Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 104




Kết hôn là một chuyện vui mừng, càng là chuyện khiến cho người ta cảm thấy cao hứng, nhưng thật sự đến ngày đó, có lẽ vui mừng là người khác, cao hứng cũng là người khác.

Hôn lễ của Trần Mộc, tổ chức ở Nghiên cứu chi thành, có thể nói là vô cùng được chú ý, cho dù là liên minh Bắc Mĩ vừa mới ăn đau, cũng không thể không tìm người đến để chúc mừng, âm mưu thủ đoạn cái gì, một chút cũng không dám dùng.

Có điều, sau khi chúc mừng, muốn tham gia tiệc cưới thì phải có thiệp mời mới được.

Trần Mộc không định để tiệc cưới của mình biến thành một nơi để người khác bày ra khả năng chính trị, cho nên thiệp mời không phát nhiều lắm, chỉ đưa cho bạn bè, mà bạn bè của hắn đã có không ít ở Tinh Vân thành.

Đám người Triệu Thiên Vũ khẳng định muốn đến, có điều, mập mạp Triệu Dương vẫn còn ở trong quân doanh của Nghiên cứu chi thành.

Triệu Dương hiện giờ, một chút cũng không béo, toàn thân đều là cơ thịt, ở trong quân đội cũng có một chức vụ. Thời điểm Trần Mộc tự mình đến đưa thiệp mời, cậu ta còn kích động đến nỗi hận không thể ôm lấy Trần Mộc hôn mấy miếng.

“Tôi đã sớm nói với các người, Trần Mộc là lão đại của tôi!” Vẻ mặt Triệu Dương có chút quang cinh giới thiệu Trần Mộc với những người khác, Trần Mộc cũng đã quen cảm giác bản thân trở thành vật phẩm hi hữu để cho người ta bàn tán, không có biện pháp, di chứng của việc nổi danh.

Hưng phấn qua đi, Triệu Dương mang Trần Mộc đến chỗ ở của mình, mới đi được một nửa, lại đột nhiên nhăn nhó:

“Trần lão đại……”

Một đại lão gia còn làm ra biểu tình muốn nói lại thôi, thật đúng là không dễ xem! Trần Mộc chỉ cảm thấy trên người phát lạnh:

“Làm sao vậy?”

“Cái kia, chính là……”

“Từ khi nào mà cậu nói chuyện ấp a ấp úng như vậy?”

“Trần lão đại, em nói cho anh biết, Triệu Minh đã tìm được rồi, hiện giờ đang ở một chỗ với em!” Triệu Dương lớn tiếng mở miệng.

“Không phải Triệu Thiên Vũ nói không tìm được hay sao? Vì sao cậu lại lừa gạt?” Trần Mộc hỏi, vừa mở miệng hỏi, mới phản ứng lại:

“Các cậu……”

“Bọn em ở cùng một chỗ,” Triệu Dương mặt đỏ hồng

“Em sợ cha mẹ sẽ mất hứng.”

“Dù sao bọn họ cũng là cha mẹ của các cậu, Triệu Minh lâu như vậy không tin tức, khẳng định bọn họ sẽ lo lắng.” Trần Mộc đối với chuyện của hai anh em nhà này, thật đúng là không có cách gì hữu dụng.

Trên mặt Triệu Dương né tránh chột dạ:

“Hẳn là vẫn tốt, mỗi tháng Triệu Minh đều trở về gửi sinh hoạt phí.”

“Các cậu tự ngẫm lại đi, còn có, Triệu Minh hiện giờ đang ở nhà cậu?” Trần Mộc hỏi. Hiện tại Triệu Dương và Triệu Minh cũng đã đầu ba, không thể giống như trẻ con được.

“Em ấy vẫn ở trong nhà.” Triệu Dương mang theo Trần Mộc vào cửa, Trần Mộc mới phát hiện đây là một căn phòng ở được bố trí vô cùng ấm áp, tuy rằng không lớn, lại khiến cho người ta có cảm giác rất tốt.

“Trần lão đại!” Triệu Minh đi ra, có lẽ lúc trước Triệu Dương đã gửi tin tức.

Triệu Minh trong ấn tượng của Trần Mộc, là một người có thân hình nhỏ gầy, tóc rất dài, là một thiếu niên có chút hướng nội. Triệu Minh hiện giờ lại hoàn toàn không giống vậy, đứng chung một chỗ với Triệu Dương khiến cậu ta nhìn qua thì vẫn có chút nhỏ gầy, tóc đã cắt ngắn, thản nhiên cười đem lại cảm giác tao nhã.

“Đã lâu không thấy!” Trần Mộc vỗ vỗ bả vai đối phương.

“Trần lão đại, có thể gặp được Triệu Minh, cũng có công lao của anh đất!” Triệu Dương bưng đồ uống đi ra, cười tủm tỉm.

“Hửm? Mấy năm nay tôi gặp phải rất nhiều chuyện, cũng không thể liên lạc được với các cậu.” Trần Mộc có chút xấu hổ, giống như lần trước trở về từ chỗ đại bạch sa, hắn liên hệ với hai người họ, lại không rảnh để đi gặp mặt, sau lại biến mất hơn một năm.

“Lúc trước khi em nghe được tin tức Trần lão đại gặp nạn…… Cũng đến Nghiên cứu chi thành nhìn xem.” Triệu Minh có chút ngượng ngùng mở miệng.

“Là thời điểm kia…… Sao cậu có thể biết được tin tức?” Trần Mộc kinh ngạc hỏi, theo đạo lý, tin tức này sẽ không để người dân biết mới phải?

“Trần lão đại, hiện giờ em là người trong quân đội, làm công tác giữ bí mật,” Triệu Minh cười cười, lộ ra một chiếc   răng nanh trắng noãn:

“Lúc trước bọn em còn nhận nhiệm vụ tìm kiếm anh.” Lúc trước rời khỏi Tinh Vân thành, trong khoảng thời gian ngắn cậu ta có cảm giác không có chỗ để đi, sau này lại làm việc cho quốc gia.

Mấy năm nay, Triệu Thiên Vũ có quyền thế, Trần Mộc cũng bận rộn giúp đỡ, nhưng lại không thể tìm thấy cậu ta, cũng không phải không có quan hệ với công việc của cậu ta, cũng chính là Triệu Dương, vận khí tốt đến đâu mới có thể gặp cậu ta trên dường cái, còn nhận ra cậu ta trong khi cậu đang cải trang. Lại nói tiếp, nếu không phải hiện giờ Triệu Dương cũng làm việc trong quân đội, lấy thân phận của cậu, cùng không thể ở cùng một chỗ với đối phương.

“Thì ra là như vậy.” Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh.

“Trần lão đại, chắc anh cũng không biết, chị Phán Nhi đã kết hôn, ngay một năm trước, vốn muốn đợi khi anh trở lại mới kết hôn, kết quả không cẩn thận trúng thầu, lại không liên lạc được với anh……” Triệu Dương bát quái mở miệng. Lúc trước cậu ta còn có chút động tâm với Kim Phán Nhi, có điều hiện giờ đã sớm vật đổi sao dời.

“Tân lang là ai?” Thời điểm hơn một năm trước khi hắn trở về cùng từng liên lạc với Kim Phán Nhi, biết Kim Phán Nhi bởi vì Lưu Tần Thiên đã chết cho nên đi tới Tinh Vân thành, lại không biết đối phương vậy mà có bạn trai!

“Chính là người mà chị ấy đã nhắc đến thật lâu thật lâu trước kia – Tạ Thanh, vừa ngốc ngốc, đánh nhau còn đánh thua cả chị Phán Nhi.” Triệu Dương có chút khó chịu, Kim Phán Nhi sao có thể thật sự gả cho anh ta chứ?

“Đó là anh ta nhường, nếu thật sự muốn đánh, chị Phán Nhi sẽ không thể đánh lại người đã trải qua vô số trận chiến sinh tử như anh ta.” Triệu Minh mở miệng. Triệu Dương và Kim Phán Nhi vẫn có liên hệ, cậu ta cũng biết một ít tình huống, tuy rằng Kim Phán Nhi cũng ra khỏi thành đi săn dị thú, nhưng sẽ chỉ tìm dị thú có thực lực thấp hơn mình, Tạ Thanh lại không giống vậy, kinh nghiệm thực chiến của anh ta không phải là thứ mà Kim Phán Nhi có thể so sánh.

Hơn nữa, người giống như Tạ Thanh, bản thân là dị năng giả, sắp bốn mươi tuổi rồi mà còn không tìm được vợ, tuyệt đối là ông chồng nếu đặt ở trong nhà sẽ khiến cho người ta vô cùng yên tâm.

“Phán Nhi đều đã có con, Tạ Thanh kia nếu thật sự dám đánh trả thì tôi sẽ chặt tay anh ta.” Trần Mộc cười cười Kim Phán Nhi còn lớn hơn hắn một tuổi, tuy rằng có rất nhiều dị năng giả kết hôn muộn, có điều tuổi này gả cho người ta là tốt nhất, đáng tiếc bản thân không thể nhìn thây bộ dáng của đối phương khi làm cô dâu:

“Con của Phán Nhi đã lớn chừng nào rồi?”

“Đã sắp năm tháng rồi, là con trai, lớn lên rất đáng yêu.” Triệu Dương lấy ra một cáu di động, bấm vào một cái ảnh chụp đưa cho Trần Mộc xem, trong ảnh là một đứa nhỏ béo mập mạp có đôi mắt rất lớn đang mở to, không biết vì sao chân mày lại cau lại, quả thật là rất đáng yêu, có điều, đứa nhỏ nhà mình vẫn dễ nhìn nhất!

“Lần này tôi kết hôn, vừa lúc mọi người có thể tụ họp một chút.” Trần Mộc trả lại điện thoại di động, mở miệng.

“Đúng vậy! Trần lão đại, hôn sự của anh và Chu Dật Cẩn nên làm sớm, hiện giờ đứa nhỏ cũng có thể làm hoa đồng đúng không?” Triệu Dương chỉ vào quần áo của Trần Mộc mở miệng. Ngay phần chính diện của bộ quần áo này chính là hai đứa nhỏ phấn điêu ngọc mài, trong đó một đứa có khuôn mặt tươi cười với khi Trần Mộc cười rộ lên dường như là giống nhau như đúc, đây là e sợ người khác không nhìn thấy hả?

Trần Mộc nơi nơi chạy một vòng, bạn bè của hắn, bạn bè của Chu Dật Cẩn, chiến hữu lúc trước, cũng không bỏ quên ai, có điều nếu như khoảng cách quá xa, cũng chỉ có thể dọi điện thoại, chờ bọn họ đi vào Nghiên cứu chi thành mới phát thiệp mời– Có con rồi, hắn không đi được cũng luyến tiếc không muốn đi!

Hoa hồng đỏ rực trang trí ở cửa của thời đại kim cương, buổi tối hôm nay, trong nhà hàng này, cử hành một hôn lễ long trọng.

Bao hết toàn bộ thời đại kim cương, đây là chuyện tiêu tốn khoản tiền lớn, có điều lại không tốn một phân tiền của  Trần Mộc, nếu lúc này thật sự chi tiền, chỉ sợ người khác sẽ không vui.

Một đám khách nối đuôi nhau mà vào, tất cả mọi người rất đúng giờ, Trần Mộc ở cửa cười nghênh đón mọi người, sau khi người cuối cùng đi vào bàn, mới âm thầm cảm thán trình độ bưu hãn của bạn bè Chu Dật Cẩn, những người đó trên cơ bản đều là đại sư ở các phương diện!

Tuy rằng thực lực của hắn cường, nhưng mấy thứ này lại chưa từng nghe qua bao giờ…… Đây là nghề nghiệp gì, quả thật khiến cho hắn há hốc mồm.

“Phụ thân!” Trần Thiên Hoa bước chân ngắn chạy đến:

“Ba ba nói sẽ bắt đầu!”

“Ta lập tức đi vào!” Trần Mộc nhìn thoáng qua bên ngoài, thời gian sắp đến, hẳn sẽ không còn người đến đây nữa?

“Mộc Mộc……” Một giọng nói có chút quen thuộc chần chờ vang lên, Trần Mộc vừa quay đầu, mới nhìn thấy một người cùng với trong ấn tượng hoàn toàn không giống nhau, từ trong bóng tối đi ra, đúng là Trần Khải.

Sắc mặt Trần Mộc đổi đổi, Trần Khải sao lại ở chỗ này?

Hắn đột nhiên nghĩ đến hiện giờ mình đã nổi danh, không phải bởi vì vậy mà Trần Khải mới được thả ra chứ? Có điều nếu Lâm An Liệt cũng được thả ra, hắn nhất định sẽ đem cái đám người dám vuốt mông ngựa linh tinh kia chụp chết!

Trần Khải cũng nhìn ra sắc mặt không vui của Trần Mộc, rõ ràng là con trai của mình, lại đối với mình…… Nhưng  Trần Mộc hiện giờ, là tồn tại mà ông ta phải nhìn lên, trong lúc nhất thời, ông ta cảm thấy vô cùng tự ti, lập tức cũng có chút lắp bắp:

“Cái kia, không thì cha đi …… Cha……” Đột nhiên ông ta cảm thấy bản thân với nơi này hoàn toàn không hợp, người đã sống trong lao ngục vài năm, khiến cho ông ta không còn hăng hái của lúc trước.

Hiện giờ ông ta vội vàng tới đây, tuy rằng thay đổi một thân quần áo, nhưng thân hình thay đổi đã không thể chống đỡ được quần áo này nữa rồi, ông ta cảm thấy bản thân vô cùng chật vật. Ngay lúc trước, ông ta đứng ở xa xa trong đám người bên ngoài vòng vây, nhìn thấy Lưu Chân Chân kéo một người đàn ông, ôm một bé gái giống bà đi vào trong, liền ghen tị phát cuồng, nếu khi đó ông ta không ly hôn với bà, như vậy hiện giờ, người nắm tay bà có phải sẽ là chính mình?

Trần Mộc thừa nhận, lúc này từ trên cao nhìn xuống Trần Khải, hắn đối với người đàn ông này có chút thương hại, nhưng cũng chỉ là thương hại mà thôi. Năm đó thời điểm Trần Khải vì Lâm Tĩnh mà không cần gia đình này, lúc trước Trần Khải đối với hắn chẳng thèm quan tâm, khi biết được tất cả chân tướng, hắn đối với Trần Khải lại càng chẳng còn bao nhiêu cảm tình.

Trần Mộc không nói lời nào, Trần Khải lại câu thúc, nếu hiện giờ Trần Mộc không đạt tới vị trí như vậy, ông ta sẽ trách cứ đối phương bất hiếu, nhưng hiện tại, ông ta không dám, ông ta hoàn toàn không dám.

“Kia…… Cha đi……”

“Đợi chút.” Trần Mộc gọi đối phương lại.

Trần Khải nhìn con trai mình đi xuống bậc thang của thời đại kim cương, bên trên đó trải tấm thảm đỏ, trên thảm còn thêu hoa văn tinh mỹ bằng kim tuyến.

Con trai ông ta giống như là quốc vương, cứ như vậy đi đến trước mặt mình, đưa cho mình một tấm thẻ kim cương:

“Ông tới một chuyến cũng không dễ dàng.”

Đây là cái gì? Đưa bố thí cho cha mình? Mặt Trần Khải mặt vặn vẹo, ông ta muốn ném tấm thẻ này xuống đất, nhưng hiện giờ cuộc sống của ông ta chẳng tốt đẹp gì……

Cầm tấm thẻ trong tay, Trần Khải nhanh chóng rời khỏi nơi này. Hiện giờ ông ta ngẫm lại, dù sao cũng phỉa nói với thành chủ của Tinh Vân thành, quyết không thể trở về cái nhà giam đáng sợ kia, còn có Lâm An Liệt, Trần Mộc nhất định  chán ghét gã, quyết không thể để gã ra tù!

Những ngày ở trong tù, vốn ông ta cũng không phải khổ sở như vậy, chính là Lâm An Liệt, đứa con mà ông ta yêu thương nhất kết hợp với người khác, mới khiến cho ông ta một lần lại một lần sống không bằng chết!

Dù sao ông ta cũng là cha của Trần Mộc, nhưng Lâm An Liệt lại là em trai khác mẹ mà Trần Mộc vô cùng chán ghét! Khẳng định ông ta có thể thuyết phục thành chủ ……

MC kết hôn, đương nhiên chính là Trương Lê. Ông đứng ở trên đài, ánh mắt thường phiêu đến dãy bàn có mười hai đứa nhỏ nhà mình đang ngồi, hiện giờ ông đã hơn hai trăm tuổi, đương nhiên bối phận con ông cũng cao, hiện tại lại bị một đám người huyền tôn bối niết mặt niết mông!

“Trần Mộc, Chu Dật Cẩn, hai người có đồng ý kết làm bạn lữ, cả đời không rời không chê không?”

“Tôi đồng ý!” Trần Mộc và Chu Dật Cẩn trăm miệng một lời mở miệng, sau đó thì nghe thấy dưới đài vang lên một trận thét chói tai, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy hai đứa nhỏ nhà mình cưỡi liệp báo thú chạy vào!

Không phải hai con liệp báo thú này bị để ở nhà sao? Tại sao lại xuất hiện ở trong này?

Trần Mộc hung tợn nhìn thoáng qua A Hổ đang ngồi xổm trên đầu một con trong đó, trên đầu một con liệp báo khác là Tiểu Bảo, đương nhiên cũng bị Chu Dật Cẩn trừng mắt liếc nhìn một cái.

“Uông uông!” Tiểu Bảo cảm thấy bản thân thực ủy khuất, rõ ràng nó còn đang ngủ ở phía sau!

“Ba ba! phụ thân!” Trong tay Trần Thiên Hoa và Chu Thiên Nhạc đều ôm một bó hoa to, lấy lòng nhìn Trần Mộc và Chu Dật Cẩn.

Nhìn thấy tân khách bị kinh hách đã khôi phục lại, Trần Mộc cũng không muốn trách cứ đứa nhỏ, đang định đi lên tiếp nhận hai bó hoa, lại đột nhiên phát hiện, nụ hoa hồng trong tay Chu Thiên Nhạc đã lấy tốc độ nhanh chóng nhất nở bung, dường như chính cô nhóc cũng bị hoảng sợ, lập tức đem hoa hồng quăng ra ngoài.

“Ngu ngốc! Bà nội đã nói hoa không thể để rơi!” Trần Thiên Hoa dương dương tự đắc răn dạy em gái một câu, bởi vì em gái ở phương diện nói chuyện luôn thông minh hơn nhóc, khiến cho nó đến bây giờ vẫn không có cơ hội giáo dục em gái!

Trần Mộc nhìn bó hoa bị con gái ném đi đang lơ lửng giữa không trung, dao động rất quen thuộc, có điều:

“Ngoại trừ anh, có ai là dị năng giả không khí?”

Chu Dật Cẩn không chút nghĩ ngợi, liền nhìn về phía con trai đang có vẻ mặt đắc ý. Tuy rằng hậu đại của dị năng giả sẽ thức tỉnh dị năng rất sớm, nhưng thế này có phải quá sớm không? Nếu không cần thận đưa em gái lên không trung rồi không khống chế được dị năng……

“Về sau các cậu nhất định phải xem trọng hai đứa nhỏ này!” Trương Lê lời nói thấm thía mở miệng, đồng thời sắc mặt trầm trọng.

Đứa nhỏ thức tỉnh dị năng quá sớm sẽ đưa đến rất nhiều vấn đề, ông cũng hiểu biết không ít, nhưng, không biết lúc trước đầu óc ông choáng váng thế nào mà lại đồng ý đào tạo mười hai đứa trẻ?

Tưởng tượng tình huống đáng sợ mà mười hai đứa trẻ có thể mang đến, Trương Lê rất muốn nhanh chóng chạy xuống đài, sau đó tìm vài đồ tử đồ tôn là dị năng giả của mình đi chăm sóc con giúp ông, tuy rằng mười hai chuyên gia chăm sóc kia đều có thực lực, nhưng dù sao cũng đâu phải dị năng giả?

Trần Mộc dùng dị năng không khí lấy bó hoa giữa không trung kia xuống, Chu Dật Cẩn dùng dây leo cuốn lấy bó hoa trong tay Trần Thiên Hoa, còn thuận tay để nó đến bên cạnh Trần Mộc.

Trao đổi nhẫn, hôn môi!

“Dị năng giả không khí thật tốt, hôn môi cũng không cần nín thở……” Không biết từ nơi nào bay tới một câu, Trần Mộc trong lòng một trận nghẹn khuất, không thể cái gì cũng đem qui công cho dị năng tốt hay không tốt! Đây là hắn luyện ra!

Có điều thật tốt, về sau, Chu Dật Cẩn chính là người của hắn!

Sống lại một lần nữa, rốt cuộc hắn cũng bảo vệ được mẹ của mình, sống lại một lần nữa, hắn không để mình bàn tay trắng, sống lại một lần nữa, hắn trở thành thợ săn dị thú cường đại nhất!

Và quan trọng nhất, sống lại một lần nữa, hắn có người mà hắn yêu thương, hắn có thể cảm nhận được ấm áp hạnh phúc gia đình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.