- Editor: Lục Nặc
Tôi đi xuống dưới, quyết định đi một vòng quanh lớp học, vừa chuẩn bị nhấc chân, khóe mắt thấy Ưu Phiến ngoắc tay với tôi một cái.
Đi hay là không đi?
Ngón tay lại hướng tôi ngoắc một cái.
Tôi không biết làm thế nào, hai chân không tự chủ bước hai bước, chậm chạm đi tới trước mặt em ấy, “Có chuyện gì vậy?” Tôi cố gắng kéo ra khoảng cách với em ấy.
“Cô giáo, bài này của em, mời cô xem qua một chút”. Em ấy cung kính nói, đôi tay đưa tới một quyển vở.
Mới qua nửa giờ thôi, sao em ấy có thể viết xong rồi? Tôi nói thầm trong lòng, nhận lấy bài tập của em ấy, mở ra, nhìn thoáng qua em ấy, ánh mắt không chút hoang mang chuyển qua quyển vở.
Liếc mắt một cái, tôi chấn kinh …
“Sâu trong linh hồn tôi có một bí mật, cuộc sống của tôi gặp nạn lấy cáo chỗ người,
Trong lúc đó lòng tôi sinh ra một lại tình cảm vĩnh hằng, gọi là yêu.
Buồn rầu là tình yêu này không có hy vọng, hơn thế tôi còn phải lặng im,
Người khiến tôi sinh ra tình yêu lại không hề phát hiện.
Rốt cuộc phải làm thế nào để cô ấy nhận ra đây?
Bên dưới có vài câu thơ:
Thắng giai nhân niềm vui
Tương tư khắc cốt, triền miên chọc người.
Cạnh bồn rửa tay, yêu kiều như tơ.
Tùy ý sủng ái, Tường Vi hoa khai”.
Nhìn từ đầu đến cuối mấy câu này, trong đầu tôi trống rỗng, toàn thân các đốt ngón tay đều vô cùng cứng ngắc, cả người giống như tượng đá vậy, chỉ có ngón tay là đang run rẩy không ngừng.
Chữ đen trên trang giấy trắng liên tục xuất hiện trong đầu tôi, bồn rửa tay, yêu kiều…
Đoạn làm tình buổi sáng, bị em ấy thấy rồi!
Không phải, mọi người đều biết?
Tôi nhìn Ưu Phiến, trong đôi mắt linh động một mảnh kinh hoàng, nước mắt lưng tròng.
Làm sao đây? Làm sao đây? Rốt cuộc nên làm sao đây?
Tại sao lúc chuyện sảy ra, Chiêu Quân lại đi rồi? Tôi nên dựa vào ai?
Không có ai để tôi dựa dẫm thì tôi phải làm thế nào đây?
…
“Trời biết, đất biết, em biết, anh biết, hắn không biết.” Giọng nói nhẹ nhàng của hắn tiến vào trong tai tôi, rõ ràng là thuốc an thần nhưng lại tựa như búa tạ, đem tôi gõ tỉnh.
Như vậy là có ý gì? Uy hiếp sao? Một cỗ tức giận không thể nào áp chế dâng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi đỏ lên, hơi nước tràn lên khóe mắt, hung hăng nhìn thẳng hắn.
“Anh yêu em”. Môi của hắn hợp lại, không phát ra âm thanh, ba chữ, thanh khiết nói cho tôi biết.
Hai học sinh bên cạnh giống như cảm thấy được không khí khác thường quay lại nhìn nhìn chúng tôi, ánh mắt tò mò không hiểu chuyện gì đảo quanh hai người.
“Cô giáo, em viết thế nào?” Em ấy hỏi rất cung kính, đánh mất những nghi vấn của học sinh khác.
“Đợi cô chính thức xem mới có thể nói được” Tôi giả vờ trấn định thu vở, nắm chặt tay, đi lên bục giảng, ngồi xuống, nhìn quanh bốn phía, học sinh khác vẫn như trước đang múa bút thành văn, thanh âm sột soạt bình tĩnh yên ổn, che giấu sóng ngầm mãnh liệt phía trước.
Mở vở, tôi yên lặng nhìn mấy câu này, chuyên chú giống như muốn ăn nó vậy, mặt không chút thay đổi.
Thời gian chưa từng trôi qua một cách khó khăn như vậy, mỗi giây trôi qua giống như cả một thế kỷ làm cho tôi đứng ngồi không yên, dưới lớp luôn có một ánh mắt nóng rực nhìn tôi chăm chú, làm thế nào cũng không chịu rời đi.
“Reng Reng Reng …” Chuông tan học vang lên, tôi ôm lấy giáo ám, sách giáo khoa và chồng vở, đi nhanh ra khỏi phòng học, giống như phía sau có mãnh thú muốn cắn nuốt tôi vào bụng vậy.
…
Tiết tiếp theo, tôi không dám lên lớp, liền trốn.
Về đến nhà, nằm ở trên giường, tôi vẫn chưa hoàn hồn.
Tay cầm di động, mở máy, giọng nói yêu kiều mềm mại, “Ba ba, là con, Tường Vi… trường học của con vừa gọi tới báo là sắp có cuộc thi luận văn, bảo con mau chóng quay lại. Nhưng mà, thực tập bên này còn nửa tháng nữa mới kết thúc, làm sao đây? … Vâng, con cảm thấy đã có kinh nghiệm thực tập rồi, cũng tìm được cảm giác, thời gian thực tập còn lại không cần thiết… Vâng, vậy cha nói một tiếng với thầy giáo Dương giúp con, thời gian thực tập của con kết thúc ở đây…. Con lập tức chuẩn bị đồ ngày mai trở về trường học… Vâng, cha chuẩn bị xe trước, ngày mai con sẽ đi”.
Tắt máy, tôi thở ra một hơi, tảng đá lớn trong lòng rơi ruống.
Không trêu chọc được thì tôi trốn.
Nghĩ đến Ưu Phiến lòng tôi lại rung lên:
Em ấy đã biết, liệu có nói cho người khác hay không?
…
Chắc là không.
…
Đây là chứng cớ em ấy muốn dùng để uy hiếp tôi, nếu nói ra ngoài đối với em ấy không có lợi, cũng không uy hiếp được tôi.
…
Tuy rằng em ấy nói yêu tôi, lại lấy chuyện này ra để uy hiếp tôi, mục đích của em ấy chắc chắn không đơn giản.
…
Ưu Phiến, cái tên dễ nghe như vậy, bên ngoài cũng sáng sủa đẹp trai tại sao trong đầu lại tràn ngập tư tưởng tình dục, thật không phải người tốt.
…
Quên đi, dù sao em ấy cũng không có chứng cớ, tôi cứ coi như bị chó cắn là được rồi.
…
Tâm tư Tường Vi vòng vo một hồi, suy nghĩ cẩn thận liền đem Ưu Phiến, suy nghĩ phiền não vứt ra sau đầu, dần dần bình tĩnh lại.
Sáng sớm làm tình quá mức kịch liệt, cô lại miễn cưỡng lấy tinh thần lên lớp học, hơn nữa bị kinh hách một phen, hiện tại tinh thần thả lỏng, cơn buồn ngủ liền ập tới.
Cái miệng nhỏ nhắn đỏ sẫm hơi mở ra ngáp một cái, bé con đáng yêu xoay người, cuộn thành một đống, không đến 2 giây, lại truyền đến tiếng hít thở đều đều.