Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi)

Chương 7: Thay đổi




Ba mẹ cũng làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên đau lòng, bởi vì từ nhỏ cuộc sống trong nhà điều kiện không được tốt, ba mẹ liền đặc biệt hi vọng cô có thể tìm một người đàn ông có tiền, hưởng thụ hạnh phúc, nửa đời sau không buồn không lo.

Lục Hoằng Văn là chỉ có tiềm lực, nhưng thời điểm anh theo đuổi mình không cágì cả. Ba mẹ Mạnh sợ con gái theo anh chịu khổ, liền không đồng ý Lục Hoằng Văn theo đuổi bảo bối. Vì cô cùng ba mẹ giận dỗi mấy tháng không chịu về nhà, ba mẹ mới miễn cưỡng đồng ý.

Nhưng anh ta đối xử với cô như thế nào? Người đàn ông có tiền liền đồi bại, câu này rất hợp với Lục Hoằng Văn. Cô và Lục Hoằng Văn cố gắng phấn đấu, chứng kiến anh từ một tên tiểu tử không còn gì cả, trở thành người đàn ông thành công bản lĩnh tinh anh. Lục Hoằng Văn đưa cô từ một thiếu nữ biến thành bà chủ một lòng vì gia đình.

Vì một người đàn ông như vậy, tổn thương nhất vẫn là ba mẹ yêu thương cô, đáng giá không?

Mạnh Tĩnh Nghiên thấy mình không hiếu thuận, nghe mẹ nói, kể cả khi cô ngốc, cũng sẽ nuôi cô cả đời, nước mắt rốt cuộc không nhịn được chảy xuống, nhào vào lòng mẹ Mạnh khóc lóc "Ba . . . Mẹ. . ."

Mẹ Mạnh kinh ngạc, "Chồng à, Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên vừa nãy gọi em sao?"

Vốn đã không còn hi vọng, cho rằng đứa nhỏ này bị té hỏng, khi mẹ Mạnh, ba Mạnh đã chuẩn bị tốt tâm lí, lại nghe thấy con gái gọi người, mừng đến nỗi không biết phản ứng ra sao. Ngay cả ba Mạnh cũng không nhịn được lau lau khóe mắt, nhưng vẫn cười an ủi vợ, "Bảo bối không có chuyện gì, vừa nãy vì ngã mà bối rối, phản ứng chậm chút thôi."

Một nhà ba người ôm cùng nhau vừa khóc vừa cười, phòng bệnh rộng rãi thoải mái, phòng bệnh to lớn vang lên tiếng khóc, ngược lại mọi người nhìn vào không thấy thông cảm, họ cho rằng gia đình này thần kinh có vấn đề.

Nước mắt như đại hồng thủy không ngưng lại được, tay nhỏ bé của cô dùng sức ôm, trong miệng còn lầm bầm kêu ba mẹ.

"Bảo bối, ngã còn đau không? Qua đây, mẹ giúp con xoa xoa, xoa xoa là tốt rồi, không đau nữa!" Mẹ Mạnh cẩn thận xoa xoa đầu con gái, hoàn toàn không nhớ rõ chỗ Mạnh Tĩnh Nghiên bị ngã là ở trán.

Không có chuyện gì vui sướng hơn con gái mình vẫn tốt, lúc này còn ai quan tâm Mạnh Tĩnh Nghiên bị thương ở trán hay đầu đây? Quan tâm làm gì? Chỉ cần bảo bối của bọn họ không bị ngã hỏng, vẫn là khỏe mạnh là được rồi!

Ở trong lòng mẹ, Mạnh Tĩnh Nghiên đem oan ức kiếp trước kiếp này, không cam lòng cùng hối hận toàn bộ hóa thành nước mắt tuôn ra.

"Mẹ, con không đau. . . Ba, con không đau. . ."

Chỉ có trải qua rồi, mới rõ ràng tình thân quan trọng ra sao. Trời cao cho cô cơ hội làm lại một lần, cho cô thấy rõ mọi thứ quý giá. Nếu ông trời cho cô cơ hội sống lại, như vậy cô sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế thay đổi mình và vận mệnh của người nhà, ba mẹ, kiếp trước vì con hi sinh rất nhiều, kiếp này, đến lượt con báo đáp hai người!

Qua ngày hôm nay, cô chính là Mạnh Tĩnh Nghiên hoàn toàn mới, một đứa bé ba tuổi. Hiện tại để cô trút hết mọi thứ ra! Đời này, cô cũng chỉ vì mình, vì người nhà mà sống, những người đàn ông không có mắt kia, cút sang một bên đi!

Bắt đầu từ hôm nay, phương châm của cô là: Người đàn ông đáng tin, lợn cái liền biết leo cây! Đương nhiên, ngoại trừ cha cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.