Tru Tiên II

Chương 110: Nhãn thục (Nhìn quen mắt)




Đêm tối,

Thành Lương Châu chìm trong màn đêm vô tận, nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ, người ta sẽ phát hiện dưới bóng đêm âm trầm, ngẫu nhiên có vài thân ảnh quỷ dị xuyên qua xuyên lại, lai lịch bất minh, không rõ mục đích. Cảnh đêm không còn tĩnh lặng như trước, ngược lại từ trong bóng tối ẩn ẩn tản ra một cỗ khí tức rục rịch bạo động.

Trên con đường dài yên tĩnh, nhà cửa hai bên đường đều đóng chặt, ngoại trừ chút ánh sáng nhàn nhạt phía chân trời, bóng đêm phảng phất không có giới hạn. Hai thân ảnh một lớn một nhỏ an tĩnh hiện ra trên đường, lẳng lặng đi thẳng về phía trước, hướng đó chính là tòa phủ đệ của Ba gia đã bị diệt môn.

Ba Nhạc nhìn có chút khẩn trương, hai tay rủ xuống bên người vô ý thức nắm thành quyền, vụng trộm hướng bên cạnh nhìn thoáng qua, chỉ thấy Vương Tông Cảnh không chút biểu tình, sắc mặt nhìn lại có chút lạnh lẽo. Cảm giác được ánh mắt của thiếu niên này, Vương Tông Cảnh cũng quay đầu hướng nó nhìn thoáng qua, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi lừa ta đúng không?”

Ba Nhạc thân thể chấn động, kìm lòng không được lui về phía sau một bước, đồng thời sắc mặt trắng bệch, sau một lúc lâu, nó mới như kịp thời phản ứng, vẻ mặt kinh hoàng lắc đầu lia lịa, nói: “Không có, không có, ta, ta làm sao lừa ngươi….”

Vương Tông Cảnh nhìn nó một cái, trầm mặc một lát, quay người tiếp tục đi thẳng về phía trước, trong miệng thản nhiên nói: “Tốt nhất là như vậy, hi vọng trong phiến phế tích kia có thể tìm được mảnh da.”

Ba Nhạc tái mặt, đột nhiên quay đầu lại nhìn màn đêm âm trầm sau lưng, nhưng cuối cùng vẫn không có dũng khí bỏ chạy, chỉ là sắc mặt lộ vẻ sầu thảm theo sát sau lưng Vương Tông Cảnh.

Hai người lại đi một đoạn, tòa phủ đệ đã trở thành phế tích mơ hồ hiện ra phía trước, trong bóng tối lại toát ra một hương vị thê lương. Ba Nhạc nhìn một mảnh bi thảm trước mắt, bỗng nhiên không biết lấy đâu ra dũng khí, lớn tiếng nói với Vương Tông Cảnh: “Vì cái gì, vì cái gì các ngươi lại đột nhiên thay đổi chủ ý, rõ ràng trước kia các ngươi đáp ứng không phải như thế!”

Vương Tông Cảnh nhíu nhíu mày, quay người nhìn nó, Ba Nhạc bị hắn nhìn có chút sợ hãi, dũng khí vừa tuôn ra tựa hồ lại đang dần dần biến mất. Vương Tông Cảnh lắc đầu, nói: “Tình thế thay đổi rồi, Ba Nhạc.”

Ba Nhạc trừng mắt nhìn hắn, không nói gì.

Vương Tông Cảnh thản nhiên nói: “Ngươi có không phục cũng vô dụng, sự tình trên thế gian đôi khi chính là không giảng đạo lý như vậy, rõ ràng một khắc trước đó vẫn là báu vật giá trị liên thành bị vô số người tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy, thậm chí còn gây ra cảnh cửa nát nhà tan, thế nhưng trong nháy mắt lại trở thành không đáng một đồng.”

Ba Nhạc sắc mặt trắng bệch, đột nhiên như lên cơn cuồng loạn, hướng về Vương Tông Cảnh tiến lại một bước, hai tay nắm chặt, giận dữ hét lên: “Ngươi nói thật nhẹ nhàng, nếu thật sự như vậy, sự tình Ba gia chúng ta vài ngày trước đó xem như cái gì, mấy trăm nhân mạng cửa nát nhà tan, chỉ đổi lại một câu nói như thế sao?”

Vương Tông Cảnh nhìn nó, khóe miệng hơi co quắp một chút, sau đó nói: “Phải.”

“Chưa quen thì ngươi phải học cho quen…” Một lát sau, hắn lại lẳng lặng bổ sung một câu.

Bước chân ngừng lại trước phiến phế tích cực lớn kia, cho dù hai người đều không phải lần đầu tiên tới đây, nhưng nhìn tòa phủ đệ không lâu trước đó còn lừng lẫy náo nhiệt chỉ sau vài ngày đã biến thành phế tích vẫn đả kích tâm thần người ta không nhỏ, Vương Tông Cảnh còn đỡ, nhưng Ba Nhạc đứng trước nơi vốn là nhà mình trong khoảnh khắc có chút không kềm chế được.

Đổ nát thê lương, đất đá bừa bộn, những vệt cháy đen do đại hỏa thiêu đốt dưới ánh sáng nhàn nhạt trong đêm vẫn mơ hồ có thể thấy được, Ba Nhạc hốc mắt đỏ lên, liều mạng cắn răng, chỉ là vừa lúc đó lại nghe nam tử bên cạnh khe khẽ thở dài, sau đó nói: “Ba Nhạc, mang thứ đó cho ta.”

Ba Nhạc xoay mạnh người, nhìn chằm chằm Vương Tông Cảnh, Vương Tông Cảnh sắc mặt có chút hờ hững, nhìn nam hài kia, thản nhiên nói: “Đưa cho ta, hoặc là ta giết ngươi.”

Ba Nhạc lui về phía sau một bước, thần tình trên mặt biến ảo, vẫn nhìn chằm chằm Vương Tông Cảnh, như không nhận ra nam tử mấy ngày qua mình vẫn cho là ôn hòa kia. Vương Tông Cảnh từ trong mắt nó nhìn ra sự phẫn nộ cùng nghi hoặc thậm chí càng nhiều hơn là kinh hoàng, trong lòng không khỏi rung động, nhưng vẫn không nói gì thêm, chỉ lạnh nhạt biểu lộ thái độ của mình.

Ba Nhạc chậm rãi xoay người sang chỗ khác, đờ đẫn một lát, sau đó chua xót nói: “Tại hậu viện bên kia có một kho củi, dưới đó có một gian mật thất là nơi cha ta ngày thường cất giữ đồ quý, đêm hôm đó trong nhà gặp chuyện không may, trong lúc trốn chạy cha ta đã bí mật nói cho ta biết.” Nó ngừng lại một lát, thấp giọng nói: “Nếu như…nếu quả thật có vật kia, có lẽ sẽ giấu ở đó.”

Vương Tông Cảnh nhíu nhíu mày, ánh mắt có chút lạnh, nghĩ thầm thiếu niên này đúng là tay không bắt sói, lập tức cũng không nói thêm cái gì, chỉ gật đầu nói: “Ngươi dẫn ta đi xem một chút đi.”

Hai người đi lại bên trong khu phế tích, giữa đống bừa bộn di chuyển có chút khó khăn, khắp nơi đều là tường đổ, cây gẫy cùng đá vụn, rất nhiều địa phương thậm chí ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Vương Tông Cảnh thì hoàn hảo, Ba Nhạc lại có chút khó khăn, bất quá dựa vào trí nhớ nhiều năm sinh sống tại đây, nó vẫn dẫn theo Vương Tông Cảnh từng bước hướng hậu viện bên kia đi đến.

Gió đêm nhẹ thổi, cảnh đêm dường như lại thâm sâu thêm vài phần, xa xa lại như truyền đến mấy tiếng chó sủa. Trong đêm đen phiêu đãng, ước chừng qua thời gian một chung trà, hai người rốt cục đã tới trước vị trí hậu viện Ba phủ, nhìn qua chỗ này cũng là một mảnh bừa bộn, hiển nhiên ngày đó cũng không tránh được trận tai họa kia, mà bọn hắn cũng đồng thời thấy được tiểu lâu hai tầng trong miệng Ba Nhạc, chẳng qua tại vị trí kia chỉ còn lại một tòa phế tích cháy đen đã sụp hơn nửa.

Mặt Ba Nhạc có chút tái nhợt, Vương Tông Cảnh sắc mặt cũng không được tốt cho lắm, đến lúc này hắn cũng không còn kiên nhẫn nữa, dứt khoát ôm cổ Ba Nhạc, tung mình mấy cái xẹt qua từng đống loạn thạch tiêu mộc, nháy mắt đã tới trước tiểu lâu. Sau đó hai người cơ hồ đồng thời hướng bên trong nhìn qua, sau một lát, thân thể bọn họ tựa hồ đình trệ thoáng chốc, đứng bên ngoài không chút nhúc nhích.

Gạch vỡ, cây gẫy tán loạn, cho dù là trong bóng đêm, hai người cũng y nguyên có thể nhìn thấy một động khẩu đen kịt đã bị khai mở, chẳng khác nào một nữ tử không mang y phục đang co quắp run giẩy trong gió đêm, thê lương mà bất lực.

Vương Tông Cảnh lạnh lùng nhìn động khẩu, không có bất kỳ biểu tình nào, Ba Nhạc trên mặt có chút vặn vẹo, thần sắc phức tạp, nhưng đồng dạng cũng không có ý tứ xuống dưới xem xét.

Cảnh đêm chung quanh họ tựa hồ càng thêm tĩnh lặng, tĩnh lặng đến nỗi Ba Nhạc cảm giác có thể nghe rõ tiếng tim đập trong lồng ngực chính mình.

Sau đó, nó chỉ nghe được Vương Tông Cảnh ở một bên nói khẽ: “Ngươi còn lời gì muốn nói?”

Ba Nhạc chậm rãi lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, thấp giọng nói: “Ngươi, ngươi có thể hay không…”

Vương Tông Cảnh mặt lạnh như sắt, lãnh đạm nói: “Không thể.”

Ba Nhạc tay chân lạnh buốt, còn chưa chịu hết hy vọng, mang thêm vài phần cầu khẩn, thấp giọng nói: “Van ngươi, ta, ta thật sự…”

Tiếng chó sủa xa xa đột nhiên vang dội hơn rất nhiều, tựa hồ trong chốc lát sẽ chạy đến đây.

Vương Tông Cảnh sắc mặt hơi đổi, xẹt qua một tia do dự, sau đó như là hạ quyết tâm, đột nhiên hướng Ba Nhạc tiến tới gần một bước.

Một cỗ sát khí băng hàn đột nhiên từ trên người hắn tỏa ra, trong nháy mắt đó, Ba Nhạc cơ hồ như rớt vào hầm băng, lông tóc toàn thân dựng đứng, hô hấp khó khăn, chỉ thấy Vương Tông Cảnh chậm rãi giơ tay lên. Cũng vừa lúc đó, bỗng nhiên một tiếng chó sủa từ cửa hậu viện truyền tới, rồi một thanh âm mang theo vài phần kinh ngạc vang lên: “Ồ, Ba Nhạc, ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

“Uông uông, uông…”

Một hồi tiếng chó sủa từ sau lưng Vương Tông Cảnh truyền tới, thân thể hắn nhẹ nhàng run lên, sát khí chẳng biết từ lúc nào đã lặng yên tán đi.

Tiếng bước chân vang lên sau lưng, có người đã đi tới, nghe tiếng chân thanh âm nhẹ mảnh, lại thêm giọng nói vừa rồi, tựa hồ người đến là một thiếu niên vóc dáng không lớn lắm. Ba Nhạc vốn đang giật mình, lập tức nhìn về sau lưng Vương Tông Cảnh, trên mặt xẹt qua một tia kinh hỉ, nhưng lập tức lại như nhớ ra cái gì đó, nhìn nhìn Vương Tông Cảnh, lại xẹt qua một tia sợ hãi, vô ý thức kêu lên: “Tiểu Đỉnh, đừng tới đây.”

“Sao?” Thiếu niên phía sau kỳ quái hỏi một câu, nhưng vẫn dừng bước.

Trong giây lát, nội tâm Vương Tông Cảnh trào lên một cỗ xúc động mãnh liệt chính mình cũng không ngờ, tựu như muốn quay đầu lại nhìn người kia một cái, chẳng qua khi thân thể hắn bắt đầu nhúc nhích, rốt cục vẫn phải cưỡng ép nhịn xuống, trong lòng cười khổ một tiếng, không biết thế nào lại không dám đối mặt hài tử kia.

Bạch cốt kiếm vốn đã nắm chặt trong tay lặng lẽ buông lỏng, sát ý thối lui, Ba Nhạc ở ngay trước mặt hắn nhanh chóng nhận ra điểm này, có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái. Vương Tông Cảnh im lặng một lát, nội tâm giằng xé, nhưng đến cuối cùng vẫn đánh không lại cảm xúc khó hiểu này, vô luận như thế nào, hắn cũng không muốn trước mặt Tiểu Đỉnh giết người.

Hắn tiến đến một bước, tới gần Ba Nhạc, ghé vào lỗ tai nó nói khẽ: “Mau rời đi ngay trong đêm, ngày mai lúc hừng đông nếu ta còn trông thấy ngươi ở nơi này, ai cũng cứu không được ngươi rồi. Hiểu chưa?”

Ba Nhạc ngây ngốc một chút, lập tức đại hỉ, liên tục gật đầu.

Vương Tông Cảnh hít sâu một hơi, cảm giác tiểu bằng hữu nhiều năm không gặp phía sau lưng tựa hồ đang có chút kỳ quái hướng bên này nhìn lại, thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó muốn tới xem xét một phen, trong đầu hắn thoáng hiện lên thân ảnh đáng yêu trong trí nhớ, khóe miệng khẽ động. Tại một khắc này, Ba Nhạc thiếu chút nữa cho là mình bị hoa mắt, tựa hồ chứng kiến Vương Tông Cảnh không lâu trước đó còn sát khí tràn đầy mà lúc này trên mặt thoáng qua một nụ cười ôn hòa nó chưa bao giờ thấy.

Bất quá sau một khắc đó, Vương Tông Cảnh dĩ nhiên lại một lần nữa trở về lạnh lẽo như sương, không thèm để ý tới nó, thân hình khẽ động, không quay đầu lại hướng phía trước lao đi, sau mấy cái lên xuống liền nhanh chóng biến mất trong đêm.

Ba Nhạc nhìn hắn rời đi, rốt cục cũng trút được gánh nặng trong lòng, nhẹ nhàng thở ra, trong khoảng thời gian ngắn lại cảm thấy tay chân rõ ràng có chút bủn rủn, chính nó cũng không phát giác bản thân vừa dạo một vòng Quỷ Môn Quan.

Tiếng bước chân vang lên, Ba Nhạc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Tiểu Đỉnh mang theo vẻ mặt vẻ kinh ngạc đi tới, bên cạnh quả nhiên còn có con chó lông vàng thân hình cường đại vô cùng kia, chỉ là con khỉ xám trước trước giờ gắn bó như hình với bóng giờ phút này lại không thấy tăm hơi.

Trương Tiểu Đỉnh nhẹ gật đầu với Ba Nhạc, ánh mắt lại nhìn theo hướng Vương Tông Cảnh rời đi hồi lâu, trong miệng thì thào một câu: “Vậy là ai, sao nhìn có chút quen mắt…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.