Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 210: Lời cuối sách (4)




Nồng lục ngàn nhánh một điểm hồng; không nhiều xuân sắc vẫn động lòng(1); giữa ngày xuân trăm hoa đua nở, một thân ảnh màu vàng sáng nhẹ bước, chậm rãi đi vào hoa viên.

“Ngâm Tuyết.” Minh hoàng khẽ gọi, nhìn thân ảnh mỹ lệ nằm nghỉ ngơi trong hoa viên, trên gương mặt của hắn không khỏi hiện lên nụ cười vui mừng.

“Ca ca, huynh đã đến rồi.” Tống Ngâm Tuyết nhẹ mở mắt ra, quay đầu nhìn về hướng Minh hoàng đang đi vào. Trên gương mặt tuyệt mỹ nhanh chóng hiện lên một tầng ý cười, xuất trần động lòng người, khóe môi cong cong.

“Sao Ngâm Tuyết chỉ ở đây một mình?” Đi đến bên cạnh nàng, minh hoàng Tống Vũ Huyền cười nhẹ ngồi xuống, đưa mắt đánh giá nàng. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết bĩu môi, lầm bầm: “Bọn họ quá phiền, đều bị muội đuổi đi rồi.”

“Ha ha, Ngâm Tuyết, muội thật là!” Nhẹ nhàng nhéo nhéo chiếc mũi xinh đẹp tuyệt trần, Tống Vũ Huyền vừa nói vừa cười, ánh mắt kia tràn đầy sự yêu chiều.

“Thật sự rất phiền mà, ca ca.” Chun mũi, Tống Ngâm Tuyết không thể nói với Tống Vũ Huyền là nàng sợ những tên ác thú ham muốn không biết thỏa mãn kia, cho nên hôm nay mới bảo bọn họ cút thật xa, đành phải che giấu làm nũng trước mặt hắn.

Cùng là nam nhân, làm sao Tống Vũ Huyền không biết hàm nghĩa trong lời nói của Tống Ngâm Tuyết? Thiếu nữ xinh đẹp kiều diễm thơm tho như thế ngay trước mắt, hơn nữa còn động lòng người đến vậy, những nam nhân huyết khí sôi trào, trong lòng yêu nàng muốn chết này làm sao nhịn nổi? Ai, Ngâm Tuyết của hắn, thật đúng là gánh đã nặng mà đường lại xa a.

Tống Vũ Huyền nhẹ nhàng bật cười, dưới ánh nắng xuân, khuôn mặt tuấn mỹ được phủ lên một tầng ánh sáng mỏng manh, cực kỳ đẹp mắt.

Tống Ngâm Tuyết vươn tay sờ mặt của hắn, chậm rãi theo đường cong anh tuấn kia đi xuống, nhẹ nhàng nói: “Ca ca, huynh thật giống phụ thân. . . . . .”

“Nha đầu ngốc, trong người huynh vốn chảy dòng máu của phụ thân mà.”

Cầm tay Tống Ngâm Tuyết, Tống Vũ Huyền nhẹ nhàng siết nó trong tay, đôi mắt mơ hồ dâng lên tình cảm chan chứa, “Ngâm Tuyết, chúng ta đều chảy dòng máu của phụ thân, cùng một nguồn gốc.”

“Ừ, chúng ta vốn có cùng nguồn gốc.” Biết Tống Vũ Huyền đang cảm động, nét mặt Tống Ngâm Tuyết cũng thay đổi, nàng trở tay cầm tay của đối phương, khóe môi nhếch lên mỉm cười.

“Ngâm Tuyết, thật vui vì kiếp này muội là người thân của huynh! Có muội. . . . . . Thật tốt.” Sự áy náy, xin lỗi, và biết ơn nhiều năm tích tụ phát ra từ đáy lòng, Tống Vũ Huyền nhẹ nâng bàn tay người ngọc lên, chậm rãi đặt ở bên môi, ấn xuống một cái hôn thật sâu, không giống tình yêu nam nữ, mà bao hàm một loại tình cảm rất cao quý.

Tống Ngâm Tuyết đương nhiên là hiểu được ý tứ trong đó, cũng không cảm thấy hành động này đột ngột, mà chỉ mỉm cười kéo tay của đối phương qua, cũng cúi đầu in một nụ hôn thật sâu trên tay hắn, tiếp đó tươi cười rạng rỡ nói: “Chuyện đã xảy ra rồi, có qua có lại, giữa muội và ca ca, vĩnh viễn cũng không ai thiếu nợ ai.”

Biết nàng không muốn mình cảm thấy áy náy, Tống Vũ Huyền nhẹ gật đầu, giương môi cười: “Ngâm Tuyết, muội hi sinh cho ca ca nhiều như vậy, ca ca không biết lấy gì để báo đáp, kiếp này đành dùng hết toàn lực, hồi báo Đại Tụng, hồi báo nhân dân, để cha, nương, Ngọc di, và muội có thể nhìn thấy quốc gia chúng ta phồn vinh hưng thịnh.”

“Ừ, ca ca, muội tin tưởng huynh, huynh nhất định có thể! Hơn nữa nếu cha, nương, Lâm di trên trời có linh, cũng nhất định sẽ tin tưởng huynh! Ca ca, huynh là đế vương trời sinh, cha mẹ nhất định sẽ tự hào về huynh . . . . . .”

“Nha đầu ngốc, cha mẹ tự hào, sao chỉ có mình huynh? Người đáng nhắc tới nhất, hẳn là muội chứ.”

Cười cười xoa đầu Tống Ngâm Tuyết, trong mắt Tống Vũ Huyền tràn đầy thương tiếc và yêu thương, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nghịch ngợm thè lưỡi, trêu đùa nói: “Ai nha, chúng ta đừng ca ngợi nhau nữa, hổ phụ đâu có khuyển tử? Chúng ta đều là giọt máu của cha, sao có thể kém cỏi được!”

“Ha ha, đúng vậy, chúng ta đều là con của Nhữ Dương Vương, trên người chảy dòng máu của Nhữ Dương Vương, sao có thể kém cỏi được?” Thu tay lại, ngẩng đầu nhìn trời, Tống Vũ Huyền nhắm mắt, yên lặng suy nghĩ trong lòng.

“Tuyết Nhi, huynh từng lo lắng muội hy sinh cả danh dự, có thể tương lai sẽ không tìm thấy hạnh phúc, chính là ai ngờ cuối cùng, lại xuất hiện nhiều em rể như vậy, thật sự đã khiến huynh chuẩn bị không kịp đấy.” Ánh mắt Tống Vũ Huyền liếc về cái bụng hơi gồ lên của nàng, khuôn mặt vui sướng.

Nghe vậy, khuôn mặt Tống Ngâm Tuyết đỏ lên, hơi kháng nghị:“Chuyện này không liên quan đến muội, là bọn họ tự muốn đi theo.”

“Ha ha, sức hấp dẫn của Ngâm Tuyết nhà ta lớn như vậy, trong thiên hạ lại có mấy người có thể chống đỡ nổi?” Tống Vũ Huyền dời mắt, giọng nói trong trẻo, như gió xuân tháng ba khiến người ta khoan khoái. Không thể tưởng tượng được Tam hoàng tử lúc trước, sau khi tháo lớp mặt nạ thâm trầm lặng yên xuống, lại có được sự rạng rỡ như ánh mặt trời.

“Ngâm Tuyết, muội biết bé cưng là của ai không? Ta thấy mấy người kia mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào bụng của muội, con mắt cũng sắp lồi ra cả rồi.” Tống Vũ Huyền nói nhỏ, nghịch ngợm vui đùa, trong lòng biết những người kia đều mong ngóng bản thân mình sẽ là phụ thân của đứa nhỏ này.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết lắc đầu mỉm cười, tay nhẹ nhàng xoa bụng của mình: “Muội cũng không biết.”

Ai, chuyện này làm sao nàng biết được? Nếu tính thời gian thụ thai , lúc trước bọn họ điên cuồng như vậy, tần suất nhiều như vậy, sao có thể tính cụ thể ra là của ai? Hơn nữa điều kiện y tế của cổ đại lại lạc hậu như vậy, hơn nữa ở phương diện này nàng cũng không thông thạo lắm, cho nên đành phải phó mặc cho số phận, chờ sinh con ra rồi nhìn xem.

Đây là biện pháp duy nhất, Tống Vũ Huyền cũng biết, vì vậy hắn không tiếp tục đề tài này nữa, mà nói sang chuyện khác: “Ngâm Tuyết, nhờ có muội, gần đây năm nước đều lần lượt đưa thư đề nghị kết minh. Cam đoan trong vòng năm mươi năm tới sáu nước sẽ không động can qua.”

“Thật không? Đây là chuyện tốt. Sáu nước không động can qua, dân chúng sáu nước cũng được an cư lạc nghiệp, nghỉ ngơi lấy sức.” Tống Ngâm Tuyết gật đầu, vừa cười vừa nói.

“Đúng vậy, đây đều là công lao của Ngâm Tuyết, ha ha. Đại Lương, Tây thần, Hoa quốc, đều có quan hệ thông gia trực tiếp cùng chúng ta, tất nhiên là không cần phải nói, con gái yêu và cháu của thừa tướng Đông Bình cũng ở đây, nên hắn đã dốc hết sức can gián quốc chủ Đông Bình, để hai nước kết minh, cuối cùng chỉ còn lại một mình Kiều quốc.”

“Năm nước kết minh, chỉ sót lại mình, Kiều chủ khẳng định đứng ngồi không yên, vì vậy vội vàng phái sứ giả mang thư kết minh đến, muội nói đúng không, ca ca?” Tiếp lời Tống Vũ Huyền, Tống Ngâm Tuyết cười nói, bộ dạng thông minh linh động khiến ai nhìn thấy cũng đều yêu mến không thôi.

“Ừ, Kiều quốc không có quan hệ trực tiếp với chúng ta, còn từng vì chuyện Kiều Mạt Nhi mà sinh khoảng cách, nhưng bọn họ cũng sợ nếu không thừa dịp này kết minh, để lâu, bản thân sẽ trở thành cái đích cho năm nước kia công kích.”

Tống Vũ Huyền nhẹ nhàng nói, buông tay Tống Ngâm Tuyết ra, sau đó giương mắt nhìn nàng, sắc mặt nghiền ngẫm, nghiêm túc: “Ngâm Tuyết, trong những bức thư kết minh năm nước đưa lần này, phong thư của Đại Lương là đặc biệt nhất, bởi vì trong đó kèm một phong thư, một phong thư chứa đầy những lời cầu khẩn chân thành.”

“Cầu khẩn chân thành?”

“Đúng vậy , người ta đã lớn tuổi rồi, muốn con dâu của mình sớm cho ông ấy ẵm cháu trai, yêu cầu này, huynh cảm thấy cũng không coi là quá đáng.”

“Là phụ hoàng của Tử Sở. . . . .”

“Ha ha, đúng vậy, người ta nói, cả đời thương yêu đứa con trai này nhất, cho nên mặc kệ con dâu của hắn có bao nhiêu phu quân, dù sao cũng phải cho hắn ôm cháu ruột một cái, bằng không trong lòng của hắn không vui, nếu sau này có nhắm mắt xuôi tay, nhất định cũng sẽ thường xuyên đến đốc thúc các ngươi . . . . . .”

Tống Vũ Huyền cười xấu xa, khiến Tống Ngâm Tuyết đối diện yên lặng không nói gì: chóng mặt, ông lão kia, lại đe dọa nếu như không để cho hắn ôm cháu ruột, dù có thành quỷ cũng không buông tha nàng? Ai tới cứu nàng với?

Lúc này, Tống Ngâm Tuyết chưa bào giờ cảm thấy bức thiết hi vọng bé con trong bụng mình là của Tử Sở như thế, bởi vì nàng cũng không muốn sau này bị một u hồn kinh khủng quấn quít, bám bên tai nàng luôn mồm đòi ôm cháu. . . . . .

Tống Ngâm Tuyết rất là phiền muộn, hàng lông mày xinh đẹp tuyệt trần nhíu chặt lại, thấy vậy, Tống Vũ Huyền cười khẽ một tiếng, trêu đùa nói: “Tuy là vậy nhưng Ngâm Tuyết à, muội cũng đừng quá lo buồn, quốc chủ Đại Lương là một người tốt, trên thư ông ấy cũng có nói, có những chuyện phải trông vào cơ duyên, nếu quả thật không may như vậy, ông ấy cũng không còn cách nào, nhưng ít ra con trai ông ấy cũng phải được đền bù tổn thất, bởi vì nếu như con của ông ấy được ‘ tính phúc ’, vậy thì ông ấy cũng hạnh phúc, sẽ không đến thăm các ngươi!”

Lời nói tràn ngập ám hiệu…, Tống Vũ Huyền chậm rãi nói ra, nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết lập tức hiểu được nguyên nhân hắn đến hôm nay, không khỏi trừng mắt, “Ca ca” .

Hừ, thì ra hôm nay hắn tới là muốn làm công tác tư tưởng, muốn nàng đừng vắng vẻ Tử Sở!

“Ca ca, huynh thương lượng cửa sau như vậy, chẳng lẽ không sợ sau khi bảy người còn lại biết, sẽ có khúc mắc trong lòng sao?”

“Hunh cũng hết cách mà? Người tốt khó làm a, huynh cũng chỉ suy nghĩ uội thôi. . . . . .”

Tống Vũ Huyền cười nói, vô cùng trong sáng, khiến Tống Ngâm Tuyết tức cười trong lòng, thẳng thắn than thở: ai, thật không nghĩ tới ca ca luôn nghiêm túc đáng kính của nàng, lại cũng có lúc đáng ghét, đáng đánh đòn như vậy!

“Ngâm Tuyết, nếu như muội thật sự không thể sinh cho Quân lão quốc chủ một đứa cháu, vậy bình thường hãy chăm sóc Tử Sở nhiều hơn, kẻo hắn tủi thân buồn rẩu, sau này muội cũng không được an bình.”

Tống Vũ Huyền rất là”tốt bụng” nghĩ kế cho Tống Ngâm Tuyết, khiến Tống Ngâm Tuyết khinh khỉnh liếc xéo hắn, Tống Vũ Huyền cũng không thèm để ý, chỉ không ngừng nhẹ nhàng cười ha ha.

“Ca ca, huynh quan tâm đến hạnh phúc của muội như vậy, có phải muội cũng nên quan tâm huynh một chút hay không? Dù sao huynh cũng đã đăng cơ, nhưng trong hậu cung không có phi tần nào, nhìn thế nào cũng không hợp lý nha? Có muốn muội dùng danh nghĩa đại hôn mở một cuộc tuyển tú, duy trì huyết mạch của Đại Tụng ta không?”

Cho tới bây giờ, đấu võ mồm chưa bao giờ là nhược điểm của Tống Ngâm Tuyết, lúc này vừa nghe nàng nói như vậy, khuôn mặt tuấn tú của Tống Vũ Huyền lập tức biến đổi, sau đó vội vàng khoát tay: “A, không cần, không cần, chuyện của ta, ta sẽ tự mình xử lý. Ồ, thời gian cũng không còn sớm, ta nên trở về phê duyệt tấu chương rồi, Ngâm Tuyết, muội nghỉ ngơi an thai, ca ca đi trước một bước nhé.”

Tránh né chủ đề của Tống Ngâm Tuyết, Tống Vũ Huyền vội vàng tìm cớ thoát thân, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cũng không ngăn cản, cười mỉm nhìn hắn rời đi.

Thân ảnh chen chúc giữa trăm loại hoa, càng chạy càng xa, Tống Ngâm Tuyết nhắm mắt, trong lòng yên lặng nói: ca ca, rốt cuộc nữ tử như thế nào mới có thể làm huynh động lòng?

Mà cùng lúc đó, trong lòng Tống Vũ Huyền cũng nhẹ nhàng nói: Ngâm Tuyết, nữ tử đẹp nhất tốt nhất thiên hạ này chính là muội, cho nên, ta đang đợi, chờ một ngày kia có thể có một nữ tử tốt đẹp như muội xuất hiện, xâm nhập vào thế giới của ta. . . . . .

. . . . . .

Mặt trời ngã về hướng Tây, ánh dương dần khuất sau đỉnh núi, Tống Ngâm Tuyết ở trong hoa viên lười biếng ngây người nửa ngày, cuối cùng cũng đứng dậy, chậm rãi đi về hướng Ngâm Tuyết các của mình.

Trong phủ Nhữ Dương Vương, một đường chim hót hoa thơm, phong cảnh đẹp không sao tả xiết, dọc theo đường đi, Tống Ngâm Tuyết không ngừng cảm thán có đôi khi không có nam nhân phiền nhiễu cũng thật thoải mái!

Trên mặt là nụ cười động lòng người, Tống Ngâm Tuyết ngước mắt nhìn bốn phía, nhưng khi thấy được thân ảnh quen thuộc kia, bước chân không khỏi ngừng lại.

“Tuyết Nhi.” Tử Sở tiến lên, dáng người ngọc thụ lâm phong, phong thái vô hạn. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết lập tức nhớ tới những lời Tống Vũ Huyền nói với mình vừa rồi, trong lòng hơi buồn cười.

“Tử Sở, tại sao chàng lại ở chỗ này?” Nàng nhớ rõ mình đã căn dặn hôm nay không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần nàng, tại sao tiểu tử trước mắt này lại không nghe?

“Ta? Không phải Tuyết Nhi bảo Thánh Thượng chuyển lời cho ta, muốn ta ở đây chờ nàng sao?”

A, ca ca? Chóng mặt!

Vừa nghe lời này, Tống Ngâm Tuyết tức tới muốn hộc máu, trong lòng nàng vừa thầm mắng Tống Vũ Huyền, đồng thời nghiêng mắt liếc nhìn Tử Sở, bất đắc dĩ hỏi: “Vậy huynh ấy có còn nói gì với chàng không?”

“Huynh ấy nói đêm nay Tuyết nhi. . . . . . muốn ta đến ngủ cùng. . . . . .” Loại việc khuê phòng này, lại nhờ ông anh vợ Tống Vũ Huyền truyền đạt, trong lòng Tử Sở cũng hơi xấu hổ.

Ặc, Tống Vũ Huyền đáng chết này, là huynh ấy muốn tuyển tú đấy nhé? Tống Ngâm Tuyết bất mãn, không khỏi trừng mắt.

Thấy vậy, Tử Sở còn tưởng rằng nàng lại thay đổi chủ ý, buổi tối không muốn ngủ cùng mình nữa, vì vậy lập tức kéo tay của nàng, cầu xin: ” Tuyết Nhi đáng yêu, đã lâu rồi ta không được cùng nàng, đêm nay nàng để ta gần nàng một lần đi.”

Đã lâu? Không có a, chỉ mới hơn mười ngày . . . . . .

Tống Ngâm Tuyết cảm thấy khoảng thời gian này rất ngắn, nhưng nàng không nghĩ đến mười mấy ngày đối với một nam tử tao nhã huyết khí bừng bừng mà nói, là một loại tra tấn dày vò tàn khốc tới cỡ nào?

“Tuyết Nhi, cái gì mới mười mấy ngày? Ta cảm thấy như là đã qua nhiều năm rồi! Mặc kệ, nàng không được đổi ý, tóm lại khuya hôm nay, ta nhất định phải ở cùng nàng.”

Tử Sở vươn tay nắm tay Tống Ngâm Tuyết, gắt gao áp nó lên ngực, thật ra Tống Ngâm Tuyết rất muốn cự tuyệt, chính là khi nàng định co tay lại, lời nói của Quân lão quốc chủ lại vang lên bên tai nàng, làm thân thể nàng không khỏi khựng lại, hơi do dự.

Tử Sở cũng không biết phụ thân của mình đã ngầm uy hiếp, thấy người ngọc không giãy dụa, trong lòng ngọt ngào, giương môi cười hạnh phúc.

Nhìn nụ cười thỏa mãn tuấn tú kia, trong lòng Tống Ngâm Tuyết lập tức ấm áp, có chút cảm động. Đây là phu quân yêu dấu của nàng a, luôn cảm thấy vui sướng vì vài động tác nho nhỏ của nàng.

“Tử Sở, hai ngày trước Vô Song mới, cho nên đêm nay. . . . . .”

“Tuyết Nhi ên tâm, ta sẽ rất nhẹ, rất dịu dàng.” Biết người ngọc muốn nói cái gì, Tử Sở đáp lời, lưu luyến vuốt ve mặt nàng.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết khẽ gật đầu, dựa vào lồng ngực của hắn, sau đó để hắn tùy ý ôm lấy, chậm rãi đi thẳng về phía trước.

Trong Ngâm Tuyết các, hai người cởi hết quần áo, Tử Sở ôm Tống Ngâm Tuyết thân không mảnh vải, nồng nhiệt ôm hôn, đôi tay không an phận tùy ý chạy trên thân thể trắng nõn uyển chuyển.

“Tuyết Nhi. . . . . .” Cấp bách hôn, không ngừng cố gắng hút sạch mất ngọt trong miệng đối phương, lưỡi Tử Sở dây dưa xẹt qua từng tấc mê hồn, sau đó rời khỏi cặp môi mềm mại đỏ mọng một đường đi xuống phía dưới, đi vào cằm, cổ, xương quai xanh, sau đó là ngực.

Quả hồng mê người trước ngực sớm đã bị hắn trêu đùa mà đứng thẳng dậy, lúc này Tử Sở há miệng ngậm lấy, cảm giác ẩm ướt nong nóng bao vây lấy đầu quả hồng khiến thân thể người ngọc run rẩy một hồi, gò má cũng nhanh chóng hiện lên hai rặng mây đỏ kiều mỵ.

“Tuyết Nhi, nàng thật là càng ngày càng nhạy cảm.”

Tử Sở cười khẽ, rất là thỏa mãn khi mình kích thích khiến người thương phản ứng, sau đó một loại hư vinh tự hào đặc trưng của phái nam dâng tràn trong lòng hắn, sung sướng vô hạn.

Ngậm lấy quả hồng đứng thẳng, Tử Sở khẽ liếm chậm rãi cắn cắn, tựa hồ như cố ý”Trừng phạt” người ngọc vì những ngày này đã tra tấn hắn bằng nỗi tương tư.

Không phụ sự kỳ vọng của hắn, khi hắn “Trừng phạt” , sắc mặt người ngọc ửng hồng, môi mềm hé mở, vừa liên tục thở gấp, thân thể vừa không thể tự chủ vặn vẹo, không biết là đang bài xích, hay là đang khát vọng nhiều hơn.

Tử Sở vừa ngậm lấy quả hồng béo mập, vừa đặt nàng dưới thân, sau đó vươn tay chụp lên đôi gò tròn trịa kiêu ngạo kia, gắt gao xoa nắn.

“Ừ. . . . . .” Thân thể trở nên cực kỳ khác thường, không chịu khống chế, từ trong cổ nàng nhẹ bật ra tiếng rên rỉ, tuy Tống Ngâm Tuyết rất quen thuộc với từng lớp từng lớp sóng ham muốn trong cơ thể, nhưng mỗi lần đều trầm luân không thôi.

Nghe được tiếng ngâm khẽ mập mờ lại mềm yếu, cơ thể Tử Sở bừng bừng phấn chấn, suýt nữa dục vọng không thể khống chế đã trào dâng ra ngoài, làm cả người lâng lâng mất hồn, nhưng hắn vẫn kềm lại được. Ai, mặc kệ lúc trước hắn đã muốn Tuyết Nhi bao nhiêu lần, nhưng chỉ cần vừa chạm vào thân thể nàng, hắn vẫn yếu ớt buông vũ khí đầu hàng như cũ. . . . . .

Tay nắm lấy khỏa rất tròn xinh đẹp của người ngọc, cảm thụ trận trận khoái cảm sâu đến tận xương, Tử Sở buông quả hồng ra, môi mỏng duyên dáng tiếp tục theo đường cong hôn xuống phía dưới.

Đi vào bụng, chiếc bụng nhỏ hơi gồ lên làm cho hắn yêu thương không thôi, Tuyết Nhi của hắn, trong thân thể của nàng, đang lặng lẽ ươm mầm một sinh mệnh nhỏ bé, một sinh mệnh nhỏ thuộc về chín người bọn họ, loại cảm giác này, thật là kỳ diệu!

“Tuyết Nhi, mặc kệ bé cưng là của ai, chúng ta đều toàn tâm toàn ý thương yêu bé, để bé có được tình thương hoàn chỉnh nhất trên thế giới này.” Tử Sở nhẹ nhàng nói, chậm rãi ấn môi xuống, mê say, nhưng vẫn dịu dàng cẩn thận.

“Tử Sở. . . . . .”

Thân thể bị khiêu khích dưới trận mưa hôn, Tống Ngâm Tuyết ý loạn tình mê há mồm khẽ gọi, đôi tay trong vô thức vuốt ve đầu hắn, bờ vai của hắn, muốn tìm một chỗ dựa cho thân thể ngày càng vô lực.

“Tuyết Nhi. . . . . .” Đáp lại người ngọc, Tử Sở đi xuống chút nữa, hai tay nâng hai cái chân cân xứng trắng nõn lên, rồi sau đó nhẹ nhàng chụp lên vùng cỏ thơm tươi tốt kia.

“A, Tử Sở. . . . . .”

Bị cảm giác ấm áp, ươn ướt này tập kích đột ngột, Tống Ngâm Tuyết run rẩy không thôi, kinh hô ra tiếng, không khỏi nắm chặt đầu Tử Sở, trong vô thức nàng cào rách da hắn, lưu lại những vết cào mà vẫn hồn nhiên không biết.

Tử Sở không hề cảm thấy đau đớn, chỉ thấy vô cùng kích động và hưng phấn, hắn kêu lên một tiếng ngồi thẳng lên, hai vai dựng hai chân người ngọc lên, sau đó nhắm phân thân cực nóng của mình ngay cửa vào xinh đẹp kia, thân dưới căng thẳng, gian nan nói: “Tuyết Nhi, ta muốn tiến vào.”

“Ừ, nhẹ chút . . . . . . Đừng làm con bị thương. . . . . .” Tống Ngâm Tuyết thở gấp, khuôn mặt hồng hồng lộ ra sự mị hoặc cùng mê ly.

Thấy vậy, Tử Sở thấp giọng rên rỉ một tiếng, hai tay lập tức nắm lấy cặp mông mềm mại của nàng, sau đó thân thể đẩy mạnh, tận lực vùi sâu vào con đường ấm áp ướt át, chật khít kia.

“Hô, Tuyết Nhi!” Lập tức bị khoái cảm trí mạng bao phủ, Tử Sở cắn chặt răng thả chậm tốc độ.

Chính là theo kích thích cực nóng cùng xung động càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng hắn cũng nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, tốc độ đưa đẩy của thân dưới cũng nhanh hơn!

Tống Ngâm Tuyết nhiệt tình đáp lại Tử Sở, yêu kiều xuýt xoa không ngừng, mà Tử Sở trong sự kích tình giống như là dã thú đói khát không ngừng cướp đoạt, không biết thỏa mãn cố gắng đoạt hết sự ngọt ngào trên người nàng. . . . . .

Một trận mây mưa, tình cảm mãnh liệt qua đi, Tử Sở ôm người ngọc, trên mặt tràn đầy hạnh phúc vui sướng.

Mà lúc này, Kỳ Nguyệt ngừng thở đứng ở ngoài cửa, mắt thấy cả quá trình, giờ phút này toàn thân hắn căng cứng, sắc mặt đỏ tươi ướt át.

“Tuyết Nhi. . . . . .”

“Kỳ Nguyệt, làm sao chàng đến đây?”

Trong lúc tập trung tinh thần nhất thời không phát hiện Kỳ Nguyệt đến, Tống Ngâm Tuyết ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn. Thấy vậy, Kỳ Nguyệt đỏ mặt giải thích: “Tuyết Nhi, Thánh Thượng bảo ta đến đây, nói nàng có chuyện cần tìm hắn. . . . . .”

“Thánh Thượng?” A,lại là ca ca! Xem ra hắn thật sự muốn tuyển tú rồi chứ gì?

Tống Ngâm Tuyết không nói gì nhìn trời, trong lòng thầm hận, lập tức chuyển mắt nhìn Kỳ Nguyệt, không nói được lời nào.

Tình huống trước mắt ai cũng hiểu, đã đến nước này rồi, nếu như không phát sinh chuyện gì, có vẻ hơi bất thường nha. . . . . .

Tử Sở rất biết điều nở nụ cười, hắn in một nụ hôn lên trán Tống Ngâm Tuyết, sau đó nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, sau khi mặc xong, đi từ từ đến bên cạnh Kỳ Nguyệt, mỉm cười nói với hắn: “Tuyết Nhi giao cho huynh, nhớ rõ động tác phải nhẹ một chút nha. . . . . .”

Ẩn ý của Tử Sở là Tống Ngâm Tuyết vừa trải qua một phen triền miên, giờ phút này thân thể khó tránh có chút suy yếu, cho nên muốn Kỳ Nguyệt dịu dàng một chút, bằng không đến lúc đó làm nàng ngất đi, đừng trách hắn không nhắc nhở trước.

“Ta biết rồi.”

Kỳ Nguyệt đỏ mặt cười cười, gật đầu đáp lời Tử Sở, thấy vậy, Tử Sở mỉm cười nhấc chân rời đi, lưu lại hai cô nam quả nữ nhìn nhau trong phòng.

“Tuyết Nhi, ta, ta cũng muốn. . . . . .” Nhìn toàn thân người ngọc bởi vì vừa hoan ái xong mà nổi lên nhiều điểm ô mai đỏ, huyết mạch Kỳ Nguyệt căng ra, tình dục kéo đến.

Hắn tiến đến bên giường, chầm chậm ngồi xuống, hai mắt chăm chú nhìn nàng, khuôn mặt thân thiết.

Thấy vậy, trong lúc nhất thời Tống Ngâm Tuyết cũng không biết nên phản ứng như thế nào, không khỏi lôi Tống Vũ Huyền ra mắng mười bảy mười tám lần, để phát tiết sự buồn bực trong lòng!

Thấy nàng không trả lời, trầm mặc không nói, Kỳ Nguyệt u buồn, cho rằng nàng không muốn, vì vậy vừa tủi thân vừa cay đắng xoay người, định rời đi.

“Kỳ Nguyệt.” Vươn tay giữ chặt ống tay áo của hắn, Tống Ngâm Tuyết mở miệng, cuối cùng nàng cũng không nỡ để người yêu thương tâm, cho nên. . . . . .

“Tuyết Nhi?” Mang theo hưng phấn và bất ngờ, Kỳ Nguyệt quay đầu, khi hắn nhìn thấy biểu lộ lặng yên dịu dàng của người ngọc thì lòng của hắn, cực kỳ ngọt ngào.

Nhẹ cởi áo xống, như gió xuân tháng hai, trong sự kích tình, môi Kỳ Nguyệt du ngoạn trên thân thể nàng, tạo thêm nhiều điểm ửng đó, kìm lòng không đậu cúi người xuống, tận tình mây mưa.

Trong Ngâm Tuyết các trình diễn một màn cuồng nhiệt, trong tiếng ngâm khẽ động tình của Tống Ngâm Tuyết, tiếng Kỳ Nguyệt chú tâm hừ nhẹ, trăng sáng lặng lẽ trốn vào mây, nương theo tiếng đâm vào rút ra theo quy luật, thẹn thùng tỏa ánh sáng trong vắt nhu hòa. . . . . .

. . . . . .

Thời gian nhanh chóng trôi qua, mới đó đã mang thai được chín tháng, mang bụng lớn chín tháng, mặc dù Tống Ngâm Tuyết đã mất dáng người, nhưng hào quang nàng phát tán ra còn đẹp hơn bất cứ giai nhân phong lưu tài hoa nào.

Hôm nay cuối thu không khí trong lành, thời tiết mát mẻ, mọi người cùng ra ngoài du ngoạn. Lúc này, ngoại trừ Tống Ngâm Tuyết bụng phệ và tám vị phu quân của nàng, còn có minh hoàng Tống Vũ Huyền, Tứ Hoàng Tử Tống Vũ Minh, Ngũ hoàng tử Tống Vũ Lăng, Phục Linh, còn có Tứ Vương Phi Hoa Ôn Nhứ đã mang thai, Ngũ vương phi Trữ Tiêu Băng, cùng với Mân Côi.

“Vẫn là Vô Song thận trọng, biết Ngâm Tuyết sắp lâm bồn, nên đề nghị đi ra ngoài một chút, hoạt động thư giãn để tăng cường thể chất.” Trên cỏ, Hoa Ôn Nhứ ước chừng đã có mang bốn tháng cười nói với Tống Ngâm Tuyết. Nhìn bộ dáng của nàng đúng là phi thường tán thưởng hành động của Vô Song.

“Vô Song công tử y độc vô song, đối với phương diện dược lý cũng rất tinh thông, hôm nay quận chúa sắp lâm bồn, dĩ nhiên sẽ càng dụng tâm chăm sóc.” Bên này, Mân Côi cũng mang bụng lớn hơn bốn tháng, vẻ mặt tươi cười nói, dung nhan ửng hồng của nàng giờ phút này thể hiện cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào mà nàng đang có.

“Ôi, tám phu quân của sư tỷ, có người nào không đặt nàng trong tim chứ? Các tỷ xem, bốn chúng ta mới đứng đây nói vài lời, bọn họ cũng đã nhìn qua bên này không dưới ba lần rồi, bởi vậy có thể thấy được trình độ khẩn trương của bọn họ đối với sư tỷ, rốt cuộc đã tới cảnh giới nào . . . . . .”

Trữ Tiêu Băng hôm nay đã là Ngũ vương phi, vui đùa trêu ghẹo nói, mới có mang ước chừng hai tháng nên thân thể của nàng bây giờ vẫn chưa nhìn ra là đang mang thai.

“Tiêu Băng, mọi người đang nói cái gì?” Lúc này, Thư Ly thấy biểu muội của mình cười sáng lạng tự đắc như hoa, không khỏi mở miệng hỏi, nhấc chân tiến lên.

“Hắc hắc, biểu ca, chúng ta đang nói bé con trong bụng sư tỷ rốt cuộc là nam hay nữ?”

Đã không còn rối rắm với chuyện cha đẻ của bé con là ai, trước mắt mọi người đều chờ đợi xem con đầu lòng của Tống Ngâm Tuyết sẽ là công tử, hay là thiên kim?

“Chuyện này chẳng phải chờ sinh ra sẽ biết sao?” Tính cách lạnh nhạt không quan tâm đến thế giới xung quanh khiến Thư Ly không thể hiểu được suy nghĩ của nữ nhân, rõ ràng qua hai ngày sẽ biết được đáp án, không cần đoán đến đoán đi vào lúc này, nghĩ ngợi không mệt sao?

“Thôi đi, kẻ ngốc như huynh, trong mắt huynh ngoại trừ Tuyết Nhi và đàn ra, còn có chứa nổi gì khác nữa? Thậm chí ngay cả con của mình là nam hay là nữ cũng không quan tâm.” Trữ Tiêu Băng bĩu môi.

Nghe vậy, Thư Ly cười tuấn nhã: “Không phải huynh không quan tâm? Chỉ là huynh biết rõ kết quả chỉ có hai, không phải nam thì là nữ, không cần phải ngồi suy đoán.”

“Biểu ca, con người của huynh, đúng là chán chết!”

Thư Ly có quan điểm của Thư Ly, Tiêu Băng có cách nhìn của Tiêu Băng, lúc này hai người không thống nhất quan điểm, liền im lặng không thảo luận nữa.

Hoa Ôn Nhứ mỉm cười nhìn Trữ Tiêu Băng buồn bực, động tác che miệng cười cực kỳ xinh đẹp, mà thấy vậy, Trữ Tiêu Băng bất đắc dĩ lắc đầu, trầm giọng than thở: ai, biểu ca này của nàng . . . . .

Thư Ly không thèm để ý đi đến bên cạnh Tống Ngâm Tuyết, nhẹ nhàng vịn cánh tay của nàng, sợ nàng đứng lâu sẽ mệt. Thấy vậy, Mân Côi ở bên cạnh che môi cười trộm, nha đầu kia sắp làm mẹ rồi, mà vẫn còn nhiều chuyện như vậy.

“Nhứ nhi, đang cười cái gì thế?” Lúc này, Tứ Hoàng Tử Tống Vũ Minh đi tới, hắn tự tay ôm Hoa Ôn Nhứ, săn sóc ôn nhu làm cho người ta ghen tị muốn chết.

“Minh, ở đây còn rất nhiều người.” Thấy hắn như thế, Hoa Ôn Nhứ cũng hơi ngượng ngùng, nhẹ nhàng đưa tay kéo tay Tống Vũ Minh xuống, khuôn mặt hồng hồng.

“Sợ cái gì, đều là người quen, chẳng lẽ bọn họ còn chê cười chúng ta sao?”

Tống Vũ Minh cảm thấy không sao cả, lại đưa tay kéo nàng vào lòng, lúc này hắn không để cho đối phương có thể kéo tay hắn xuống, mà có chút bá đạo và tùy hứng xiết chặt vòng tay.

Tống Ngâm Tuyết thấy thế, vì hạnh phúc của bọn họ mà cảm thấy vui sướng lây, lúc nàng làm mai đã từng có chút băn khoăn, nhưng bây giờ nhìn thấy bọn họ ân ái như vậy, nàng cảm thấy có đôi khi duyên phận thần kỳ như thế, giống như cơ duyên xảo hợp, vận mệnh ấn định.

“Kính nhờ. . . . . . Hai người các ngươi đừng khoe khoang hạnh phúc ở chỗ này được không? Khiến người ta phát rùng mình!”

Trữ Tiêu Băng run lẩy bẩy, tỏ vẻ mình không chịu nổi bộ dạng ngọt ngào của bọn họ. Thấy vậy, Tống Vũ Minh cười khẽ: “Ngũ đệ đâu rồi, chẳng lẽ Ngũ đệ chưa từng đối xử với muội như vậy sao?”

“Đương nhiên là có! Nhưng nương tử của đệ trời sinh tính tình hoang dã, không quen được đối xử dịu dàng nhỏ nhẹ. Còn nói chỉ cần đậ dịu dàng, nàng sẽ bắt đầu nổi da gà, huynh bảo đệ còn cách nào đây?”

Ngũ hoàng tử Tống Vũ Lăng đi đến bên cạnh Trữ Tiêu Băng, hơi tủi thân trả lời Tứ Hoàng Tử Tống Vũ Minh, nhìn nàng bất đắc dĩ. Ai, sớm biết có ngày như vậy, lúc trước đã không đâm đầu vào rồi! Hiện tại thì tốt quá rồi, trái tim đã giao nộp, tình yêu cũng dâng tặng, người nào đó lại bắt đầu”hếch mũi lên trời” rồi? Thất sách, thật đúng là thất sách!

“Này , Lãnh Niệm Vũ, biểu lộ đó là ý gì? Giống như thiếp khi dễ chàng không bằng! Hừ, thiếp muốn nói cho con chàng biết, nói cha nó không thương mẹ nó với nó!”

Trữ Tiêu Băng bĩu môi, vuốt cái bụng bằng phẳng của mình khiêu khích la hét, thấy vậy, Tống Vũ Lăng lập tức giương cờ trắng đầu hàng, mềm mại thủ thỉ: “Được rồi mà, nương tử không có khi dễ ta, nương tử làm sao có thể cam lòng khi dễ ta? Đều là do ta không tốt, là ta không có việc gì cũng ưa làm loạn.”

Ai, đây là cái thế đạo gì hả? Hắn đường đường là Chiến thần Đại Tụng, rõ ràng hôm nay bị dạy dỗ thành bộ dạng như vậy? Nói ra thật đúng là mất mặt! Nhưng còn cách gì khác đâu? Ai bảo nương tử yêu quý của hắn hiện đang mang bé cưng của hắn? Bằng không hắn nhất định sẽ kéo nàng về phòng, cẩn thận “dạy dỗ” một phen. . . . . .

Lúc Tống Vũ Lăng đang nói chuyện, Phục Linh cũng đi tới, hắn nhẹ nhàng đỡ Mân Côi, mặc dù không mở miệng, nhưng thần sắc rõ ràng là đang xem kịch vui. Aii, hai người này, đúng là nồi nào úp vung nấy mà.

“Lão Ngũ nên biết đủ nha, ta muốn tìm người khi dễ còn không được.” Minh hoàng Tống Vũ Huyền tiến lên, cười cười mở miệng nói.

Nghe vậy, Tứ Hoàng Tử, Ngũ hoàng tử nhất trí nhìn về phía Tống Ngâm Tuyết bên cạnh, trong lòng không khỏi nhớ lại chuyện người nào đó ồn ào đòi tuyển tú mấy tháng trước.

“Được rồi, chuyện tuyển tú bỏ qua, hiện tại ta phải xử lý quốc sự, không muốn bận tâm đến tư tình nhi nữ.” Lần trước khó khăn lắm mới khiến cho chuyện tuyển tú chìm xuồng, lần này không thể để bọn họ khơi mào lên nữa, Tống Vũ Huyền kịp thời mở miệng, bóp chết lời bọn họ muốn nói từ trong trứng nước.

Tống Ngâm Tuyết tự nhiên biết rõ Tống Vũ Huyền đang nghĩ gì, cho nên cảm thấy cũng không nên nhiều lời, chỉ mỉm cười nhẹ vỗ về bụng của mình, thần sắc an tĩnh. Kỳ thật mang thai đối với nữ nhân mà nói, thật đúng là một chuyện vừa thống khổ vừa hạnh phúc.

“Ngâm Tuyết, huynh hi vọng cái thai này là con trai.” Tống Vũ Huyền nhìn bụng muội muội mình, suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói.

“Không được, phải sinh con gái! Nhà của chúng ta đã đủ nhiều nam nhân rồi, lại thêm một kẻ không phải càng phiền thêm sao?” Mặc Lương vừa nghe Tống Vũ Huyền nói lời này, lập tức tiến lên phản đối, sau lưng hắn, chính là Vô Song, Minh Tịnh, Lâm Phong, Kỳ Nguyệt, Tử Sở, Huyền Ngọc.

“Đúng vậy a, ta cũng vậy hy vọng là nữ nhi, nữ nhi xinh đẹp như Tuyết Nhi.” Tử Sở cười tán thành, trong mắt tràn ngập chờ đợi.

Thấy vậy, Lâm Phong cũng tranh giành, mở miệng: “Đúng, sinh nữ nhi! Ngộ nhỡ sinh một tên tiểu tử ra đoạt Tuyết Nhi với chúng ta thì biết làm sao bây giờ? Không được, không được!”

“Tuy là sinh con trai hay con gái cũng được, nhưng nếu Tuyết Nhi sinh con gái thì càng tốt hơn.” Khi nói chuyện, Kỳ Nguyệt đưa mắt nhìn Huyền Ngọc, trong đôi mắt mỉm cười của Huyền Ngọc, hắn rõ ràng thấy được sự tán thành.

Vô Song không nói lời nào, chỉ cười tuấn nhã thong dong, giống như hắn đã nắm kết quả trong lòng bàn tay, chỉ là cố ý không nói ra mà thôi.

Minh Tịnh tiến lên, nhẹ nhàng đỡ Tống Ngâm Tuyết, một tay đặt ở trên bụng của nàng cười khẽ nói: “Tuyết Nhi hy vọng là nam hay nữ?”

“Nam! Bởi vì đến lúc đó ta muốn dạy bé cưng đùa giỡn tiểu cô nương như thế nào, sau đó lừa gạt toàn bộ nữ nhi của nàng, nàng, tất cả các nàng!”

Tống Ngâm Tuyết chỉ vào bụng Hoa Ôn Nhứ, Trữ Tiêu Băng, còn có Mân Côi đắc ý nói, thần sắc cực kỳ tà ác!

Thấy vậy, ba người không vui, trăm miệng một lời nói: “Sao Tuyết tỷ khẳng định chúng tôi nhất định sẽ sinh nữ nhi?”

“Hì hì, lần này sinh không được thì chậm rãi sinh, tóm lại sẽ có một đứa là nữ nhi!” Tống Ngâm Tuyết khoát khoát tay, cười với tám vị phu quân thân ái của nàng, kiêu ngạo nói.

“Quận chúa, nữ nhi nhà nô tì coi như bỏ qua để phần cho Tứ Vương Phi, Ngũ vương phi ạ!” Mân Côi mở miệng, lúc này tuy nàng vẫn tươi cười, nhưng Tống Ngâm Tuyết biết rõ lời nói của nàng hàm chứa tôn ti bổn phận.

“Vì sao? Mân Côi xinh đẹp như vậy, sanh con gái nhất định cũng không kém! Đến lúc đó nếu con ta vừa ý, ta sẽ làm chủ lập gia đình cho bọn hắn!”

“Quận chúa, chúng tôi. . . . . .”

“Như vậy rất tốt, ta cũng rất chờ mong nữ nhi của Phục Linh trở thành con dâu nhà ta!”

Không đợi Mân Côi tiếp tục chối từ, Huyền Ngọc nói tiếp, khiến cho Phục Linh bên cạnh cảm động không thôi, ngắc ngứ nói: “Công tử. . . . . .”

“Ừ, ta cũng cảm thấy như vậy rất tốt. Nếu ta có con trai, ta cũng để nó lấy nữ nhi của Mân Côi.” Hoa Ôn Nhứ hiểu ý cười nói, khí chất cao quý bẩm sinh lóng lánh tỏa sáng khiến người ta không thể bỏ qua.

Thấy vậy, Trữ Tiêu Băng bất mãn kêu to: “Không được, không được! Mọi người không thể ép duyên, loại chuyện này, phải xem hai đương sự mới được! Nhỡ đến lúc đó con muội và nữ nhi của Mân Côi gia tình đầu ý hợp thì biết làm sao bây giờ? Cũng không thể chia cắt hai đứa nha?”

Trữ Tiêu Băng nói rất là đứng đắn, mọi người nghe vậy không biết nói gì. Mà Mân Côi và Phục Linh điều biết các nàng có ý tốt muốn chiếu cố mình, không khỏi hiểu ý mỉm cười, cảm kích gật đầu.

“Kỳ thật, huynh lại cảm thấy Ngâm Tuyết sinh con trai tốt hơn! Như vậy, nếu đến lúc nó lớn ta vẫn không tìm thấy người thương để lập gia đình, vậy thì có thể trực tiếp lập con Ngâm Tuyết làm thái tử, sau đó trợ giúp nó đùa giỡn tiểu cô nương khắp thiên hạ, mà bản thân cũng vui vẻ, thoải mái tự tại.”

Tống Vũ Huyền suy nghĩ, lộ ra bộ mặt gian trá hiếm thấy, tự nhận tính toán quá chuẩn, vừa tiện cho người cũng tiện ình.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết tức giận liếc hắn, mắng: “Thôi đi, muốn phong thì huynh tự đi mà sinh! Con muội không tiếp nhận cục diện rối rắm kia đâu!”

“Ai, Ngâm Tuyết, ta là ca ca ruột của muội mà, cho ta chút thể diện được không.”

“Không có cửa đâu, ca ca ruột cũng không được! Việc này không thương lượng gì hết, tự mình nghĩ cách đi!”

Tống Ngâm Tuyết cự tuyệt, khiến mọi người ở đấy bật cười một hồi, mà bản thân nàng cũng nhếch mày, đùa giỡn nhìn họ! Lúc này, khi tất cả mọi người vui vẻ thoải mái, từng đợt đau nhức đột ngột từ trong bụng Tống Ngâm Tuyết truyền đến, lập tức sắc mặt nàng trắng bệch, thân thể bắt đầu quỵ xuống.

“Ngâm Tuyết, làm sao vậy, có phải cục cưng đá nàng không?” Minh Tịnh không có kinh nghiệm trong phương diện này, không hiểu vội vàng đưa tay ra đỡ, ân cần hỏi.

Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cắn răng lắc đầu, cố hết sức nói: “Ta, ta đau bụng quá. . . . . .”

Đau bụng!

Lời này vừa nói ra, toàn trường đều khiếp sợ, ngay sau đó Vô Song vội vàng tiến lên, bắt mạch xem xét. Chỉ thấy hắn nhíu chặt mày, thần sắc nghiêm trọng đảo mắt nói: “Tuyết Nhi, sắp sinh. . . . . .”

Cái gì, sắp sinh?

Những lời này của Vô Song, như bom hạng nặng oanh tạc khiến mọi người trở tay không kịp! Bọn họ sốt ruột, tay chân luốn cuống, hoang mang lo sợ!

Có câu quan tâm sẽ bị rối loạn, xem ra câu này hoàn toàn đúng! Một đám vương gia vương phi gặp chuyện gì cũng đều tỉnh táo như thường, nhưng lúc này chuyện có liên quan đến Tống Ngâm Tuyết, thì lý trí cũng không còn tác dụng gì nữa!

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cái chỗ này làm sao mà sinh?”Lâm Phong vội vàng kêu lên, đảo quanh mọi nơi! Mà những người khác cũng không khá hơn, đều sốt ruột nhìn đông ngó tây.

“Mặc Lương, khinh công của huynh tốt, nhanh đi mời bà đỡ! Minh Tịnh, huynh mau ôm Tuyết Nhi trở về Vương Phủ, sau đó gọi hạ nhân chuẩn bị nước ấm và kéo! Về phần những người khác, mọi người tự bảo vệ nương tử đang mang thai của mình, sau đó mau chóng về phủ!”

Vẫn chỉ có Vô Song phát huy bản sắc của thầy thuốc vào lúc nguy cấp, hắn lớn tiếng giao phó, chỉ huy hành động!

Lúc này, tất cả mọi người đều đồng tâm nhất trí, không có bộ dạng không được tự nhiên và mâu thuẫn như ngày xưa nữa, vừa nhận được chỉ thị lập tức hành động, không có nửa điểm chần chờ, khó chịu!

. . . . . .

“Quận chúa, dùng sức! Lại dùng sức. . . . . .”

Trong phủ Nhữ Dương quận chúa, bà đỡ đang cố gắng giúp Tống Ngâm Tuyết sinh con, ngoài cửa, tám thân ảnh lo lắng không ngừng đi qua đi lại, khi thì nhìn quanh, khi thì hít thở hồng hộc.

“Tại sao còn chưa sinh? Tuyết Nhi sẽ không có chuyện gì chứ?”Mặc Lương sốt ruột, mở miệng hỏi Vô Song.

Nghe vậy, vẻ mặt Vô Song cũng rất lo lắng, nhưng mà ra vẻ trấn định an ủi: “Yên tâm, thể chất Tuyết Nhi rất tốt, lại có công lực Tuyệt thánh bảo vệ, chắc là không có việc gì đâu.”

“Vậy tại sao đã lâu như vậy còn không ra?” Lâm Phong phát điên rồi, gấp gáp kêu réo! Mà Tử Sở, Huyền Ngọc, Thư Ly, Kỳ Nguyệt cũng nghi hoặc nhìn nhau, cả người khẩn trương đến cứng ngắc.

Minh Tịnh nhếch môi mỏng, không nói được lời nào, mặc dù biểu hiện không quá bất an, nhưng ánh mắt không còn bình tĩnh thể hiện sự bối rối trong lòng hắn giờ phút này.

“Sớm biết như vậy sẽ không để Tuyết Nhi mang thai, hiện tại khiến nàng khổ sở như vậy!” Tử Sở đấm một quyền vào khung cửa, hối tiếc nói.

Thấy vậy, Lâm Phong cũng ồn ào: “Đúng! Sau này ta mà biết tên nào gây họa, nhất định phải đánh cho hắn một trận!” Lâm Phong đúng là hoảng hốt đến váng đầu rồi, quên mắt bé con có một phần tám tỷ lệ là của hắn!

Nhìn thấy tám người này như thế, ba huynh đệ Tống gia và thê tử, cùng vợ chồng Phục Linh yên lặng một hồi, không biết nên nói cái gì cho phải: chóng mặt, chuyện này không phải là do mấy người tạo nghiệt sao, còn có mặt mũi than trời trách đất à?

“Ra rồi! Ra rồi!”

Lúc này, nương theo tiếng thông báo vui sướng của bà đỡ, trong phòng ầm ĩ xôn xao, ngay sau đó chỉ nghe tiếng trẻ con khóc nỉ non xé toang không trung, một nha đầu kích động chạy ra báo tin vui: “Sinh rồi! Sinh rồi! Chúc mừng các quận mã *, quận chúa sinh một tiểu tử mập mạp, phúng phính rất đáng yêu!”

(*Quận mã: Chồng quận chúa)

“A? Con trai. . . . . .”

(1)Đây là bài thơ [ Vịnh hoa lựu] của nhà thơ Vương An Thạch_Trung Quốc↑

Nguyên văn: 浓绿万枝红一点, 动人春色不须多

Phiên âm: Nùng lục vạn chi hồng nhất điểm, động nhân xuân sắc bất tu đa.

Mình tạm dịch thành:” Nồng lục ngàn nhánh một điểm hồng; không nhiều xuân sắc vẫn động lòng” để dễ hiểu hơn.

Ý nghĩa bài thơ: Làm việc gì cũng coi trọng sự bất ngờ, một ý tưởng sáng tạo còn hơn ngàn ý tưởng bình thường. Giữa trăm ngàn phiến lá xanh tầm thường, hãy để bản thân làm chấm đỏ rực sáng kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.