Đến lượt Hạ Băng Khuynh rồi, cô đứng dậy, chân như đi trên mây đến trước thi thể.
Cô lại không sợ, sắc mặt không đổi, rất trấn định quan sát.
Chỉ là nhìn nhìn, thi thể trước mặt xoay vòng, xoay đến cô choáng mặt.
Quý Tu hai tay để sau lưng đứng trước mặt cô, nhìn thấy bộ dạng lảo đảo muốn té xuống, đôi mày đen nhíu chặt.
Đột nhiên---
Hạ Băng Khuynh trực tiếp xé hướng về phía mặt của thi thể.
Phòng thực nghiệm đột nhiên nghe tiếng hít sâu.
Tất cả bạn học đều cảm thấy máu như chảy ngược, ánh mặt kinh ngạc, tinh thần rối loạn, như là đang coi phim kinh dị vậy, vốn biết bản thân sẽ không bị thương, nhưng vẫn bị cảnh trước mắt làm cho la hét lên, hoặc là bị dọa đến kêu cũng không nổi.
Thời gian dừng lại.
Ngay phút 89, Quý Tu kéo áo cô, kéo cô ngược lại.
Hạ Băng Khuynh đang hôn mê thuận thế nằm trong lòng anh.
Sinh viên khác trong phòng từ từ hồi phục lại tinh thần.
Quý Tu cũng bị kinh ngạc đến cả người mồ hôi, nhìn học trò trong lòng, anh thở phào.
Tiêu Nhân chạy qua.
Bên ngoài, truyền đến tiếng bước chân.
Cửa phòng theo đó bị đẩy ra.
1 người thân hình cao to đi qua, từ trong lòng Quý Tu ôm lấy Hạ Băng Khuynh.
“Tam thiếu gia---” Tiêu Nhân kinh ngạc nhìn anh.
Mộ Nguyệt Sâm ôm Hạ Băng Khuynh lên, nói với Quý Tu: “Tôi là người nhà của cô ấy, cô ấy bệnh rồi.”
Quý Tu hiểu gật đầu: “Nhanh đưa cô ấy đi bệnh viện.”
“Tạm biệt!” Mộ Nguyệt Sâm lễ phép tạm biệt, ôm Hạ Băng Khuynh ra cửa.
“Thầy Quý, em cũng nghỉ phép!” Tiêu Nhân bỏ 1 câu, cũng không quan tâm thầy đồng ý không, chạy ra ngoài.
Nữ sinh trong phòng sau khi thấy Mộ Nguyệt Sâm đi rồi, tụm lái bàn chuyện.
“Im lặng, tiếp tục học!”
Biểu cảm của Quý Tu nghiêm túc thấp giọng nói 1 tiếng.
Phòng thực nghiệm lập tức im lặng.
Phòng bệnh.
Hạ Băng Khuynh an nhàn nằm trên giường, tóc dài đến eo mềm mại ngay ngắn để trước ngực, mặt nhỏ trắng bệch không chút huyết sắc.
Mộ Nguyệt Sâm ngồi bên giường, nhẫn nại ở bên, nhìn cô rất lâu và kéo dài.
“Sao còn chưa tỉnh?” Tiêu Nhân ngược lại nhìn thời gian: “Cũng sắp 3 tiếng rồi, không phải là trúng độc tử thi chứ!”
“...” Mộ Nguyệt Sâm ánh mắt âm trầm nhìn Tiêu Nhân.
Như là ý thức được mình đang có trí não của “người say”, Tiêu Nhân uyển chuyển đổi chủ đề; “Lúc nãy tôi ở dưới có mua măng cụt, anh muốn ăn không?”
“Không cần” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt cự tuyệt, thu ánh nhìn lại.
“Ừm!” Tiêu Nhân vì thế thất vọng.
Tại sao nam thần để cao lạnh như vậy.
Từ túi trên bàn sờ lấy 1 cái măng cụt, cô ngồi trên sofa, vừa ăn vừa không che giấu nhìn ngắm mỹ nam tuyệt sắc 360 độ không góc chết, Quý Tu nếu đẹp nát không gian, Tam thiếu gia quả thật đẹp nổ vũ trụ!
Không được không được rồi, cô nhanh bị đẹp đến không hít thở nổi!
Thiếu máu và oxi!
Ngay lúc tâm tư hoàn toàn tập trung ngắm Mộ Nguyệt Sâm và đang mở miệng to ăn măng cụt, đột nhiên anh không chút dự báo quay đầu lại: “Cô về trường đi, tôi ở lại là được!”
Do tụi mình 2 ng thôi và đang dịch song song 2 chuyện, nên tụi mình nói là cố gắng mỗi ngày 4 chương k fai đảm bảo mỗi ngày đều có đc nha, các b thông cảm. Sợ các b chờ lâu mình nói trc để các b cbi tinh thần là mình có thể up vào sáng trưa or tối tùy ngày đó bận ntn, các b cứ tự nghĩ là tối đi để bớt nôn nhe =)) cảm ơn cac b
- -------- ----------