Tú Tài Nương Tử

Chương 47: Diệu nhi bái sư (Hạ)




Sắc trời dần dần u ám, phía xa xa đã có thể nhìn thấy có một sơn trang.Nếu cứ như vậy mà tùy tiện đi vào trong nhà người ta thì không tốt lắm,Thẩm Nghị nhìn quanh bốn phía, thấy có một cột khói bếp của một hộ nônggia nho nhỏ bay lên.“Chúng ta qua bên kia, tá túc nhờ một đêm đi. Sángsớm này ngay hãy tới sơn trang.” Thẩm Nghị nhìn con đường núi dưới chân, sau đó ôm Diệu nhi, tránh cho nó không nhìn thấy rõ con đường dưới chân mà bị ngã.Đợi đến khi đi gần đến hộ nông gia này, Thẩm Nghị đứng cáchhàng rào hô lên, “Xin hỏi trong nhà có ai không?”Ngay sau đó, liền nghethấy tiếng một phụ nhân vang lên trong nhà, “Ai?” Cao giọng nói, tiếngbước chân vang lên, lại thêm một giọng nam hùng hậu nữa hỏi, “Là aia?”Thẩm Nghị vội vàng trả lời, “Đại ca, ta là nhân sĩ trong trấn TúThủy, họ Thẩm, muốn mang đệ đệ đến sơn trang trên kia học tập. Hôm naysắc trời đã tối, đường đi cũng không rõ, có thể xin đại cao cho ở nhờmột đêm được hay không?”Người nọ trầm mặc một lúc, lại hỏi, “Nếu ngươimuốn đến sơn tranh học tập, vậy trực tiếp đi vào đó đi, bước thêm vàibước nữa, cũng không tốn mất bao lâu đâu a.”Thẩm Nghị lại nói, “Vị đạica này, phiền huynh giúp đỡ một chút. Sắc trời đã tối, đệ đệ ta tuổinhỏ, không chịu nổi khí lạnh trên núi, nếu cứ miễn cưỡng đi tiếp đến sơn trang, cũng không tốt, huynh xem có thể…”Người nọ hơi đẩy hàng rào ra,thấy Thẩm Nghị đứng ở ngoài cửa, còn ôm theo một tiểu hài tử, khuôn mặtnhỏ nhắn của đứa nhỏ đã đỏ bừng lên vì đông lạnh, “Được rồi, ở lại mộtđêm, sáng mai các ngươi phải đi ngay.” Người nọ mở cửa hàng rào ra, Thẩm Nghị liền cúi người nói lời cảm tạ.Hán tử này lớn lên thực khôi ngô,mặc một bộ quần áo bằng da dê, Thẩm Nghị chú ý thấy các đốt ngón tay của hắn thô to, biết đây là kết quả của việc lao động nông nhàn nhiều năm,lại tiếp tục nói lời cảm tạ với người ta mới ôm Diệu Nhi và sân.ThẩmNghị chờ hán tử vào nhà xong mới bước theo vào, vừa vào trong phòng, một cỗ nhiệt khí liền đập vào mặt, lập tức xua đi hàn khí trên người bọnhọ. Trong phòng có một phụ nhân và hai hài tử. Hai hài tử gồm một nammột nữ, nam hài lớn hơn một chú, đại khái khoảng mười một mười hai tuổi, nữ hài nhỏ hơn chút, khoảng độ ba bốn tuổi. Trong phòng còn có hươngcơm nồng đậm, nhìn đồ ăn trên bàn, xem ra là cả nhà vừa ăn cơm khônglâu.Thẩm Nghị và Diệu nhi tiến vào phòng, phụ nhân kia liền mang lênthêm hai bộ bát đũa, ôn hòa cười cười, “Nhà nông chúng ta, cũng không có gì tốt để ăn, xin hai vị khách nhân này chịu ủy khuất chút vậy.”ThẩmNghị liên tục nói lời cảm tạ, cười tiếp nhận bát đũa, lấy bánh nướng đãchuẩn bị trên người ra để ăn.Hán tử kia thấy liền có chút mất hứng,“Trong nhà này có bánh, có cơm, có canh, khách nhân còn lấy bánh nướngra ăn. Chớ không phải là ghét bỏ đồ ăn của nhà nông chúng ta khôngtốt.”Thẩm Nghị nghe thấy liền biết người ta hiểu lầm, đang chuẩn bị giải thích, lại thấy Diệu nhi mở miệng.“Thúc thúc, trong bát này chỉ có nămcái bánh bao, trong nồi cũng chỉ có hơn nửa nồi canh, trên bàn cũng chỉcó bốn đĩa thức ăn. Trước đó nhà thúc không biết chúng ta tiến đến, chonên nếu ta và tỷ phu cũng ăn, nhà thúc sẽ không có đủ thức ăn.” Diệu nhi cười tủm tìm nói xong, cắn một ngụm bánh nướng đã lạnh, vừa nói vừaăn.Hán tử kia giật mình nhìn Diệu nhi, sau một lúc lâu mới vui vẻ, “Tiểu oa nhi nhà ngươi cũng quan sát thật cẩn thận đó. Đồ ăn quả thật khôngđủ. Vậy ngươi để mấy chiếc bánh nướng này lên lồng xưởi trên bếp nướnglại đi. Nướng nóng không phải ăn sẽ ngon hơn sao.”Diệu nhi lại lắc đầu,chỉ vào lồng sưởi mà tiểu cô nương đang ngồi bên cạnh, nói, “Muội muộivẫn ngồi bên lồng sưởi, vừa rồi mới ho khan một tiếng, nói không chừngđã bị phong hàn. Nếu ta đặt bánh nướng lên lồng sưởi để nướng, muội muội liền không chạm tới hơi nóng được nữa, sẽ bị lạnh.”Hắn nói một hồikhiến cho hán tử và phụ nhân kia sửng sốt một lúc lâu, qua một lát, hántử này mới ha ha cười lên, “Tiểu oa nhi ngươi quả thật thú vị! Thú vị!Sao ngươi có thể quan sát cẩn thận như vậy a?”“Bởi vì mỗi ngày ta đềuhọa họa a.” Diệu nhi nói đương nhiên.Ánh mắt hán tử kia chuyển hướngsang Thẩm Nghị. Trong lòng Thẩm Nghị cảm thấy vô cùng kiêu ngạo nhưngtrên mặt cũng không lộ ra nửa phần, cười nói, “Đứa nhỏ này thích vẽ, từnhỏ đã quan sát mọi thứ chung quanh rồi vẽ ra. Thời gian trôi qua, sứcquan sát của đệ ấy cũng từ đó mà rèn luyện ra.”Hán tử kia có chút suynghĩ gật gật đầu, thấy Thẩm nghị và Diệu nhi vẫn cắn bánh nướng, caumày, hướng ánh mắt vào phòng bếp bảo phụ nhân bưng nồi canh nóng lên, ôn nhu nói, “Khách nhân, các ngươi đem bánh nướng ngâm vào trong canh đi.Khí trời hôm nay rất lạnh, bánh nướng lại quá cứng, rất khó ăn lại càngkhông có hương vị. Nói gì thì nói, đứa nhỏ cũng không nên ăn đồ ăn quácứng và lạnh.” Nói xong liền múc hai chén canh đưa cho Thẩm Nghị và Diệu nhi.Thẩm Nghị lại tỏ lòng biếtơn, sau đó mới đem bánh nướng ngâm vào trong canh, đợi nó nhuyễn ra mớiđưa cho Diệu nhi, rồi lại tự làm cho mình một chén. Diệu nhi xì xụp ănxong chén canh bánh nướng, sờ sờ cái bụng nhỏ tròn xoe, cười ha ha nói,“Ăn ngon thật, ngon giống hệt như đồ ăn tỷ tỷ ta làm vậy.”Cách ăn củaThẩm Nghị văn nhã hơn. Hắn nhìn Diệu nhi ăn xong, liền lấy một chiếckhăn ra lau cho nó, chính mình cũng rất nhanh đã ăn xong, liền cầm lấyhai cái chén đứng lên, “Cám ơn đại ca đại tẩu rất nhiều, đồ ăn này rấtthơm.”Hán tử kia nhìn cái bàn, Thẩm Nghị và Diệu nhi cơ hồ không hề động đến thức ăn trên bàn, chỉ ăn một chén canh đó với bánh nướng. Từ hànhđộng của Thẩm nghị, không khó để nhìn ra hắn là một văn nhân đã đượcgiáo dục qua. Chỉ là đứa nhỏ Diệu nhi này mới sáu tuổi, quả thật khiếnhắn có chút kinh ngạc ngoài ý muốn. Sức quan sát kinh người, rất hiểuchuyện, còn có tiềm năng khá lớn. Vừa rồi, nghe Diệu nhi gọi Thẩm Nghịmột tiếng tỷ phu, hắn liền tò mò hơn.“Nếu ngươi là tỷ phu của nó, vậyngươi đến trường xin học sao không mang theo tỷ tỷ của nó?” Hán tử kianghĩ rằng Thẩm Nghị là tự mình đến xin, dù sao có nghe qua chuyện manghuynh đệ ruột thịt của mình đến, chứ chưa từng nghe qua chuyện mang anhem bên vợ đến. Nương tử hắn liền nhẹ nhàng huých hắn một cái ở dướithân. Hắn liền lập tức hiểu được, chẳng lẽ tỷ tỷ của đứa nhỏ này… Lậptức có chút hối hận, cảm thấy chính mình hỏi quá mức đường đột.Thẩm Nghị cười cười nói, “Không phải ta đến trường xin học, mà là muốn cầu ThànhMặc lão cư sĩ có thể nhận nó làm đệ tử…” Lập tức đem chuyện uỷ thác củaHà gia kể giản lược ra, rồi chuyện hắn dạy Diệu Ca Nhi họa họa, thấy nóvẽ đã có nét liền nghĩ đưa hắn tới đây bái danh sư.Biểu tình của hán tửkia có chút kỳ quái, ngây ngốc hỏi, “Chẳng lẽ ngươi không biết là ThànhMặc… Khụ cư sĩ không thu đồ đệ sao?” Biểu tình của phụ nhân và hai hàitử kia cũng có chút quái dị nhìn bọn họ.Thẩm Nghị cũng không nghĩ nhiều, cho rằng nhà này ở dưới chân thôn trang, cho nên đã từng gặp qua nhiềungười muốn bái sư với Thành Mặc tiên sinh xin tá túc lại, mới có thể như vậy, “Ta biết lão cư sĩ tuổi tác đã cao, không muốn thu đồ đệ nữa, Chỉlà cậu em vợ này của ta… Nó thật sự có thiên phú Ta không muốn hắn ngây ngốc sống cả đời, hay chỉ biết đọc sách, cả đời cũng chỉ vì một cáichức quan. Nhân sinh gập ghềnh, chuyện có thể làm nhiều lắm. Nếu nó cóthể được danh sư chỉ điểm, nghĩ rằng đối với sự lựa chọn con đường nhânsinh sau này của nó, cũng sẽ tốt hơn.”Tiểu nha đầu kia xì cười mộttiếng, lại bị ánh mắt nghiêm khắc của hán tử và phụ nhân kia chiếu đến,liền che miệng nhịn xuống. Hán tử kia ngượng ngùng nói, “Để cho kháchnhân chê cười rồi. Nhà của ta ở nơi thôn quê, dã nha đầu này không hiểuchuyện lắm.”“Đâu có đâu có.” Thẩm Nghị không hề để ý, cười cười.Hán tửkia tò mò hỏi, “Xem ý tứ của khách nhân, là không muốn cậu em vợ này của ngươi gia nhập quan trường?”Thẩm Nghị lắc đầu, “Ta và tỷ tỷ của nó chỉkhông muốn nó cả đời phải cẩn thận từng ly từng tý sống trong tranh đấuquyền lợi, cũng không muốn nó chỉ có một con đường để lựa chọn cho nhânsinh sau này. Gia nhập quan trường có chỗ hay của gia nhập quan trường,nhưng làm dân chúng cũng có cái hay của làm dân chúng. Đợi nó lớn lên,để cho nó tự mình chọn đi.”Trong mắt hán tử kia có chút khen ngợi, “Đềulà người thú vị, đứa nhỏ này thú vị, ngươi cũng rất thú vị. Còn có người không muốn chức vị? Ha ha ha…” “Nếu đã muốn bái sư, đứa nhỏ này amhiểu việc vẽ tranh, dù sao cũng phải có cái gì đó để người ta nhìn trước chứ?” Hán tử kia lại hỏi.Thẩm Nghị lấy từ trong bọc quần áo ra một tậpgiấy, đưa cho hán tử này xem.Tập giấy có hơn mười tờ, nội dung vẽ đềukhông giống nhau, những thứ trong đó đều khiến cho ánh mắt hán tử nàytrừng to mà nhìn, “Này… Đây là…”Thẩm Nghị nhìn thoáng qua, “Nga, mấyngày này, trấn trên trải qua năm mới, thứ hắn vẽ chính là bộ dáng tụ hội của trấn trên.” Thẩm Nghị kỳ quái nhìn hán tử liếc mắt một cái, khôngngờ hán tử này còn rất biết thưởng thức tranh. Trên mấy bức này nét vẽtuy còn có chút non nớt, lực cầm bút vẫn còn hơi yếu, nhưng thắng ở nộidung. Trong tranh vẽ cảnh đám người ồn ào, khác hẳn với cách vẽ hiện nay.Thẩm Nghị đợi hắn nhìn một hồi, mới thu hồi những bản vẽ này lại, cẩn thậncuốn lại thật tốt. Diệu nhi có thể bái sư thành công hay không, hoàntoàn là dựa vào mấy bức vẽ này.Sắc trời đã tối, Thẩm Nghị mang theo Diệu nhi ở lại trong phòng phụ nhân đã an bài.Chờ hai người Thẩm Nghị đivào, tiểu nha đầu kia liền hi hi ha ha cười rộ lên, “Phụ thân là một ông già!”Tiểu hài tử kia cũng cười theo, “Hóa ra mọi người bên ngoài đềunói cha tuổi tác đã cao, ha ha… Thành Mặc lão cư sĩ…”Thành Mặc cư sĩđúng là hán tử này. Hắn sờ sờ cái mũi. Hắn làm sao có thể biết được mọingười nói về hắn như vậy? Tuy nhiên bức họa kia… Thành Mặc cư sĩ quảthật có chút động tâm. Nếu bức tranh kia thật đúng là do đứa nhỏ kia vẽ, vậy thật sự rất mới mẻ, nhất là tỷ phu của nó còn không muốn cho nó đitheo con đường làm quan. Việc này cũng rất hợp với tính tình của mình.Có lẽ mình có thể đưa ra một ngoại lệ, nhận một người đệ tử quan môn *… (* Đệ tử quan môn: Ý là đệ tử cuối cùng)Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nghị cùng Diệu nhi dậy sớm đi ra. Người nhà kia cũngdậy rất sớm, phụ nhân đã chuẩn bị tốt điểm tâm, tất cả mọi người ở trong phòng ăn điểm tâm xong, Thẩm Nghị liền mang Diệu nhi chuẩn bị đi lênsơn trang.Thành Mặc cư sĩ ngănbọn họ lại, “Đừng vội vàng như vậy, sáng sớm hôm nay tuyết rơi, ThànhMặc cư sĩ thích cảnh tuyết, để cho đứa nhỏ này tại đây họa một bức tranh về cảnh tuyết đi, chẳng phải rất tuyệt sao?”Thẩm Nghị do dự một chút,nhưng ở nhà người ta trọ lại một đêm, hắn cũng rất ngượng ngùng nếu phản bác yêu cầu này. Lại nói, có lẽ cũng đúng như hán tử này đã nói, nếuThành Mặc cư sĩ thích cảnh tuyết, vẽ một bức họa thật tốt về nó, cũngrất được.Diệu nhi cũng không thấy có vấn đề gì, trải giấy bút ra, su đóđem bàn tay hơ ấm lại, nhìn ra ngoài của bắt đầu vẽ. Hắn thật sự nghiêmtúc họa họa. Thành Mặc cư sĩ đứng bên cạnh nhìn thấy, trong lòng âm thầm gật đầu, quả nhiên là búp pháp của đứa nhỏ này.Chờ Diệu nhi vẽ xong bức tranh, Thành Mặc cư sĩ cầm lấy bức họa nhìn kỹ lại, lớn tiếng cười nói, “Tốt! Tốt! Đồ nhi này ta thu!”Thẩm Nghị cả kinh, “Này…” Đây là cóchuyện gì?Phụ nhân kia cũng đứng bên cạnh cười nói, phụ giúp cho Diệunhi, “Hài tử ngốc, còn không mau bái sư?”Tiểu nha đầu nhanh nhẹ chạytới, lấy con dấu của Thành Mặc cư sĩ ra cho Thẩm Nghị xem, hi hi ha hacười, “Tuổi tác cha ta không hề cao đâu nhé! Cha không có già như vậyđâu a!”Thẩm Nghị bị kinh hỉ này làm cho ngây ngẩn. Đánh bậy đánh bạ nhưvậy cũng khiến cho Thành Mặc cư sĩ dễ dàng nhận Diệu nhi làm đệ tử? Saukhi lấy lại tinh thần, liền nhanh chóng để Diệu nhi quỳ xuống dập đầukính trà với Thành Mặc cư sĩ. Diệu nhi còn có chút mơ hồ, tuy nhiên,Thành Mặc cư sĩ cũng lơ đếnh, cười ha hả vuốt đầu hắn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.