Tử Vu Tạc Thiên

Chương 12




Đệ thập nhị chương

Tác giả: Phượng Triệt

Edit: Nguyệt Cầm

Tử Mặc từ trên nhuyễn ỷ ngồi dậy, hai tay cầm lưng ghế hứng thú nhìn cô.

Cô không giống kiểu nữ tử bình thường ôn nhu như nước, trên gương mặt tinh xảo lộ ra khí tức cương nghị, giữa mi gian có một điểm nốt ruồi huyết hồng khiến cho cả khuôn mặt cô hiện lên một chút nhu hòa, mái tóc đen tựa như nước mực vẩy trên trang giấy kia, phi tán trên vai, khóe môi hơi vểnh lên, còn có cặp mắt buông xuống, không nhìn thấy rõ thần tình ở sâu bên trong của cô.

Thật không biết hoàng thượng để loại người không tầm thường như cô đi hầu hạ hắn là vì nguyên nhân gì.

Chính là không biết vừa mới nói sai cái gì rồi sao? Bỗng chốc trầm mặc rồi.

“Ách… Ngươi làm sao vậy?” Tử Mặc có chút lo lắng nhìn mi mắt buông xuống của cô.

Thanh âm ôn hòa thực sự có điểm giống với Nguyệt Nhiễm. Ngẩng đầu liền nhìn thấy trong tròng mắt màu lam nhạt của hắn lộ ra sự lo lắng, hắn thật sự không phải là Nguyệt Nhiễm sao?

Hoa Khuynh. Không biết ngươi vì cớ gì để ta đến hầu hạ một người giống hệt Nguyệt Nhiễm như thế.

“Không có gì.” Ta mỉm cười trả lời hắn, mặc dù biết mình cười cũng không hề dễ nhìn, có lẽ là rất lạnh đi, tất cả mọi người trên chiến trường nhìn thấy khuôn mặt cười mỉm của mình đều bị dọa đến hồn phi phách tán.

Trên khuôn mặt mỉm cười nhàn nhạt, có vô tận thống khổ, chính là vẫn gượng ép kéo ra nụ cười kia, thật không biết cô đến tột cùng vì cái gì mà phải bất đắc dĩ như vậy.

“Ngươi là Vãn tướng quân sao?” Tử Mặc thản nhiên mở miệng.

Vãn tướng quân?

Dường như đã lâu lắm rồi không nghe thấy cách xưng hô này, kinh ngạc ngẩng mắt nhìn gương mặt lạnh nhạt của hắn.

Hoa Khuynh nói cho hắn biết mình là ai rồi sao?

“Vì sao ngươi biết?” Cố gắng che giấu vẻ kích động của mình, lạnh lùng hỏi hắn.

Tử Mặc lại trở mình, lười biếng nằm trên nhuyễn ỷ, từ từ nhắm hai mắt lại, thản nhiên nói: “Nghe nói Vãn tướng quân trong trí nhớ của ta là một nữ nhân rất tàn nhẫn, ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó, toàn bộ thế lực triều đình đều bị khống chế chặt chẽ trong tay nàng. Thế nhưng người tàn nhẫn ấy lại xinh đẹp đến ngay cả ánh mặt trời cũng phải thua kém, đặc biệt là huyết chí* giữa mi gian kia, xinh đẹp mê hoặc tất thảy mọi người, nhưng nàng lại chỉ nghe lệnh một người tên là Hoa Khuynh, chỉ là hình như nàng đã chết trong trận chiến ở Nam Nguyên rồi.”

(*huyết chí: nốt ruồi đỏ như máu)

“Ai nói cho ngươi biết?” Ta lập tức đứng lên, hai tay gắt gao nắm chặt, lạnh lùng nhìn hắn, hắn rốt cuộc là người nào, việc này tại sao lại biết.

Tử Mặc chậm rãi ngồi dậy, mở to mắt, đôi mắt lam nhạt kia sắc bén khiến cho người ta phải sợ hãi, nhìn cô một hồi lâu mới mở miệng nói: “Vãn Ca, vì sao ngươi bằng lòng vì nàng mà vứt bỏ toàn bộ thiên hạ này?”

Vãn Ca, cách gọi quen thuộc như thế, lại nghe được từ miệng một người xa lạ.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Chống lại vẻ mặt sắc nhọn kia của hắn, hỏi.

Tử Mặc thu hồi vẻ mặt sắc nhọn kia của hắn, biếng nhác mị mị mắt, nhìn thấy đôi mắt cô lộ ra sát ý, cười nói: “Ta? Ta là Tử Mặc, vừa mới nói rồi không phải sao?”

Tử Mặc?

“Ta không biết ngươi rút cuộc là ai, nhưng ta tuyệt đối không cho phép chuyện ngươi làm tổn thương nàng.” Nhìn đôi mắt lạnh nhạt của hắn, lại lùi về trên nhuyễn ỷ, chỉ cần là người làm tổn thương đến nàng, quyết không buông tha.

“Ha ha, quyết không buông tha, ngươi hiện tại còn có cái năng lực gì để cản trở đây?” Tử Mặc híp mắt nhìn một gốc cây đang nở hoa tiên diễm phía trước, màu đỏ như máu tươi, có lẽ có một ngày ngươi sẽ giống như đóa hoa kia, nở ra xinh đẹp tiên diễm như thế, sau đó bị người từng cánh từng cánh xé nát.

Theo ánh mắt hắn nhìn về phía trước, một chậu hoa nở đến tiên diễm chí cực, không biết hắn có dụng ý gì, nhưng chỉ cần Vãn Ca ta còn sống trên đời một ngày thì tuyệt đối không cho phép ngươi thương tổn nàng. Xoay người về phía hắn, nói: “Có đôi khi làm người không thể đánh giá chính mình quá cao.”

Tử Mặc nghe thấy lời này, buồn cười ngẩng đầu nhìn ánh mắt lãnh liệt của cô, hỏi: “Lời này nói lên cái gì?”

“Chính là khuyên ngươi một câu mà thôi, mặc kệ ngươi đến tột cùng là ai, chỉ cần tổn thương nàng, ta quyết không buông tha.” Cho dù ngươi có dung mạo giống Nguyệt Nhiễm ta cũng sẽ không buông tha ngươi.

“Nga, thật sao, ta đây sẽ chờ đến ngày đó.” Dứt lời, Tử Mặc lại miễn cưỡng nằm xuống, nhắm mắt không biết nghĩ cái gì, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô có điểm muốn cười, một người không hiểu được quý trọng như nàng, cô còn che chở cho nàng như thế, thật không biết cô đến tột cùng là quá ngu dốt, hay là cô yêu nàng quá sâu đây.

“Công tử còn có điều gì phân phó không? Nếu không có chuyện gì muốn nói, nô tỳ xin cáo lui.” Nhìn thấy hắn nằm xuống, thật không biết lời hắn vừa mới nói là có ý gì, ngồi ở chỗ này lại không biết phải làm cái gì, ngồi khó chịu như vậy thà quay về viện tử kia còn hơn, đành phải đứng dậy hỏi hắn.

Tử Mặc chậm rãi mở mắt ra nhìn nàng đứng ở trước nhuyễn ỷ, liếc cô một cái, khẽ mở đôi môi mỏng manh nói: “Ngươi đem những Hoa nhi này đi cắt sửa một chút đi.”

Hoa nhi?

Kinh ngạc nhìn quanh bốn phía một thoáng, trong cung điện này toàn bộ đều là hoa, đủ loại màu sắc hình dạng cùng tranh nhau đua sắc, mùi hoa nồng đặc tràn ngập toàn bộ cung điện. Nhíu mày một chút, cho dù đã từng là một công chúa không được người sủng ái, nhưng mà, mình chỉ biết tập võ, mấy việc này căn bản là không hiểu được.

“Công tử, nô tỳ sẽ không làm việc này.”

Tử Mặc vô cùng kinh ngạc mở lớn mắt, tràn ngập tiếu ý nhìn bộ dạng cô cau mày đứng ở đó, thực sự không giống tướng quân chinh chiến sa trường kia, ngược lại có chút bộ dáng khả ái của tiểu nữ hài.

“Sẽ không làm? Vãn tướng quân cũng có việc sẽ không làm a, ta nghĩ ngươi cái gì cũng đều làm chứ.”

Bỗng nhiên xoay người nhìn chằm chằm hắn, lạnh lùng nói: “Thỉnh công tử gọi nô nỳ là Nhan nô, nô tỳ không phải Vãn tướng quân.”

“Nga, Nhan nô? Ha ha, được, vậy gọi ngươi là A Nhan đi.” Tử Mặc chậm rãi đứng dậy xỏ vào đôi giày màu lam nhạt kia, đứng ở bên cạnh cô.

“Tùy ý công tử.”

Ta cũng mặc kệ hắn gọi như thế nào, miễn là không nhắc tới ba chữ kia, chính mình đã không còn là Vãn tướng quân ấy nữa rồi, hiện tại đứng ở chỗ này chỉ là một người nô tỳ trong thâm cung mà thôi, còn có cái tư cách gì gọi là Vãn vướng quân.

“Công tử, nam nữ thụ thụ bất thân.” Vung bàn tay hắn đang nắm tay mình ra, lui về phía sau một bước nhìn khuôn mặt tràn đầy tiếu ý của hắn.

“Ta dạy cho ngươi cắt sửa Hoa nhi như thế nào a.” Tử Mặc vẻ mặt gian trá đứng ở nơi đó nhìn nàng lùi về phía sau một bước, còn dùng tay phủi ống tay áo một chút, nhún nhún vai đi đến phía trước chậu hoa kia, từ trên bàn lấy ra một cái kéo xinh xắn tinh xảo, tự mình khẽ khàng cắt sửa lá cho bồn Hoa nhi kia, sau đó thu lá cây lại, đặt vào trong một cái túi nho nhỏ.

Ta kinh ngạc nhìn ngón tay thon dài của hắn lướt qua Hoa nhi kia, sau đó nhẹ nhàng cắt xuống những chiếc lá phiếm vàng ấy, mềm mại tựa như động tác chải tóc cho ái nhân, ngốc lăng đứng một chỗ không biết nên làm như thế nào.

“Đến đây a.” Tử Mặc thả lá kia xuống, xoay người nhìn cô đang đứng phát ngốc.

Khi thấy khuôn mặt tươi cười vô hại của hắn đang nhìn mình, thật không biết cái người vừa mới nãy có phải là hắn không, thực sự biến thành một người rất hiền lành a, chỉ đành bất đắc dĩ bước lên phía trước học tập hắn cắt sửa Hoa nhi.

“Này… nhìn những chiếc lá này của Hoa nhi, lá cây phiếm vàng đều đem nó cắt bỏ là được rồi, rất đơn giản, còn có cả những cành lá thừa này nữa, cũng đều cắt đi là được, hiểu chưa?” Tử Mặc vừa nói vừa cắt những cành cành lá lá, còn cầm những chiếc lá cây kia lên khua khua trước mặt cô.

Có cái gì đó thoáng qua, nhìn thấy những chiếc lá cây phiếm vàng ấy, có chút không đành lòng, vì sao phải cắt bỏ chứ? Những cái này đều là minh chứng của sự tồn tại a, nếu như không có chúng nó sao có thể tôn lên vẻ đẹp mỹ lệ kia.

“Kỳ thực không cần cắt càng đẹp hơn.”

“Nga, vì sao?”

“Lá cây phiếm vàng đã từng xuất hiện ở chỗ này, không phải sao? Vì sao phải đem nó thoát ly vòng bao bọc kia chứ.”

“Ngươi không biết sao? Lá cây như vậy đã không còn hữu dụng nữa rồi, lưu lại nó sẽ chỉ hút đi chất dinh dưỡng mà thôi, cắt bỏ chẳng phải là càng tốt sao.”

“Cắt bỏ rồi thì chứng cớ gì cũng không nhìn thấy nữa, không có ai biết nó đã từng lưu lại thân ảnh của mình ở trên một cây Hoa nhi nào.”

“Ha ha, chính là nếu không cắt bỏ, vậy sẽ càng thêm vô ích, Hoa nhi chỉ có thể nhìn vào những chiếc lá phiếm vàng làm nền cho nó, kéo xuống vẻ đẹp của chính mình.”

Nghe lời này của hắn, ta không còn lời nào để nói, ta biết là hắn đang nói ta và Hoa Khuynh, thế nhưng, ta không muốn giống những chiếc lá cây này ly khai nàng, đành phải lẳng lặng nhìn hắn cắt bỏ những chiếc lá ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.