Tuyến Xe Cuối

Chương 10




Cậu đã ở lại đây bao lâu rồi? Hà Hi Lân không biết.

Hai ngày? Ba ngày? Hay một tuần?

Suốt trong khoảng thời gian này, tất cả những chuyện cậu làm chỉ có ngủ, ăn rồi làm tình.

Ánh sáng hắt vào từ khung cửa sổ, len lỏi qua tấm rèm báo rằng: hiện tại là buổi sáng. Hà Hi Lân trở mình trên chiếc giường đôi rộng thênh thang, cậu chợt nhận ra, người vốn nằm bên cạnh mình hiện không có trong phòng. Cái bụng trống rỗng vang lên ọt ọt, vậy mà cậu vẫn ngước nhìn trần nhà, mải mê ngắm nghía vật trang trí có dạng như cánh hoa anh đào phía trên một hồi lâu rồi mới chịu đứng dậy. Cơ thể bủn rủn và đau ê ẩm như đang phê phán sự phóng túng của cậu thiếu niên.

Tủ đầu giường đặt một ngôi nhà mái nhọn làm từ gốm, phần ống khói của nó nhả ra một luồng khí mỏng khiến cả căn phòng ngập trong hương trái cây ngọt ngào.

Ấy là huân hương (1) mà Tham Chỉ châm. Đã ở lại đây vài ngày, nên Hà Hi Lân cũng lờ mờ phân biệt được một vài loại. Hình như cái này được đốt từ một cây hương hình nón (2), màu tím và có mùi rượu nho?

Tham Chỉ châm nó tức là anh chỉ tạm rời đi một lúc, có lẽ là để nấu cơm.

Đặt chân xuống giường, nhìn đám đồ chơi người lớn trải dưới sàn, bấy giờ, Hà Hi Lân mới thấy ngượng ngùng. Cậu vội vàng dọn qua một lượt, rồi cầm chiếc áo mà Tham Chỉ đưa, đi vào phòng tắm.

Hà Hi Lân nhìn bản thân trong gương – mặc chiếc áo vàng nhạt, vạt áo dài vừa che hết mông, rồi kéo chiếc mũ trùm lên, mỉm cười, sờ sờ phần tai cún được may trên ấy. Chiếc áo dễ thương thế này, chắc chắn không phải thứ Tham Chỉ mặc.

Vậy nên … anh ấy mua riêng cho mình sao? Lúc đó, anh thản nhiên lấy nó ra khỏi tủ quần áo, có lẽ đã dự mưu từ lâu lắm rồi.

Cậu đưa tay miết phẳng những đường nhăn trên vải, lại chẳng thể miết phẳng những bứt rứt trong lòng.

Hẳn cha mẹ đang lo lắm? Họ chắc chắn không ngờ rằng, đưa con trai duy nhất của họ lại dám bỏ nhà, lại càng không nghĩ tới, nó đã làm tình điên cuồng với một người đàn ông.

Quả nhiên, cậu không thể trở thành đứa con lý tưởng của cha mẹ.

Trái tim đột nhiên đau thắt lại như bị ai bóp nghẹt.

Có tiếng mở cửa phòng, Hà Hi Lân tưởng là Tham Chỉ, nhưng người bước vào lại là một thiếu nữ cũng ở trường trung học Lâu Thích.

Thiếu nữ xinh xắn ấy chỉ cao đến vai Hà Hi Lân, cô khoác trên mình bộ đồng phục, mái tóc đen dài túm gọn về phía bên phải bằng một chiếc buộc tóc hình quả quýt. Qua mấy con số đầu trên mã số học sinh có thể đoán được, cô cũng là học sinh lớp 12. Giờ này thì phải ở lớp chứ nhỉ? Nhưng một người trốn học như cậu không có tư cách nói người khác.

Cô nàng đi thẳng tới chỗ Hà Hi Lân, đôi mắt to tròn chớp chớp, quan sát từ trên xuống dưới, chẳng thèm để ý tới cách ăn mặc quái dị và hở hang của cậu chàng. Trái lại với cô, cậu lại có chút rúm ró.

“Ha – quả nhiên là tuýp mà Tham ca sẽ thích. Này, chẳng nhẽ mấy cái anh ấy mua chỗ tôi đều dùng hết lên người cậu đấy à? Không ngờ lại giỏi chơi thế đấy … ” Thiếu nữ đứng trước mặt cậu, vươn tay sờ sờ phần tai cún, “Đáng yêu quá, lần đầu tiên tôi thấy một cậu trai ở tuổi này rồi mà còn hợp với kiểu ăn mặc này đấy.”

Chất giọng ngọt ngào này thực quen tai – cậu từng loáng thoáng nghe thấy khi gọi điện cho Tham Chỉ.

Cô ấy là bạn gái của Tham Chỉ sao? Học sinh cấp ba?

Phải rồi … Anh ấy quan hệ với một đứa học sinh cấp ba như mình, thì có bạn gái ở độ tuổi này cũng có gì mà ngạc nhiên đâu?

Bỗng nhiên, cậu cảm thấy mình như tên nhân tình bị vợ cả bắt quả tang. Gò má Hà Hi Lân đỏ lựng lên, trong cơn xấu hổ, cậu cố gắng co mình lại.

Nhưng là thái độ của cô nàng này cũng kỳ quái thật đấy, chẳng hề giống như một người bạn gái tóm được bằng chứng ngoại tình của bạn trai, mà cứ như ai đó gặp được chuyện gì hay ho lắm.

Cô kéo kéo mũ cậu, lại giật giật cái áo, xem chừng có vẻ thích thú.

Hà Hi Lân sợ run, lo rằng vạt áo sẽ bị kéo lên, bởi bên trong cậu chẳng mặc gì cả.

“Cậu có — ”

“Bát Thược!” Cửa phòng bị đánh bật ra, Tham Chỉ bước vào, cậu chưa từng thấy anh mất bình tĩnh như thế, “Chẳng phải tôi đã bảo cô không được tự tiện đi vào sao!” Anh kéo Hà Hi Lân qua bên mình, “Em có sao không? Nó chưa làm gì em chứ?”

“Chưa, Chỉ đại ca — ”

“Chỉ đại ca? Cái danh xưng dịu dàng này chẳng hợp với anh chút nào cả, Tham ca.” Nhìn sắc mặt khó coi của Tham Chỉ, cô thè lưỡi – như một đứa trẻ đang giở trò thì bị túm, “Được rồi… Xin lỗi, em chỉ tò mò, không biết người khiến anh và anh cả tranh luận nãy giờ là ai mà thôi.” Cô nở một nụ cười lém lỉnh với Hà Hi Lân, “Đáng yêu lắm, nhưng chẳng phải loại em thích. Đàn ông phải có cơ bắp mới đẹp. Cậu ta gầy thế này, khéo còn mặc vừa đồ với em — ”

“Ra ngoài, mau.”

“Anh cả bảo, nếu anh không cho cậu ta về nhà, thì lần sau anh ấy sẽ đích thân tới đó nha.”

Nghe thế, Tham Chỉ đột nhiên liếc nhìn Hà Hi Lân một cái: “Biết rồi, để anh xử lý.”

“Đến chừng nào anh mới chịu đi dạo phố với em?”

“Để khi khác.”

“Được rồi, dù gì cũng đã xong nhiệm vụ… bye bye nha, Tham ca.” Thiếu nữ tung tăng bước chân sáo rời đi, còn không quên đóng cửa lại.

Tham Chỉ kéo Hà Hi Lân đang ngơ ngác vào lòng: “Em gái anh làm em sợ à? Nhìn em ngây ra này.” Anh sờ sờ phần tai cún trên đầu cậu, lầu bầu, “Quả nhiên là tai cụp vẫn hợp hơn… nhưng nhìn giống thỏ quá… ”

“Vậy, vậy cô ấy là em gái anh sao – anh không có bạn gái?”

“Hửm? Sao em lại hiểu lầm thế? Anh làm gì có.” Tham Chỉ cúi xuống, cắn cắn vành tai Hà Hi Lân, “Anh đã nói rồi, sở thích của anh hơi khác biệt chút… a, chỉ có em là đồng ý chơi với anh.”

Động  tác tán tỉnh này lại gợi lên ngọn lửa tình trong lòng Hà Hi lân, đương lúc cậu định quay sang hôn thì anh lại đột nhiên tránh ra, “Tiểu Hi, em đã sẵn sàng chưa?”

“Gì ạ?”

“Hai bác đang tìm em. Họ đã thấy di động, còn gọi cho anh, nhưng anh không đón máy.”

Hà Hi lân nhớ tới trưa hôm đó, mình có gọi điện cho Tham Chỉ.

Số lạ không tên, đúng là khả nghi.

“Họ nhờ người quản lý của khu này giúp đỡ, bởi người đó có thông tin về các cư dân, còn được quyền xem lại băng ghi hình.” Vẻ mặt Tham Chỉ có chút bất đắc dĩ, nụ cười cũng cứng lại, “Người ấy là anh trai anh. Anh ấy không muốn tiếp tay cho cái xấu nên bảo anh tự giải quyết rắc rối này. Khi nãy chính là tối hậu thư. Anh không phải không có cách, chẳng qua là — ” Tham Chỉ chống hai tay lên vai Hà Hi Lân, “Giờ em muốn thế nào? Về nhà? Hay ở lại chỗ đây?”

Hà Hi Lân biết, cứ mãi ỷ lại Tham Chỉ không phải là cách giải quyết lâu dài, vậy nên chỉ còn một lựa chọn.

Về nhà…. Đối với Hà Hi Lân, cái từ ấy vốn rất nặng nề. Nhưng trong suốt mấy ngày nay, cậu vẫn luôn nhớ về nơi đó.

Rốt cuộc thì vẫn chỉ là một đứa trẻ lưu luyến gia đình, không nỡ rời xa cha mẹ.

Sau này, cậu còn được gặp Tham Chỉ không? Dù sao thì, hành vi của anh ấy chẳng khác gì một tên tội phạm đi dụ dỗ và bắt cóc trẻ vị thành niên.

Lại còn phải đối mặt với việc học đại học —

Giờ, cậu có đủ can đảm để giãi bày mọi chuyện với cha mẹ sao? Cậu không biết, nhưng chí ít cậu muốn thử.

Thế nếu chuyện lần này khiến cha mẹ càng muốn khống chế cậu thì biết làm thế nào bây giờ?

Nỗi sợ hãi tràn ngập trong tim, cậu gục đầu xuống, run rẩy hỏi: “Chỉ đại ca… Anh… có đi cùng em không?”

“A, đương nhiên rồi, chúng ta  phải giải thích ba ngày này em ở đâu chứ. Rồi — ” Tham Chỉ định nói tiếp điều gì nhưng lại thôi, thấy ánh mắt hoang mang của Hà Hi Lân, anh nói tiếp, “Đừng để ý, vậy em muốn thế nào?”

Nghe Tham Chỉ nói sẽ đi cùng mình, nỗi bất an trong lòng thoáng nhẹ bớt, cậu gắng nặn ra một nụ cười: “Vậy… em muốn về.”

Giây phút thấy mẹ lao chầm đến ôm mình, thấy đôi mắt bà đỏ quạch và sưng mọng, Hà Hi Lân cũng không nhịn nổi nước mắt, rồi vòng tay siết chặt lấy bà.

Ra, mẹ gầy đến mức này sao? Cánh tay ôm mình run rẩy. Cậu cảm nhận rõ được một điều, khi ngẩng đầu lên, thấy nét mặt già cả của cha, cậu càng khẳng định rằng – cả hai đều tiều tụy đi nhiều vì hành động bốc đồng của mình.

“Con đi đâu… Mẹ lo lắm, biết không… ” Bà nghẹn ngào nói.

“Con xin lỗi… ” Sự áy náy trào lên, cậu bỏ nhà không phải vì muốn nhìn cha mẹ trở nên như thế này.

Hành vi của cậu chỉ là một sự trốn tránh mà thôi. Nó không giúp ích gì cả, mà còn gây thêm đau khổ.

“Không sao là tốt rồi, Tiểu Lân.”  Ánh mắt ông Hà đưa về phía Tham Chỉ – đang đứng mỉm cười ở bên cạnh, “Cậu là ai?”

“Cháu là Tham Chỉ.” Tham Chỉ rút ra một tấm danh thiếp, đeo nụ cười xã giao lên mặt, “Mấy hôm nay, Hi Lân ở chỗ của cháu.”

Bà Hà ngay lập tức kéo con ra phía sau mình: “Cậu mang Tiểu Lân đi làm gì?”

“Mẹ — ”

“Tiểu Lân, con đừng nói, bố phải biết cho rõ kẻ này là ai!” Ông Hà đứng chắn trước mặt vợ con, ưỡn ngực đầy thách thức.

Lần này cậu về nhà không phải để tiếp tục cam chịu. Hà Hi Lân vội giữ lấy cha mình khi thấy ông định xông lên chất vấn Tham Chỉ: “Bố, Chỉ đại ca không phải người xấu!”

“Con nói gì thế? Chính nó dụ dỗ con!”

“Con không bị dụ dỗ! Con biết mình đang làm gì! Nếu anh ấy thật sự làm thế, sao dám về cùng con chứ? Con chỉ là qua ở nhờ nhà anh ấy mà thôi – bởi con không muốn về nhà!” Không đợi cha mẹ có cơ hội nói gì, Hà Hi Lân tiếp, “Con đã mười tám tuổi, con biết thế nào là đúng, là sai – giống như việc con quyết định không thi vào ngành y!”

A, thì ra việc này đâu có khó, chỉ cần bước được khỏi vạch xuất phát, những lời theo sau sẽ hoàn toàn trôi chảy.

“Không muốn về nhà? Ý con là sao?”

Dù thấy cha mẹ trợn tròn mắt vì kinh ngạc, Hà Hi Lân vẫn quyết tâm nói hết: “Bởi vì con chịu hết nổi rồi! Mỗi ngày ở nhà, đến việc hít thở cũng trở nên đau đớn… Con không phải con rối của bố mẹ, con muốn học thiết kế thời trang, con muốn đi học cho đến ngày tốt nghiệp — ”

“Ngành đó vất vả lắm, con không hiểu — ”

“Con hiểu hết, đừng xem con là một đứa ngốc không biết gì! Dù có vất vả, thì đó cũng là con đường mà con đã chọn, con sẽ không hối hận! Con thật, thật sự không muốn làm bác sĩ! Con ghét môn sinh! Con chẳng có chút hứng thú gì với nó cả! Hơn nữa, chẳng nhẽ làm bác sĩ không vất vả sao? Vì cớ gì mà con nhất định phải thi vào ngành bố mẹ muốn?” Những cảm xúc dồn nén bao lâu nay bỗng òa ra, chúng khiến cơ thể cậu run lên từng hồi, ép cho nước mắt trào mi, “Con muốn phấn đấu cho điều con thích! Con muốn học về thiết kế, con đọc tạp chí không phải để chơi mà để trau dồi tri thức! Con không muốn được sống an nhàn, con muốn sống cho ra sống!”

Cuối cùng cũng có thể trút hết những điều đã bị che giấu bao lâu nay, cha mẹ sẽ hiểu cho cậu sao?

Hà Hi Lân nhìn về phía cha mẹ, thấy họ nhìn mình trân trối thì đột nhiên lại muốn cười.

Lúc này, Tham Chỉ đưa cho cậu một chiếc khăn tay, cũng truyền qua một ánh nhìn cổ vũ. Cậu mỉm cười cám ơn rồi dùng khăn lau khô gương mặt đã ướt đầm vì nước mắt.

Sau khi định thần, bà Hà định định cất lời phản bác nhưng lại bị chồng mình ngăn lại. Ông nhìn thẳng vào đứa con trai duy nhất của hai người: “Con đau khổ đến mức phải dạt nhà để trốn tránh sao?”

“Vâng, đau đớn lắm… Cảm giác như cuộc đời con chẳng có nghĩa lý gì.” Nghe tiếng hít sâu đầy sửng sốt của mẹ, Hà Hi Lân lại thấy nhói lòng, nhưng cậu biết, đôi khi, sự thay đổi sẽ chẳng hề đơn giản và cũng không đem tới cảm giác dễ chịu —

Nhưng nếu không thay đổi thì sẽ chẳng đạt được gì cả. Quãng thời gian ở bên Tham Chỉ đã giúp cậu nhận ra điều đó.

“Con đã từng nghĩ đến trường hợp: nếu chúng ta vẫn nhất quyết không cho con học ngành thiết kế thì mình sẽ làm gì chưa?”

“Con biết một vài cửa hàng thời trang có tuyển học sinh vừa học vừa làm… Con có thể tới đó để học tập, rồi tự tiết kiệm một khoản tiền… Con còn trẻ, còn khỏe, còn có nhiều thời gian để học hỏi cái mới. Hơn nữa, đâu phải cứ nhất thiết phải ở lại nơi này mới sống được, con có thể chuyển tới chỗ khác.”

Cậu từng dự tính hết cả rồi.

Ông Hà nhíu mày: “Tức là, con vẫn sẽ bỏ nhà đi?”

Hà Hi lân hít sâu một hơi: “Vâng, con sẽ. Dù có khiến bố mẹ thất vọng… con vẫn sẽ làm. Con xin lỗi.”

“Con đã suy tính cẩn thận chưa?”

“Con muốn tự mình lựa chọn đường đi cho mình.”

Ông Hà hít một hơi thật sâu, sắc mặt ông xanh mét như sắp chửi ầm lên đến nơi, nhưng cuối cùng, bao giận dữ hóa thành một tiếng thở dài: “Nếu con trở thành bác sĩ, cuộc sống sẽ thuận lợi hơn.”

“Con nghĩ, không ai có thể chắc chắn được chuyện này, bố ạ.”

Ông Hà đứng khoanh tay, nhìn chăm chú vào con trai mình – lưng nó thẳng tắp, hai mắt tràn ngập lòng quyết tâm: “Con trưởng thành rồi.”

Nghe câu nói chất chứa niềm vui lại xen chút cảm khái ấy, Hà Hi Lân giật nảy người, không biết đáp sao cho phải.

“Vậy nên con phải biết chịu trách nhiệm trước quyết định của mình, Tiểu Lân.”

“Con biết…”

“Tuy rằng nuối tiếc — ” Ông choàng tay qua vợ mình – bà đang sững sờ không nói nên lời – rồi vỗ vỗ vai bà để an ủi, “Nhưng bố sẽ ủng hộ con.”

Bà Hà nghẹn ngào. Bà không ngờ, chính mình lại là người khiến con phải đau khổ. Thương con, bà gật đầu đồng ý với chồng: “Tiểu Lân… Nếu con đã quyết tâm như thế… Mẹ cũng… ”

“Chúng ta sẽ ủng hộ con.”

Cậu vẫn luôn chờ đến ngày được nghe cha mẹ nói câu đó.

Nước mắt bất giác lăn dài trên gò má, cậu gập người 90 độ: “Cám, cám ơn…”

Bà Hà ôm chặt lấy con, vỗ về đầu nó: “Tiểu Lân… Mẹ mong con sẽ được vui vẻ…. ”

Lần đầu tiên, Hà Hi Lâm cảm thấy cái ôm của mẹ thực ấm áp, khiến người ta an tâm. Cậu không kìm nổi cảm xúc, gào lên khóc như một đứa trẻ.

Tham Chỉ đứng chắp tay sau lưng, yên lặng nhìn ba người.

Đợi đến khi Hi Lân đã bình tĩnh trở lại, ông Hà mới vỗ vỗ vai cậu: “Tiểu Lân, con còn chuyện gì muốn nói không?”

Hà Hi Lân nhớ ra: cậu còn chưa giải thích mối quan hệ giữa mình và Tham Chỉ, nhưng nếu công khai xu hướng tính dục ngay bây giờ  — cha mẹ có thể chấp nhận sao?

“Ba, mẹ, Chỉ đại ca là — ”

“Cháu là bạn của Hi Lân. Thấy em ấy đang rối lòng, lỡ chạy lung tung sẽ gặp nguy hiểm nên bảo qua chỗ cháu ở vài ngày.” Tham Chỉ chen ngang lời của Hi Lân, “Cháu muốn để em ấy bình tĩnh lại rồi mới liên lạc với hai bác, nên mới không bắt máy. Cháu xin lỗi khi khiến hai bác lo.”

“Không, các bác phải cảm ơn cháu đã chăm sóc cho Tiểu Lân mới phải… ”

“Ấy là chuyện cháu nên làm mà.”

“Chỉ đại ca…” Hà Hi Lân không hiểu ý anh ra sao. Cậu thấy Tham Chỉ nhân lúc cha mẹ không để ý, lặng lẽ đặt ngón trỏ trên môi.

“Giữ bí mật nha, Tiểu Hi.” Khuôn miệng anh mấp máy như thế.

Mãi cho đến khi chào tạm biệt cả gia đình, Tham Chỉ vẫn không giải thích với Hà Hi Lân là vì sao lại cần giữ bí mật.

Hôm nay là lễ tốt nghiệp, Hà Hi Lân và các bạn học ở lại trường cho đến muộn, cả đám tụ lại, tạo đủ các dáng kỳ quái để chụp ảnh, cứ như một lũ khùng, mải vui quên cả trời đất.

Buổi lễ hôm nay đặt một dấu chấm tròn trĩnh cho đời học sinh cấp ba của cậu. Nhìn sân trường chìm sâu vào màn đêm tĩnh mịch, Hà Hi Lân hồi tưởng lại quãng thời gian gắn bó với nơi đây, có vui có buồn, nhưng đều là những ký ức đẹp đẽ.

Cậu  ngồi ở bến xe bus, sờ sờ bông hoa đỏ cài trên ngực, lại nhớ đến cảnh cha mẹ tới tham gia lễ tốt nghiệp hôm nay, khóe miệng cong lên một nụ cười.

Cha mẹ và cô giáo chủ nhiệm nói chuyện với nhau rất lâu, cũng hỏi về vấn đề tuyển sinh của khoa nghệ thuật thuộc đại học Lâu Thích và những khóa học để bồi dưỡng môn chuyên ngành.

Tuy bị hổng kỹ năng và kiến thức ở môn này, nhưng năm nay Hà Hi lân vẫn sẽ dự thi. Cha mẹ đồng ý cho cậu thử sức, nếu có trượt thì tiếp tục học tập rồi năm sau thi lại cũng không sao.

Dường như cô giáo vô cùng ngạc nhiên khi thấy hai người ấy đồng ý, còn ngây ra một hồi rồi mới tỉnh táo lại.

Sau lễ tốt nghiệp, biết cậu  muốn ở lại chơi thêm với bạn, họ dặn dò rằng nhớ chú ý thời gian, rồi về trước.

Nếu mọi chuyện vẫn chưa thay đổi, cậu chắc chắn sẽ bị ép về nhà đọc sách.

Cơn gió mát mẻ thổi qua, Hà Hi Lân ngáp dài một cái, ở lại quậy với đám bạn đúng là mệt.

Từ mai là phải tới lớp mỹ thuật mà cô giáo giới thiệu, tối nay ngủ sớm một chút.

Nhớ tới sự chuyển biến trong thái độ của cha mẹ, Hà Hi Lân cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.

Sáng nay, cậu nhận được một cuốn sách nước ngoài về chuyên ngành thiết kế thời trang từ mẹ, bà nhờ một người bạn ở bên đó mua rồi gửi tới.

Tuyến bus cuối từ từ vào bến, Hà Hi Lân xách theo chiếc cặp – có lẽ đây là lần cuối cùng cậu mang nó, rồi bước lên.

“Tốt nghiệp rồi à? Chúc mừng nha.” Bác tài xế nhìn bông hoa trước ngực cậu, cười nói.

“Dạ vâng, cháu cảm ơn.”

Hà Hi Lân ngồi xuống chiếc ghế đôi tại hàng thứ hai từ dưới lên ở phía bên phải, một tay chống lên khung cửa sổ.

Hôm nay có kha khá học sinh cũng lên chuyến này – đều là những người vừa tham gia lễ tốt nghiệp, ai nấy cũng muốn được ở lại lâu hơn để lưu giữ thêm kỷ niệm đẹp đẽ với bạn bè.

Họ ngồi rải rác khắp các ghế.

Xe tới trạm thứ nhất, không có người lên liền đi thẳng tới bến tiếp theo.

Bình thường sẽ có bốn vị – hai nam hai nữ, nhưng hôm nay chỉ có một cặp trai gái – dường như đã thành người yêu – bởi từng cử chỉ giữa họ đều vô cùng thân mật. Cả hai ngồi vào hàng cuối cùng ở phía bên trái.

Thấy đám học sinh nhìn cặp tình nhân này đầy ao ước, Hà Hi Lân không nhịn nổi cười, vội càng quay mặt ra phía cửa kính. Qua bóng hình phản chiếu, cậu thấy nụ cười mình đã rạng rỡ hơn ngày trước.

Xe tới trạm thứ ba, một học sinh xuống xe, các hành khách khác lục tục đi lên.

Người phụ nữ hai con ngồi xuống hàng ghế ngay trên Hà Hi Lân, tiếng cười giòn tan của cô bé vang vọng khắp không gian chật hẹp.

Cụ già vẫn ngồi ở ghế bác ái, hôm nay chống thêm một cây gậy đầu rồng.

Lại có hai người thanh niên đi lên, một người tóc dài đến eo – vô cùng nổi bật, dường như anh ta uống say nên mới ôm cứng lấy cổ của một người kia, lẩm bẩm những lời mà chỉ họ mới nghe thấy. Người đi cùng – mặc âu phục và xách một túi hạt cà phê lớn – khẽ cười khổ. Hà Hi Lân thấy, dường như gương mặt anh ta đỏ lên bởi những lời thầm thì của người bạn.

Họ ngồi xuống hàng ghế cuối cùng ở bên phải. Hà Hi Lân thoáng thấy người đàn ông tóc dài hôn người kia, cậu vội vàng cúi đầu xuống, trong lòng có chút hâm mộ.

Người thanh niên mà mọi hôm vẫn lấm lem dầu mỡ không hiểu sau hôm nay bỗng nhiên lại thay bộ đồ hợp thời trang, vừa thầm hát vừa bước lên xe, còn ôm một bó hoa hồng rất lớn.

Ghế đôi ở hàng sau đều đã có người, anh ta lướt nhìn một lượt rồi dừng lại ở vị trí trống cạnh Hà Hi Lân.

Mùi hoa hồng bay tới, Hà Hi Lân nhớ tới hương trầm mộc nhàn nhạt khiến cậu say mê.

Từ ngày về nhà, cậu không còn gặp Tham Chỉ trên tuyến xe này nữa, gọi điện cho anh thì được báo rằng số ấy đã ngừng sử dụng. Đi tới cửa hàng ghi trên danh thiếp thì nhân viên cười ngượng ngừng đáp lại: “Dạo gần đây ông chủ bận việc gì đó nên không tới.”

Ra Tham Chỉ là chủ quán? Hà Hi Lân đưa mắt nhìn quanh cửa tiệm, trong tủ kính bày cả loạt những giá đốt hương bằng gốm. Trong không khí thoang thoảng mùi trầm mộc thân quen. Nhân viên cửa hàng nói rằng, Tham Chỉ thường châm loại huân hương này nhất.

Cậu tựa đầu vào cửa sổ, tiếng động cơ êm ái (hơn rất nhiều so với ngày trước), và tần suất rung đều đều của xe bus khiến Hà Hi Lân bắt đầu lim dim.

Tuy cậu biết nhà của Tham Chỉ, nhưng nếu anh ấy đang bận thì tốt nhất là đừng tới làm phiền.

Hay là – Tham Chỉ không muốn gặp cậu? Nhưng lúc sắp rời khỏi, thái độ của anh ấy đâu nói thế.

Sau hôm ấy, Hà Hi Lân phải nghĩ ngợi hồi lâu mới đoán được vì sao Tham Chỉ muốn cậu giữ bí mật về mối quan hệ của hai người.

Vừa mới biết con trai không được như kỳ vọng của mình, nếu lại phải nghe rằng nó là đồng tính luyến ái thì hẳn cha mẹ sẽ vô cùng choáng váng. Hơn nữa, họ nhất định sẽ hoài nghi lý do Tham Chỉ đưa Hà Hi Lân về nhà anh.

Để thay đổi được việc này, còn cả một chặng đường dài để đi, không cần nóng vội.

Ít nhất, giờ cậu đã có đủ lòng cam đảm để đối mặt với mọi chuyện.

Trong cơn mơ màng, cậu tựa như lại ngửi thấy hương trầm mộc quyến rũ ấy, còn cả giọng nói khiến người ta mê đắm, đọa lạc.

“Hoa tốt nghiệp đẹp thật đó, tiếc rằng anh không kịp tới tham gia. Anh cả đang bắt anh phải trả món nợ ân tình kia kìa, thành ra dạo này bận suốt. Em có thấy cô đơn không?”

“Ừm… tuy không kịp tặng hoa cho em, nhưng anh có chuẩn bị quà tốt nghiệp nha… Để an ủi, anh sẽ lấy hoa của em về làm kỷ niệm vậy.”

“Chuyện tiếp theo thế nào… là quyết định của chính em, Tiểu Hi.”

Lúc Hà Hi Lân tỉnh lại, trên xe chỉ còn cậu và một hành khách khác, mà điểm cần xuống chính là trạm kế tiếp, cậu vội vàng bấm chuông.

Khi đeo cặp sách, cậu nhận ra bông hoa tốt nghiệp trước ngực mình đã biến mất, vị trí trống bên cạnh có đặt một túi giấy, hương trầm mộc tựa như còn vấn vít quanh đây.

Cậu mở túi ra, sau đó cười rộ lên, cất thứ trong đó vào túi áo.

Đó là một chiếc chìa khóa có phần móc là chú chó săn thỏ (3), cùng với một quả trứng rung vô cùng quen mắt.

CHÍNH VĂN HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.