- Ngoài con đường này, đừng tuỳ tiện ra ngoài nữa! – Hồ Nhật cau có trong lúc chị Hồ Điệp băng bó vết thương trên cánh tay anh ta. – Chiến tranh
giành địa bàn đang xảy ra khắp nơi.Tôi ngồi chống cằm nhìn
hai người bọn họ. Dạo này mỗi khi đi làm về Hồ Nhật luôn mệt mỏi và tả
tơi như thế này. Anh ta chỉ vừa mới phục chức được có hai tuần mà đã bị
thương hết ba lần. Nghe nói là do bị bọn côn đồ chém trong lúc dọn dẹp
mấy vụ thanh toán băng đảng.
- Bách Hợp, em cũng không nên nhận mấy buổi tiệc ở phía nam
thành phố nữa. Băng Xích Long và băng Cát Tường đang giành nhau bến
cảng. – Hồ Nhật đột nhiên quay qua phía tôi nói.Từ ngày
biết rõ thân phận của tôi, anh ta thay đổi hẳn cách đối xử. Chẳng hề coi tôi như đứa sai vặt mà quan tâm như một người em trong gia đình. Quả
thật anh ta đã cho rằng quán Hoa Mãn Lâu này thật sự là nhà của mình
rồi. Dù sóng gió bão bùng có ở bên ngoài, nhưng con đường chúng tôi ở
hoàn toàn êm ả. Thậm chí đám côn đồ quậy phá thời gian trước cũng bị
quét đi sạch trơn. Cảnh sát dù sao cũng là người cầm súng, đám cầm dao
kia cũng phải nể chút mặt mũi.
Chúng tôi sống yên ổn phần lớn cũng nhờ công Hồ Nhật. Chính vì vậy ma ma cũng vô cùng hoanh nghênh người con rể này. Thậm chí anh ta còn là kim
bài gia bảo mà ma ma thường đem đi khoe khoang với các tiệm trong xóm,
khiến bọn họ thầm ngưỡng mộ không thôi. Cảnh sát đột nhiên trở thành đối tượng được ưu đãi nhất trong phố hoa. Càng lúc càng có nhiều nhân viên
mặc cảnh phục dọn vào đây ở. Ở đâu có giông to bão lớn, chứ ở phố hoa
này thì thiên hạ thái bình, nhân dân no ấm. Trong năm đó, quận tám được
bình chọn là nơi có trị an tốt nhất thành phố Tiêu Thương.
^_^
Lại nói về Bejamin. Thật ra anh ta là một người tốt, hơn nữa lại là
khách hàng dễ chịu nhất, chi sộp nhất. Vì vậy sau khi Bejamin đánh nhau
với Hồ Nhật, tôi đã đi thăm anh ta mấy lần. Bejamin hiện đã nhận nhiệm
vụ nhân viên đại sứ quán, chuyên lo việc xúc tiến thương mại ở hai quốc
gia. Vậy là coi như anh ta tạm ở đây dài hạn.
Chỉ trong vòng ba tuần thăm nom và đưa quà cáp, chúng tôi đã thoả thuận
trở thành bạn với nhau như cũ. Thậm chí khi rãnh rỗi anh ta còn ghé qua
quán thăm tôi. Sau khi phải bồi thường số tiền lớn cho Bejamin, tôi buộc phải kiếm lại từ anh ta chút ít. Chỉ là mấy món cháo gà, canh hầm mà đã có thể lấy được lòng tin của khách hàng. Bởi vậy mới nói con người khi
nằm trong bệnh viện rất yếu ớt. Trong lòng anh ta, dấu ấn tốt đẹp về tôi vẫn chưa phai mờ.
Do tình hình trị an trong thành phố kém nên hễ đến tối cũng ít người ra
đường. Khu phố hoa bởi vậy cũng hơi vắng. Tôi phải thường xuyên ra ngoài tham dự mấy buổi tiệc chiêu đãi của các vị đại gia. Trong nền văn hoá
làm ăn của Việt quốc, hợp đồng được ký trên bàn nhậu, và tiếp khách là
phải luôn có kỹ nữ. Nhờ có xu hướng này, tôi cũng không sợ chết đói.
Khách hàng thân thiết nhất hiện nay của tôi cũng chính là Bejamin. Anh
ta là người trung gian của các thương vụ làm ăn giữa hai quốc gia, nên
không tránh được việc phải cùng người khác giao chén. Nhưng mà Bejamin
có tửu lượng không tốt chút nào. Vì vậy phần nhiều là tôi sẽ nằm gọn
trong vòng tay của Bejamin, thay anh ta uống rượu. Cũng chính vì thế
Bejamin luôn là người tỉnh táo nhất trên bàn đàm phán, các thương vụ làm ăn luôn có điều khoản thuận lợi nghiêng về phía Anh quốc. Tôi không
biết mình làm vậy có phải là hành động phản bội quốc gia hay không. Chỉ
cần biết là trước giờ tôi chưa phản bội đồng tiền.
Một công việc có ăn, có uống, lại có tiền công; xin hỏi có đứa ngu nào
không nhận chứ. Ngày hôm đó tôi và Bejamin cũng vừa trở về sau một buổi
tiệc. Đối thủ bên kia cũng đưa ra Mai tử khá lợi hại, chúng tôi giao
chén với nhau vài lần là đã hiểu rõ thực lực đối phương. Khá khen cho cô ta có sức uống kinh người. Tuy tôi là người chiến thắng, nhưng chiến
thắng rất thảm hại.
- Em có sao không? Hay ghé qua chỗ anh nghỉ rồi mai về. – Bejamin lo lắng hỏi.
- Đi qua đêm phải trả thêm tiền. – Tôi cười khì khì với anh ta. Tuy đã
rất say nhưng vẫn giữ đạo đức nghề nghiệp, báo giá trước cho khách hàng.
- Đầu em làm bằng thứ gì vậy, suốt ngày chỉ nghĩ đến tiền. – Bejamin giận dỗi hét to.
- Suỵt ... – Tôi đưa tay làm dấu im lặng. - Đừng nói cho người khác biết em cần tiền để trả thù.
- Em nói cái gì vậy?
- Qua đêm thì thêm một trăm. – Tôi chuyển lại về vấn đề cũ.
- Một trăm thì một trăm. Anh điên vì em mất Bách Hợp.Bejamin bắt đầu đè tôi xuống và hôn ngấu nghiến. Nào là kiểu Anh rồi kiểu Pháp, hình như còn có kiểu Ý ... Mà rất lộn xộn, đầu óc tôi bây giờ còn có
thể nghĩ ra được thứ gì chứ. Bejamin dạy tôi rất nhiều kiểu để làm gì,
cuối cùng cũng chỉ là hôn nhau mà thôi. Tôi cố gắng dứt ra khỏi miệng
anh ta, dùng chút đạo đức cuối cùng để nói.
- Cái này là làm ăn, không có tình cảm gì hết. Anh là khách hàng, đừng bắt em yêu anh. – Tôi lè nhè nói.
- Cô muốn tôi nổi khùng lên mới chịu sao? – Bejamin đột nhiên hét to. – Bây giờ tôi cần thể xác cô, được không?
- Hức ... được. – Tôi nấc lấy một cái và bắt đầu gác tay lên cổ Bejamin.Hai mắt anh ta sáng rực lên và bắt đầu bổ nhào xuống như chim ưng bắt gà
con. Nhìn thấy cô gái mình yêu thích trước mặt, thì đàn ông nào cũng
muốn trở thành cầm thú hết. Khi anh muốn tôn trọng tôi, muốn đặt tình
cảm lên trên hết thì tôi từ chối. Khi anh ta khinh thường tôi, chỉ muốn
dùng thể xác tôi để phát tiết thì tôi đồng ý. Bởi vì tôi là một kỹ nữ,
tôi cần tiền chứ không cần tình cảm.
Chiếc xe đang chạy trên đường đột nhiên thắng lại. Con dã thú đang say sưa Bejamin cũng phải ngẩn đầu lên hỏi.
- Có chuyện gì vậy?
- Thưa ngài, ở phiá trước bị chận đường rồi. – Người tài xế không dám quay mặt lại trả lời.
- Nói với cảnh sát đây là xe đại sứ quán, bắt bọn họ cho ta đi qua. –
Bejamin gằng giọng, trong giai đoạn này người ta rất ghét phải ngưng
lại.
- Thưa ngài, không phải cảnh sát chặn đường mà là một đám người hung dữ.Người tài xế chưa nói xong thì kính xe đã bị người ta vỗ bôm bốp. Đám lưu
manh mặt mày đáng sợ cầm những ống sắt gõ gõ lên xe đầy đe doạ.
- Chú hai, cút đi chỗ khác. Xích Long đang quét dọn đường phố!Xã hội đen dĩ nhiên là không phải tổ chức hoạt động công ích. Con đường
phiá trước là một màn tàn phá chém giết chứ dọn dẹp cái gì. Cửa hiệu bị
đốt cháy, người nằm la liệt. Vậy mà tiếng ồn ào của dao kiếm chém nhau
vẫn xoảng xoảng không ngừng. Đám người thất thế đang chuẩn bị bỏ chạy,
còn đám chiến thắng thì hùng hổ đuổi theo. Thấy màn hỗn loạn đang dần
kéo đến chỗ mình, người tài xế mặt mày xám nghoét.
- Ái chà, có đứa chạy tới. Vậy mà đêm nay bị bắt gác vòng ngoài, tao tưởng phải ngáp gió rồi chứ.Vừa nói xong, lũ côn đồ cùng nhau cười hềnh hệch. Chúng gác mấy ốm tuýp sắt lên vai, nhàn nhã đi về phía bọn người tháo chạy. Chó cùng rứt dậu, đám người kia cũng vung dao lên ứng chiến. Cả ba người trong xe im re nhìn
cảnh thanh toán đẫm máu xung quanh mình. Thậm chí có người bị chém còn
nằm vắt lên cửa kính, lúc ngã xuống đất kéo theo một vệt máu dài.
Tôi và Bejamin ôm nhau cứng ngắt, không biết ai sợ hơn ai. Dù có say xỉn tôi vẫn phân biệt được đâu là nguy hiểm và đáng sợ chứ. Đám đuổi theo
nhanh chóng kéo tới kết thúc luôn cuộc tàn sát. Tôi chỉ mong chúng xong
nhanh nhanh, rồi bỏ đi cho chúng tôi nhờ. Đừng có để trâu bò húc nhau
làm ruồi muỗi chết.
Thế rồi tôi nhận ra dáng người quen thuộc đang đi tới. Những cửa hiệu
bốc cháy phừng phừng soi sáng cả thân người cậu ta. Lục Bảo đã cắt ngắn
mái tóc của mình. Không biết có phải do đã lâu ngày không gặp, nên tôi
có cảm giác cậu ta cao lên nhiều. Bộ com lê ôm vừa khít cơ thể; hoàn
toàn khác với cái người mặc pijama trốn suốt trong phòng. Đi giữa một
đám côn đồ lực lưỡng, cậu ta trông đặc biệt nổi bật lên hẳn. Xung quanh
là hỗn loạn cháy lửa, chỉ có chỗ Lục Bảo là âm u giá lạnh.
Lục Bảo móc ra một điếu thuốc đưa lên môi, lập tức có người kính cẩn
chạy lại mồi thuốc. Cử chỉ rít thuốc đầy điệu nghệ kia, tôi thấy vừa
quen vừa xa lạ. Xa cách nhau bốn năm, tôi chỉ nhìn đôi mắt là đã có thể
nhận ra Lục Bảo. Chỉ không gặp sáu tháng, cậu ta có biến đổi thế nào tôi cũng không thể nhầm. Lục Bảo chính là chỉ huy của đám xã hội đen đang
thắng thế.
Khi đi ngang qua chiếc xe hơi, Lục Bảo ngay lập tức nhận ra mình đang bị nhìn chằm chằm. Anh đứng lại và đám đàn em xung quanh cũng đứng lại.
Người tài xế xe sợ hãi ngay lập tức bấm chốt khoá tất cả các cửa. Lục
Bảo không nói gì chỉ chậm rãi rít vào một hơi thuốc. Cậu ta vứt mẫu
thuốc lá cháy dở xuống đất, rồi dùng tay đấm vỡ kính cửa xe.
Tôi ngây ngốc nhìn bàn tay đẫm máu đó mở chốt, sau đó mở cửa xe ra. Một ánh nhìn rét lạnh quét qua khiến da đầu tôi run rẩy.
- Thiếu gia đại nhân. – Tôi lắp bắp gọi.