- Editor: Lục Nặc
Tôi chớp chớp đôi mắt, vươn vai, nhắm lại hai mắt, trong giây lát sau chậm rãi mở ra.
Vừa tỉnh lại, đầu có chút rầu rĩ, có thể do đã ngủ quá lâu. Nhưng là, tâm tình tốt lắm, những sự tình phức tạp lúc trước khiến tôi phiền não đều bị tôi quăng hết ra sau đầu, lòng lại nhẹ nhàng bay bổng giống như mây trắng trên trời.
Vươn cánh tay nhỏ bé non mềm sờ dưới gối, lấy điện thoại ra nhìn giờ, đã 7 giờ rồi.
Thảo nào trời tối như thế. Tôi tặc lưỡi, lớn tiếng gọi: “Mẹ! Ba ba!”
Không ai trả lời, gọi thêm hai tiếng tôi liền từ bỏ.
Bọn họ thật là, thừa dịp tôi ngủ mà bỏ ra ngoài với nhau.
…
Ngón tay trắng nõn mở danh bạ ra, tìm được tên của Thanh Oánh, ấn xuống, đô đô hai tiếng, đầu bên kia bắt máy.
Giọng nói dịu dàng quyến rũ truyền tới: “Tường Vi, cậu chết chỗ nào vậy? Về nhà rồi là quên luôn sự tồn tại của tớ nhỉ? Lâu như vậy mà giờ mới gọi cho người ta. Trọng sắc khinh bạn”.
Tôi cười, cô gái nhỏ này, trong khoảng thời gian vừa rồi chắc hẳn đã bị Phượng Húc dậy dỗ rất tốt nên mới biến thành một con nhóc mồm miệng lanh lợi, líu ríu giống chim sẻ như thế.
Tôi hắng giọng, thần bí nói: “Thanh Oánh, có hai tin tức, cậu muốn nghe tin gì trước?”
“Hai cái hả, … Tin tức tốt và tin tức xấu sao? Tớ muốn nghe tin xấu trước”. Giọng nói mềm mại hơi do dự, sau khi rối rắm một hồi, đột nhiên hạ quyết tâm, trảm đinh chặt sắt nói, rất hiên ngang lẫm liệt.
“Được ~ tiểu Oánh tử yêu quý, ngày mai tớ sẽ lên đó …” Giọng nói kéo dài, nghịch ngợm. Tôi rất vui vẻ tuyên bố, một đóa hoa tươi cười khéo léo nở rộ trên gương mặt, ngày mai quay lại chà đạp cậu ~
“A…” tiếng hét kinh hỉ chói tai vang lên ở đầu bên kia làm màng nhĩ rung lên, “Cậu trở lại! Thật không?”
“Gạt cậu”.
“… Đồ lừa đảo, làm tớ vui như vậy. Còn đang suy nghĩ nếu cậu trở về, tớ sẽ chuẩn bị đồ ăn thật hoành tráng để cậu nhấm nháp một chút trù nghệ của tớ đấy. Phượng Húc nói ăn rất ngon ~” rõ là, mèo khen mèo dài đuôi.
“Được, vậy ngày mai tớ sẽ mau chóng tới nhà cậu, tiếp đãi tớ cho tốt đấy!” Vụng trộm cười, lòng ngọt ngào như ăn mật vậy.
“A… Cậu thật sự quay lại sao… Tường Vi, tớ nhớ cậu muốn chết. Ngày mai tớ sẽ đi đón cậu”.
“Được rồi, xem cậu tiếp đón tớ thế nào?”
“trong ký túc xá”.
… Thật sự không còn gì để nói, con nhóc lười biếng này. Khóe miệng co rút, không biết phải nói gì.
“Còn có một tin tức nữa cơ mà?” con chim sẻ nhỏ kia tinh thật, vòng vo một hồi mà vẫn còn nhớ, Phượng Húc thật sự có cách dạy dỗ.
“Tớ có người yêu rồi”. Tươi cười bên môi càng nở rộ, giống như đóa hoa mẫu đơn kiều diễm, mềm mại động lòng người.
“Chuyện cũ năm xưa, cậu cũng kể. Tin tức này tớ đã sớm biết”. Giọng nói đầu bên kia rất thản nhiên, thanh nhã như nước, giống như đã sớm hiểu rõ hết thảy mọi chuyện.
“… Không phải Bạch Kỳ.” Tôi phản bác.
“Tớ biết. Tường Vi, không phải lần trước cậu mang tới một mỹ nhân sao?”
“…” Tôi không có gì chống đỡ.
“Muốn hỏi tớ vì sao lại biết, phải không? Làm ơn đi, chị em tốt, chẳng lẽ cậu không biết rằng, tớ có một đôi hỏa nhãn kim tinh phát hiện gian tình sao?” giọng nói bắt đầu hưng phấn, “Hắn rất đẹp trai, ánh mắt hắn nhìn cậu rất thâm tình, nhưng điều làm cho tớ phát hiện ra, là nội tiết tố trong không khí. Quanh thân hắn đều phát ra một bầu không khí yêu cậu thắm thiết”
“…” Tôi càng không có gì để nói.
“Nha, tốt lắm, Phượng Húc trở về, hôm nay không nói nhiều ~ ngày mai gặp, tạm biệt” đầu bên kia vội vào tắt mắy.
“Đô đô đô…”. Tôi giật mình, tay ấn xuống. Úp mặt vào gối, nửa ảo não nửa ngọt ngào nghĩ: Đều nhìn ra tôi và Chiêu Quân có tình ý với nhau. Có lẽ trên đời này, chỉ có mình tôi nhận nhầm Chiêu Quân là con gái nhỉ? Nhưng mà, một người phong hoa tuyệt đại, tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như vậy…
Chuông điện thoại vang lên, tôi thuận tay bắt máy, đặt bên tai, có chút tức giận nói: “Alo?” Quấy rầy nỗi nhớ mơ màng của tôi.
“Tường Vi, nhạn cục cưng của anh…” Trong suốt mê người, giọng nói từ tính vang lên, “Sao lại tức giận? Vì đang nhớ đến anh lại bị quấy rầy, đúng không?”
“Ai nói. Ai nhớ anh. Em vừa rồi đang ngủ bị điện thoại của anh đánh thức”. Giọng nói không tốt, trong lòng lại mềm nhũn, giống như ngâm nước đường vậy, ngọt ngào hạnh phúc.
“Vậy… Cục cưng, em có mơ thấy anh không?” âm thanh cười khẽ vang lên bên tai.
“Không có”. Tôi rất thành thực trả lời, ban nãy ngủ rất say, không hề mộng mị.
“Cục cưng, chẳng lẽ em không nhớ anh sao?” giọng nói Chiêu Quân có chút ủy khuất.
“Nhớ…” Đáy lòng hạnh phúc giống như nhẹ nhàng bị trêu đùa, một thời gian, tư vị không hiểu thổi quét qua, tôi cầm di động, dùng giọng nói thật nhỏ giống như đang thì thầm:
“Nhập ngã tương tư môn,
Tri ngã tương tư khổ…
Trường tương tư hề, trường tương tư…
Trường tương tư hề, vô tận cực
Tảo tri như thử quải nhân tâm,
Hồi bất đương sơ mạc tương thức”.
(bài thơ trích trong Trường Tương Tư)
Dịch:
“Bước vào cửa tương tư
Mới biết tương tư khổ
Tương tư mãi tương tư hoài
Tương tư khôn xiết vẫn hoài tương tư
Sớm biết sẽ đau lòng
Thà rằng chẳng biết chẳng quen từ đầu”
_Google_
Nhớ đến phát điên, khắc cốt ghi tâm, một ngày không thấy giống như xa cách ba thu.
“Cục cưng, ủy khuất em”. Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, giống như gió nhẹ an ủi tôi, làm cho tôi càng cảm thấy ủy khuất, chóp mũi càng ê ẩm.
“Chiêu Quân…” giọng nói mềm nhũn, yêu kiều quyến rũ, triền miên cất lên.
“Anh muốn em” Hắn nói, “Bên tai anh quanh quẩn tiếng rên rỉ yêu kiều, trong đầu tràn ngập hình bóng em, hai vú đẫy đà, đùi ngọc trắng mịn, nơi tư mật, chân châu bị che giấu, tiểu huyệt gấp gáp mất hồn của em…”
Nghe thấy lời nói của hắn, mặt tôi đỏ bừng, nóng nóng trướng trướng, giống như quả táo mà mụ phù thủy muốn đưa cho nàng Bạch Tuyết vậy. Quả thật hắn là một người đàn ông háo sắc vô cùng, trong đầu toàn nghĩ tới mấy chuyện không đâu.
Tôi lắp bắp nhỏ giọng oán giận nói: “Anh đang suy nghĩ cái gì đấy?” Sao lại sắc như thế chứ.
“Nhớ em đấy, công chúa của anh, tiểu yêu tinh của anh. Em làm anh thần hồn điên đảo, chẳng lẽ em còn không biết sao?” Giọng nói của hắn có chút khàn khàn, ngữ điệu thản nhiên mềm nhẹ làm cho tôi ngượng ngùng lại không thể ngắt điện thoại.
“… Không biết”. Tiểu bạch thỏ thành thực gương mặt đỏ ửng nhỏ giọng nói.
“Ha ha”, tiếng cười sang sảng truyền đến, “Cục cưng, cơ thể anh rất nhớ em”. Giọng nói trong suốt như nước suối dụ hoặc nói.
“… Em cũng nhớ anh”. Trong tiểu huyệt nóng nóng, có chút tê dại, có chút hư không.
“Như vậy, cục cưng, yêu anh đi”.
“Muah~” một cái môi thơm bay đi.
“Thơm quá, thật ngọt, thật mềm, làm cho anh nhớ tới môi anh đào hồng nhuận mềm mại của em, đầu lưỡi linh hoạt, tư vị ngọt ngào. Làm cho anh muốn hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của em, ngăn chặn môi đỏ của em, tùy ý đùa bỡn”.
“Được, đến đây đi”. Tôi thoải mái đáp ứng. Bởi vì qua điện thoại, hắn không thấy gương mặt của tôi, sờ không tới tâm tư tôi, cả người giống như bị một tầng sa mỏng mênh mông che giấu, tà ác lại bí ẩn, một thời gian, chợt hưng phấn.
“Cái lưỡi của em ở trên môi đỏ du đãng, giống như một viên anh đào hồng nhuận khéo léo như ẩn như hiện, câu dẫn anh”. Tôi cúi xuống, dùng giọng nói quyến rũ hơi từ tính, rồi vươn cái lưỡi liếm môi dưới.
“Hô…” hô hấp của hắn bắt đầu nặng nhọc, thở hổn hên dồn dập, “Em đúng là tiểu yêu tinh mê người, em vừa mở miệng, cự vật của anh không nhịn được lại bành chướng rồi, làm sao đây? Em xem, có phải em nên chịu trách nhiệm hay không?”
“Em vươn tay nhỏ bé, thật cẩn thận cách quần áo mỏng manh bao trùm lên cự vật của anh, gậy th*t cứng rắn nguy hiểm, sinh cơ bừng bừng đứng im, khí thế bàng bạc, oai phong bức người. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gạt khóa kéo, trượt vào trong, tò mò xuốt ve anh…”
Hô hấp của hắn càng thêm dồn dập, “Cục cưng, tiếp tục đi xuống, thật thoải mái… Nó muốn em trấn an, của em non mềm, của em say đắm…”
“Tiểu huyệt của em thật khó chịu, d*m thủy ấm áp trong suốt từ trong hoa kính chảy ra, chậm dãi thấm ướt quần lót, ẩm ướt muốn nói cho anh, em muốn anh…”
“Cục cưng, yêu tinh của anh, anh dịu dàng vuốt ve tiểu huyệt gấp gáp của em, cảm nhận tư vị mất hồn tê dại, muốn dùng cự vật của anh nhẹ nhàng nghịch ngợn trân châu phấn nộn bị che giấu của em, mơm chớn vài cái, cảm giác em hơi hơi run run, cùng với xuân nước ướt át chọc người…”
Tôi hơi thở dốc, ngón tay mảnh khảnh thon dài thuận theo lời nói của hắn lén lút hướng tới nơi tư mật, thật cẩn thận nhẹ nhàng sờ sờ trân châu của chính mình, cảm giác ngứa ngứa theo đụng chạm nổi lên, “Ngô…” Tôi cắn môi, nhẹ nhàng thở dốc.
“Thoải mái không?” Hắn giống như đoán trúng nhất cử nhất động của tôi, cười nhẹ hỏi.
“Thoải mái…” Tôi trả lời. Đầu ngón tay nhẹ nhàng đè lên trân châu, miết một cái, cảm giác tê dại theo trân châu thổi quét toàn thân, ê ẩm mềm nhũn, thật thoải mái.
“Cự vật của anh cũng muốn em an ủi đấy” giọng nói giống như đứa nhỏ không được ăn đường vậy, đáng yêu gây sự, yêu cầu công bằng.
“Nhưng mà, em không biết…” Tôi khó xử.
“Thật sự là bảo bối ngốc”. Hắn không biết làm sao thở dài, vì lời nói đơn thuần đáng yêu của cô mà lắc đầu.
Ngốc? Hắn nói tôi ngốc? Rõ ràng là lời nói sủng nịnh, nghe vào trong tai tôi, lại không thể chấp nhận được. Không thấy qua heo chạy, nhưng dù sao tôi cũng đã ăn qua thịt heo nha. Tuyệt đối không thể để cho hắn xem thường.