Tuyền Qua

Chương 31




Vì cái gì một người thoạt nhìn ngây ngốc mà có tên như một minh tinh a, thật sự là vi diệu … Diệp Miêu cũng vươn tay, học bộ dáng người lớn cùng hắn bắt tay: “Ta gọi là Diệp Miêu, Diệp lá cây, Miêu mạ.”

“Thật đáng yêu nga. ” Đoạn Tranh nắm tay không thả: “Bạn học nhỏ … mười sáu tuổi?”

“Ách… Đã mười bảy.” Diệp Miêu rút tay ra, nghĩ thầm rằng:người này thật ngốc, ta sẽ không so đo với hắn.

Đoạn Tranh ngồi vào bàn bên cạnh, rung chuông, vừa nói: “Bạn học nhỏ, chúng ta vừa ăn vừa nói.”

Diệp Miêu cũng ngồi xuống, rất nhanh có một nữ phục vụ chạy đến, cầm thực đơn làm bằng tre cho bọn họ gọi món ăn.

“Ngươi thích ăn cái gì, Miêu Miêu…”

Diệp Miêu lập tức đánh gảy lời của hắn: “Không được gọi ta như vậy.”

“A, thật có lỗi, ta đối với ai có hảo cảm liền kêu bằng điệp âm, ngươi không muốn cũng được, thực đơn này, ngươi thích ăn cái gì thì gọi đi.” Đoạn Tranh đẩy thực đơn qua.

Diệp Miêu lắc đầu: “Ta lần đầu tiên đến nơi cao cấp như vậy, ta không biết, ngươi gọi đi, đơn giản là tốt rồi, ta ăn xong trở về, buổi chiều còn phải đi học.”

“Như vậy a.” Đoạn Tranh cũng không miễn cưỡng, cầm thực đơn gọi vài món ăn bộ dáng rất là thuần thục.

Nhân viên nữ ghi nhớ liền ly khai, Đoạn Tranh bưng ghế bành để sát vào Diệp Miêu: “Ôi chao, thừa dịp chờ đồ ăn, ta và ngươi nói một chút chuyện ta ngày đó gặp đi.”

“Ân.” Diệp Miêu lấy lên một khối hương dụ cao bỏ vào trong miệng.

Đoạn Tranh thanh thanh cổ họng, nghiêm túc nói: “Ngày đó, ta có chuyện quan trọng phải ra ngoài, lái xe ra khỏi cửa thì nhớ tới ví để trên ghế sa lon, sau đó nghĩ quên đi, dù sao cũng đi ra không lâu, bi kịch bắt đầu …” Sau đó dừng lại, nhìn Diệp Miêu.

Kỳ thật hình dáng Đoạn Tranh một chút cũng không khó coi, thậm chí xem như là một suất ca. Bất quá Diệp Miêu là hảo hài tử, không biết thưởng thức, ánh mắt mong chờ nhìn Đoạn Tranh: “Sau đó thế nào?”

“Sau đó, ta lái xe tới nơi, mọi chuyện giải quyết rất nhanh, lái xe về nhà, trên đường gọi điện thoại, chợt nghe di động ‘’đô’’ một tiếng, hết pin …”

Lại ngừng, Diệp Miêu đành phải tiếp tục hỏi: “Vậy cũng thật là xui xẻo a, sau đó thế nào?”

“Sau đó, cuộc điện thoại còn chưa nói hết, đành phải lái xe đến ven đường mượn di động người khác, ai ngờ tất cả bọn họ đều trở mình xem thường ta: ‘’ phương pháp lừa điện thoại cũ rít như vậy còn tại dùng a! ’’, những người này cảm thấy ta là lừa di động …”

“Trên TV thật là có nói,những người đó mượn di động,sau đó lập tức lái xe chạy đi, ngươi cũng không thể trách bọn họ a.”

“Bạn học nhỏ, ngươi nói đúng!” Đoạn Tranh mỉm cười tiếp tục nói: “Sau đó càng thêm bi kịch, xe của ta, đột nhiên thủng lốp …”

“A?” Đây cũng là hí kịch đi!

“Lúc ấy,ta nghĩ ta thật không may mắn,biết thế ta đã không ra ngoài.Vì thế đã nghĩ chạy nhanh về nhà, đã muốn gọi xe, kết quả đột nhiên nhớ tới không mang ví, muốn tìm bằng hữu xin giúp đỡ, nhớ tới di động hết pin. Chỉ nghĩ đi tới bên đường mượn ai hai đồng đi xe.Ta đường đường là Đoạn Tranh cư nhiên nghèo túng đến tình cảnh như thế…”

Diệp Miêu mồm đã muốn thành chữ O, tạm thời nghĩ không ra nên nói gì.

“Nhưng là, trời không chiều lòng ngươi, người qua đường ngang nhiên nói ta lừa tiền bọn họ, gạt di động thì không nói.Một đại nam nhân như ta vì hai đồng tiền đi lừa gạt aaaaaaa! Lòng bị thương tổn …” Đoạn Tranh đột nhiên bắt lấy tay Diệp Miêu đang ở dĩa hương dụ cao: “Đúng lúc này, có một nam hài xinh đẹp đáng yêu xuất hiện, hắn cứu người trong biển lửa, như là đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa!” ( bó tay anh này luôn)

Diệp Miêu bị hắn làm hoảng sợ, nhất thời cũng quên rút tay ra, sau một lúc nói: “Ta không vĩ đại như vậy, ta chỉ là cho ngươi hai đồng tiền…”

“Đúng vậy, chỉ có hai đồng tiền khối mà thôi, nhưng ta đang đứng ở cánh cửa nghĩ xã hội không ai tốt, đối với người khác tuyệt vọng, ngươi… lại vươn tay…” Đoạn Tranh nhìn thắng hắn: “Ta… thật sự…”

Diệp Miêu đã bị hắn dọa tới rồi: “Có thể giúp thì giúp a!”

Nữ phục vụ đã bưng thức ăn lên, Diệp Miêu kịp phản ứng, lập tức rút tay ra, cúi đầu nhìn cái bàn.

“Hai vị tiên sinh, có gì phân phó cứ rung chuông.” Nữ phục vụ nói xong rời đi.

Đoạn Tranh lại nói: “Vừa rồi ta hơi kích động, thực xin lỗi, chúng ta ăn cơm thật ngon đi.” Nói xong gấp đồ ăn còn nóng cho Diệp Miêu, giống như hai người nhận thức đã lâu.

Diệp Miêu tuy rằng cảm thấy được người này có một chút ngốc, nhưng vẫn cảm thấy được hắn là người rất tốt, chính là phương thức biểu đạt có điểm kỳ quái, hắn gật đầu: “Cám ơn, ngươi cũng ăn đi.”

Cơm rất nhanh ăn xong, Đọạn Tranh lại lái xe đưa Diệp Miêu về trường học, hỏi: “Hương vị thế nào?”

“Ăn thật ngon, củ sen kia, ta chưa từng nếm qua củ sen ngon như vậy, mềm mại ngọt ngào, không biết làm như thế nào.” Diệp Miêu nhớ tới Vu Nhất Xuyên thích ăn ngọt, không bằng mang ca ca tới nơi này ăn.

“Đó là món ăn nổi tiếng của nhà hàng, lần sau lại đi a.”

Đoạn Tranh lái xe, chỉ chốc lát đưa Diệp Miêu đến trường học, thở dài: “Ai, vì cái gì trường học của ngươi gần vậy?”

Diệp Miêu cười cười: “Cám ơn ngươi hôm nay mời ta ăn cơm, ta đi đây, tái kiến.” Xuống xe liền chuẩn bị đi.

Đoạn Tranh cũng đi xuống xe: “Tái kiến, là khi nào thì tái kiến?”

“A?” Diệp Miêu đột nhiên có dự cảm bất hảo.

“Ngươi mới vừa nói tái kiến a ” Đoạn Tranh mỉm cười nói: “Nói thật, ta có thể quen biết ngươi, thực đúng là có duyên, hôm nay cùng ngươi tán gẫu thật sự khoái trá. Bởi vì việc làm của ta,có rất ít bằng hữu có thể tùy ý nói chuyện phiếm như vậy, cho nên ta thực hy vọng còn có cơ hội cùng ngươi tán gẫu. Đương nhiên ta biết ngươi là học sinh, bài vở quan trọng, tùy theo thơi gian của ngươi, chờ ngươi rãnh, chúng ta gặp mặt một lần, được không?” Bộ dáng hắn nói chuyện thật sự thẳng thắn thành khẩn, hoàn toàn không phải bộ dáng ngốc ngốc vừa rồi.

Diệp Miêu gật đầu: “Hảo, ta đi học trước.”

Đoạn Tranh ‘’ân’’ một tiếng: “Đi thôi, tái kiến.”

Diệp Miêu xoay người bước đi, Đoạn Tranh ở phía sau hắn kêu lên: “Ta sẽ lại tới tìm ngươi!”

Diệp Miêu quay lại, vẫy tay cười với hắn, Đoạn Tranh cũng giơ tay lên.

Diệp Miêu cười một chút, đi đến cửa trường.

Nửa giờ sau, Diệp Miêu ỏ giờ học ngữ văn đột nhiên nhớ tới Đoạn Tranh. Ta vì sao giữa trưa cùng hắn ăn cơm a! không phải nói chỉ cần mười phút biễu đạt lòng cảm kích thôi sao!Vì cái gì mà nguyên một bữa trưa a, càng kỳ quái là, ta vì cái gì phải đáp ứng cùng hắn gặp lại a! Ta có phải trúng cái bẫy gì hay không …

END 31.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.