Đoàn Phi không thẩm tra các vụ án khác, sau khi bãi đường hắn đến
quán rượu thiết tiệc tẩy trần đãi Tạ Chí Quân, Sử Vũ Phong, để an ủi cho bọn họ đỡ sợ. Đồng thời Đoàn Phi cũng mời những nhân chứng khác của vụ
án đến, trong đó bao gồm Lý Giáp ở Hải An trấn cùng với các Bộ Khoái sai dịch của Dương Châu. Một số người trong số họ Đoàn Phi đã từng có ý thu dụ nhưng bọn họ lại không nắm cơ hội, bây giờ nhìn Hồng Bang và Tưởng
Tuấn uy phong, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, không kìm nén được mượn lời của Hồng Bang, Tưởng Tuấn, ý muốn dựa vào Đoàn Phi nhưng lại bị Đoàn
Phi dùng chuyện gương vỡ khó lành của Khương thái công cự tuyệt.
Tuy rằng bên cạnh Đoàn Phi rõ ràng thiếu hụt trợ thủ nhưng hiện tại vẫn chưa phải là lúc gióng trống khua chiêng mời chào thủ hạ, hơn nữa dựa
vào thân phận hiện tại của hắn thì hắn không còn cần những phần tử chưa
được trang bị kỹ thuật, đổi lại nếu là danh sĩ đại nho hoặc võ lâm cao
thủ đến gia nhập, hắn tất nhiên sẽ nhiệt tình nghênh đón.
- Không biết Sử đại nhân từ nay về sau đã có dự định gì chưa?
Đoàn Phi nhân thời cơ giữa buổi tiệc hỏi, Tạ Chí Quân xem ra chịu đả
kích rất nặng, ý chí tinh thần sa sút, hắn lấy Sử Vũ Phong ra để mượn cớ lôi kéo tương đối khôn khéo.
- Chuyện này
Sử Vũ Phong có chút do dự, hắn dù sao cũng xuất thân thiếu lâm, tuổi tác cũng nhỏ
hơn Tạ Chí Quân, mặc dù gặp phải cảnh ngộ thăng trầm nhưng trong lòng
vẫn còn giữ hy vọng. Lúc trước trước khi đoàn Phi tới Giang Tây nhậm
chức, hắn đã có lòng muốn gia nhập, chỉ có điều hiện tại Đoàn Phi ngày
càng thăng chức, mà hắn lại dựa vào Đoàn Phi mới thoát khỏi cảnh lao
ngục, giữa họ giờ có sự chênh lệch khá lớn khiến cho Sử Vũ Phong trong
lòng hổ thẹn không trả lời được ngay.
Đoàn Phi đặt chén rượu xuống, thành khẩn nói:
- Sử đại nhân, trải qua chuyện lần này mà lại muốn vào nha môn làm Bộ
đầu, chỉ e hơi khó khăn, lẽ nào ngươi định chôn vùi cả cuộc đời? Hoặc là định làm hộ viện giữ nhà cho những kẻ buôn muối thô tục kia? Sử đại
nhân kinh nghiệm dày dặn, là người mà những người như tiểu bối đây không thể nào bằng được, nếu như Sử đại nhân chấp nhận chịu thiệt, ta vạn
phần mong chờ bổ nhiệm cho Sử đại nhân làm Hình Danh Sư gia.
Sử Vũ Phong cười một cách khổ sở nói:
- Bản thân tiểu nhân có khả năng gì tiểu nhân đều rõ, Đoàn đại nhân phá án như thần, sao có thể dùng cái chày gỗ như ta đây, Hình Danh Sư gia
ha ha, chức này lại phù hợp với lão Tạ đây, nếu lão Tạ đồng ý làm Hình
Danh Sư gia của người, tiểu nhân giúp người trông nhà trợ viện thì thế
nào? Lão Tạ, người nói xem?
Hai người đồng thời sung quân Vân Nam, trên cả đoạn đường sớm đã không còn phân biệt tôn ti cao thấp,
huynh không ra huynh đệ không ra đệ, hai bên cùng nhau phù trợ, phối
hợp, quan hệ đại hữu bất đồng.
Đoàn Phi chờ mong hướng về Tạ Chí Quân, Tạ Chí Quân ảm đạm lắc đầu nói:
- Lòng Tạ mỗ đã nản rồi, muốn về nhà nghỉ nghơi hai năm, sau đó mở
trường tư thục, cứ yên bình như thế sống qua tuổi già thôi.
Đoàn Phi thầm than một tiếng, Sử Vũ Phong lại khuyên nhủ:
- Lão Tạ, ngươi không phải nói cái gì cũng đã nhìn thấu rồi sao? Tại
sao còn cố chấp như vậy? Tình hình gia đình ngươi ta đều rõ, ngươi đừng
đến nước chết cùng cần sĩ diện nữa, nếu ngươi không đồng ý ta cũng chỉ
còn cách chết đói cùng ngươi thôi. Còn nếu ngươi đồng ý, chúng tatheo
Khâm sai đại nhân ăn sung mặc sướng, ngươi nói xem.
Tạ Chí Quân trách móc trừng mắt với Sử Vũ Phong một cái rồi nói:
- Ngươi tội gì phải bức ta quá đáng?
Thôi được, Đoàn đại nhân, Tạ Mỗ đành bất đắc dĩ làm sư gia cho người vài ngày vậy.
Đoàn Phi mừng rỡ, vui mừng nâng chén rượu đáp:
- Tạ đại nhân, Sử đại nhân tử nay về sau Đoàn mỗ phải phiền đến hai vị chiếu ứng nhiều hơn rồi.
Sử Vũ Phong cười nói:
- Câu nói này Đoàn đại nhân nói ngược rồi, hai người chúng tôi phải nhờ đại nhân chiếu ứng mới phải, lão Tạ, ngươi nói có đúng không?
Tạ Chí Quân gật gật đầu, cũng vui mừng nâng chén rượu đáp:
- Hiện tại danh phận đã định, chúng ta đã là thuộc hạ của đại nhân, lúc này xưng hô phải thay đổi rồi, tại hạ tên tự là Văn Huy, từ nay đại
nhân cứ gọi tại hạ là Văn Huy.
Quan trường trên dưới tôn ti
nghiêm khắc, đây là chuyện không còn cách nào khác, Đoàn Phi gật đầu,
gọi một tiếng Văn Huy, Sử Vũ Phong buồn rầu nói:
- Thần không có tự lại vô danh, phải làm sao đây?
Thạch Bân cười nói:
- Đằng nào ngươi cũng là một Hộ viện, mọi người gọi ngươi Sử Hộ viện là được rồi.
Sử Vũ Phong trừng mắt cáu giận:
- Tiểu tử thối, ngứa da rồi phải không? Dám động vào chỗ xui xẻo của ta, Sử Hộ viện Tử Hộ viện là ngươi gọi hả?
Thạch Bân vội vàng xin lỗi, Sử Vũ Phong chỉ tỏ thái độ một chút thôi,
cũng không truy cứu nữa, cách xưng hô nho nhỏ làm khó mọi người, cuối
cùng vẫn là một câu nói của Tô Dung giải quyết được vấn đề, nàng mỉm
cười duyên dáng nói:
- Gọi là gì đều xa lạ, hai vị là huynh đệ đi ra từ chiến trường, tỉnh cảm huynh đệ sinh tử còn cần phải dùng cách
xưng hô khác sao?
Một câu nói như đánh thức mọi người tỉnh mộng, Đoàn Phi giơ chén rượu hướng về Sử Vũ Phong cảm kích nói:
- Đại ca, bất luận sau này đệ có làm tới chức nào thì trước mặt huynh đệ mãi mãi là a Phi của lúc trước.
Sử Vũ Phong cũng vô cùng kích động, hắn nghẹn ngào nói:
- A Phi.
Sau khi phương hướng của hai người đã xác định, sự việc trở nên dễ giải quyết hơn. Ngay sau đó mọi người không ngừng tán gẫu chuyện sinh tử xảy ra ở Hải An trấn. Oán than thế sự hay thay đổi, Sử Vũ Phong than vãn
nói:
- Ba đứa ấy thật ngốc, rốt cuộc không còn cách khôi phục lại sao?
Đoàn Phi lắc đầu, Tô Dung thay hắn đáp:
- Quỷ Ảnh tử Dương đại hiệp đã xem qua cho bọn họ, trên đời này chỉ e
ngoại trừ người có thi thuật ra thì không ai có thể giải cứu cho chúng.
Sử Vũ Phong chán nản nói:
- Đáng tiếc.
Đoàn Phi dùng sức đấm bàn nói:
- Ta nhất định sẽ thay chúng lấy lại công bằng, bắt Âm Quý Phái ma đầu chữa khỏi cho chúng.
Sử Vu Phong gật đầu, âm sắc câu nói chuyển biến, nói với mấy người Lý Chính đến từ Hải An trấn lý:
- Vào tháng 7 nghe nói Hải An trấn bị giặc Oa tập kích, sau đó chúng
tôi bị bắt, không biết tình hình thế nào, mấy vị hôm nay vừa hay kể xem
Lý Chính cung kính đáp:
- Đa tạ Tổng bộ quan tâm, giặc Oa quả thật đến quấy rối nhưng đợt này
kém xa đợt đầu tháng tư năm đó, căn bản không chịu nổi một kích, chúng
ta rất nhanh đã đánh tan, còn bắt được vài tù binh, nghe nói sau khi cả
nhà Vương Đức Phúc chết, quân Oa ở duyên hải loạn lạc, bọn chúng lo thân mình chưa xong còn đối đầu mất hai tháng, lúc này mới có tiểu cổ giặc
Oa đến vùng duyên hải rối loạn, mối nguy hại này nhỏ hơn vài năm trước,
đây đều là công lao của Đoàn đại nhân và Tổng bộ, bách tính của Hải An
trấn nói muốn để cho hai vị xây dựng trường sinh từ.
Đoàn Phi nghe nói giặc Oa nội chiến, không khỏi tò mò hỏi thêm vài câu, hiểu rõ ở đó không nhiều nhưng cũng khiến cho Đoàn Phi có chút hiểu biết tương
đối rõ ràng về tình hình quân Oa ở vùng duyên hải.
Tổng số
quân Oa ở Đại Minh vùng duyên hải ước tính khoảng hai ba nghìn, Mới nhìn qua quả là không nhiều nhưng chúng quen thuộc thủy đạo, đến đi vô ảnh,
hơn nữa lớn nhỏ có mấy chục đỉnh núi, mặc dù phân tán binh lực nhưng
phòng ngự cũng đã gia tăng thêm khó khăn, tiêu giệt thì càng không thể
nào nhắc đến.
- Giặc Oa ngông cuồng như vậy, những thương nhân tự mình xuất hải thì làm thế nào? Bọn họ không sợ gặp phải hải tặc sao?
Đoàn Phi hỏi.
- Chuyện này
Lý Giáp nói quanh co đứng dậy, Sử Vũ Phong thay hắn trả lời:
- Những người đó hoặc là liều mạng, tự mình không đi cướp người khác
thì tốt, hoặc là thực lực hùng hậu có thuyền hộ tống, hặc đưa cho vài
tên hải tặc phí bảo hộ, sau đó treo cờ của hải tặc thì có thể không bị
chúng quấy rối.
Ở Đại Minh ra biển là một vấn đề cấm kỵ, mọi người rất nhanh chóng liền chuyển đề tài
Ở Dương Châu, Đoàn Phi hoàn toàn trở thành người nhàn rỗi bởi án tồn
đọng ở phủ Dương Châu rõ ràng ít hơn phủ Tô Châu. Một mặt là vì trước
đây có Tạ Chí Quân trấn thủ, mặt khác năng lực của Bảo Tinh Bằng cũng
rất xuất chúng. Nhậm chức hơn một tháng mà các vụ án mới về căn bản hắn
trong vòng ba đến năm ngày đều đã giải quyết xong, Đoàn Phi hôm qua đã
kiểm tra sơ lược một lần, cũng không phát hiện vấn đề gì.
Thế là Đoàn Phi không còn việc để làm, hắn giành thời gian quay về Bảo Ứng
một chuyến, Mẫn đại nhân đã chuẩn bị thoái quan, mẫu thân của Hà Hải đều ổn, những đứa trẻ trong nhà Đoàn Phi đều được bọn họ đưa đến Ứng Thiên, chỉ còn lại cái sân vườn trống không và một lão gia nhân trông cửa.
Đoàn Phi để lại một ngàn lượng bạc để lão gia nhân trông nhà cẩn thận,
căn phòng nơi Hoàng Đế Chính Đức lưu lại, một ngày nào đó có lẽ sẽ trở
thành một nơi thăm quan nổi tiếng, nhất định phải bảo vệ tốt mới được.
Đoàn Phi ở Dương Châu năm ngày, thấy tình hình buôn bán làm ăn ở đây
vừa xuống dốc, Đoàn Phi liền có cảm giác ngay. Trong lúc rảnh rỗi hắn
phái người tới khắp nơi điều tra tin tức, Nguyên do lại xuất phát từ Bảo Tinh Bằng, không ngờ dân buôn ngựa gầy chịu thiệt trong tay hắn một
lần, lần lượtđã đóng cửa kinh doanh. Làm cho tương quan giao dịch thị
trường ở Dương Châu tiêu điều, rõ ràng còn có thương nhân phạm pháp mời
Bảo Tinh Bằng biện hộ với Đoàn đại Khâm sai, bị Bảo Tinh Bằng cự tuyệt
một câu, thậm chí còn lập tức đích thân lôi sản nghiệp của đám thương
nhân phạm pháp ra điều tra một lượt, điều tra ra không ít việc kinh
doanh phi pháp, những thương nhân đó ngã vào họng súng, bị xử lý một
cách kiên quyết.