yêu thú, chẳng những vậy còn là yêu thú cấp hai. Nếu không sao ta phải chật vật chạy trốn?"

"Nói vậy thì sư huynh không có cách hoàn thành nhiệm vụ ư?"

"Hừ, ai nói? Chưa có chuyện gì khiến sư huynh ngươi bó tay đầu hàng cả, chỉ là... tạm thời ta chưa nghĩ ra cách thôi."

Cao Thủ nhăn nhó như khỉ ăn ớt, chợt hỏi. "Sư đệ tìm ta có việc gì không?"

Trần Phi lấy nhẫn trữ vật ra, đẩy qua cho Cao Thủ. "Tiểu đệ còn nợ sư huynh vật này, quên rồi sao? Ngoài ra đúng là cũng định hỏi sư huynh một chút về những nhiệm vụ ở sảnh Chấp Sự."

Thấy chiếc nhẫn, ánh mắt gã mập sáng lên, vội thu lấy, trong khi miệng than thở.

"Ài, ngay cả việc này mà ta cũng quên, sư đệ đủ hiểu đang đau đầu thế nào rồi đấy."

Đang không ngừng than vắn thở dài, đột nhiên như nghĩ ra gì đó, gã mập cười gian. "Sư đệ định đi nhận thêm nhiệm vụ hả? Ta chợt nhớ ra nhiệm vụ của ta nếu có ngươi trợ giúp có lẽ sẽ hoàn thành được. Sư đệ có hứng thú chứ?"

Trần Phi giật thót, vội nói. "Hứng thú thì có, nhưng đó là yêu thú cấp hai đấy, sư huynh còn không làm gì được thì tiểu đệ tới đó chỉ nạp mạng thôi."

Cao Thủ hừ lạnh, giọng điệu chê bai.

"Thằng nhóc này đúng thật chết nhát! Ta đâu có điên mà bắt ngươi đi đối đầu với Thiên Vũ Điểu. Ta cần ngươi làm chuyện khác. Xong việc sẽ chia cho sư đệ một ít điểm cống hiến, không để ngươi thiệt thòi mà lo!"

Trần Phi cười ha ha, không chút xấu hổ nói.

"Sư huynh thông cảm, mỗi người chỉ có một cái mạng thôi, tiểu đệ đâu muốn chết trẻ như vậy. Nếu sư huynh nói chắc chắn như vậy thì tiểu đệ sẵn sàng trợ giúp không công, xem như báo đáp ân tình khi trước. Có điều cũng mong sư huynh nói sơ qua một chút về nhiệm vụ cho tiểu đệ rõ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.