Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 142: 142: Bình Minh Ở Tận Thế 13





Khi con zombie ngã ầm xuống đất thì những người trên đài cao vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy người đàn ông đột nhiên nhảy xuống dưới, xông vào trong bầy hàng vạn zombie.
Đại khái có cảm giác tín nhiệm trong lòng với cường giả nên họ đều cho rằng hành động đó có mục đích.

Lúc con zombie ngã xuống đất thì mọi người không kiềm được reo hò.

Dường như thân thể bọn họ vừa dâng lên một nguồn năng lượng, tinh thần cực kỳ uể oải một lần nữa phấn chấn, sĩ khí vốn dĩ suy kiệt trổi dậy, hồi sinh ý chí chiến đấu.
Ngay lúc Lâu Điện giết chết con zombie trí tuệ thì những zombie vốn dĩ có trật tự chợt mất tổ chức, công kích cũng trở nên lộn xộn, chỉ còn lại bản năng khát vọng với máu thịt tươi mới, nhào về phía Lâu Điện.
Trên đài cao, dây mây biến dị đột nhiên lan xuống phía dưới, mười mét, hai mươi mét, năm mươi mét, bảy mươi mét, một trăm mét, rồi đạt đến cực hạn.

Mà lúc này người đàn ông bị vây hãm trong bầy zombie đi qua, cuối cùng đến trước dây mây biến dị, một tay nắm lấy dây mây, thân thể bay lên khỏi mặt đất, nhẹ nhàng bay vụt tới đứng trên đài cao.
"Lâu Điện!"
Giọng nói khàn khàn vang lên, trong tay Lâu Điện vẫn nắm dây mây, một bàn tay khác ôm eo Lâu Linh cũng đang giữ đầu kia của dây mây thì trông thấy Lôi Hồng Minh đỏ mặt tía tai chạy tới.
"Zombie trí tuệ chỉ huy bầy zombie đã bị trừ khử, anh đi nói cho bọn họ biết tin tức này!" Lâu Điện chẳng vòng vo, nói thẳng.
Mặc dù trong lòng Lôi Hồng Minh đã có phỏng đoán, nhưng lúc nghe xong câu trả lời khẳng định của Lâu Điện, anh vẫn nghĩ mà sợ, đôi mắt thâm thúy sâu sắc nhìn Lâu Điện, rồi rời đi.
"Mọi người, Zombie trí tuệ lãnh đạo bầy zombie công thành đã chết.

Mọi người hãy kiên trì, chắc chắn sẽ đẩy lùi zombie!" Lôi Hồng Minh cầm loa phóng thanh, âm thanh vang dội trên bầu trời căn cứ.
Mọi người trong căn cứ nhìn về phía mấy người trên đài cao, ánh mắt từ trên người Lôi Hồng Minh chuyển sang người đàn ông áo đen.

Chẳng kịp ngạc nhiên về "Zombie trí tuệ", lúc này trong lòng bọn họ tràn đầy niềm vui sướng, cùng lúc có sự chờ đợi với tương lai, hơi thở chán chường ban đầu bị quét sạch.
Giang Kỳ và Cát Đại Quang đồng thời nhìn về phía chàng thanh niên trên đài cao vẫn đang dùng lá võng tinh thần lực chống đỡ bảo vệ bầu trời.

Trong lòng cảm thấy may mắn vì bọn họ không giống như Lưu Thiên Toàn, đắc tội người đàn ông đáng sợ này.

Giờ phút này mặc dù cạn kiệt sức lực, nhưng vì thắng lợi sắp về tay mà trong lòng trào dâng nỗi vui sướng.
Chiến đấu còn đang tiếp tục, nhưng nhẹ nhàng hơn lúc trước nhiều.

Mất đi zombie trí tuệ có năng lực trù tính, lũ zombie mù quáng chỉ biết chiến đấu riêng lẻ.

Chúng đâu hiểu được phối hợp với nhau, dễ dàng bị dị năng giả liên hợp lại giết chết.
Mãi đến khi trời hơi sáng, ánh sáng ban mai từ chân trời chiếu rọi thì chiến tranh cuối cùng kết thúc.
"Mọi người, zombie đã bị tiêu diệt!"
Khi giọng nói mệt mỏi song vẫn sang sảng vang lên, toàn bộ căn cứ reo hò.

Kế đó là dọn dẹp sau chiến tranh, các dị năng giả chiến đấu một ngày một đêm đi nghỉ ngơi.

Thi thể chất đống như núi bên ngoài căn cứ.

Thi thể loài người chưa biến dị sẽ được mang đến một chỗ, còn xác zombie thì phải nhanh chóng tiêu hủy.

Các dị năng giả phân công hợp tác, dị năng giả hệ mộc dùng thực vật biến dị khuân vác thi thể.

Dị năng giả hệ thổ đào một cái hố to ở chỗ đất trống rộng rãi.

Dị năng giả hệ hỏa phóng lửa đốt cháy xác zombie bên trong hố đất đó.

Dị năng giả hệ phong thì lưu chuyển không khí, thổi mùi khói hôi thối ra khỏi căn cứ.
Xác zombie bị đốt cháy trong một ngày một đêm.

Khi Lâu Linh tỉnh lại từ cơn ngủ mê, mở cửa sổ ra thì cô vẫn có thể trông thấy luồng khói dư lại cách căn cứ không xa.
Hai cánh tay ôm trọn cô, khí lực của người đàn ông kề sát cô, cọ cọ bên tai cô ôn nhu nói: "Ngủ thêm đi!"
"Không ngủ!" Ngủ nữa, xương cốt sẽ mềm nhũn mất.
Lâu Linh ngước mặt lên, đón nhận nụ hôn từ phía trên hạ xuống.

Hai người như hai con thú nhỏ bình thường lặng lẽ hưởng thụ sự dịu dàng này.

Đó là sự dịu dàng sau cuộc chiến lớn, khiến cô không nỡ từ chối nó, cả trái tim như được lấp đầy.
Có điều, một khi cô đã nghe lời như vậy, không mưu cầu chút lợi ích thật có lỗi với bản thân, ai đó kích động bản tính biến thái hắc hóa.

Bởi vậy, khi người nào đó nói "Không ngủ", vậy thì làm đi.
Vận động nhẹ nhàng vui vẻ thỏa thích quả nhiên là phương pháp loại bỏ áp lực nguyên thủy nhất.

Đợi đến khi vẻ mặt người đàn ông đầy thỏa mãn liếm môi đứng dậy, thì Lâu Linh vốn nói không ngủ lại tiếp tục ôm chăn ngủ.

Cô liên tục bị người nào đó lăn qua lộn lại, đè tới đè lui, quả là ác mộng.
Khi cô tỉnh lại lần nữa thì mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, khí trời từ se lạnh của mùa xuân đã tiến vào hè.


Vừa ngủ dậy, xuân lạnh thành hạ nóng gần như khiến cô tưởng mình ngủ trên giường ba tháng, nhưng thực tế chỉ qua một ngày một đêm.
Lúc này, Lâu Điện không dày vò cô nữa, đôi mắt ẩn tình, ân cần hầu hạ cô thay quần áo rửa mặt, sau đó là một bàn thức ăn ngon.
Lâu Linh cầm đũa bưng một chén cơm, trong điều kiện tiên quyết không được lộ ra tướng ăn hung tàn, nhưng tốc độ quét sạch đồ ăn vô cùng dữ dội.

Đói hai ngày, cuối cùng có thể ăn bữa cơm bình thường khiến cô cảm động muốn chết.
Lâu Điện chỉ ăn một ít, sau đó bị âm thanh rè rè quấy rầy bữa cơm.

Anh tiện tay lấy bộ đàm để ở góc bàn, giọng nói cực kì vui vẻ của Lâu Nghiên vang lên.
"Anh nhỏ, chị Linh, anh chị ở đâu? Có gặp zombie công thành không? Em nói cho anh biết, thật nhiều thật nhiều zombie, thỉnh thoảng đến công thành..."
Lâu Linh: "..."
Lâu Điện: "Miệng xui xẻo!"
Cô nữ sinh nhỏ bỗng chốc bị nghẹn lời, nhất thời hiểu ra, nói: "Hóa ra anh chị cũng gặp phải zombie công thành! Aiz, mấy ngày trước zombie tấn công chúng ta, từ năm trước đến năm nay, ngoại trừ lúc tuyết rơi lớn nhất, vào những lúc khác xung quanh căn cứ xuất hiện rất nhiều zombie và zombie thú.

Dường như giết mãi không hết, đợt trước cứ tưởng chúng ta đã tiêu diệt sạch zombie xung quanh căn cứ.

Ai ngờ, không biết đánh chỗ nào mà đột nhiên tràn ra một quân đoàn zombie tấn công, quả thực là thần..."
"Nói điểm chính!" Ý Lâu Điện ngắn gọn bao quát.
Lâu Linh không nhịn được cười to, thời điểm Lâu Nghiên kích động, cô bé sẽ hóa thân thành bà tám, lải nhải.

Cô bé thích kể chuyện đã xảy ra một cách tường tận kỹ càng, một ngày một đêm chưa kể xong, khiến người ta vô cùng đau đầu.
"...! Trọng điểm chính là, ba và các anh nói, rất nhiều nơi đều xảy ra sóng triều zombie, nhiều căn cứ nhỏ bị thất thủ, nghi ngờ đây là âm mưu của zombie.

Có thể zombie phát triển trí tuệ, hiểu được chiến lược, từ nông thôn bao vây thành thị, từng bước một chiếm đóng loài người.

Cho nên anh chị cẩn thận một chút."
"Căn cứ thế nào?" Lâu Linh hỏi: "Mọi người có khỏe không?"
"Rất khỏe!" Cô nữ sinh nhỏ lại bắt đầu kích động, "Mấy ngày trước căn cứ xảy ra zombie triều thì rất nhiều người đều ra chiến đấu trên tường thành.

Em cũng đi nhé, em còn phân phối súng em chế tạo cho nhiều cấp dưới của ba, tiêu diệt nhiều zombie nha.

Song, lợi hại nhất vẫn là anh Đàm Mặc, zombie chim trên bầu trời định tấn công căn cứ chẳng biết tại sao không tìm thấy phương hướng.


Hình như anh Đàm Mặc giấu đi căn cứ, zombie chim bị lừa.

Sau này anh Đàm Mặc và chị Lâm phối hợp giết một con zombie trí tuệ, thì lũ zombie mới lui lại..."
Đợi truyền tin kết thúc, Lâu Linh gõ chiếc đũa xuống mặt bàn, nghi vấn: "Sao zombie ở căn cứ Tây Bắc lại rút quân, bên này thì đến chết cũng không ngừng?" Chúng bắt nạt nơi này là căn cứ nhỏ à?
Lâu Điện cười trả lời: "Cũng không lạ, hẳn là trong đám zombie công kích vẫn còn một zombie trí tuệ, biết tấn công chẳng được nên lui binh.

Trừ zombie trí tuệ, zombie bình thường khác chỉ làm việc theo bản năng chứ không phải lý trí.

Mà zombie trí tuệ có thể thống lĩnh những zombie thường, chúng tuyệt đối nghe theo nó."
Nghe xong, Lâu Linh nhíu mày, tổng kết: "Sau khi zombie tiến hóa đến cấp sáu khả năng phát triển trí khôn là sự thật?"
"Đúng."
"Anh có thể đoán được hiện giờ có bao nhiêu con zombie tiến hóa đến cấp sáu không?"
Lâu Điện nhớ tới kiếp trước bảy năm sau ở tận thế các nhà khoa học kiểm chứng ra việc này, nói: "Trong một thành phố, trong một ngàn vạn zombie, chỉ bồi dưỡng được một zombie trí tuệ.

Hơn nữa số lượng zombie động vật, giai đoạn hiện nay e rằng đã tiến hóa hai mươi con zombie trí tuệ trên toàn quốc."
Hai mươi con zombie trí tuệ, quả thật không nhiều, nhưng nếu hai mươi con đều là zombie trí tuệ vượt qua cấp sáu.

Như vậy thật đáng sợ, ngay cả dị năng cường giả loài người đạt tới cấp năm cũng là số ít, huống chi là cấp sáu, đâu phải ai cũng kỳ lạ như Lâu Điện.

Chỉ sợ ngoại trừ căn cứ có thực lực lớn, rất nhiều căn cứ nhỏ sẽ bị công kích, tiêu diệt bởi zombie trí tuệ, tạo ra càng nhiều zombie, không gian sinh tồn của con người từng bước một thu nhỏ lại.
"Ngoài điểm này, anh đoán, bên trên zombie trí tuệ, hẳn còn một zombie mạnh hơn lãnh đạo chúng." Lâu Điện suy đoán: "Zombie không có đạo đức trói buộc, chỉ có đẳng cấp rõ ràng, zombie cùng đẳng cấp không thể cùng tồn tại.

Chúng chỉ có tàn sát lẫn nhau, thôn tính đối phương, thăng cấp, lấy sức mạnh tuyệt đối áp chế, lãnh đạo những zombie khác."
Lâu Linh không còn lời nào để nói, chỉ kinh ngạc nhìn anh.
"Mà chúng ta có thể gọi loại zombie có thực lực tuyệt đối trên cả zombie là vua zombie!"
"..."
Sau một lúc lâu, Lâu Linh thở ra một hơi, hỏi tiếp: "Anh có thể đoán ra nơi ở của vua zombie?"
Người đàn ông luôn từ tốn nói chuyện nhìn cô dịu dàng cười, châm chọc: "Tuy rất muốn để Tiểu Linh cảm thấy anh không gì không làm được, nhưng tiếc ghê, anh không biết!"
"..."
Lâu Linh cảnh tỉnh lại bản thân, quả thật cô luôn bị anh chàng này dẫn dắt, cảm thấy anh không gì là không làm được.

Chẳng thể trách cô nghĩ thế, từ lúc bắt đầu tận thế đến bây giờ, Lâu Điện với tư thế ung dung bôn ba trong tận thế.

Dù cho chuyện có khó giải quyết đến đâu, anh đều có thể giải quyết, từ từ tạo cho người ta một loại ảo giác anh không gì không làm được.
Được rồi, có lỗi thì sửa! Lâu Linh vô cùng thản nhiên nhận lỗi, "Thật xin lỗi, là em nghĩ sai!"
Lâu Điện đứng dậy đến trước mặt cô, xoay người cúi xuống, hạ xuống một nụ hôn trên khóe môi cô, nói: "Không sao! Bây giờ không được, nhưng nhanh thôi anh có thể biết được tung tích của vua zombie."
"..." Lâu Linh cảm giác mình lại bị anh đùa giỡn.
Sau khi ăn xong, đã qua giữa trưa, đương nhiên Lâu Linh đâu đồng ý vùi mình trong phòng, bèn lôi Lâu Điện ra cửa.
Mới một ngày một đêm, căn cứ đã khôi phục trật tự, dường như trận tàn sát hôm kia đã qua rồi.


Không thể không nói, quả nhiên con người là giống loài sống vô cùng mạnh mẽ, sau khi nước mắt chảy xuống, cuộc sống vẫn tiếp tục.

Có thể bởi vì đã thành thói quen nên họ có thể thản nhiên đối diện cái chết, nháy mắt khôi phục quỹ đạo của cuộc sống.
Dọc đường đi, Lâu Linh nhìn thấy căn cứ chẳng mấy thay đổi với bình thường, hít một hơi thật sâu.

Con người luôn phải thích ứng!
Lúc này, Lâu Linh phát hiện phía trước truyền đến tiếng ồn ào, đi theo tiếng ồn, thì thấy một đám người mặc quần áo bẩn thỉu cầm theo đủ loại bình chứa xếp hàng lấy nước, bước chân không khỏi dừng lại.
Xem một lúc, định rời khỏi thì nghe được giọng nói vui mừng: "Anh Lâu, cô Lâu!"
Hai người quay đầu, bắt gặp Du Quân xách một thùng nước, kéo một người con gái gầy gò đi tới.

Lúc này trên mặt anh ta không còn vẻ u sầu, tinh thần uể oải như trước.

Cô gái kia hình như có phần nhát gan, khi đến trước mặt họ liếc nhanh một cái rồi cúi đầu, cẩn thận từ từ lùi ra đằng sau Du Quân.
Lâu Linh cười, lên tiếng chào hỏi: "Không phải anh là dị năng giả à? Dị năng giả có chỗ nhận nước riêng, không cần bon chen ở nơi thế này chứ?"
Du Quân cười sang sảng, trả lời: "Chúng tôi không phải lấy nước cho mình, là lấy giùm cho những người khác." Nói xong, anh nhìn về phía cách đó không xa.
Khi nhìn thấy một dãy phòng nhỏ hẹp có mấy người già thì trong lòng Lâu Linh hiểu ra.

Hình tượng Du Quân trong lòng cô nhất thời trở nên cao thượng hơn.
"Đúng, đây là bạn gái của tôi, A Nhã! A Nhã, hai vị này là ân nhân cứu mạng của anh." Du Quân giới thiệu.
A Nhã nâng gương mặt hơi bẩn liếc nhanh họ một cái, nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn, lại cúi đầu.

Du Quân xấu hổ, chẳng qua không nói gì, dáng vẻ xin lỗi.
Lâu Linh cũng không nói, hỏi han bọn họ một lát, rồi rời đi.
Du Quân nhìn bóng lưng họ, xách theo thùng nước, kéo A Nhã rời đi, nhỏ giọng hỏi: "A Nhã, em thấy họ thế nào? Có thể tín nhiệm được không?"
A Nhã lắc đầu, đôi mắt sáng ngời cẩn thận nhìn phương hướng anh em nhà họ Lâu rời đi, đáp: "Em không biết, em không dám đánh cược."
Nghe xong, Du Quân thở dài, anh cũng không dám cược! Lòng người trong thời tận thế rất đáng sợ, bọn họ thực sự không đánh cược nổi!
"Chỉ là, lần này may mắn có họ, nếu không căn cứ chẳng giữ được." Du Quân than thở, "Ngay cả zombie cũng phát triển trí khôn, thế giới này quá đáng sợ.

A Nhã, chúng ta xem xét lại tình huống đi, nếu họ đúng là người tốt, có thể nói cho họ biết năng lực của em, coi như trao đổi đồng giá."
A Nhã có chút bận tâm song vẫn gật đầu.
******
Bên kia, đám Lâu Điện chưa đi dạo bao lâu thì bị người chặn lại, ngăn cản hai người là sĩ quan phụ tá Lôi Hiến Vân của Lôi Hồng Minh.
"Làm phiền hai vị, thượng tướng cho mời." Lôi Hiến Vân vô cùng thành khẩn khách sáo: "Nếu hai vị rảnh, thượng tướng chờ hai vị ở văn phòng"
Tác giả có chuyện muốn nói: Mục tiêu hôm nay:
Mục tiêu của Lâu Linh: Cố gắng vì tương lai loài người!
Mục tiêu của Lâu Điện: Cố gắng vì tương lai của hai người!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.