Tuyến Xe Cuối

Chương 11: Pn1: Valentine trắng




Cậu thiếu niên vận bộ đồng phục nữ sinh ướm mình trước tấm gương lớn trong căn phòng khách.

Ấy chính là điều đập vào mắt Tham Chỉ khi anh vừa tan tầm và đặt chân vào nhà.

Tà váy ngắn chưa tới đầu gối bay múa theo từng cử chỉ, rồi cặp đùi thon dài, lại thêm bờ eo duyên dáng, giao thoa giữa sự mềm mại tinh tế của cậu chàng nhỏ tuổi với đường nét săn chắc của một người đàn ông, và cuối cùng là phong cách trang điểm nữ tính…

Đáng yêu thật đó, Tiểu Hi của anh.

“A… a… a! Chỉ, Chỉ đại ca!” Hà Hi Lân vừa thẹn vừa rối, cậu vội vàng núp sau sa lông, chỉ ló đầu ra nhìn Tham Chỉ, “Anh, anh về rồi… ”

“Tiểu Hi, em kiếm đâu ra bộ đồ này thế?”

Hà Hi Lân che kín gương mặt đỏ lựng của mình sau thành ghế, miệng lặt rặt từng tiếng: “Chị Bát Thược cho em… ”

“Con bé lúc nào cũng đưa em mấy thứ kỳ quái.” Tham Chỉ cảm thấy phản ứng của Hà Hi Lân thực đáng yêu, anh quẳng chiếc túi giấy qua sa lông rồi đi vòng qua chỗ cậu bé mặc váy đang ngồi xổm, “Đừng ngại, em mặc thế này chẳng phải là để cho anh ngắm sao? Đứng lên cho anh nhìn nào? Ha?”

“Đừng, kỳ lắm… ”

Vốn cậu chỉ định nhân lúc Tham Chỉ chưa về thì mặc thử xem sao mà thôi, cứ ngỡ rằng sẽ lố bịch lắm, nào ngờ cũng không tệ bèn đắc ý, mải mê ngắm nghía lại còn xoay người rồi tạo dáng đáng yêu như mấy cô nàng trên lớp.

Mất mặt quá đi thôi.

“Để anh xem nào.”

“Ừm…” Hà Hi Lân đứng lên rất khó bởi cậu còn phải cố gắng kéo váy xuống hòng che được phần dưới. Khi nãy, vì nhận ra rằng quần nhỏ của mình sẽ bị lộ nên sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cậu đã cởi phăng nó ra. Kết quả là, hiện giờ, dưới lớp váy trống huơ trống hoắc.

Cái cảm giác lành lạnh này quái thật đó… Nó gợi nhớ tới những lần mượn áo anh mặc khi cậu ngủ lại qua đêm.

Ở trong nhà còn đỡ xấu hổ, còn nếu ra ngoài thì — sao đám con gái có thể mặc thế này tung tăng ngoài đường mà không thấy bất an nhỉ?

Tham Chỉ ngắm nhìn Hà Hi Lân. Vừa tốt nghiệp cấp ba chưa đến một năm, gương mặt cậu vẫn còn giữ lại những đường nét non nớt, thực ra cũng là do nhìn nó vốn cũng đã trẻ con. Không ai có thể ngờ rằng, cậu bé ngây ngô này lại có thể phõng đãng tới mức nào khi mây mưa trên giường.

Gương mặt của Hà Hi Lân trung tính, khung xương cũng nhỏ, cơ thể lại hiếm có lông, hai chân thon dài. Khi mặc đồng phục của nữ sinh, nhìn thoáng qua thì giống, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy cậu có vẻ cao và thô hơn những cô nàng thực sự, dáng người cũng không mềm mại, uyển chuyển.

Từ ngày Hà Hi Lân tốt nghiệp đến giờ đã được nửa năm, cậu nuôi tóc dài, phần mái có nhuộm một chút màu rượu vang, nhìn có vẻ trưởng thành hơn.

Nhưng vẫn rất đáng yêu, khiến người ta muốn nuốt trọn, rồi thỏa thuê bắt nạt.

“Sao bỗng nhiên em lại muốn mặc thế này?”

“Vì… ừm… ” Thấy Tham Chỉ về phía mình, Hà Hi Lân vội kẹp chặt hai chân lại, giữ cho chiếc váy không tốc lên. Cậu ấp úng kể rằng: mình tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông khi tới phòng vẽ tranh để mua dụng cụ học tập vào chiều nay.

“Ông chọn cái này làm quà cho lễ tình nhân đấy hả? Ông dở à?” Người đàn ông vận bộ đồ nhân viên phục vụ của khách sạn hô lên, giọng hắn khiến mọi người phải đổ dồn con mắt về phía đó.

“Ông hô lên làm gì?” Người mặc âu phục nhíu mày rồi nói nói, tay hắn cầm một bình thủy tinh hình trái tim, phía trong chứa thứ chất lỏng màu đỏ, “Tôi thấy được lắm mà… Thực dụng.”

“Chỉ có đứa mê văn phòng phẩm đến phát cuồng như ông mới luôn miệng nói nó thực dụng. Ông chẳng hiểu gì cả, quà cho ngày lễ tình nhân không thể đẩy tính thực dụng lên trên đầu được, mà phải là lãng mạn, lãng – mạn đó, hiểu không? Giống như đám đàn ông chỉ mong vào ngày Valentine trắng, có một cô nàng nữ sinh trung học đáng yêu ngồi trên đùi mình, đút socola cho mình ăn đó. Đấy mới là sự lãng mạn trong lòng bọn tôi!”

“Mẹ nó, ông tránh xa ra một chút? Muốn tôi kể lại mấy lời ông vừa nói cho bạn gái ông nghe không hả?” Người đàn ông mặc âu phục đẩy bạn mình ra rồi cầm bình thủy tính tới quầy tính tiền.

Nghe rõ những lời hai người đó cãi nhau xong, Hà Hi Lân cúi xuống nhìn món quà đáp lễ nhân ngày Valentine trắng của mình cho Tham Chỉ — hồi Valentine, anh ấy đã tặng cậu một chiếc vòng cổ có mặt đeo hình khóa, không cần nhắc cũng đủ hiểu ý nghĩa của nó — một hộp socola. Thí sinh thi lại như cậu không có nhiều tiền tiêu vặt. Cậu không muốn mở miệng xin cha mẹ, nên phải chắt chiu lâu lắm, Hà Hi Lân mới mua được hộp socola thủ công này.

Chẳng thú vị gì cả. Hà Hi Lân buồn bã nghĩ thế. Liệu Chỉ đại ca có nghĩ rằng nó quá tầm thường không?

“Đám đàn ông đều mong có một nữ sinh đáng yêu ngồi trên đùi mình, đút socola cho mình.”

Lời người đàn ông kia nói cứ văng vẳng bên tai. Người đó có vẻ trạc tuổi anh, có lẽ họ sẽ có chung sở thích.

Tiếp, cậu nhớ tới bộ đồng phục lần trước Bát Thược đưa để trêu mình. Hôm ấy, cô muốn cậu mặc vào rồi chụp mấy tấm gửi qua. Đương nhiên là cậu từ chối, nhưng lại không thể trả bộ đồ đó về nên vẫn giấu kín dưới đáy tủ quần áo.

May rằng hiện tại cha mẹ rất tôn trọng sự riêng tư của cậu nên không còn chuyện tự tiện lục đồ nữa, nếu không, cậu chẳng biết giải thích thế nào về thứ đó.

Hà Hi Lân cầm bộ đồ và hộp socola tới nhà Tham Chỉ để đợi anh. Tuy càng nghĩ càng thấy cái ý tưởng này đúng là ngu ngốc, nhưng lại không nhịn được mà mặc bộ đồng phục ấy vào —

Và giờ thì gặp phải cái cảnh tréo ngoe này đây.

“Ha… nữ sinh sao… Đối với cánh đàn ông ở tuổi anh thì đúng là hấp dẫn.” Tham Chỉ nhìn Hà Hi lân đầy thích thú, “Nhưng Bát Thược suốt ngày mặc thế nên anh chán rồi. Nói nó già nó còn không chịu, ai ngờ lại nhắm em làm mục tiêu.”

Sau khi quen Tham Chỉ, Hà Hi Lân mới biết Bát Thược chỉ nhỏ hơn anh một tuổi, mặc đồng phục nữ sinh chỉ là sở thích cá nhân mà thôi.

Quả nhiên là làm điều thừa sao? Nực cười thật đấy… nam sinh mặc đồ của nữ sinh…  đúng là quái dị. Hà Hi Lân gục đầu xuống đầy ủ rũ, còn toan cởi sạch thứ dị hợm này.

Tham Chỉ kéo caravat, ngồi xuống sa lông, nhìn chiếc hộp màu xanh trên bàn liền quay sang cười với Hà Hi lân: “Sao lại đứng ngây ra thế? Qua đây.” Đợi đến khi Hà Hi Lân bẽn lẽn bước tới như đứa con dâu ngày đầu gặp cha mẹ chồng, rồi ngồi ngay ngắn xuống cạnh anh, Tham Chỉ mới cầm lấy hộp giấy rồi hỏi: “Cho anh à?”

“Vâng… Valentine trắng… ”

Lòng nặng trĩu, Hà Hi Lân sắp cúi rạp đầu xuống gối đến nơi.

“Đừng ủ dột thế, Tiểu Hi, anh nói rằng anh nhìn chán Bát Thược rồi chứ đâu nói anh không thích em mặc thế này.” Tham Chỉ thò tay xuống đùi Hà Hi Lân, nhẹ nhàng mơn trớn, đôi môi anh thủ thỉ bên tai cậu, “Tuyệt lắm, cám ơn em đã chu đáo thế.”

Bao mây đen được quét sạch, cậu vụt ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh nhìn về phía Tham Chỉ: “Anh thích không? Em còn tưởng anh sẽ cười em… ”

“Tiểu Hi của anh mặc gì cũng đáng yêu.”

Tham Chỉ véo đôi má đỏ ửng của Hà Hi Lân: “Tuy không phải nữ sinh, nhưng anh ngóng cái khoảnh khắc em đút cho anh lắm… Hơn nữa — anh cũng có đồ cho em.” Anh đưa mắt nhìn chiếc túi giấy trên sa lông, “Muốn không?”

Hà Hi Lân khép chân, quay mình về phía Tham Chỉ rồi quỳ trên sô pha, tư thế ấy khiến cậu như một thiếu nữ đang e thẹn, thế nhưng ánh mắt lại cháy lên ngọn lửa tình nồng nàn, “Em muốn!”

“A… Quả là thật thà.” Tham Chỉ lấy một thứ ra từ túi giấy, thấy đôi mắt Hà Hi Lân sáng lên đầy hưng phấn rồi rướn mình qua thì vội đưa tay ngăn cậu lại, “Em đã báo trước cho bố mẹ rằng sẽ đi đâu chưa?”

“Em nói là sẽ ở lại chỗ anh rồi.” Đương nhiên là phải dùng một lý do chính đáng, Hà Hi Lân cố ý không nhắc tới, nhưng cậu biết Tham Chỉ hiểu.

“Tuyệt quá, Tiểu Hi. Chúng ta cùng nhau chúc mừng lễ Valentine trắng đầu tiên của mình thôi.”

Có chín viên socola, viên nào viên nấy đẹp như châu ngọc, hương thơm ngọt ngào mê đắm, khiến người ta bất giác muốn nếm thử.

Hà Hi Lân nhẹ nhàng cầm lấy viên được rải lớp bột mịn màu trắng, có chút chần chờ khi đặt nó trước miệng Tham Chỉ. Vậy nhưng anh chỉ mỉm cười nhìn cậu mà không chịu mở miệng, cậu hỏi: “Chỉ đại ca?”

Tham Chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, ngón trỏ chọt chọt môi dưới của Hà Hi lân, “dùng miệng”, anh ra hiệu thế.

Tuy hai người đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng gương mặt Hà Hi Lân vẫn đỏ bừng lên trước yêu cầu này của anh.

Cậu cắn viên socola, hương ngọt ngào xen chút vị đắng xộc vào xoang mũi, dấy lên ngọn lửa tình trong lòng Hi Lân. Cậu vịn tay lên vai Tham Chỉ, ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt khát cầu thầm van nài.

Tay phải của Tham Chỉ vòng qua phần eo của Hà Hi Lân rồi mò vào dưới lớp váy, tay anh cầm một cây gậy mát xa có hình dạng một chuỗi hạt tròn, “Viên đầu tiên…” Anh ngậm lấy thứ ngọt lành được hiến dâng – cả socola và đôi môi của cậu thiếu niên – rồi đưa tay ấn đầu cây gậy vào cửa động.

Tuy hồi hai người vừa quen cũng từng dùng lại đồ chơi tương tự thế này, nhưng chuỗi hạt đó được kết với nhau bằng dây thừng, kích cỡ cũng nhỏ, còn lần này Tham Chỉ lại dùng thứ có dạng cây trụ, và khá lớn.

“Ha…a…ưm…” Socola hòa tan trong khoang miệng của cả hai, hương vị ngọt ngào tan ra, quyện chút gì đó cay nồng khiến lòng người mê mẩn.

Nụ hôn nồng nàn kết thúc, Tham Chỉ dùng ngón cái lau đi vệt đường ở khóe môi Hà Hi Lân, rồi mỉm cười liếm chúng đi: “A… Whisky sao? Em biết chọn thật đó, Tiểu Hi.”

Cảm giác lâng lâng này là do cồn, hay còn vì thứ gì khác? Hà Hi Lân chếnh choáng cầm lên viên socola thứ hai, những đường cong màu trắng sữa vẽ lên nó một hình dạng nào đó.

Hương rượu nho và socola tan ra từ hai đầu lưỡi đang quấn lấy nhau, phần dưới của Hà Hi Lân cũng nhận thêm viên cầu tiếp theo. Cậu tựa trán vào bờ vai Tham Chỉ, miệng thở gấp, váy gồ lên khi “cậu nhỏ” thức dậy: “Chỉ đại ca… Em nóng quá…”

“Cởi quần áo ra rồi sẽ không nóng.”

Đã làm hai lần nên lần thứ ba cũng nhẹ nhàng hơn. Hà Hi Lân ngồi thẳng lên đùi Tham Chỉ, hai bàn tay ấp lấy gương mặt anh, chủ động đút miếng socola thứ ba qua, vừa hưởng thụ nụ hôn nóng bỏng vừa cởi bộ đồng phục trên người mình và những cúc áo trên chiếc sơ mi của Tham Chỉ.

Số viên cầu đi vào cơ thể càng ngày càng tăng, những khoái cảm dâng trào, cơn khao khát trong Hà Hi Lân càng trở nên mãnh liệt khi cảm nhận được cứ cương cứng dưới lớp quần âu của anh.

Một tay Tham Chỉ xoa nắn cặp mông dưới lớp váy của cậu, tay kia thì dò vào trong chiếc áo đồng phục đã cởi được nửa, vân vê đầu nhũ mềm mại. Hà Hi Lân bật lên tiếng rên rỉ nức nở như một tiếng khóc.

“Còn có sáu viên nha, Tiểu Hi.”

Ngón tay thon dài dưới lớp váy lướt qua “cậu bé”, cái đụng chạm hờ hững khiến người ta không khỏi thẫn thờ.

“Ưm… a… ” Đôi tay Hà Hi Lân run rẩy vươn đến bên hộp socola, khó khăn lắm mới cầm được một viên được dội thứ nước đường màu rượu vang.

Hương chua chát lại ngọt ngào của rượu tan vào cơ thể, hòa với sự hưng cảm rồi lên men thành thứ rượu hảo hạng.

Trong lúc phía sau được tích thêm một hạt châu nữa, niềm sung sướng thôi thúc Hà Hi Lân van nài người đàn ông trước mặt, cậu siết lấy chiếc áo sơ mi ngấm hương trầm mộc trên người anh: “Chỉ đại ca… em muốn… nhiều hơn nữa… ” Rồi xoay xoay mông để mời gọi.

“Cậu bé ham ăn, em muốn gì?”

“Muốn anh đi vào… ” Hà Hi Lân rướn eo, hất chiếc váy lên, hang động nhỏ đang ngậm viên cầu hiện ra lồ lộ trước mắt Tham Chỉ, nó hút rồi lại nhả đống viên cầu đầy *** đãng.

“Không muốn ăn socola sao?”

“Không muốn socola… Em muốn ăn anh… Ăn bằng chỗ này này… ” Hà Hi Lân thò tay xuống, ấn khe hở phía dưới của mình.

“A, nhưng anh chưa ăn no mà.” Tham Chỉ gãi phần đùi non của Hà Hi Lân, anh bật cười thành tiếng khi thấy vẻ mặt thất vọng của cậu, “Muốn có quà thì phải thể hiện cho xuất sắc vào nha Tiểu Hi, em… ” anh xoay xoay cây gậy, khiến nó di chuyển trong cơ thể cậu bé, “…nhét hết chỗ nào vào thì mới được thỏa mãn.”

Hà Hi Lân sớm đã vứt bỏ mọi ngại ngùng khi ở trước mặt Tham Chỉ, cậu mừng rỡ làm theo. Đầu tiên là bò xuống khỏi đùi anh, rồi quỳ trên sa lông như một chú cún nhỏ, cái mông hếch lên, vạt váy cớn tới đỉnh để lộ cái lỗ nhỏ phía sau. Cậu giữ lấy chuỗi hạt đang đung đưa, hút sâu một hơi rồi từ từ ấn chúng vào cơ thể, “A… ưm… ”

Thực sung sướng. Cảm giác thỏa mãn được nhồi kín khiến tâm trí cậu phát điên lên mất thôi.

Hà Hi Lân càng khát cầu hơn nữa, cậu lại nhét thêm một viên rồi tựa vào cánh tay mình thở dốc. Quay qua nhìn Tham Chỉ thì thấy anh đang ngồi tựa đầu lên cánh tay chống vào sa lông, đôi mắt mang theo ý cười dõi theo mình đầy chăm chú.

“Tuyệt lắm, Tiểu Hi, làm tiếp đi.”

Thứ trong cơ thể vốn chẳng thể khiến cậu thỏa mãn, nhưng giờ cậu chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục làm. Hà Hi Lân nhắm mắt lại, vừa nhớ lại thứ tuyệt vời của anh vừa ấn viên cầu vào.

Tham Chỉ sờ chân Hà Hi Lân như đang giám thưởng một tác phẩm nghệ thuật: “Chân em đẹp lắm, mặc tất dài hẳn sẽ không tệ…” Rồi anh mò lên phần bắp đùi, “Lần sau, mặc thế này đi dạo phố với anh nhé?”

“Sao… sao có thể chứ… đây là đồng phục nữ…” Lại một viên cầu trượt vào cơ thể, Hà Hi Lân ngửa đầu lên rên rỉ.

“Anh muốn dẫn Tiểu Hi đáng yêu đi khoe… ” Tham Chỉ đè lại bàn tay đang định ấn nốt hạt cuối cùng, rồi đẩy nó vào, “Được không?”

“A…ưm… như thế… ưm… ”

“Không được à? Tiếc quá, mặc váy làm chuyện này mới tiện.”

Cơ thể của người đàn ông bọc lấy cậu từ phía sau, thứ cương cứng trong đũng quần đặt trên bờ mông mẩy đang nhếch cao.

“Em muốn… em muốn mặc… A!” Dưới sự dẫn đường của Tham Chỉ, viên cuối cùng đã dễ dàng đi vào. Hà Hi Lân lả đi trên sa lông.

Tham Chỉ tựa vào người cậu, cười khẽ: “Lên đỉnh rồi?”

“Chưa… Chỉ đại ca… Hay anh… ”

“Chỗ này đã đầy rồi đó.” Tham Chỉ dùng vạt váy bao lấy chồi non của cậu thiếu niên rồi xoa nắn, lớp vải ướt đầm khi thứ chất dịch rỉ ra, “Muốn bắn không?”

Hà Hi Lân cắn chặt môi, nức nở lắc đầu: “Ưm…. Không… Em muốn được anh nghiền cho đến khi bắn ra… Chỉ đại ca, mau cho em quà đi mà… Em muốn… ”

“Được rồi, để anh cho em.”

Cái cảm giác khoái lạc khi chuỗi hạt bị đột ngột kéo ra quá mức mãnh liệt, Hà Hi Lên thét lên một tiếng, nhưng rồi tiếng thét ấy mau chóng đổi thành từng hồi rên rỉ khi thứ nóng bỏng khác chen vào hang nhỏ. Cậu đong đưa cơ thể mình, hùa theo từng lần đưa đẩy của Tham Chỉ.

Hai người khao khát nhau, vét sạch của nhau mãi cho đến nửa đêm mới ngừng.

Tâm trí Hà Hi Lân đã bị cồn và cơn khoái cảm làm cho tê liệt, dù phía sau mình đã bị anh đàn áp tới mức đau lên, nhưng vẫn không ngừng khát vọng.

“Thích quá… A… a!” Hà Hi Lân đang ngồi trên đùi Tham Chỉ đột nhiên bấu chặt vào vai anh, rồi uốn mình, dịch thể bắn ra, rắc trên chiếc áo sơ mi nhàu nát của người đàn ông, “Ưm… a… Chỉ đại ca…” Cậu vội vàng hôn lấy anh, quên đi sự khó chịu của cơ thể, để mặc cho lỗ nhỏ phía sau ôm ấp lấy cây trụ cứng cáp của anh.

Giọt mò hôi lăn xuống khỏi mà Tham Chỉ rớt vào vạt áo mở toang của bộ đồng phục. Anh siết chặt lấy cơ thể trong lòng, phía dưới hoạt động mãnh liệt, giây phút cao trào ập đến, anh bỗng nhiên cắn phập vào vai phải Hà Hi Lân khiến cậu thét lên đau đớn, nhưng lại không hề đẩy ra mà còn ôm ghì lấy đầu anh.

Mãi đến lâu sau, khi trong phòng khách chỉ còn tiếng thở dốc của cả hai, Hà Hi Lân mới khẽ cọ cọ đầu vào hõm vai người nằm bên cạnh: “Chỉ đại ca… ”

Tham Chỉ mỉm cười, ngón tay lướt qua chỗ vừa bị mình cắn: “Xin lỗi, Tiểu Hi…” Vết thương đã có chút rỉ máu, “Đau không?”

“Không, không đau… ”

“Anh đi lấy hộp cấp cứu.”

Anh bảo Hà Hi Lân nằm nghỉ trên sa lông, chỉnh qua một lượt cho cả hai có vẻ ngăn ngắn một chút rồi nhặt lấy đám áo vung vãi trên sàn, đi vào phòng.

Hà Hi Lân chăm chăm lên trần nhà, ánh mắt mờ mịt, rồi cậu nhìn hộp socola trên bàn, lại tới túi giấy mà Tham Chỉ cầm về. Hình như trong đó còn có gì. Cậu tò mò vươn tay ra lấy.

Khi Tham Chỉ xách theo chiếc hộp màu trắng có dấu thập tự đỏ và cầm theo bộ đồ ngủ đi ra thì thấy Hà Hi Lân đang tò mò ngắm nghía vật trang sức đội đầu – đôi tai cún màu nâu, cụp xuống.

“A, em thấy rồi đó hả.”

“Cho em à?”

“Ừm, đúng là hợp thật. Y như những gì anh đã tưởng tượng.”

Hà Hi Lân thay bộ đồ ngủ sạch rồi ngồi xuống sa lông. Tham Chỉ nhẹ nhàng bôi thuốc cho vết thương trên vai cậu, ánh mắt ngập sự áy náy.

Sau khi bôi thuốc xong, Tham Chỉ vỗ về gương mặt Hà Hi Lân nhưng lại im lặng hồi lâu không nói. Rồi, anh nhấc chiếc vòng cổ hình chiếc khóa lên, ánh nhìn đăm chiêu.

“Chỉ đại ca?” Hà Hi Lân cảm thấy hoang mang, cậu khẽ nghiêng đầu, cặp tai cún cũng nghiêng theo.

“Chẳng muốn cho em về chút nào, Tiểu Hi. Anh muốn xích em ở lại đây… Khiến cơ thể em ngập tràn những ký hiệu của anh… ”

Không hiểu sao, nghe những lời như đáng sợ như vậy mà Hà Hi Lân lại cảm thấy ngượng ngùng như được tỏ tình: “Nếu, nếu anh muốn em ở lại đây lâu một chút… Thì sắp tới cuối tuần rồi… ”

“Không sao, em không cần lo đâu.” Tham Chỉ tựa mình vào sa lông, sờ sờ cặp tai trên đầu Hà Hi Lân đầy thích thú, “Anh biết em có nhiều điều khó xử. A… chẳng qua là đôi khi anh muốn nũng nịu chút thôi, đâu phải chỉ trẻ con mới được làm thế.”

Hà Hi Lân vẫn là học sinh, còn phụ thuộc vào gia đình nên không thể vô tư ở lại nơi này.

Dù có tới qua đêm cũng cần lấy lý do chính đáng, hơn nữa, cùng là lợi dụng lòng tin của cha mẹ vào Tham Chỉ.

“Hay em…”

“Thôi, đừng nói chuyện đó nữa. Hôm nay là Valentine trắng mà, chúng ta còn chưa ăn xong socola đâu.” Tham Chỉ cầm lấy một viên, đung đưa một chút trước mặt cậu, “Nãy em đút cho anh, giờ đến lượt anh nhé? Hửm? Em muốn anh làm gì?”

“Nói ra khát vọng của anh.” Hà Hi Lân muốn thế, nhưng cậu biết Tham Chỉ sẽ không đồng ý – hiện tại, cậu không thể không thừa nhận điều đó.

Cậu lắc lắc lỗ tai trên đầu, nở một nụ cười hồn nhiên: “Em muốn cùng ăn với anh, Chỉ đại ca.”

“A… Muốn thì tự qua lấy nè.” Tham Chỉ đột nhiên muốn quậy, anh giơ viên kẹo lên cao để cậu không với tới được.

“Nó chảy ra mất, Chỉ đại ca!”

Hà Hi Lân cuống cuồng đưa tay qua cướp. Hai người chơi trò rượt đuổi nhau trong phòng khách.

Giống như hai đứa trẻ.

Tuy còn nhiều chuyện cần phải lo toan, nhưng giờ, cứ để họ hưởng thụ ngày lễ Valentine trắng này đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.