Hứa Niệm gần như đã đoán được là ai đến
tìm Tống An Bình, trong những người bên cạnh có năng lực làm cho anh ta
kinh hoảng như vậy thật sự không có mấy người, nhưng, tại sao vậy chứ?
“Anh cũng không biết rốt cuộc mục đích
của người nọ là gì, nhất định không cho anh tiếp xúc với em nữa. Sau đó
anh càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, nhưng còn phải bảo vệ ‘bát cơm’, vì thế không dám… liên lạc với em nữa.”
Tống An Bình rót một miệng lớn cà phê,
thở dài: “Nhưng anh quả thực cũng không biết gì, trái lo phải nghĩ, có
lẽ vẫn là liên quan tới sự kiện kia của Lục Sơn. Hiện tại nếu gặp được,
cũng là thiên ý, anh liền nói thật cho em, ngày đó chuyện Lục Sơn nói…
thật sự là sự thật, anh không nói dối.”
Trái tim bỗng dưng như bị hung hăng xiết
chặt, Hứa Niệm nhất thời không thở nổi, chỉ lăng lăng nhìn người trước
mặt. Vẫn là Tống An Bình cô quen thuộc kia, nhưng tại sao lại nói với cô những lời kì quái như thế chứ?
Tống An Bình thấy sắc mặt cô tái nhợt,
cũng không đành lòng nói tiếp, giọng điệu cũng dịu hẳn xuống: “Hứa Niệm, trong chuyện này có lẽ còn hiểu lầm gì đó, dù sao ngoại trừ điều này,
anh chưa từng thấy Lục Sơn có điểm gì không thích hợp .”
Hứa Niệm cúi đầu không nhìn anh ta nữa,
môi run rẩy hồi lâu cũng không nói nên lời một câu, đưa tay cầm lấy cái
chén trên bàn, lại bị Tống An Bình cầm tay: “… Đây là của anh. Tiểu
Niệm, em bình tĩnh một chút.”
Cô cứ như vậy nhìn chằm chằm cà phê trên
bàn, đầu óc rất loạn, nhưng tới tới lui lui đều là những lời của Tống An Bình tinh tường vang lại.
Lục Sơn là người có tính tình rất tốt,
nhưng có thể phát triển đến mức nửa đêm đi mua đồ cho người ta, thấy thế nào quan hệ cũng không đơn giản.
Cô chỉ cảm thấy đầu từng đợt đau, như có
máy khoan điện nhắm thẳng huyệt thái dương mà khoan vào. Cô nâng tay che trán, hồi lâu mới khó khăn nói ra một câu: “Lục Sơn, gạt em…”
Trước mắt bất cứ lời nào cũng không đủ để biểu đạt tâm tình của cô, tin cậy một người như vậy, chính miệng nhận
được chứng thực vẫn không dám tin như trước, chỉ cần nghĩ đến anh chia
sẻ sự dịu dàng cho người phụ nữ khác liền muốn nổi điên.
Tống An Bình chân tay luống cuống, lúc
trước vẫn gạt sợ Hứa Niệm sẽ như vậy, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đều quá
rõ ý nghĩa của Lục Sơn đối với cô. Nhưng nếu chuyện có ảnh hưởng quá
lớn, vậy thì nhất định phải ăn ngay nói thật.
“Hứa Niệm, em lý trí một chút, hiện tại
cũng chưa điều tra rõ chuyện gì. Chuyện rốt cuộc có liên quan gì tới
Đường gia, chẳng lẽ không cần đi điều tra kĩ càng xem?”
Lời anh nói mới khiến cô hoàn toàn tỉnh
táo lại, phải, chân tướng, Đường Trọng Kiêu vẫn luôn cản trở cô tiến gần tới chân tướng, nó rốt cuộc là gì?
Hứa Niệm chậm rãi co ngón tay đang run rẩy lại, từng chút một nắm thật chặt, ánh mắt cũng đột nhiên thâm thúy lại.
-
Khi trở về trời đã sớm tối, trên đường
Hứa Niệm đều rất ít nói, Nghê Vi cũng quen thấy cô như vậy nên dựa vào
băng ghế sau chơi di động.
Xe chạy trên đường cao tốc, ngoài cửa sổ
lại bắt đầu lốp bốp rơi những hạt mưa to bằng hạt đậu. Trên cửa kính xe
có nước mưa đi xuống dọc theo thủy tinh, Hứa Niệm có thể nhìn thấy trên
đó phản chiếu khuôn mặt mình, bộ mặt nhạt nhẽo vô thần, không có một
chút thần thái.
Còn chưa tới cổng tòa nhà xa xa đã thấy
một người, khi đèn xe phóng tới trên người anh làm cho bóng dáng vừa
thon vừa dài, anh cầm dù đứng trong màn mưa, biểu cảm trên mặt hơi lạnh, nhưng đáy mắt rõ ràng lại nhuốm vài phần lo lắng.
Tài xế dừng xe trước mái hiên, vội vàng
chạy xuống xe mở ô cho hai người. Nhưng Đường Trọng Kiêu đã trước một
bước đi qua, lập tức mở ra cửa xe bên kia cho Hứa Niệm, cho đến khi thấy cô, thần sắc trên mặt mới dần dần nhu hòa: “Lạnh như thế, sao còn chạy
ra ngoài?”
Hứa Niệm ngồi trong xe đối diện với anh,
anh đứng ở góc độ nghịch quang, đôi mắt bị bóng tối bao phủ hoàn toàn mơ hồ, dường như quá nhiều khi cô xem nhẹ, vẫn cho rằng những gì nhìn thấy đều là sự thật.
Vẫn ở bên cạnh người đàn ông của cô, đến cùng lại có mấy tấm mặt nạ?
Cô trầm mặc từ trên xe bước xuống, lập
tức liền bị kéo vào bộ ngực rắn chắc mà ôm ấp, độ ấm thuộc về anh chậm
rãi lan tỏa đến người cô, dường như từng chút một ăn mòn trái tim cô .
“Mưa rất lớn.” Anh gần như hoàn toàn nhét cô vào trong áo choàng, nhưng nửa bả vai của chính mình lại đều bị mưa xối.
Nghê Vi đứng ở một đầu khác thần sắc chậm rãi mờ đi, không có gì để nói, chỉ chỉ huy tài xế hỗ trợ lấy đồ.
Dọc đường mấy người đi vào trong, Đường
Trọng Kiêu trước sau đều ôm cô vô cùng chặt, đến khi về phòng mới nhẹ
giọng hỏi cô: “Mua cái gì?”
Hứa Niệm liền đưa hộp trang sức vòng ngọc phỉ thúy cho anh, Đường Trọng Kiêu tùy tiện nhìn rồi để lại trên
giường, bộ dạng thiếu hứng thú, lại thò tay từ phía sau ôm cô: “Một ngày không gặp, để anh ôm một cái.”
Cô liền đứng ở đó không nhúc nhích, ngoan ngoãn nghe lời, nhưng từ đầu tới cuối nửa câu cũng không có.
Đường Trọng Kiêu không chịu được nhất là
bộ dạng trong mắt không có anh này của cô, đưa tay bóp chặt cằm ép cô
quay mặt lại: “Làm sao?”
Hứa Niệm lắc lắc đầu: “Không có gì, đi rất nhiều đường, đau chân.”
Người đàn ông kia nghe xong thì trầm thấp nở nụ cười, đưa tay ấn cô ngồi ở bên giường.
Hứa Niệm không rõ cho lắm nhìn, thẳng đến khi bị anh cởi giày, đem đôi chân nhỏ lành lạnh vân vê trong lòng bàn
tay, lúc này mới nhận ra rốt cuộc là anh muốn làm gì, tức thì liền đỏ
mặt chống đẩy: “Không cần, nghỉ ngơi sẽ tốt ngay.”
Đường Trọng Kiêu cũng không nói, hơi hơi cúi mắt, trên tay dùng lực đã bắt đầu giúp cô mát xa.
Từ góc độ của cô vừa vặn có thể nhìn đến
hàng lông mi dày của anh ở đáy mắt hạ xuống một đường viền, lúc anh
không nói lời nào vẫn luôn khiến người ta cảm thấy khó gần, nhưng ai có
thể nghĩ đến người đàn ông ngày thường không ai bì nổi kia sẽ làm chuyện thế này…
Anh bỗng nhiên giương mắt nhìn cô, ánh
mắt hai người vừa vặn chạm vào nhau, Hứa Niệm liền trốn ra trước tiên.
Chỉ nghe người đàn ông khẽ cười hỏi: “Khá hơn chút nào không?”
Hứa Niệm vội vàng gật đầu, thuận thế thu chân trở về: “Đã hết đau.”
Ngọn đèn quá chói mắt, trong phòng lại
quá an tĩnh, dường như nơi nơi đều là hô hấp và hương vị của anh, Hứa
Niệm có cảm giác sắp hít thở không thông. Cho đến khi anh chống mép
giường dựa vào đây, chống đỡ trán cô nhẹ giọng thở dài: “Nhớ em đến
không ngủ được.”
Cô mím môi không đáp, anh liền chậm rãi cúi người hôn cô.
Tất cả dường như đều thuận lý thành chương. (rõ ràng; rành mạch; hợp lô-gích; hợp lẽ)
Nhưng sự dịu dàng này, cô không bao giờ dám lưu luyến chút nào.
-
Anh ở lại qua đêm, cả một đêm đều không
buông tha cô, làm khó sáng sớm hôm sau còn có thể đã rời giường về công
ty. Hứa Niệm đợi cửa phòng đóng lại, lúc này mới mở mắt ra, lạnh lùng
nhìn ngọn đèn treo trên trần nhà.
Hôm nay là sinh nhật lão phu nhân, Đường
gia từ trên xuống dưới đều vô cùng bận rộn, khi cô từ cửa sau chạy ra
ngoài cũng không ai chú ý tới. Tống An Bình đã sớm chờ ở giao lộ, ngoài
cửa sổ xe rơi tàn thuốc đầy đất, thấy cô xuất hiện vội vàng mở cửa xe:
“Còn tưởng em không ra được.”
Hứa Niệm đem địa chỉ trong tay cho anh ta: “Đi nơi này trước.”
Tống An Bình cũng không hỏi gì, chỉ nhắc nhở cô cài dây an toàn xong, xe liền như mũi tên thật nhanh chạy ra ngoài.
Dù sao sự việc cũng đã qua vài năm, muốn
thật sự điều tra ra tóm lại có quá nhiều khó khăn, huống chi còn có
Đường gia cản trở từ giữa. Hứa Niệm cùng Tống An Bình đi tìm camera theo dõi bãi đỗ xe ở chung cư năm đó họ thuê chung, lật tìm một buổi chiều,
kết quả không thu hoạch được gì.
Băng từ năm đó đã bị tiêu hủy từ lâu.
Lúc ấy mọi người cũng đã đi các nơi, Tống An Bình liên hệ với người anh em thuê chung, nhưng cuối cùng cũng không hỏi được tin tức hữu dụng gì.
May mắn ông trời không phụ lòng người,
hai người điều tra năm đó Lục Sơn ở Đường thị phụ trách những vụ án đó,
cuối cùng vẫn có chút tiến triển, ít nhất chứng thực lúc ấy lời Chi Mĩ
nói không hoàn toàn là nói dối. Lục Sơn và Đường Trọng Kiêu trong công
việc đích xác không có mâu thuẫn quá lớn, chứng minh kết luận Đường
Trọng Kiêu bởi vì việc công sát hại Lục Sơn cũng không thành lập.
Như vậy, chính là việc tư ——
Hứa Niệm dựa vào thân xe, mờ mịt thất
thần nhìn bầu trời, cầm trong tay đồ uống nóng Tống An Bình vừa mua
được, nhưng một chút khẩu vị cũng không có. Chuyện này rất rõ rệt đã sớm có người dọn dẹp dấu vết, giống như năm đó cái kết không minh bạch của
vụ án kia, rất nhiều giai đoạn mấu chốt đều bị xóa bỏ.
Tống An Bình hít một hơi thuốc, đứng ở
sau lưng cô vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: “Anh sẽ thử liên lạc lại với
những người khác, sẽ có dấu vết để lại, dù sao đã nhiều năm như vậy,
nóng vội sẽ không ra.”
Hứa Niệm biết đối phương đang an ủi mình, quay đầu cười cười với anh ta: “Em không vội.”
Hai người trầm mặc, Tống An Bình nhịn
không được đưa tay chụp bả vai cô, sóng vai cô ngồi tựa ở trên đầu xe:
“Nếu, anh nói là nếu… Đến lúc đó em có nghĩ tới hậu quả không? Có một số việc, biết cũng không có ý nghĩa, cậu ấy cũng đã không còn.”
Ngạn ngữ đều nói, hiếm khi hồ đồ, sống ở đời con người ta biết quá nhiều tóm lại cũng không phải chuyện tốt.
Nhưng Hứa Niệm nghe xong cũng chỉ giật
giật khóe miệng, có gió thổi qua, sượt qua khiến mặt cô hơi phiếm hồng:
“Cho dù Lục Sơn thật sự có chuyện gạt em, em cũng có quyền được biết, em không muốn sống như một kẻ ngốc.”
Tống An Bình há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ thở dài: “Anh tin tưởng cậu ấy.”
Hứa Niệm cúi đầu cười khổ, nhưng một chữ cũng không nói.
Kỳ thật trên thế giới này, khó hiểu nhất chính là tình cảm của con người.
“Em nói, nếu chuyện thật sự là Đường
Trọng Kiêu làm, nhưng không có động cơ a, thế nhưng nếu không phải anh
ta làm, như vậy anh ta lao lực tâm tư che giấu là vì cái gì? Hoặc là
nói, là đang bảo vệ ai đó?” Tống An Bình nói liên miên cằn nhằn, bộ dạng không hiểu ra sao.
Hứa Niệm lại như tỉnh táo lại, người duy nhất đáng giá anh khổ tâm bảo vệ đương nhiên chỉ có một người ——
-
Tiệc tối nhất định phải tham gia, Hứa
Niệm vội vàng trở về nhà cũ của Đường gia trước trời tối, vừa mở cửa
phòng đã thấy Đường Trọng Kiêu ở bên trong, anh đứng quay lưng lại với
cô ở phía trước cửa sổ, cũng không biết đang nhìn gì, nghe được động
tĩnh mới chậm rãi xoay người lại.
“Đi đâu?”
Giọng anh nghe không ra bớt giận, Hứa Niệm cố gắng trấn định cởi áo khoác ra: “Gặp một người bạn.”
Đường Trọng Kiêu liền nhìn chằm chằm vào cô, cũng không biết tin hay không.
Đợi cô thay quần áo xong đi ra, người nọ an vị trên ghế quý phi ở trước cửa sổ ngoắc cô: “Lại đây.”
Hứa Niệm trong lòng bất ổn, trước khi sự
việc còn chưa tra ra manh mối, cô không muốn đánh rắn động cỏ, nhưng
trước mắt nhìn mặt anh không chút thay đổi tâm vừa nghi có phải đối
phương phát hiện cái gì hay không. Vừa đi đến trước mặt anh liền bị
người đàn ông kéo vào trong lòng, anh cúi đầu nhẹ nhàng ngửi ngửi ở cần
cổ cô, mày liền nhíu lại: “Gặp đàn ông?”
Cô đầu tiên là sửng sốt, lập tức mới vờ cả giận nói: “Tôi cũng không thể có bạn khác giới.”
Đường Trọng Kiêu nghèn nghẹn cười cười,
lại mở miệng nói đến chuyện khác: “Buổi tối sẽ có rất nhiều người tham
dự, em chỉ cần lộ mặt là được, nhàm chán thì trở về nghỉ ngơi sớm một
chút.”
Hứa Niệm gật gật đầu, anh liền hôn một cái bên môi cô: “Ngày mai chúng ta liền cùng nhau rời đi.”
Nhìn anh gần trong gang tấc, ánh mắt kia
cùng giọng nói quan tâm cũng khiến cô hoảng hốt, nửa thật nửa giả, cô đã sớm không phân rõ.
Tiệc tối quả nhiên người tới không ít,
khắp nơi đều quần áo bóng bẩy, Hứa Niệm nâng ly rượu đỏ nhàm chán uống,
thỉnh thoảng ăn chút điểm tâm. Nhìn ra được người đến đều là đối tác làm ăn và thế giao của Đường gia, Đường Trọng Kiêu cả buổi tối đều ở đây xã giao, cô còn gặp được vị đại công tử Đường Khải Sâm của Đường gia, đối
phương chỉ một bên gò má đã lộ ra hơi thở lãnh đạm cấm – dục.
Người nhà này đều khó gần.
Hứa Niệm nhịn không được tìm kiếm bóng
dáng Đường Mạc Ninh trong đám người, rốt cuộc ở cạnh một góc nhìn thấy
người nọ, đối phương đang cùng một người đàn ông hơi cúi đầu nói gì đó,
như là cảm ứng được tầm mắt của cô, bỗng nhiên giương mắt nhìn lại đây.
Ánh mắt hung ác nham hiểm như vậy, Hứa Niệm thản nhiên nhìn thẳng, một chút cũng không kiêng dè.
Đường Mạc Ninh cũng như có chút đăm chiêu nhìn cô, bỗng nhiên chậm rãi nhếch môi cười, cách không xa hướng cô nâng chén.