Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 66: Thần Phạt Vãng Tích




- Đúng là do Quang minh sứ đồ ở Quang minh hạp cốc bạo dẫn, các ngươi tiến vào Quang minh đạo viện rồi sao. Nếu đã đánh qua Quang minh tu đạo viện hẳn không chỉ có Tật tốc triệt thoái mà còn có Xá mệnh nhất kích nữa không?

Nhiếp Ngôn thuận miệng hỏi. Hắn coi trọng kỹ năng Tật tốc triệt thoái, thuận tiện hỏi một bản kỹ năng khác.

Nghe Nhiếp Ngôn nói tới Quang minh đạo viện, Thánh Ngôn Pháp sư kia trong lòng rùng mình, nhìn nhìn Nhiếp Ngôn rồi lắc đầu nói:

- Trình độ của chúng ta còn kém xa, quái vật trong Quang minh tu đạo viện quá mạnh mẽ, chúng ta còn chưa vào được. Bằng hữu, nhìn trang bị của ngươi không tồi, chắc là đã qua phó bản này rồi chứ?

- Thật ra là biết một chút chứ chưa có đi qua. Bản Tật tốc triệt thoái này bán thế nào?

Nhiếp Ngôn hỏi. Nghe không có Xá mệnh nhất kích hắn cũng cảm thấy hơi thất vọng, nhưng mà có được Tật tốc triệt thoái cũng không tồi.

Nghe được lời Nhiếp Ngôn, Thánh Ngôn Pháp Sư trong lòng bán tín bán nghi. Trang bị của Nhiếp Ngôn tốt như vậy, có lẽ là từng phó bản đều đã xông vào một lần. Huống chi Quang minh tu đạo viện có không ít đồ tốt của Đạo tặc, thông thường cao thủ Đạo tặc đều đã đi vào đó.

- Bản Tật tốc triệt thoái này ta dùng để đổi trang bị. Nếu ngươi có trang bị của Nguyên Tố Pháp Sư, Thánh Ngôn Pháp Sư, Thánh Kỵ Sĩ, đều có thể đổi với ta.

Thánh Ngôn Pháp sư nói. Trong lòng thầm nghĩ, với giá trị của bản kỹ năng này chắc là có thể đổi vài món trang bị.

Nhiếp Ngôn lộ ra thần sắc khó xử. Trang bị hắn có đều đấu giá hết rồi. Chỉ còn một cây pháp trượng của Thánh Ngôn Pháp Sư, không biết Yểu Yểu có cần không.

- Nếu không có trang bị thì giao dịch trực tiếp cũng được. Bằng hữu ngươi cứ nói giá đi, nếu giá hợp lý ta sẽ bán. Ta gọi là Thần Phạt Vãng Tích. Trước lạ sau quen, sinh ý bất thành nhân nghĩa tại ( ý là mua bán ko thành thì cũng còn tình nghĩa). Thần Phạt Vãng Tích quan sát ngôn ngữ cử chỉ của Nhiếp Ngôn nhận thấy hắn có một loại khí chất bình tĩnh ổn trọng. Thần Phạt Vãng Tích tự cho nhãn lực của mình không tồi, Nhiếp Ngôn khẳng định là một cao thủ.

- Thần Phạt Vãng Tích?

Nhiếp Ngôn nhớ mang máng có người như thế. Cái tên này kiếp trước hắn cũng từng nghe qua, hình như cũng có chút tiếng tăm. Hình như khoảng thời gian nào đó có chút xung đột với Quang Minh Thánh Diễm nghiệp đoàn nên đã cùng bằng hữu đồ sát mấy trăm thành viên của Quang Minh Thánh Diễm sau đó mai danh ẩn tích. Nghĩ cũng phải, một cá nhân tự do xung đột với cả một nghiệp đoàn hơn phân nửa là phải chịu thiệt rồi. Ngoạn gia chịu thiệt vì thủ hạ của Khải Hoàn nghiệp đoàn cũng không ít, kiếp trước Nhiếp Ngôn cũng là như vậy. Cảnh ngộ giống nhau nên hắn cũng có hảo cảm với Thần Phạt Vãng Tích. Kiếp trước tiếng tăm của hắn so với Nhiếp Ngôn còn cao hơn một chút.

- Ta gọi là Niết Viêm, ta muốn mua bản Tật tốc triệt thoái này. 1 bạc 50 đồng, thế nào?

Nói thế nào Nhiếp Ngôn cũng là người tài đại khí thô. Thuận miệng hô một phát ngay cả mắt cũng không chớp một cái.

Tật tốc triệt thoái tuy quý nhưng thế nào cũng không thể vượt quá 1 bạc 50 đồng.

- Thế nhiều quá. Bản kỹ năng này bán thế nào cũng không tới giá đó. Ngươi đưa ta 1 bạc là được rồi.

Thần Phạt Vãng Tích thấy Nhiếp Ngôn rất sảng khoái không hề nhăn nhó liền có ý muốn kết giao. Trong du hí này trọng bằng hữu hơn là chiêu số. Có nhiều bằng hữu cấp cao thủ thì mặc kệ là giao dịch trang bị hay tổ đoàn hạ phó bản thuận lợi hơn rất nhiều.

- Các ngươi có bao nhiêu người?

Nhiếp Ngôn hỏi. Nếu hắn muốn tìm nhiều người để tổ đội hạ phó bản, nói không chừng có thể tham gia với họ.

Hiện tại du hí vừa mới bắt đầu, có thể xây dựng đoàn đội cố dịnh cũng không nhiều. Ngoạn gia cấp cao thủ bình thường đều chọn đoàn đội tốt mới bằng lòng tiến vào. Nhưng đoàn đội tốt không phải dễ kiếm như vậy. Các ngoạn gia nóng long tìm kiếm đoàn đội để có thể dễ dàng kết nối với nhau.

Nghe Nhiếp Ngôn hỏi ánh mắt Thần Phạt Vãng Tích sáng lên, vội hỏi:

- Các ngươi muốn hạ phó bản sao? Bọn ta có sáu người, đều là bạn học. Kỹ thuật của bọn họ cũng không tệ, năm 4 cấp một người 6 cấp, nhưng mà hắn thường xuyên cùng đoàn khác hạ phó bản. Nếu chúng ta gọi thì nhất định hắn sẽ tới. Bọn ta phân biệt có một Cuồng Chiến Sĩ, ba Pháp Sư và hai Thánh Kỵ Sĩ.

- Ta nói không chừng sẽ tổ đoàn nhưng chưa phải bây giờ. Phải xem tình huống lúc đó thế nào.

Nhiếp Ngôn cười cười nói.

- “À” Thần Phạt Vãn Tích thoáng chút thất vọng. Ngẫm lại cũng đúng, tổ đoàn cũng không phải là chuyện dễ dàng.

- Trang bị của chúng ta hơi kém. Nếu hạ phó bản cũng chỉ có thể đi sơ cấp phó bản thôi. Hơn nữa chúng ta chỉ có sáu người, thường không tổ được đoàn-.

- Trang bị không thành vấn đề. Sau này ta sẽ tìm cho các ngươi.

Nhiếp Ngôn nói rồi thêm Thần Phạt Vãng Tích vào hảo hữu.

- Không thành vấn đề. Có gì cứ gọi ta.

Thần Phạt Vãng Tích nghe Nhiếp Ngôn nói vậy trong long có phần chờ mong.

Sau này phát triển phải có đoàn đội của mình nhưng việc tìm người quả là phiền toái. Tùy tiện tìm người thì tốt xấu lẫn lộn, nếu gặp phải cái loại ở cuối xe, đã không giúp gì được cho đội lại còn làm vật cản trở thì quả là buồn bực. Nhưng mà trước tiên phải tổ được đoàn rồi tính tiếp nếu gặp phải người không được vậy chỉ có thể đá người.

Dưới sự kiên trì của Thần Phạt Vãng Tích, Nhiếp Ngôn cũng không đưa nhiều hơn, trả 1 bạc lấy bản Tật tốc triệt thoái. Đây là một kỹ năng chạy trốn, đánh không lại thì bỏ chạy là điều bình thường trong du hí. Tật tốc triệt thoái có thể gia tăng tốc độ thêm 30% cho Đạo tặc khi lẩn trốn liên tục trong một phút, cứ như vậy có thể nhanh chóng thoát khỏi địch nhân. Đôi khi, một kỹ năng bảo mệnh có thể giúp ngoạn gia tránh được tai ương ngập đầu.

Nhiếp Ngôn và Thần Phạt Vãng Tích hàn huyên một hồi. Hắn cũng không vội vã thăng cấp. Dù sao cơ hội luyện cấp của hắn cũng rất nhiều, cấp bậc có thể rất nhanh đuổi kịp người khác.

- Các ngươi làm sao có nhiều dược thảo quá vậy?

Nhiếp Ngôn hỏi. Trên quầy của Thần Phạt Vãng Tích thì dược thảo chiếm đa số.

- Không có biện pháp a, năm người chúng ta cùng nhau luyện cấp thì có ba người học Thu thập. Một ngày cấp bậc tăng lên không bao nhiêu nhưng hái dược thảo thì nhiều.

Thần Phạt Vãng Tích có chút bất đắc dĩ cười khổ nói.

Nhiếp Ngôn đại khái có thể hiểu được. Làm một ngoạn gia tự do nếu không kinh doanh một chút đồ thu nhập, học thêm ít nghề phụ thì rất khó duy trì. Thần Phạt Vãng Tích mặc pháp bào Quanh minh hành giả, cầm pháp trượng Lạc nguyệt chi phong, xem như lăn lộn không tệ, so với ngoạn gia nhiều nghiệp đoàn còn tốt hơn.

Nhiếp Ngôn suy nghĩ một lát, nếu hắn tổ một đoạn hạ phó bản thì có thể gọi vào bao nhiêu người. Đường Nghiêu là một, bên Thần Phạt Vãng Tích có sáu người. Cần tìm một Thuẫn Giáp Chiến Sĩ, không biết Thôi Xán Đao Quang có thể tới không. Hắn bán Sư vương thuẫn cho Thôi Xán Đao Quang, nói không chừng tên đó cũng sẽ cho hắn chút mặt mũi mà tới. Trên đường chiêu mộ thêm vài tên nữa là có thể tạo thành một đội.

- Chả trách sao lại bày quầy trước Dược tề sư nghiệp đoàn.

Nhiếp Ngôn cười cười, chỉ có Dược tề sư mới cần nhiều thảo dược như vậy.

- Ngươi tiếp tục bán đi, ta đi trước có gì liên hệ sau.

- “Được!” Thần Phạt Vãng Tích đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.