" Yio, mọi chuyện bên ngoài đã giải quyết xong. Em hãy ra đó lo liệu việc còn lại đi! Còn ngươi thì cũng hãy trở về Thiên Xà phủ của mình!
" Vâng ". Cả Yio và Xà Thiên Nhẫn đều cung kính đáp lại lời phân phó của Lâm Minh rồi rời đi.
Trong đại sảnh thoáng cái chỉ còn lại hắn và Dược Mạn đang nằm một bãi trên mặt đất.
" Gi-a....gia!
Dược Mạn vô lực nằm trên mặt đất, hai mắt thất thần mà nhìn lấy viên huyết bi đỏ thẫm do Dược Tam Lang biến thành nỉ non.
Gia gia hắn, người mà hắn tôn kính như thần linh, luôn yêu thương che chở hắn cứ vậy...cứ vậy mà bị người tùy tiện bóp chết, giống hệt như cách hắn bóp chết những tên phế vật cản đường mình lúc trước.
Lộp cộp!
Tiếng bước chân lanh lảnh vang lên trong đại sảnh vắng lặng, sau đó trong tầm mắt Dược Mạn xuất hiện một đôi giày tinh xảo đặt lên bên trên huyết bi rồi từ từ giẫm xuống
" Khô-ng!!!!!!!!!"
Dược Mạn tê tâm liệt phế gào thét lên, điên cuồng muốn cử động cơ thể nhưng vô ích, chỉ có thể trơ ra đôi mắt đỏ ngầu hận thù ra mà nhìn trừng trừng.
Thời gian lúc này như quay chậm lại hàng trăm lần trong mắt Dược Mạn, hắn có thể thấy rõ từng li từng tí cảnh viên huyết châu dần bị đạp bẹp xuống, sau đó áp lực do sức nén bên trong bùng nổ và.....
Bùm!!!
Một mớ máu thịt bầy nhầy bắn mạnh ra xung quanh, nhanh chóng nhuộm đỏ cả cơ thể Dược Mạn và khoảng trống xung quanh.
" Ơ....ơ...ớ...."
Máu tươi phủ khắp mặt, Dược Mạn chỉ kêu lên từng tiếng ú ớ vô nghĩa, từ đôi mắt hắn chảy ra hai hàng lệ dài nhuốm đỏ.
Tch!
Lâm Minh mặt vô biểu tình rút lại chân mình, trên đôi giày của hắn có một lớp năng lượng bảo vệ nên không hề có lấy một vết bẩn.
Sắc mặt bình thản như chưa có gì xảy ra, Lâm Minh ngồi xổm xuống bên cạnh Dược Mạn, dùng ánh mắt đạm mạc mà nhìn thẳng đối phương.
" Ngươi...sẽ bị...quả....ọc...báo..."
Dược Mạn lẩm bẩm nguyền rủa, bởi vì máu tươi cứ liên tục rót vào miệng nên câu từ cũng chẳng rõ ràng, ánh mắt chứa đầy sự hận thù với kẻ trước mặt mình, nếu ánh mắt có thể giết người thì Lâm Minh có lẽ đã chết vạn lần trong mắt đối phương.
" Quả báo?! Haha hahaha "
Lâm Minh nghe vậy hơi kinh ngạc một chút, trong đầu nhớ lại những gì mà bản thân đã làm từ khi đến thế giới này, rồi sau đó bất giác cười lớn lên.
Từ một thanh niên trạch nam thuần chân đạt được lực lượng hùng mạnh, đến rồi thức tỉnh ký ức Thiên Ma, sau đó một đường cướp đốt hiếp giết không chuyện ác nào không làm, như tốc biến mà biến chất trở thành một ma đầu thật sự, so với Thiên Ma năm đó thậm chí còn tàn ác hơn.
Nhưng...như vậy thì đã sao?!
" Người không vì mình, trời tru đất diệt! Cho dù trên đời này thật có nhân quả báo ứng thì ta cũng muốn sống thật với bản tâm mình!"
Người tốt...Lâm Minh hắn chưa bao giờ phải, để thoả mãn dục vọng bản thân thì cho dù có hủy diệt mọi thứ thì hắn cũng sẽ không chút do dự nào.
" Mà, ta thì còn chưa biết ra sao nhưng..quả báo của ngươi thì đến rồi!!"
Lâm Minh cười nhạt, sau đó đánh ra một đạo lục quang vào trong người Dược Mạn, khiến thương thế trên người đối phương lấy mắt thường có thể thấy được nhanh chóng hồi phục, nhưng kỳ quái là vẫn không thể cử động được.
" Ngươi làm gì ta..."
Dược Mạn ánh mắt vô thần nhỏ giọng nói, hắn cũng phần nào dự đoán được kết cục của mình sẽ rất thảm, nhưng hành động của đối phương lại khiến hắn tràn đầy nghi hoặc.
" Không có gì, chỉ cải tạo một chút cơ thể ngươi thành siêu cấp bất tử thân mà thôi. Ta là một người lương thiện, làm sao có thể nhẫn tâm thấy chết mà không cứu."
Lâm Minh vỗ tay hai cái đứng dậy, cười lộ ra hàm răng trắng sáng của mình, nhưng trong mắt Dược Mạn lại như ác ma đang cuống tiếu
" Chậc, kể từ bây giờ ngươi sẽ không thể chết đi cho dù bị thương nặng đến mức nào!! Haha, ta vậy mà đã từng phát thệ sẽ khiến ngươi " sống không bằng chết " đấy, cứ yên tâm mà hưởng thụ đi!!"
Nói xong, Lâm Minh xoay người từng bước từng bước đi ra phía cửa, để lại Dược Mạn đầy mặt căm hận và khó hiểu
Tuy nhiên, rất nhanh thứ báo ứng mà Lâm Minh nói đến đã hiện ra
Vũng máu dưới thân Dược Mạn bắt đầu lăn chuyển, như có một cây bút vẽ dẫn dắt bắt đầu khắc hoạ ra một ma trận nhỏ khoảng 5m, vừa xoay tròn vừa tản ra huyết quang phiêu miểu yêu dị
" Cái quá-i..."
" Chủ nhân, nô gia rất nhớ ngươi a...."
Dược Mạn kinh hô lên hoảng hốt, nhưng chưa kịp nói hết lời thì từ bên trong huyết trận một đôi tay trắng nõn tái nhợt đã vươn ra ôm lấy cổ hắn, kèm theo đó là một giọng nữ nhân vũ mị quen thuộc.
" Sahlan!"
Dược Mạn khó khăn hô lên một cái tên, lực siết từ đôi tay khiến cổ hắn như bị thắt chặt lại khó thở, nhưng không hiểu sao lại không cảm nhận được một chút tử vong khí tức nào
Đó chính là hiệu quả của bất tử thân mà Lâm Minh ban cho, trừ khi có kẻ sử dụng pháp tắc công kích ( Đế cấp), nếu không thì Dược Mạn sẽ không thể nào chết được.
Tất nhiên, cái giá phải trả chính là sự đau đớn khi bị thương sẽ tăng gấp trăm lần, cho dù là một vết xước cũng đủ khiến ngươi sụp đổ.
" Chủ nhân nhớ tên nô gia, nô gia thật là mừng...."
Thanh âm diêm dúa bên cạnh vẫn vang lên, Dược Mạn chỉ cảm thấy một khuôn mặt lạnh lẽo áp vào tai mình, liên tục thổi ra từng luồng khí âm hàn lạnh lẽo.
Sau đó....
Phập!!
" Aaaaaaaa "
Một tiếng da thịt đứt rời nhỏ nhẹ vang lên, tai trái của Dược Mạn cứ vậy bị sinh sinh cắn đứt rồi bị cô gái không rõ mặt mũi bắt đầu chậm chạp nhai nuốt lấy.
Cơn đau như một dòng lũ quét qua linh hồn Dược Mạn, khiến hắn hét lên một tiếng dài nhất trong suốt từ khi sinh ra đến nay, âm thanh bi thiết đau đớn khiến bất kỳ ai cũng phải rùng mình sợ hãi.
" Mumph....mumph....thật thối a!! Thịt ngươi thật thối a...nhưng ngon quá...ưm....aaaaaa....thật là không thể dừng lại được....ưm...."
Cơ thể không nhúc nhích được khiến cho sự đau đớn càng thêm rõ nét, nhất là âm thanh nhai nuốt cùng tiếng rên rỉ như nữ nhân đang hoan ái cứ theo bên tai còn lại truyền vào não thoáng cái khiến Dược Mạn...lạnh cả người!
Một dòng ký ức bất chợt xuất hiện trong đầu hắn....
( Đây là tiểu đoạn ký ức)
Một ngày của hai năm về trước, ở Dương Tiêu thành có một cô gái tuổi mười tám xinh đẹp tuyệt trần, tên cô là Sahlan.
Cô là con gái của thành chủ nơi đó, chẳng những mỹ mạo vô song mà còn có thiên tư trác tuyệt, lại là hôn thê của Tứ Vương gia - một thiên chi kiêu tử bậc nhất của Liones đế quốc.
Ngày đại lễ thành hôn, nụ cười trên mặt Sahlan như ngàn hoa khoe sắc, hạnh phúc vô bến bờ.
Cứ ngỡ cuộc đời màu hồng tươi đẹp đó sẽ kéo dài vĩnh cữu thì....
Trong đêm tân hôn cô bị kẻ khác cưỡng gian ngay trước mặt trượng phu của mình, mặc cho cô gào thét van xin đến rách cả họng thì cũng chỉ càng làm tăng thêm thú tính của kẻ ác.
Trượng phu bất lực nằm nơi kia, hai mắt chảy xuôi huyết lệ mà nhìn thê tử của mình trở thành món đồ chơi trong tay kẻ khác, nhưng đan điền hắn đã bị đánh vỡ, xương cốt cũng đã nát, chỉ có thể trơ mắt ra mà nhìn cho đến tận khi ôm hận lìa đời.
Cha Sahlan, bị ngàn đao lăng trì, hoá thành một bộ bạch cốt trước mặt cô, trong khi mẫu thân lại bị hàng trăm nam nhân thay phiên cưỡng bức đến chết.
Hận!!
Rất hận...!!!
Vô cùng hận....!!!!
Nhẫn nhục chịu đựng, để rồi hai năm sau cô lại như một thứ đồ rẻ tiền bị tùy ý ném đi.
Sahlan một lần nữa nguyền rủa cả thế giới, cho đến khi một bàn tay đưa ra trước mặt cô.
" Bán đi linh hồn của mình..và ngươi sẽ được tự tay trả thu!! Có dám hay là không??"
( Kết thúc đoạn hồi ức)
Dược Mạn ngây người, bờ môi mấp máy không nói nên lời, bởi vì nam chính ác nhân trong mẫu ký ức đó không ai khác chính là hắn, một sự kiện mà hắn xem như trò đùa và chưa bao giờ để trong lòng.
Chẳng lẽ, đây chính là quả báo!!
" Aaaaaa....nô gia không chịu nổi nữa rồi....cho ta đi....ưm......"
Phập!!
Dược Mạn chỉ cảm thấy nơi cổ chợt trống rỗng, sau đó kéo đến là một cơn đau tê tâm liệt phế, nhưng hắn lại không thể gào thét ra bất cứ từ ngữ nào.
" Nô gia đã chờ ngày này thật lâu...thật lâu...một ngày mà có thể....
Ăn thịt ngươi.....
.....Uống máu ngươi....."
" Haha....hahahahahaaaaaaaaaaaa "