Đã bái sư, Thành Mặc cư sĩ liền để chonương tử nhà mình chuẩn bị một bàn ăn lớn để chúc mừng. Diệu nhi còn cóchút ngốc nghếch hỏi hắn, “Người chính là Thành Mặc cư sĩ? Nhưng màngười không hề già a…”Thẩm Nghị cũng có chút xấu hổ, Thành Mặc cư sĩtuổi cụ thể bao nhiêu hắn cũng không biết, chỉ là người trong thiên hạđều đồn đãi Thành Mặc là một lão nhân lớn tuổi, trên cả đường đi hắn đều dạy Diệu nhi nếu thật sự bái sư thành công nhất định phải hảo hảo chiếu cố lão nhân gia, không thể gây thêm phiền toái gì cho lão cư sĩ…Ai biết Thành Mặc cư sĩ lại trẻ tuổi như vậy?Thành Mặc cư sĩ cười ha ha, “Saukhi tiên đế mất đi ta liền từ quan hồi hương, lúc trở về liền trực tiếpđi tới thôn trang gặp cha ta, kết quả thế nhân không biết, cho rằng chata là ta, chỉ sợ đây mới là nguyên nhân chính nói ta lão chân đi. Cứnhìn cái bộ dạng này của ta, ta thoải mái từ đi ra trong cung, chỉ sợcũng không có người biết ta chính là Thành Mặc…”Thẩm Nghị gật gật đầu,bộ dáng Thành Mặc cư sĩ quả thật không đủ nho nhã, không ai nhận racũng là chuyện bình thường, tuyệt không phù hợp với hình tượng đế sưtrong cảm nhận của thế nhân.“Thành Mặc tiên sinh, ngài có thể thu Diệunhi làm đồ đệ, đệ tử thật sự vô cùng cảm kích. Đây là mấy thứ đệ tửchuẩn bị, mong rằng tiên sinh đừng ghét bỏ.” Thẩm Nghị đứng lên thi lễ,sau đó lấy ra một cái gói giấy, bên trong là một ngàn lượng ngân phiếuđã được chuẩn bị tốt.Thành Mặc coi như không thấy, cũng không hề nhậnlấy, “Ta vốn không có ý thu đệ tử. Chỉ là thấy tiểu oa nhi này quả thậtcó linh khí. Ta chính là người không vui thì không họa, mỗi ngày đều vui vẻ múa đao vung gậy. Hôm qua thấy oa nhi này vẽ tranh liền không nhịnđược nghĩ rằng, nếu một thân họa nghệ này của ta không có truyền nhân,chẳng phải là chuyện quá đáng tiếc hay sao? Nếu thu nó, vậy nó phải sống cùng ta. Ta đường đường đế sư tiên đế, chẳng lẽ ngay cả một nhóc oa nhi cũng nuôi không nổi?”Nói đến nói đi, Thành Mặc tỏ rõ thái độ muốn nhậnDiệu nhi làm đệ tử quan môn. Người nhà của đệ tử quan môn không cần đếnchăm sóc, chỉ là đứa nhỏ không thể ở lại bên cạnh họ, mà phải phụngdưỡng lão sư, ngày về nhà hàng năm cũng là do chính lão sư cho phép.Nhận đệ tử quan môn, lão sư sẽ giống như phụ thân giáo dưỡng đệ tử, màđệ tử cũng phải giống như đứa con bình thường, chăm sóc tiên sinh nhưngười thân đến lúc lâm chung. Nếu tiên sinh mất đi, đệ tử quan môn cũng phải đưa ma để tang.Cho nên làm đệ tử quan môn chỉ có hai loại tình huống, một loại là nhà quá nghèokhông nuôi nổi đứa nhỏ, đem đưa nhỏ đưa cho một tiên sinh giáo dưỡng,nếu gặp được tiên sinh tốt thì không sao, nhưng nếu gặp phải tiên sinhkhông tốt, đứa nhỏ kia cũng coi như đưa cho người ta làm cu li, sau nàycũng không có tiền đồ gì. Có nơi, một vài tú tài dưới danh nghĩa của họcó rất nhiều đệ tử quan môn. Một loại khác chính là giống như Thành Mặcđế sư này vậy, cả đời chỉ nhận một người đệ tử quan môn, dốc lòng dạydỗ, ngày sau sẽ được lão sư truyền thừa cho toàn bộ y bát, loại cơ hồinày, bình thường chỉ có thể may mắn gặp được không thể cầu.Trong lòngThẩm Nghị mừng thầm, cũng không nói thêm nữa, lúc này thu hồi ngânphiếu, hướng Thành Mặc tiên sinh bái lễ, “Đệ tử tạ ơn tiên sinh, Diệunhi… Xin nhờ tiên sinh lo lắng!”Thành Mặc ha ha cười, nhìn Diệu nhi hỏi, “Oa nhi, về sau ngươi sẽ phải ở lại đây, cùng một nhà chúng ta sinhsống. Trung thu, Thanh Minh, qua năm mới hàng năm mới có thể trở về nhà, ngươi có nguyện ý hay không a?”Diệu nhi nghĩ nghĩ, “Hàng năm đều phảinhư vậy sao? Mỗi lần về nhà được mấy ngày vậy a?”Thành Mặc cười nhìnhắn, “Trung thu về nhà hai ngày, Thanh Minh về nhà hai ngày, qua năm mới về nhà một tháng, thế nào? Sau đó, hàng năm, vào dịp sinh nhật ngươi,tỷ tỷ, tỷ phu ngươi cũng có thể đến đây thăm ngươi. Tiểu oa nhi, có phải sư phó rất tốt với ngươi hay không a?” Thành Mặc hiền lành nói.Tronglòng Thẩm Nghị cảm kích, Trung thu đoàn viên với người nhà, Thanh Minhviếng mồ mả tồ tiên, qua năm mới lại được đoàn tụ nữa, Thành Mặc khôngmuốn khiến cho Diệu nhi trở nên xa lạ với bọn họ. Hơn nữa, sinh nhậthàng năm của Diệu nhi, bọn họ còn có thể tới gặp nó…Diệu nhi đếm đếm đầu ngón tay tính toán, “Về nhà mất mười ngày, từ trong nhà trở về cũng lại mất mười ngày, hơn nữa hai ngày ở lại nhà, Trung thu mất hai mươi haingày, Thanh Minh mất hai mươi hai ngày, qua năm mới mất năm mươi haingày (??? 50 ngày chứ?), tổng cộng là chín mươi sáu ngày, chính là hơn ba tháng… Được, liền nghe theo lời sư phó.”Thành Mặc sửng sốt,hắn quả thật đã quên nhà Diệu nhi cách nơi này mất hai mươi ngày lộtrình, như vậy tính xuống, Diệu nhi ở lại nơi này của hắn chỉ khoảng tám tháng, chỉ là … “Ha ha ha, oa nhi nhà ngươi còn nhỏ, tính toán giỏilắm! Cứ như vậy!” Hắn thấy được, Diệu nhi tính ngày như vậy cũng là vìluyến tiếc tách ra khỏi người nhà, cũng là tính toán thời gian nó ở lạinơi này, cũng là nói cho nó biết trong một năm nó có thể về nhà được bao nhiêu ngày. Oa nhi này a, quả thật có đủ tư chấ trở thành đệ tử củaThành Mặc hắn!Thẩm Nghị không thể nề hà cười, nói lời xin lỗi với ThànhMặc, “Đứa nhỏ này ở nhà bị chúng ta chiều hư rồi, sau này còn xin tiênsinh nghiêm khắc dạy dỗ.”Thành Mặc không hề để ý, cười cười, oa nhi nàyhắn rất vừa lòng, vừa thông minh, lại so với xú tiểu tử chỉ biết học võnhà hắn cứng cỏi hơn nhiều!Thẩm Nghị chỉ ở lại một ngày liền chuẩn bịrời đi Lúc đi, Diệu nhi khóc lóc ôm chặt lấy chân hắn không cho hắn đi. Thẩm Nghị cũng thực đau lòng, nhưng vẫn ngồi xuống, nói với Diệu nhi,“Diệu nhi, đệ quên là đệ đã đáp ứng điều gì với ta rồi sao? Chúng takhông phải đã nói rõ ràng, sau khi bái sư phải đi theo sư phó ngoanngoãn học tập, chờ ngày học thành tài mới có thể về nhà.”Diệu nhi hítcái mũi đỏ bừng, thút tha thút thít đáp, “Đệ biết, nam tử hán đại trượng phu, đệ sẽ đi theo sư phó ngoan ngoãn học tập, nhưng mà… Đệ luyến tiếctỷ phu…”Thành Mặc tiến lên sờ sờ đầu hắn, “Oa nhi, đừng khóc. Như vậyđi, mười năm! Nếu trong mười năm ngươi có thể học hết tất cả bản sự củata, ngươi có thể không cần lại đi theo ta nữa.”“Thành Mặc tiên sinh!”Thẩm Nghị ngạc nhiên, chưa từng có tiền lệ như vậy, bình thường đệ tửquan môn đều phải phụng dưỡng sư phó khi sư phó mất đi mới có thể vềnhà, này…Diệu nhi nâng hai mắt đẫm lệ mông lung lên nhìn Thành Mặc, “Sưphó nói là thật chứ?”“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Sư phó sẽ không lừa gạt ngươi, nhưng mà! Oa nhi, nếu trong mười năm này ngươi học không xong, vậy thì lại thêm năm năm nữa, năm năm không được lại thêm mườinăm, ngươi có đáp ứng hay không?” Thành Mặc làm vẻ mặt trịnh trọngnói.Thành Mặc nói với vẻ mặt rất thành khẩn, nhưng Thẩm Nghị lại cảmthấy có chút không thích hợp, tổng cảm thấy có một chỗ nào đó quái dịkhông nói lên lời…“Được! Quân tử nhất ngôn, sư phó nói, nếu trong vòngmười năm học xong, liền để cho ta về nhà.” Diệu nhi lau nước mắt, quậtcường nhìn Thành Mặc.Thành Mặc truy hỏi một câu, “Tiểu oa nhi, ngươi nên học được tất cả bản sự của ta nha?” Thành Mặc đem hai chữ “Tất cả” cố ý nhấn thật mạnh.Diệu Ca Nhikhông chịu thua đáp ứng, “Tất cả thì tất cả! Ta nhất định có thể họcxong trong vòng mười năm!”Thành Mặc cười hắc hắc, gật đầu.Thẩm Nghị lạicảm thấy, nụ cười cuối cùng này của Thành Mặc… Nhìn kiểu gì cũng thấytràn ngập tính kế.Diệu nhi hạ khế ước quân tử, cũng liền không bám lấyThẩm Nghị nữa, lúc Thẩm Nghị đi tới chân núi liền quay đầu lại nhìn,thân ảnh nho nhỏ của Diệu nhi vẫn đứng nguyên tại chỗ, dùng sức vẫy tayvới hắn.Cái mũi Thẩm Nghị có chút đau xót. Đứa nhỏ này, từ hơn một tuổiđã ở cùng với bọn hắn. Hắn cơ hồ đã coi Diệu nhi như chính đứa nhỏ củamình mà dạy dỗ. Nhoáng cái đã năm năm, Diệu nhi được dạy dỗ tốt như vậy, nhu thuận như vậy, lại phải rời đi khỏi hắn. Tuy rằng một năm có thểgặp nhau vài lần, nhưng mà vẫn kém so với việc ngày ngày ở cùng một chỗ.
Thẩm Nghị yên lặng nhớ kỹ trong lòng, Diệu Ca Nhi, cố gắng học, mười năm sau ta tới đón đệ về nhà.