Tử Vu Tạc Thiên

Chương 38




“Nói như vậy, Ly vương cũng nhiều hơn một trái tim, Ly vương cũng khác với người thường a.” Ta mỉm cười đem lời nàng vừa nói ném trả lại cho nàng, muốn xem nàng sẽ trả lời như thế nào.

“Phải, ta cũng nhiều hơn một trái tim.” Ly Ngu rũ mắt xuống, hàng lông mi thật dài khẽ rung động, không nhìn ra thần tình của nàng lúc này đến tột cùng là như thế nào: “Ta nhiều hơn một trái tim tàn nhẫn.”

“Sao có thể.” Ta cầm chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mặc dù nước trà đắng chát, nhưng lại rất nhuận hầu. “Trái tim của Ly vương cũng không hoàn toàn chỉ là tàn nhẫn.”

Ly Ngu nghe thấy vậy bất chợt ngẩng đầu lên, chẳng còn lại một chút ưu sầu nào ban nãy, khóe miệng ngậm một tia tiếu ý mạc danh, hỏi: “Vậy theo lời ngươi, ta nhiều hơn một trái tim gì đây?”

“Ly vương nhiều hơn một trái tim khát vọng, Ly vương cũng không thích toàn thân mình phải tràn ngập huyết tinh, cho nên mới thích ánh dương quang và sự đơn giản, trái tim thích những thứ này sao có thể là trái tim tàn nhẫn đây?” Ta cười khẽ, trả lời câu hỏi của nàng.

“Vậy sao? Cũng có thể!” Ly Ngu mờ mịt nhìn chén trà trước mắt, hơi ấm nhàn nhạt bốc lên, sau đó chợt đứng dậy như đã nghĩ thông suốt điều gì, “Ta có việc phải đi xử lý một chút, ngươi tự về cung đi, buổi tối ta sẽ tới cùng ngươi dùng bữa.”

Ta nhìn nàng thật chăm chú, không biết rốt cuộc hiện tại nàng đang có việc gì cần phải xử lý, “Ừm, được, ngươi cứ đi lo việc của ngươi đi.”

Nhìn nàng đi ra khỏi đình nghỉ, chắc là do ánh dương quang nên đôi mắt hơi híp lại, bỗng nhiên nàng dừng bước rồi ngoảnh đầu lại, cười nói: “Ngươi ở đây chờ, ta bảo thị vệ mang thị nữ kia tới gặp ngươi.”

Lúc A Lương tới, sắc trời đã dần dần chuyển tối. “Nhan tỷ tỷ.” A Lương đứng bên ngoài lương đình liền nhìn thấy người đang dựa bên bàn đá trầm tư, sắc trời đã tối và gió cũng đã nổi, người nọ lại chẳng hề nhận ra.

“A Lương, ngươi tới rồi?” Nghe thấy tiếng nàng, ta liền xoay người lại, nhìn thấy A Lương nét mặt mệt mỏi đang đứng ở đó, cạnh viền mắt đều có những dấu vết nhàn nhạt.

“Ừm, Nhan tỷ tỷ đang chờ A Lương sao?” A Lương có chút cảm động mà nhìn người đang ngồi tựa bên bàn đá, thân thể cô không còn được như lúc xưa, không thể để cho gió lạnh thổi như vậy a.

“Ừm, ngươi tới là tốt rồi, Ly vương cho người mang ngươi đi đâu vậy?” Ta đứng lên đi tới trước mặt nàng, kéo nàng ngồi xuống băng ghế gần đó.

“Nhan tỷ tỷ, không thể như vậy, ta là thị nữ của ngươi, sao có thể cùng Nhan tỷ tỷ ngồi chung một bàn chứ.” A Lương luống cuống đứng dậy, ánh mắt che giấu vẻ kinh hoảng không thôi.

“Ngươi cũng gọi ta là Nhan tỷ tỷ rồi, sao còn nhớ tới thân phận chủ tớ của chúng ta a. Ly vương đã đem ngươi đi đâu?” Ta cười cười, lại kéo tay nàng ngồi xuống lần nữa, nhìn nàng bứt rứt bất an ngồi trước mặt mình, vẫn còn chút tức giận, để nàng xuất cung chứ đâu phải để nàng ngàn dặm tới tìm ta.

“Không đem A Lương đi đâu cả, chỉ là bảo cung nữ đưa A Lương đi một vòng xung quanh cung điện để quen đường, còn cả nơi A Lương sẽ ở, cho nên A Lương mới tới trễ.” A Lương khẽ nói.

Nghe xong lời của nàng, ta mới cảm thấy yên tâm, xem ra lời Ly Ngu nói là sự thật, có lẽ tâm hoài nghi của mình thực sự quá nặng rồi.

“A Lương, sao không nghe lời Nhan tỷ tỷ, còn đi theo tới tận đây, ngươi có biết làm như vậy rất nguy hiểm hay không?” Ta nghiêm mặt nhìn nàng nói.

“Nhan tỷ tỷ, ngươi đừng tức giận, A Lương chỉ là muốn ở bên cạnh ngươi mà thôi, đừng đuổi A Lương đi có được không?” A Lương nói mà nước mắt đã muốn chảy xuống, nàng thực sự rất sợ cô sẽ không cần nàng ở bên cạnh cô nữa.

“A Lương.” Ta thở dài, bất đắc dĩ kéo tay nàng qua, “Đừng khóc nữa, Nhan tỷ tỷ sẽ không đuổi A Lương đi, từ nay về sau ở lại bên cạnh Nhan tỷ tỷ là được rồi.”

“Thật sao? Nhan tỷ tỷ không giận sao? Đồng ý để cho A Lương ở bên cạnh Nhan tỷ tỷ sao?” A Lương lau lau nước mắt trên mặt, kinh hỉ hỏi dồn.

“Ừm, lẽ nào A Lương đã tới đây rồi mà Nhan tỷ tỷ còn có thể đuổi ngươi đi sao? Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, nếu đã tới thì ở lại bên cạnh Nhan tỷ tỷ đi.” Ta cười, lấy ra một chiếc khăn tay từ trong lồng ngực, giúp nàng lau khô nước mắt trên mặt, nhìn gương mặt nàng đỏ bừng lên trông thật đáng yêu. Một nữ hài như vậy, ta có nên kéo nàng vào trong bóng tối không đây. A Lương, ta bắt đầu hối hận rồi, thật không nên kéo ngươi tiến vào mới phải.

“Nhan tỷ tỷ, để ta tự lau được rồi.” A Lương cúi đầu nói khẽ, gương mặt vẫn rất hồng, hồng xuống tận cổ.

“Ừm.” Ta gật đầu, đưa khăn tay cho nàng.

“A Lương, ở nơi này tất cả mọi việc đều phải cẩn thận, nơi đây không thể so với Minh Gia của chúng ta, có hiểu không?” Ta nhìn chăm chú gương mặt đỏ bừng của nàng, nhẹ nhàng nói. Mặc dù có đôi khi Hoa Khuynh cũng uy hiếp nàng như vậy, nhưng ta biết Hoa Khuynh sẽ không thực sự làm gì. Nhưng Ly Ngu thì ta không dám khẳng định, lời nàng đã nói thì nhất định sẽ làm, tuyệt đối không có một tia mềm lòng.

“A Lương không hiểu lắm?” A Lương buông khăn tay xuống, nghi hoặc hỏi. Nàng thực sự không hiểu vì sao lúc này Nhan tỷ tỷ lại phải nói như vậy.

“Ngươi cảm thấy Ly vương thế nào?” Ta không biết phải nói sao để giải thích được tất cả.

A Lương ngừng một chút, “Ly vương? A Lương có chút sợ, nhưng hình như Ly vương đối xử với Nhan tỷ tỷ rất tốt a?”

“Ha ha… A Lương, Ly vương là một người mà chúng ta không thể hiểu rõ, so với Nhan tỷ tỷ lại càng kinh khủng hơn, ngươi hiểu được không?” Ta chỉ có thể giải thích cho nàng như vậy, bởi vì chính ta cũng không hiểu rõ Ly Ngu, chỉ có thể biết được sự tàn nhẫn của nàng đối với người khác cũng là một loại tàn nhẫn đối với chính mình.

“Nhan tỷ tỷ đừng nói như vậy.” Không biết vì sao khi A Lương nghe cô tự hình dung mình như vậy, nước mắt liền không kiềm chế được mà tuôn trào ra.

“A Lương, ngươi xem, ngươi lại khóc rồi này.” Ta bất đắc dĩ nhìn nàng lại bắt đầu rơi nước mắt, vừa nãy mình lại nói sai rồi, thật đúng là tâm tính tiểu hài tử a.

“Nhan tỷ tỷ không phải một người kinh khủng.” A Lương nói khẽ.

“A Lương ngốc, Nhan tỷ tỷ là loại người gì, tự bản thân ta hiểu rõ.” Ta cười khổ, mình là loại người gì lẽ nào còn không biết ư?

“Nhan tỷ tỷ, chúng ta quay về cung điện đi, ở đây gió to, thân thể của Nhan tỷ tỷ không thể để gió thổi như vậy được.” A Lương nói xong liền đứng dậy, còn ngồi trong gió như vậy thêm nữa cô thực sự sẽ ngã bệnh mất, thân thể cô từ sau khi bị chìm dưới suối nước lần đó căn bản đã không thể chịu được gió lạnh thổi.

“Ừ, chúng ta đi thôi.” Lúc đứng dậy mới phát hiện ra sắc trời quả thực đã tối, cảm nhận thấy gió thổi lên người có chút lành lạnh, thân thể này tự bản thân cũng biết rõ, có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu thôi.

Hoa Khuynh, ta đã tưởng rằng đời này mình sẽ luôn bầu bạn bên cạnh ngươi, bây giờ ta mới biết thực sự ta làm không được, chỉ cần ngươi hạnh phúc là tốt rồi, trước lúc ấy, ta sẽ dọn sạch hết tất cả những kẻ có thể trở thành mối nguy hiểm cho ngươi.

“Xem ra chủ tớ các ngươi tình cảm rất tốt a!” Giọng nói nhẹ nhàng băng lãnh, không mang theo một tia tình cảm chợt tiến vào trong tai bọn ta, Ly Ngu bước vào lương đình.

“Nhan tỷ tỷ?” A Lương không biết thì ra trên thế gian này còn có một loại âm thanh băng lãnh vô cảm đến vậy, người như thế thật đúng như lời cô đã nói, khiến cho người ta vừa nhìn thấy liền sinh ra ý sợ hãi trong tâm.

“Đừng sợ.” Ta quay đầu lại cấp cho A Lương một nụ cười trấn an, để nàng không cần phải sợ hãi. Nữ nhân trước mặt này thực sự có một loại năng lực khiến người ta cảm thấy kinh sợ.

“Thế nào? Nhìn thấy liền sợ hãi như vậy?” Ly Ngu lạnh mặt nhìn về phía tiểu nữ hài kia, có điểm phẫn nộ.

“Ly vương, đừng dọa nàng. Thế nào? Vừa đi ra ngoài một chuyến liền nóng nảy như vậy rồi, có ai chọc giận ngươi sao?” Ta cười đi đến trước mặt nàng hỏi, sự phẫn nộ trên người nàng thực sự không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được, không biết nàng vừa đi đâu về nữa.

“Vãn Ca, ta đã nói với ngươi thế nào, không nên bảo hộ cho một người ở trước mặt ta như vậy, ta sẽ nhịn không được muốn hủy diệt.” Ly Ngu cúi đầu xuống ghé lên tai cô thì thầm, thanh âm băng lãnh thấm thẳng xuống tận đáy lòng.

“Ly vương, đừng hù dọa thị nữ của ta, bên cạnh ngươi có nhiều thị nữ như vậy, tùy ngươi lựa.” Ta xoay người đi không nhìn tới nàng, lạnh lùng nói.

“Vãn Ca, nói thật, ngươi thực sự rất có năng lực khiến ta nổi giận, bất kể là lời ngươi nói hay thân thể của ngươi, thần sắc của ngươi đều có thể chọc ta sinh khí, ngươi có biết điều này đại biểu cho cái gì không? Ta không phải một người hiền hòa, cũng không thể là một người nhân từ, khát vọng mà ngươi nói lúc trước, hiện tại ta đã triệt để thất vọng rồi. Có lẽ, trước kia ngươi không nên nói như vậy.” Đứng dưới bầu trời xẩm tối, vóc dáng của Ly Ngu trông dị thường cao gầy, áo choàng màu đen nhẹ nhàng tung bay trong gió, tóc đen xõa tung trên đầu vai cũng bắt đầu lay động, trong đôi mắt đen thăm thẳm lộ ra sát khí nồng đậm.

“Ly vương, đừng như vậy, nàng chỉ là một thị nữ mà thôi.” Ta thở dài, không giằng co với nàng nữa, lướt qua người nàng đi về phía cung điện.

A Lương cũng ngoan ngoãn bước theo ta, một câu cũng không dám nói.

Ly Ngu đứng nguyên tại chỗ, chăm chú dõi mắt nhìn theo bóng hình gầy yếu kia, thật lâu không nói gì, cho tới khi hình bóng cô biến mất, nàng mới xoay đầu về phía khoảng không đã tối đen. Có lẽ nàng thực sự không phải hình tượng trong lòng người kia, nhưng mình đã nỗ lực rồi không phải sao? Đã nỗ lực đi về phía ánh sáng, vì sao cô vẫn không thể tiếp nhận?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.