Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Hiền Thê

Chương 15: Hội hoa đào (6)




Đông Mạt vừa giặt xong không bao lâu, đại phu nhân thật đúng là dẫn người đi đến, sau đó còn khen với Đông Mạt tiểu thư nhà nàng thông minh.

“Họa nhi, xem, nương dẫn theo một nha hoàn đến đây cho con, sẽ cùng Đông Mạt cùng nhau hầu hạ con, ngày sau con đã là Vương phi, bên người chỉ có một nha hoàn thì không tốt, thế nào cũng phải có thêm người để tiện sai vặt, nếu không sao có thể thể hiện ra phong cách quý phái của Thẩm gia chúng ta được.” Đại phu nhân đi vào Họa cư liền tiến thẳng vào phòng ngủ của Thẩm Tích Họa.

Thẩm Tích Họa cũng đã sớm đoán được, bởi vậy đang ngồi ở trong phòng, chờ bà đến. Lấy ra vải thêu, tập trung thêu, lúc trước nàng rất thích thêu chữ thập, thấy cách thêu chữ thập đặc biệt xinh đẹp, cho nên bản thân liền bắt đầu động thủ thêu, nhưng do ngày thường tương đối bận rộn, cho nên tổng cộng mới hoàn thành được một bức, giờ này đang được treo tại biệt thự nhà nàng.

Vì việc thêu tranh mà cha mẹ nàng còn đánh cược với nhau. Bởi vì nàng rất hiếu động, cho nên mẹ nàng căn bản sẽ không tin tưởng nàng có thể thêu xong một bức.

Nhưng cha nàng lại tin, cho nên mẹ nàng thua, tuy thua nhưng bà vẫn khi dễ cha nàng. Nghĩ tới nàng lại muốn khóc, nàng rất nhớ cha mẹ, nhưng lại trở về không được.

Nhìn thấy đại phu nhân đến, Thẩm Tích Họa liền để vải thêu trong tay xuống.

Nàng nhìn thấy đi theo phía sau bà còn có thêm một tiểu nha hoàn khôn khéo.

“Chào Ngũ tiểu thư, nô tì Xuân Hương.” Tiểu nha hoàn nhìn thấy Thẩm Tích Họa đang quan sát nàng, liền lập tức hướng nàng chào hỏi, Thẩm Tích Họa trong lòng cười lạnh, trong mắt Xuân Hương này vừa xẹt qua một tia khinh thường, làm nàng thật không thích. Thứ tiểu thư ngươi coi rẻ, cao quý như ngươi sao không đi chỗ khác hầu hạ. Nhọc lòng ngươi còn phải hầu hạ vị thứ tiểu thư là ta đây cơ chứ.

Như vậy cũng tốt, có người làm việc, Đông Mạt của nàng có thể không cần mệt nhọc nữa rồi.

“Con thật cám ơn nương.” Nàng khéo léo khụy gối “thật tình ” nói lời cảm ơn.

“Ừ, đâu có chuyện gì, con có thể trực tiếp dặn dò Xuân Hương, nhưng trước kia nàng cùng Tử Lê đều là đại nha hoàn của nương, cho nên hi vọng những công việc động tay động chân con đừng để nàng làm.” Đại phu nhân rất khéo nói, lời cảnh cáo gì cũng đều nói hết, ý của bà chính là Thẩm Tích Họa phải nhận người, đã vậy còn không cho nàng ta làm việc nặng, nói như thế nào thì nàng ta cũng là đại nha hoàn của bà. Đã hạ mình đến đây với mỹ danh là hầu hạ nàng.

Trên mặt Thẩm Tích Họa vẫn không có biểu hiện gì, trong lòng cũng không tức giận. Nếu nàng bị cái nha đầu như vậy trông chừng, nàng còn gọi là Thẩm Tích Họa hay sao?

“Dạ, vẫn là nương chu đáo. Họa nhi làm sao có thể để nàng cực khổ, Họa nhi vui mừng còn không kịp nữa là.” Thẩm Tích Họa mắt mang ý cười nói. Xuân Hương này còn không bằng Tử Lê, ít nhất nàng kia cũng không biết dùng ánh mắt khinh thường nhìn nàng. Cho dù như thế nàng cũng không cần.

“Họa nhi vui là được rồi, nương đi trước, tam tỷ con vẫn còn chưa khỏe.” Sau khi đem Xuân Hương đưa tới, đại phu nhân đã muốn rời đi, dù sao bà cũng là chủ mẫu cao quý đến loại địa phương như Bắc viện này bà rất là khinh thường đến.

“Họa nhi cùng nương đi thăm tam tỷ nhé?” Tỏ vẻ tình cảm Thẩm Tích Họa nói.

“Không sao. Tam tỷ con hiện tại cần nhất chính là nghỉ ngơi nhiều, không thể bị quấy rầy. Con ở yên trong này đi, chờ ngày xuất giá, nhớ phải học thêm chút này nọ, đến lúc đó bắt lấy tâm Tam vương gia, như vậy đối với con, đối với Thẩm gia đều tốt.” Đại phu nhân nói lời thành khẩn.

Bất quá là sợ lời nói dối bị vạch trần thôi, bắt lấy tâm Tam vương gia, có ích lợi gì, một cái ma ốm cả ngày nằm ở trên giường bắt được tâm thì có tác dụng gì? Tất cả đều là lừa gạt.

“Nương đã nói như vậy, Họa nhi cũng không tiện lại đi làm phiền tam tỷ nghỉ ngơi. Chờ tam tỷ hết bệnh rồi, nhất định phải báo cho Họa nhi biết, đến lúc đó Họa nhi lại đi bồi tội.” Thẩm Tích Họa vẻ mặt xin lỗi nói.

“Ừm. Ta đây đi về trước chăm sóc Thư nhi.”

“Dạ, nương đi thong thả.” Thẩm Tích Họa như trước là đưa đại phu nhân đến cửa Họa cư mới rời đi.

“Đông Mạt đóng cửa lại đi.”

“Xuân hương, đại phu nhân đã đem ngươi cho ta, thì phải là người của ta, ta cũng hi vọng ngươi làm tròn chức trách là tốt rồi. Đi giúp ta đem ghế nằm chuyển đến dưới tàng cây hoa đào, thuận tiện làm chút nước trái cây luôn.” Thẩm Tích Họa ngẩng đầu nhìn cả vườn đầy cánh hoa đào tung bay trong gió, cảnh đẹp như vậy, không khỏi bị hoa đào hấp dẫn, nhắm lại đôi mắt cảm thụ được gió xuân nhẹ thổi, miệng mỉm cười cũng không cho Xuân Hương nói lời phản đối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.