Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 211: Con rơi nhà ai




“A? Con trai. . . . . .”

Con trai ra đời, mấy nhà vui mừng mấy nhà buồn rầu, Tống Ngâm Tuyết và Tống Vũ Huyền rất vừa lòng đẹp ý, nhưng tám nam nhân kia thì đều buồn bực, ai cũng ủ rũ than thở trong lòng, sao lại sinh ra một tiểu Ma vương, đến khi nó lớn lên lại tranh giành Tuyết Nhi với bọn họ thì sao? Phải biết rằng bình thường Tuyết Nhi đã không có nhiều thời gian ở bên cạnh bọn họ rồi, không thể để nàng lại bị kẻ khác chiếm đoạt!

Tám người nhìn nhau, tất nhiên là có chuyện mà không thể nói, có nỗi buồn mà không thể than, đành phải không nói gì nhìn trời, thở dài một tiếng: ai. . . . . .

Cạnh núi Thanh Phong, một người một ngựa, một người nữ tử áo lam mang theo hành lý, dắt theo tuấn mã đỏ thẫm, đi từ từ trên con đường núi.

Mà ở phía sau nàng, một nam tử cũng chầm chậm dẫn ngựa, thủy chung vẫn bảo trì khoảng cách nhất định, không xa không gần.

“Ngươi đi theo ta làm gì?” Dừng lại, nữ tử quay đầu, gương mặt tuyệt mỹ, khuynh thành thoát tục, giống như tiên tử! Chỉ có một điểm không phù hơp với dung mạo thần tiên này, đó là toàn thân nữ tử từ cao xuống thấp đều phát tán một loại khí chất lạnh lùng băng giá khiến người ta không dám tới gần.

“Không có gì, chỉ là tiện đường.” Nam tử thấy nữ tử mở miệng, cười cười trả lời.

Thấy vậy, thần sắc nữ tử lạnh nhạt, xoay người nhìn thẳng vào hắn, rét lạnh thấu xương hỏi: “Vì sao?”

“A, cái gì mà vì sao?” Nhất thời, nam tử không hiểu ý nữ tử, do dự ngẫm nghĩ: kỳ quái, theo lý thuyết, căn cứ câu trả lời của hắn, nàng nên hỏi ‘ tiện đường sao’? Hoặc là ‘ thật vậy chăng? ’ chứ, sao lại thốt ra một câu‘ vì sao ’ không đầu không đuôi?

Nam tử khó hiểu, giương mắt nhìn lên, thấy vậy, nữ tử lạnh lùng, lại mở miệng hỏi một lần nữa: “Vì sao? Tại sao phải cười?”

A! Thì ra nàng hỏi chuyện này?

Nghe nữ tử nói xong…, nam tử sững sờ, sau khi đánh giá đối phương một phen, thầm than trong lòng: ai, từ trước tới nay hắn cứ tưởng mình đã đủ lạnh rồi, ai ngờ trên thế gian này vẫn còn có người có lạnh lùng hơn hắn!

“Không có gì, muốn cười nên cười thôi.” Đối mặt với nữ tử, nam tử cảm thấy rất hứng thú, không khỏi thu hồi biểu lộ lạnh lùng, ôn hòa đáp.

Thấy vậy, nữ tử không vui, hàng lông mày xinh đẹp tuyệt trần gắt gao nhíu lại, lạnh lùng trả lời: “Ngươi cảm thấy ta buồn cười? Hay là ngươi muốn lấy thứ gì từ chỗ ta?”

Hử, đây là loại suy luận gì? Hắn cảm thấy nàng rất buồn cười? Hoặc là hắn muốn lấy cái gì của nàng? Kính nhờ, hắn không có mộng tưởng gì cả, chỉ muốn bày tỏ sự thân thiện mà thôi!

Đối mặt với những lời xét đoán như thế, nam tử cũng không đáp lời, hắn vẫn mỉm cười nhìn nữ tử, vẻ mặt ôn hòa.

“Sư phụ ta nói, khi một nam tử cười với một nữ tử, nếu như không phải cảm thấy nàng buồn cười, chính là muốn kiếm chác gì đó? Cho nên hiện tại, ngươi là loại nào!”

Lời nữ tử nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, thần sắc nghiêm nghị, thấy thế, nam tử bật cười, “Ta không thuộc loại nào trong hai loại ấy, ta chỉ muốn kết giao với nàng.”

“Vậy ngươi là loại hai.” Tựa hồ biết được ý đồ của nam tử, nữ tử trực tiếp xác định, lạnh như băng quẳng lại một câu rồi xoay người đi.

Nghe vậy, trong lòng nam tử buồn bực một hồi, nhanh chóng tiến lên một bước, ngăn trước mặt nữ tử: “Cô nương không nên hiểu lầm, tại hạ là Lãnh Hoài Vũ, Cần vương nước Tây thần, thành tâm muốn kết giao với cô nương, xin mạo phảm hỏi phương danh của cô nương.”

“Sư phụ từng nói, một nam tử tự nhiên chạy đến hỏi tính danh của một nữ tử, nhất định lòng dạ rất khó lường, ý đồ bất chính, cho nên không cần phải trả lời.”

Nữ tử lạnh lùng liếc nhìn Lãnh Hoài Vũ, biểu lộ lạnh nhạt xa cách khiến người ta không dám tiến lên. Thấy vậy, Lãnh Hoài Vũ bật cười, không biết phải nói gì.

Không thể tưởng tượng được lần đầu tiên chủ động theo đuổi một nữ tử, lại gặp phải tình cảnh tẻ ngắt như vậy, khiến hắn hơi xấu hổ.

Nhớ lại nhiều tháng trước, chỉ một thoáng nhìn, thân ảnh mỹ lệ này đã chiếm cứ lòng hắn, làm cho hắn không cách nào quên được.

Ban đầu, bởi vì nữ tử này có điểm gì đó rất giống với bóng hình mà hắn chôn giấu trong lòng, chỉ khác là người kia thì giảo hoạt, giả nhân giả nghĩa, khôn khéo linh động cùng phúc hắc, mà nữ tử trước mắt này thì không, tuy nàng cũng xinh đẹp, không nhiễm bụi trần như tiên tử, nhưng khí tức phát tán ra từ trên người nàng, không linh động đủ màu đủ sắc như người kia, chỉ có một màu xám lạnh lùng!

Kỳ thật quan sát kỹ, nàng thật sự rất giống người kia! Đương nhiên là chỉ giống với những lúc người kia nghiêm túc, còn bình thường người kia luôn tươi cười như hoa, giảo hoạt như hồ ly, khác hẳn nàng.

Nữ tử trước mắt, tựa hồ ngoại trừ lạnh lùng, thì không có biểu lộ gì khác, thậm chí một cái nhếch môi cũng không có! Nhưng không biết tại sao, nàng lại có một loại hấp dẫn vô hình thu hút Lãnh Hoài Vũ, làm cho hắn không nhịn được muốn tới gần.

Hắn đã bỏ qua một lần rồi, không muốn lại bỏ lỡ lần thứ hai! Kiếp này hắn và người kia vô duyên, chỉ mong sao lần này, hắn có thể nắm bắt hạnh phúc.

Lãnh Hoài Vũ yên lặng suy nghĩ, âm thầm hạ quyết tâm, chính là không đợi hắn kịp hành động, nàng kia đã xoay người lên ngựa, hét một tiếng giơ roi lên, nhanh chóng chạy đi thật xa.

Thấy tình hình này, Lãnh Hoài Vũ phục hồi tinh thần lại, lập tức lên ngựa, theo sát không rời, trong khi truy đuổi, hắn vội vàng khiến bụi mù bay tung tóe, thề không để cho thân ảnh màu lam kia rời khỏi tầm mắt của mình!

. . . . . .

“Tiểu nhị, cho ta một gian phòng thượng hạng.” Không biết đã chạy bao lâu, sắc trời đã tối, nữ tử xuống ngựa, tìm nơi ngủ trọ.

“Tiểu nhị, cũng cho ta một gian đi!” Sau lưng, giọng nói của Lãnh Hoài Vũ vang lên, nữ tử thoáng nhìn hắn, lạnh lùng không nói câu nào.

“Thật xấu hổ, khách quan, tiểu điếm đã hết phòng. Hôm nay cũng chỉ còn lại một gian phòng. Hai vị có quen biết nhau không? Nếu như không ngại, hai người có thể ở một gian.” Tuy biết chuyện này hơi đường đột, nhưng chủ quán trọ cũng có ý tốt, nên mới mở miệng xắp xếp, tiện cả đôi đằng.

“Không quen.” Nữ tử nghe vậy, không nói hai lời, gọn gàng dứt khoát từ chối, giọng nói rét lạnh.

Thấy vậy, Lãnh Hoài Vũ bất đắc dĩ cong cong khóe miệng, cười nói:“Không cần phiền toái như vậy, đêm nay ta ngủ trên cây là được rồi.”

“Dạ, trên cây á? Khách, khách quan. . . . . .”

Chủ quán trọ cho là mình nghe lầm, không khỏi lặp lại, chính là không đợi hắn nói xong, nữ tử đã nhấc chân đi lên lầu, hoàn toàn không thèm để ý có thật người nào đó sẽ ngủ trên cây hay không.

A, thật là một nữ nhân lạnh lùng vô tình.

Nhìn bóng lưng nữ tử dần dần đi xa, Lãnh Hoài Vũ thấp giọng thở dài, xoay người đi ra ngoài sân, để lại ông chủ đờ đẫn đứng một mình, tựa hồ còn chưa phản ứng kịp.

. . . . . .

Ban đêm ánh trăng sáng ngời, nữ tử chống cằm, lẳng lặng suy ngẫm, hình nhứ trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Xuyên qua cửa sổ, Lãnh Hoài Vũ ngước mắt nhìn qua, trong lòng thầm nghĩ: rốt cuộc nữ tử này là người như thế nào? Vì sao nàng có thể không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, luôn luôn lạnh lùng như băng? Rốt cuộc nàng đã từng tiếp nhận sự giáo dục như thế nào, khiến nàng có thể nói một người nam nhân cười với một nữ tử, nếu không phải giễu cợt, thì chính là muốn kiếm chác thứ gì đó?

Trên đời này tại sao lại có lập luận kỳ quái như thế? Mà sư phụ dạy nàng những chuyện đó, rốt cuộc là người như thế nào? Lãnh Hoài Vũ kinh ngạc trong lòng, phát hiện lòng mình tràn ngập sự tò mò về nàng, lại có chút kìm lòng không được muốn tìm hiểu.

Bóng đêm nặng nề, nữ tử đang suy nghĩ bỗng đứng dậy, sau khi liếc mắt nhìn Lãnh Hoài Vũ, vươn tay đóng cửa sổ, động tác không chút lừng khừng, sạch sẽ, lưu loát.

Lãnh Hoài Vũ này, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Hắn và mình không thân cũng chẳng quen, vì sao cứ đi theo mình? Ừm, sư phụ từng nói, nam nhân càng khó đoán thì càng nguy hiểm, cho nên mình phải mau chóng thoát khỏi hắn, sau đó trở lại cổ mộ thôi.

Nữ tử thầm nghĩ, để nguyên quần áo lên giường nghỉ ngơi.

Ngoài cửa sổ, Lãnh Hoài Vũ thấy thân ảnh thổi đèn nằm xuống, không khỏi cười cười, tựa đầu trên nhánh cây, giương mắt nhìn những vì sao trên trời, suy nghĩ sâu xa.

. . . . . .

“Lạc Tịch Nhan, còn không mau giao thánh chi ra đây, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!” Trong bóng tối, sáu bảy nam tử cầm kiếm xông vào trong phòng, trong ngân quang lấp lánh, tiến thẳng về hướng nữ tử.

Thấy vậy, nữ tử nhảy khỏi giường, sau đó một tay cầm kiếm, một tay cầm chặt gói hành lý, thân thể linh hoạt tung mình, nhảy xuống sân.

“Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy đâu!” Vừa thấy nữ tử lẩn vào trong bóng đêm, đám nam tử mau chóng theo đuổi, đều thả người nhảy xuống.

“Lạc Tịch Nhan, ngươi nghĩ rằng đồ đạc của Danh y sơn trang chúng dễ trộm như vậy ư! Ta nói cho ngươi biế,t người lầm rồi, còn không mau mau giao thứ đó ra đây!” Trong khi nói chuyện, bọn nam tử chặn đường nữ tử, ngữ điệu hung ác, kiếm quang càng lúc càng tới gần.

Thấy vậy, nữ tử hừ lạnh một tiếng, không nói gì, trực tiếp xông tới, vung thanh kiếm sắc bén lên!

“Hừ, không biết sống chết!” Thấy nữ tử không chịu đổi ý, đám nam tử cũng không lưu tình, đều rút kiếm ra ngăn cản, chiêu chiêu ngoan độc!

Kiếm quang cuồn cuộn, thay nhau tiến công, khi thân kiếm ma xát vào nhau, tia lửa bắn ra bốn phía, chói mắt bức người!

Đám nam tử kia đều là kiếm khách được huấn luyện nghiêm chỉnh, võ nghệ cao cường, tuy công phu của nữ tử cũng không yếu, nhưng chính diện lấy một địch bảy, nên cũng không chiếm ưu thế.

Bên tai vang lên trận trận tiếng kiếm xé gió, trước mắt dày đặc ngân quang, mặc dù nữ tử không thể chống đỡ nổi, nhưng cũng không hề lùi bước toàn lực tác chiến!

“Lạc Tịch Nhan, chúng ta không muốn giết ngươi, hôm nay chỉ cần ngươi giao Linh chi ra, chúng ta sẽ thả cho ngươi một con đường sống!” Trong lúc đánh nhau, một nam tử nói, giọng nói kia trầm thấp, khí thế hơn người!

Nghe vậy, sắc mặt nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng, thốt ra một câu vô cùng rét lạnh “Không thể.” trực tiếp từ chối, khiến bọn nam tử nhíu mày, bực bội không vui!

“Lạc Tịch Nhan, ngươi đã ngoan cố ngu xuẩn như thế, vậy đừng trách chúng ta hạ thủ vô tình!” Đàm phán thất bại, đám nam tử không tiếp tục khách khí nữa, trực tiếp rút kiếm cùng tập kích, kiếm kiếm hung ác!

Thấy thế, nữ tử nhanh nhẹn ứng đối, cũng không lùi bước, chính là cuối cùng vẫn rơi vào thế yếu, trong khi hỗn chiến, nàng không cẩn thận, sau lưng vang lên tiếng kiếm xé gió, nàng tránh né trong vô thức, nhưng một mũi kiếm lại từ hướng khác đâm tới, đâm thẳng vào cánh tay của nàng, cắt ra một vết thương thật dài!

“Mấy đại nam nhân, lại khi dễ một nữ nhân, thế này làm sao tính là anh hùng!” Tiếng đánh nhau kinh đông đến Lãnh Hoài Vũ đang ở cách đó không xa , khi hắn chạy đến thì nhìn thấy hình ảnh như vậy.

Đáy lòng bỗng nhiên xiết chặt, trực tiếp phi thân tới, hàn kiếm nơi tay, Lãnh Hoài Vũ chống lại bảy người trước mặt.

Có cao thủ gia nhập, hơn nữa nữ tử còn đang liều chết chiến đấu, bảy nam tử dần dần cảm thấy chống đỡ hết nổi, vì vậy sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, đều tự rút lui.

“Cô nương không sao chứ?” Dìu nữ tử, Lãnh Hoài Vũ ân cần hỏi, chỉ thấy trên cánh tay trắng nõn non mềm của nữ tử là một miệng vết thương thật dài, sâu đến tận xương, máu tươi chảy ròng ròng.

“Ta không sao!” Lạnh như băng hất tay Lãnh Hoài Vũ ra, nữ tử xoay người ngồi dưới đất, sau đó thò tay còn lại vào trong lòng lấy ra chai thuốc, không nói một lời cẩn thận rắc lên miệng vết thương của mình!

Đây chính là vết thương sâu tới xương nha, cứ rắc thuốc trực tiếp như vậy sẽ đau đớn biết bao nhiêu! Lãnh Hoài Vũ thân kinh bách chiến, tất nhiên là biết rõ loại đau đớn thấu tim này, chính là hắn không rõ, vì sao đau đớn khó nhịn như thế, cô gái này vẫn có thể bình tĩnh lẳng lặng chịu đựng, thậm chí cả lông mày cũng không hề nhíu lại!

Giờ khắc này Lãnh Hoài Vũ thật sự rung động, trái tim như đá tảng đột nhiên vỡ ra, sau đó từ trong khe chậm rãi sinh ra một hạt giống, lặng lẽ mọc rễ, nảy mầm, dần dần nở ra một đóa hoa tươi đẹp.

“Hóa ra nàng tên là Lạc Tịch Nhan. . . . . .” Nhìn nữ tử thành thạo xử lý miệng vết thương của mình, Lãnh Hoài Vũ trầm giọng nói, trong lòng có chút ngọt ngào. Rốt cuộc, hắn cũng biết tên của nàng rồi, hơi kích động và hưng phấn.

Lạc Tịch Nhan không trả lời hắn, chỉ lạnh lùng băng bó vết thương của mình, nhưng vì chỉ có một tay, nàng không có cách nào quấn vết thương lại được.

“Để ta giúp nàng!” Lãnh Hoài Vũ thấy thế, vươn tay muốn hỗ trợ, tuy nhiên lại bị Lạc Tịch Nhan đẩy ra.

“Sư phụ ta nói, nam tử tốt bụng, giống như độc dược, lúc tốt thì rất tốt, lúc không tốt thì tàn ác khoét vào tim gan. Cho nên, ta không cần!” Lạnh lùng nói ra những lời này, Lạc Tịch Nhan đứng thẳng dậy, không có ý định băng bó.

Thấy vậy, Lãnh Hoài Vũ chau mày, lo lắng nói: “Lạc cô nương! Miệng vết thương sâu như vậy , nếu như không băng bó sẽ để lại sẹo!”

“Sẽ không! Ta dùng một loại thuốc đặc biệt, lành rồi sẽ không để lại sẹo.”

”Thật sao? Sẽ không để lại sẹo?”

“Ừ, sẽ không để lại vết sẹo. Ta không có lừa ngươi, bởi vì nếu quả thật có sẹo, toàn thân ta đã đầy sẹo rồi!” Liếc nhìn Lãnh Hoài Vũ, Lạc Tịch Nhan chậm rãi xoay người.

Mà Lãnh Hoài Vũ nhìn bóng lưng của nàng, cảm thấy buồn cười, trong lòng không biết nên nói cái gì cho tốt? Kỳ thật hắn không biết những gì Lạc Tịch Nhan nói đều là sự thật, bởi vì năm đó khi Tống Ngâm Tuyết muốn che dấu bản thân nên tự tay lột bỏ thủ cung sa trên cánh tay mình, nàng cũng sử dụng loại thuốc này!

Không nói gì, Lãnh Hoài Vũ đi theo sau lưng Lạc Tịch Nhan, đi chưa tới hai bước, thân thể Lạc Tịch Nhan nhoáng lên một cái, mềm nhũn ngã xuống.

“Tịch Nhan!” Tự nhiên cảm thấy thân thiết, Lãnh Hoài Vũ tiến lên đỡ lấy nàng, sau đó ôm nàng trong lồng ngực của mình, ân cần xem xét.

Có lẽ là bởi vì một đường vất vả không được nghỉ ngơi, hoặc là vừa rồi đánh nhau kịch liệt nên mất quá nhiều máu, Lạc Tịch Nhan lúc này, sắc mặt tái nhợt thở hào hển.

“Về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Ôm Lạc Tịch Nhan, Lãnh Hoài Vũ mở miệng, sau đó thân ảnh xoay nhanh, nhảy vào trong phòng.

Lạc Tịch Nhan không giãy dụa, cũng thật sự không còn sức lực để giãy dụa nữa, cứ mặc hắn ôm, khẽ nhắm mắt lại. . . . . .

“Tịch Nhan, rốt cuộc vì sao nàng có thành kiến với nam tử như vậy? Nàng một mực nói sư phụ nói, chẳng lẽ những điều này là do sư phụ của nàng dạy nàng? Có phải là bà ấy đã từng. . . . . .”

Để người ngọc tựa ở đầu giường, ánh mắt Lãnh Hoài Vũ âm trầm, chăm chú nhìn Lạc Tịch Nhan, do dự một hồi, cuối cùng vẫn hỏi thắc mắc trong lòng ra.

Thấy vậy, Lạc Tịch Nhan không nói, trầm mặc thật lâu, lúc Lãnh Hoài Vũ tưởng nàng sẽ không trả lời vấn đề của mình thì Lạc Tịch Nhan chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng bỗng nhúc nhích, thấp giọng nói: “Ừ, là sư phụ ta nói. . . . . .”

Lần đầu tiên, nàng đáp lại một nam tử xa lạ, có lẽ là vì Lạc Tịch Nhan muốn trả ơn Lãnh Hoài Vũ, nhưng dường như còn có cái gì đó rất khác. . . . .

“Từ nhỏ ta đã là cô nhi, do một tay sư phụ nuôi lớn, cho nên lời mà sư phụ nói…, ta nhất định sẽ nghe theo.”

”Sư phụ đã từng yêu một người nam nhân, chính là người nam nhân này, lại khiến bà tổn thương rất sâu sắc, cho nên cả đời này, sư phụ cũng không tin nam nhân nữa.”

Lạc Tịch Nhan nói, thở dài một tiếng, tiếp đó đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, yếu ớt nói: “Sư phụ từng là đại tiểu thư của Danh Y sơn trang, dung nhan xinh đẹp động lòng người, khuynh quốc khuynh thành, năm đó không biết có bao nhiêu người đến cầu thân đạp hỏng cả cửa nhà. Chính là những người này, sư phụ không thuận mắt người nào cả, lại thật lòng thật dạ yêu một người, thậm chí còn có con với hắn.”

“Sơn trang quản giáo sâm nghiêm, làm con gái của trang chủ, sư phụ không thể tùy ý lựa chọn hôn nhân của mình, chính là sư phụ rất dũng cảm, lấy tánh mạng của mình ra đặt cược, rốt cuộc cũng được trang chủ cho phép.”

“Tuy trang chủ đồng ý mối quan hệ bọn họ, nhưng cũng có điều kiện, đó là nam tử kia phải tự mình đi đoạt một vật để chứng minh sau này hắn thực sự có năng lực khiến sư phụ hạnh phúc, thì trang chủ mới có thể yên tâm.”

“Sư phụ đồng ý, nhưng đồng thời cũng sầu lo! Bởi vì thứ trang chủ muốn đoạt thật sự không dễ, với võ nghệ của nam tử lúc đó, cũng không thể nắm chắc hoàn toàn !”

“Việc hôn nhân, đánh cược cả sinh tử, không được phép có nửa điểm sai lầm! Sư phụ suy nghĩ nhiều ngày, cân nhắc mãi, cuối cùng quyết định đem công lực cả đời của mình truyền cho nam tử, hy vọng có thể trợ giúp hắn một tay, giành chiến thắng.”

“Nam tử rất cảm động, thề rằng kiếp này nhất định không phụ tình ý của bà, cũng hẹn sau đó sẽ gặp nhau tại điểm hẹn, từ nay về sau hai người bọn họ dắt tay sóng vai, tiêu dao như thần tiên. . . . . .”

”Chính là nguyện vọng thì luôn tốt đẹp, nhưng sự thật lại tàn khốc , đến giờ hẹn, sư phụ đợi thật lâu, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy bóng dáng nam tử đâu.”

”Sư phụ lo lắng, sợ nam tử đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi nghe ngóng, lại không còn hi vọng. Thì ra nam tử đã chiến thắng rồi, chính là sau khi chiến thắng, hắn lại lẳng lặng biến mất, không thấy tung tích.”

“Nam tử biến mất, sư phụ phải tuân theo ước định với trang chủ, phá thai thành thân, từ nay về sau không được bước ra khỏi sơn trang một bước! Chính là sư phụ không nghe theo, còn phản kháng đào thoát, trong lúc sơ sẩy, đã trượt chân ngã xuống vách núi, từ nay về sau cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.”

“Sư phụ rơi xuống vực, bản thân bị trọng thương, không có công lực bảo vệ, bào thai trong bụng đương nhiên là khó giữ được, lại thêm sau đại hội giang hồ không thấy bóng dáng nam tử đâu, vì vậy nản lòng thoái chí, ẩn cư trong cổ mộ.”

“Cả đời sư phụ đều oán hận nam tử, nỗi oán hận tích tụ trong lòng, cộng thêm cổ mộ rất ẩm ướt, sau khi rơi xuống vực nội thương chưa lành, dần dà hơi lạnh nhập vào cơ thể, ma bệnh quấn thân.”

“Mỗi lần sư phụ phát bệnh đều khổ sở không thể tả, lúc trước uống thuốc còn có chút tác dụng, nhưng về sau dược tính dần dần không thể khống chế bệnh tình, nhất định phải dùng thuốc tiên của Danh Y sơn trang mới được.”

“Ta muốn cứu sư phụ, nên nhiều lần đột nhập vào Danh Y sơn trang trộm thuốc, bởi vì có sư phụ chỉ điểm, ta nắm địa hình sơn trang rất rõ, cho nên xâm nhập nhiều lần cũng không bị phát hiện. Chính là lần này thì khác, sư phụ phát bệnh dữ dội hơn tất cả những lần trước đây, ta biết phải sử dụng Linh chi quý giá của sơn trang làm thuốc dẫn mới có thể cứu bà, cho nên trong cơn xúc động bí quá hoá liều, không ngờ lại bại lộ hành tung bị vây công, nhưng cũng may cỏ linh chi vẫn còn đây. . . . . .”

Lạc Tịch Nhan nói thật nhỏ, ánh mắt nhìn về phía túi hành lý, một khắc này Lãnh Hoài Vũ đã hiểu, vì sao mặc kệ đi tới đâu, túi hành lý kia cũng không rời khỏi người nàng, không thể ngờ là vì nguyên nhân này.

“Tịch Nhan, nàng biết nam nhân phụ bạc sư phụ của nàng là ai không?” Lãnh Hoài Vũ trầm mặc, sau một hồi trầm giọng hỏi, không biết tại sao, nghe xong những lời Lạc Tịch Nhan nói…, trong lòng của hắn luôn luôn có một loại cảm giác kỳ quái, người nam nhân kia, chẳng lẽ là. . . . . .

“Không biết. Sư phụ không nói, ta cũng không dám hỏi.”

Lạc Tịch Nhan nhàn nhạt nói, sắc mặt trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng đột nhiên, dường như nàng nhớ ra cái gì đó, vì vậy không khỏi nhíu mày, do dự nói: “Tuy ta không biết tên người nam nhân kia, nhưng ta nhớ thứ trang chủ muốn người nam nhân kia đi tranh đoạt, hình như gọi là ‘ Huyền Mặc lệnh ’. . . . . .”

Huyền Mặc lệnh? Quả nhiên là Tuyệt thánh!. . . . . .

Biết được tin tức này, ngực Lãnh Hoài Vũ phập phồng, không khỏi giương mắt nhìn nàng.

Nghe đồn năm đó Tuyệt thánh đoạt Huyền Mặc lệnh, chỉ vì lấy lòng một người con gái, chính là sau đó hắn lại mai danh ẩn tích, rốt cuộc không xuất hiện trên giang hồ nữa! Ngày ấy tại nước Đại Tụng, nếu không có Ngâm Tuyết, chỉ sợ cả đời Lãnh Hoài Vũ cũng không thể nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết này!

Tuyệt thánh có dung nhan phong thần tuấn lãng, phong độ nhẹ nhàng, tuy nói tháng năm vô tình khiến người ta nhanh chóng già đi, nhưng trên mặt hắn, không lưu lại quá nhiều dấu vết của thời gian.

Tuyệt thánh tính tình quái đản, vừa chính vừa tà, chưa bao giờ dừng lại vì bất cứ kẻ nào, luôn đi du ngoạn khắp thiên hạ, chính là ông ấy đi du lịch như vậy, rốt cuộc là vì hứng thú của bản thân, hay là bởi vì muốn tìm thứ gì đó. . . . . . Rốt cuộc chân tướng trong chuyện năm đó là gì?

Lãnh Hoài Vũ trầm tư, ánh mắt chăm chú nhìn Lạc Tịch Nhan, hồi lâu sau, hắn chậm rãi mở miệng, cất giọng trầm thấp: “Tịch Nhan, nếu như ta biết người nam nhân kia là ai, có biện pháp tìm được hắn, nàng có nguyện ý thử một lần hay không?”

“Thử? Thử cái gì?”

“Thử xem trong chuyện này liệu có hiểu lầm gì không?”

“Hiểu lầm. . . . . .” Nhíu mày, Lạc Tịch Nhan trầm tư.

Thấy vậy, Lãnh Hoài Vũ nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc: “Đúng, hiểu lầm. Trực giác của ta nói cho ta biết, năm đó sư phụ của nàng và nam tử kia, giữa bọn họ nhất định đã xảy ra điều gì đó mà chính bọn họ cũng không biết. Hơn nữa cho dù không có chuyện đó, ta vẫn cảm thấy thay vì chịu sự tra tấn trong suốt nửa đời còn lại, không bằng mặt đối mặt nói cho rõ ràng, làm như vậy đối với bên nào cũng đều là chuyện tốt.”

“Nói rõ ràng? Gặp người nam nhân kia. . . . .”

Thì thào lặp lại lời Lãnh Hoài Vũ vừa nói…, Lạc Tịch Nhan ngẫm nghĩ trong lòng, lo lắng: Có nên làm như vậy không? Hận nhiều năm như vậy, sư phụ thật sự sẽ bằng lòng đến gặp người nam nhân kia sao? Hình như không muốn đâu. . . . . . Chính là nếu giữa bọn họ thật sự tồn tại hiểu lầm gì đó? Chẳng lẽ mình cứ trơ mắt nhìn sư phụ thống khổ cả đời như vậy ư?

Nàng biết vì yêu mới sinh hận, bởi vì hận mà thành ma, tuy trong lòng sư phụ thống hận như vậy, chính là mỗi lần độc phát, vẫn luôn miệng gọi người kia, tuy nàng không nghe rõ tên, nhưng nàng biết nhất định là hắn!

Sư phụ rõ ràng cũng yêu người nam nhân kia? Bằng không làm sao lại hận đến tận xương tủy, hận đến hủy thiên diệt địa như vậy?

Thần sắc Lạc Tịch Nhan lạnh nhạt, do dự hồi lâu, cuối cùng giương mắt chậm rãi nhìn Lãnh Hoài Vũ, nặng nề nhẹ gật đầu, nói một chữ “Được” thật nhỏ.

Thấy vậy, Lãnh Hoài Vũ vui sướng trong lòng, vì nàng chịu đồng ý, cũng vì dọc trên đường đi hắn có đủ cơ hội để tiếp cận nàng.

“Được, vậy ngày mai chúng ta sẽ lên đường, đi phủ Nhữ Dương quận chúa Đại Tụng trước!” Mỉm cười nói, vui vẻ trong lòng, chỉ là có một chuyện Lãnh Hoài Vũ không biết, hành trình đến Đại Tụng lần này, đối với tương lai của hắn, rốt cuộc là quyết định chính xác, hay là sai lầm đây. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.