Tự Mình Nuôi Sói

Chương 6




Edit: Hoạt Đồng

“Vào đi.”

“Nhà của em to và đẹp thật đấy!”

Tiêu Thỏ kinh ngạc cảm thán, chủ yếu là nhà cậu ấy so với nhà mình càng to, càng khí thế hơn.

Nguyễn Trác Hàng mỉm cười, kéo lấy tay Tiêu Thỏ nói: “Phòng em ở lầu hai.”

Tiêu Thỏ không ngừng nhìn trái ngó phải, Tiêu gia hoàn toàn là thiết kế mang phong cách hiện đại hóa, không giống như Nguyễn gia, toàn bộ Nguyễn gia đều mang theo hơi thở cổ kính, khắp nơi có thể thấy được bình hoa cổ, trên tường còn treo những bức tranh của các nhà thi họa nổi tiếng, thoạt nhìn rất có mùi vị tri thức, cũng giống như mùi vị tản mát ra từ trên người Nguyễn Trác Hàng vậy.

Tiêu Thỏ bị kéo vào phòng, thấy việc đầu tiên Nguyễn Trác hàng làm là đi mở máy tính, khó hiểu hỏi: “Không phải nói muốn học thêm sao?” Cậu ấy đây là muốn chơi điện tử?

“Thỏ con, em muốn học khẩu ngữ.”

Tiêu Thỏ khó hiểu, chỉ nghe lời cậu nói: “Chúng ta vừa xem phim Mỹ, vừa luyện khẩu ngữ, như vậy khá là hiệu quả.”

Là như vậy sao? Ừm, lúc đầu cô học Tiếng Anh cũng nghe rất nhiều radio và các ca khúc Tiếng Anh.

Nguyễn Trác Hàng chuyển một chiếc sô pha đơn đến, chính mình ngồi xuống trước, sau đó kéo Tiêu Thỏ xuống cùng chen chúc trên chiếc sôpha, Tiêu Thỏ ngại ngùng nói: “Chật quá, chuyển thêm một chiếc nữa đến đi.”

“Hết rồi.”

Tiêu Thỏ nhìn một vòng quanh căn phòng, phát hiện thế nhưng không có ghế dựa, chỉ có sôpha dài, nhưng mà cái đó nhìn có vẻ nặng đó, muốn chuyển qua đây khẳng định không dễ dàng rồi. Đang muốn bảo Nguyễn Trác Hàng xuống lầu bê lên, lại nghe cậu nghiêm túc nói: “Thỏ con, phải chuyên tâm, phim bắt đầu rồi.”

“Ừ.” Tiêu Thỏ trả lời theo phản xạ có điều kiện.

Bộ phim khúc dạo đầu có chút khôi hài, Tiêu Thỏ xem đến mức ngập tràn hứng thú, nghĩ đến Nguyễn Trác Hàng bên cạnh, cô hỏi: “Em nghe có hiểu không?”

“Thỏ con, giúp em dịch một chút đi.”

Tiêu Thỏ tuy rằng nghe lời, cũng bắt đầu dịch, nhưng lại không hiểu được, sao không tìm phim Mỹ có phụ đề Tiếng Trung để xem chứ.

Ngồi lâu, thắt lưng có chút mỏi, Tiêu Thỏ đung đưa hông một chút.

Nguyễn Trác Hàng đặt tay lên eo Tiêu Thỏ, nghiêm túc nói: “Thỏ con, nên nghiêm túc một chút.”

Một lúc sau, Nguyễn Trác Hàng lại nói, “Thỏ con, thả lỏng người một chút.”

Tiêu Thỏ thật muốn khóc mà, thân thể cứng đờ cũng là phản ứng tự nhiên đó, không phải lỗi của cô nha, ai kêu cậu không có việc gì lại dựa sát như vậy làm gì, đặc biệt phần eo còn bị một bàn tay to ôm lấy, muốn vặn vẹo một chút cũng không được.

Sau khi phim chiếu được mười mấy phút, Tiêu Thỏ tá hỏa phát hiện trên màn hình là hình ảnh thân thể giao triền . Mặt nóng ran quay sang nhìn Nguyễn Trác Hàng, không dám đem những gì diễn viên nói trong phim phiên dịch ra.

Nguyễn Trác Hàng cười nói: “Thỏ con, không giúp em phiên dịch, em sao có thể hiểu được, thế thì thành tích Tiếng Anh của em sao có thể nâng cao đây.”

Nguyễn Trác Hàng coi như không biết gì, đặt nốt bàn tay to còn lại lên đùi Tiêu Thỏ, còn bày ra vẻ mặt cổ vũ, ý bảo cô mau giúp cậu phiên dịch đi.

“Thỏ con…”

Nguyễn Trác hàng thầm thì bên tai Tiêu Thỏ, giọng điệu dần dần trầm xuống.

Tiêu Thỏ vặn vẻo thân mình, nhưng lại không thể giãy ra được, ngược lại thuận thế bị Nguyễn Trác Hàng ôm vào trong lòng, đặt cô ngồi lên đùi của cậu.

Hai tay Nguyễn Trác Hàng cố định đầu Tiêu Thỏ, làm cho cô vừa lúc có thể nhìn rõ diễn biến của bộ phim, dán môi sau tai cô khẽ nói: “Thỏ con, nếu cô không phiên dịch, em sẽ không bắt kịp bộ phim được.”

Mặt Tiêu Thỏ đỏ bừng như có thể nặn ra được cả máu , đầu bị Nguyễn Trác Hàng giữ lấy, trốn đều trốn không thoát, chỉ cần mở to mắt, liền có thể nhìn thấy diễn biến trên màn ảnh.

Tiêu Thỏ rối rắm nghĩ, tình tiết này sao lại dài như vậy chứ.

“Mau lên.”

Phía sau truyền đến tiếng thúc giục không ngừng của Nguyễn Trác Hàng.

Tiêu Thỏ mở miệng, xấu hổ nói: “ Mạnh… Mạnh một chút…”

“Ưm… Nhanh một chút…”

“Honey… anh thật quá mạnh mẽ…”

“A…ưm…”

Tiêu Thỏ cúi đầu, cả người đều rúc vào trong lòng Nguyễn Trác Hàng, “Cô không phiên dịch nữa đâu.” Nhìn thấy những hình ảnh đó, nói những lời nói kỳ lạ đó, thân thể của cô đều có chút lạ lẫm , có loại cảm giác muốn tiểu tiện.

Tiêu Thỏ nhăn nhó muốn rời khỏi thân thể Nguyễn Trác Hàng, “Cô muốn đi vệ sinh.”

Nguyễn Trác Hàng cười khẽ, rướn người ra phía trước, khiến cô phải nghiêng đầu qua một bên, bờ môi ấm nóng ngậm lấy bờ môi cô.

Tiêu Thỏ kêu lên một tiếng, muốn lui người về phía sau.

Cô che miệng kinh ngạc nhìn Nguyễn Trác Hàng, ánh mắt ngại ngùng lại bắn ra xung quanh, thấy trong phòng không có ai khác, an tâm thở phào một hơi. Lấy lại bình tĩnh liền phẫn nộ trừng mắt với tên oắt con đang cười nắc nẻ kia.

Vòng eo Tiêu Thỏ bị Nguyễn Trác Hàng một tay ôm chặt lấy, cô vặn vẹo nói: “Cô muốn xuống, cô muốn xuống.”

Bị một vật cưng cứng chạm vào dưới đùi, mắt Tiêu Thỏ đỏ ửng, đó chính là cái thứ vừa nãy ở trong phim, có chút xấu hổ, có chút tò mò, đầu liền cúi xuống nhìn.

“Ừm, cái đó…”

“Cái gì?”

Khuôn mặt nhỏ nhắm của Tiêu Thỏ càng ngày càng đỏ rực, ngay cả dưới gáy cũng nhuộm một màu hồng xinh đẹp.

Giọng Tiêu Thỏ như tiếng muỗi kêu: “Nó chạm vào cô.”

Nơi bị chạm phải vốn đã nóng hầm hập, nhưng cái đó của Nguyễn Trác Hàng lại càng nóng hơn nữa, Tiêu Thỏ căng thẳng đến nỗi không dám động đậy.

Nguyễn Trác Hàng khẽ cười, hôn hôn đôi môi đỏ mọng mềm mại của Tiêu Thỏ.

Cuối cùng, không quên cảm thán một câu: “Cô giáo thật đáng yêu.”

“Ối.”

Nguyễn Trác hàng đột nhiên ôm chặt lấy eo cô, mạnh mẽ bóp chặt, thật muốn để cái đó của cậu mạnh mẽ đâm vào.

“Cô, cô phải về nhà.”

Tiêu Thỏ dùng hết sức lôi tay của Nguyễn Trác Hàng ra, nhưng mà hắn lại giống như đang tự mình chơi trò chơi vậy, cố ý chậm rãi len lỏi đi lên, bàn tay nóng rực nắm lấy bầu ngực cô.

Kinh hãi nhìn về phía tay của cậu ấy. Á, sao lại thế này.

“Không học nữa.”

Tiểu Thỏ cố gắng đẩy Nguyễn Trác Hàng ra, trong lồng ngực giống như có vài con thỏ nhỏ đang nhảy nhót không ngừng.

Nguyễn Trác Hàng chậm rãi chỉnh lại quần áo rồi đứng lên, phủi phủi những nếp nhăn trên áo, một chút cũng không để ý đến nơi nào đó vì nhiệt tình vừa rồi mà đội lên giống như một cái ô nhỏ, ngược lại mỉm cười nhìn nhìn bàn tay phải, cảm giác vừa nãy không tồi, hẳn là cup C nhỉ.

Nguyễn Trác Hàng nghe thấy tiếng đóng cửa, mới vội vàng chạy ra ngoài, đuổi theo Tiêu Thỏ.

“Em đưa cô trở về.”

“Không cần.”

Lúc này nhìn cậu ta trông có vẻ khó chịu, vừa rồi cậu ta lại làm những chuyện như vậy đối với cô, thật lạ, cô hẳn nên tức giận mới đúng, nhưng mà lại không cảm thấy giận, ây, thật phiền toái nha.

“Nơi này không bắt được xe đâu, ngoan, đứng đây đợi em, em đưa cô về.”

Nguyễn Trác Hàng chạy về phía gara, khởi động một chiếc xe thể thao lái tới.

Cô không hiểu, vì sao cô lại phải nghe lời cậu ta nói chứ, hơn nữa giữa hai người ai lớn tuổi hơn ai chứ! Vì sao cậu ta lại có thể bảo cô ‘Ngoan’ chứ. Thật ghét cậu ta nói như vậy, nhưng vì sao khóe môi lại cứ kéo lên thế này.

Ô!

Cô dường như cảm giận được cái loại cảm giác của tình yêu, trái tim đập bình bịch.

Nguyễn Trác Hàng lái xe đưa Tiêu Thỏ về, còn hỏi cô, “Còn muốn đi dạo phố không?”

“Không, không cần đâu.”

Cô phải về nhà nghỉ ngơi, cô mệt quá, hôm nay tim đập quá nhanh, hệt như lúc phát bệnh vậy, thật đáng sợ.

Tiêu thỏ dịch người dựa sát vào lưng ghế, một câu cũng không dám nói, nỗ lực biến mình thành người tàng hình. Vừa về đến cửa nhà, liền tức tốc muốn đạp cửa chạy đi, nhưng chân còn chưa kịp chạm đất đã bị Nguyễn Trác Hàng kéo trở lại, trên môi rơi xuống những nụ hôn ngọt ngào ẩm ướt.

“Vào nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

Tiêu thỏ bị dọa đến một câu cũng không dám nói, liền mau chóng phi như bay vào nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.