Trọng Sinh Nhược Thủy

Chương 39




Nhược Thủy bên này thỏa mãn đầy xuân, nhưng bên Tạ Phỉ Phỉ lại trôi qua mỗi ngày rất tồi tệ.

Lúc trước bởi vì sự kiện Lương Thần kia, Tạ Phỉ Phỉ một đoạn thời gian thật dài đều không có tham gia xã giao, vẫn trốn ở nhà, nghĩ chờ xôn xao trôi qua lại xuất hiện.

Ngày ấy Tạ Nhân Nhân không có ý tốt nhắc nhở, nhưng thật ra lời nói của cô làm cho ả tỉnh ngủ chút, tránh ở trong nhà thời gian lâu. Nhưng là, Tạ Nhân Nhân làm sao có thể hảo tâm nhắc nhở ả như vậy? Xem ả mất mặt còn vui mừng không hết.

Vì thế Tạ Phỉ Phỉ ở trong nhà đợi một đoạn thời gian, nghĩ mọi người hẳn là đem sự kiện kia phai nhạt đi không ít, mà từ sau khi Tạ Nhân Nhân nhắc nhở ả, thời gian dài như vậy ả cũng không có nghe Ngụy gia lên tiếng, cảm thấy thầm hận Tạ Nhân Nhân lừa ả, há to mồm hút khí.

Ai ngờ, ả mới chuẩn bị tái xuất, liền phát hiện, ả đã không thể thoát khỏi cái vòng mà ả giăng ra!

Cuối cùng gọi một cú điện thoại, sắc mặt Tạ Phỉ Phỉ xanh trắng.

Một người bạn bình thường giao tình với ả rất tốt, cô ta thấy ả sốt ruột như ruồi bọ bay tán loạn xung quanh bàn, nhất thời mềm lòng, liền mịt mờ lộ ra chút nguyên nhân cho ả biết.

Lúc này ả mới hiểu được, Ngụy gia thủ đoạn cỡ nào!

Ở trong thủ đô, mặc dù hoàng thân quốc thích đầy đường cái, nhưng vẫn phân ba bảy loại như cũ.

Lương Thần cùng Ngụy Dịch, Ngụy Ương không thể nghi ngờ chính là người có thân phận cao nhất.

Bất quá gia thế tương đương, nhưng bởi vì lý do tuổi tác, hai người Lương Thần, Ngụy Dịch, so sánh với Ngụy Ương, vẫn là có rất nhiều chỗ không bằng.

Sau khi biết là Tạ Phỉ Phỉ giở thủ đoạn bỉ ổi, Lương Thần càng thêm chán ghét ả, trực tiếp công khai ra mặt. Có sự kiện trước kia ăn mồi, mọi người cũng chỉ cảm thấy Lương Thần làm như vậy là đúng.

Mà Ngụy Dịch, bởi vì quan hệ với Tạ Nhân Nhân, anh cũng không trực tiếp tỏ vẻ gì, chính là gần đây giảm bớt số lần cùng Tạ Nhân Nhân tham dự các sự kiện công khai, bất quá dù như thế nào cũng đủ làm cho người có tâm bắt đầu nghiền ngẫm ra ý tứ của anh.

Ngụy Ương không giống bọn họ.

Anh nhiều năm kinh doanh, trừ bỏ có Ngụy gia làm chỗ dựa, nay thế lực của mình cũng phát triển đến độ nhất định. Đối với chuyện này, anh không cần như Lương Thần trực tiếp, cũng không cần uyển chuyển như Ngụy Dịch, chỉ cần thoáng ám chỉ, đều có người phía sau thao túng quan hệ của Tạ Phỉ Phỉ, bỏ đá xuống giếng đối với Tạ gia.

Vừa làm thỏa mãn ý của anh, cũng sẽ không mất thân phận.

Sắc mặt Tạ Phỉ Phỉ nhăn nhó, âm thanh ngoan độc, hoàn toàn không còn ngọt ngào như bình thường nữa: "Hách Liên Nhược Thủy... Đều là tại mày..."

Tâm cao khí ngạo, nhận hết ngàn vạn sủng ái, Tạ Phỉ Phỉ không biết, chuyện này mới chính là bắt đầu mà thôi.

☻☻☻

Trận tuyết lớn rốt cục ngừng sau hai ngày, làm cho Nhược Thủy kinh ngạc là, hai ngày này vẫn thập phần dính người, Ngụy Ương không có quấn quít lấy cô không cho cô đi, mà rất tự động tự giác đưa cô về nhà.

Trong lòng Nhược Thủy có chút nghi hoặc, nhưng anh không quấn người quả thật làm cho cô nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng mà khẩu khí này của Nhược Thủy còn không có hoàn toàn nhổ ra, Ngụy Ương lại là bộ dáng dính người kia.

"Anh không cần đi làm sao?" Nhược Thủy đau đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi trên sô pha nhà cô không đi.

Ngụy Ương nghe vậy thấp đầu,"Anh sợ, vừa đi em lại thay đổi."

Nhược Thủy thở dài, người đàn ông này giờ đã biết làm sao uy hiếp cô.

"Em nếu đồng ý với anh, sẽ không thay đổi, lại càng không trốn tránh." thần sắc Nhược Thủy bình tĩnh: "Anh cũng không cần như vậy, hạ thấp mình phụ vụ em, làm em vui vẻ."

Trên mặt Ngụy Ương lần đầu tiên lộ ra thần sắc kinh hoảng: "Nhược Nhược, anh..."

Nhược Thủy xua tay, thản nhiên cười nói: "Anh không cần giải thích, em biết." Dứt lời cúi đầu cười: "Tuy rằng, em quả thật là rất thích bộ dáng kia của anh, nhưng tính cách của anh không phải là như thế... Anh nguyện ý vì em ủy khuất chính mình, em lại không muốn ủy khuất anh."

Trầm mặc thật lâu, Ngụy Ương cuối cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt mềm mại: "Anh không ủy khuất."

"Được được được, không ủy khuất." Trên mặt Nhược Thủy thêm vài phần ý cười: "Đi làm đi, buổi tối nhớ tới nấu cơm." Hai ngày tuyết lớn này, cô rõ ràng có thêm bảo mẫu - Ngụy Ương. Dù thế nào có bị đói cũng không phải là cô.

"Được, anh đi làm." Ngụy Ương cười nói: "Nhưng mà hôm nay không nấu cơm tối cho em được."

"Vì sao?"

"Chú Thôi của em nói muốn mời chúng ta ăn cơm." Người nào đó chậm rãi giải thích.

"..."

☻☻☻

Về vì sao Thôi Tiến Đông biết chuyện này nhanh như vậy, Nhược Thủy chưa kịp hỏi, bởi vì trước khi cô nhìn thấy Thôi Tiến Đông, đều băn khoăn xưng hô chú Thôi hay là Thôi đại ca...

Khi cô nhìn thấy Thôi Tiến Đông, người nào đó lòng dạ hẹp hòi thay cô lựa chọn.

"Nhược Nhược, đến, chào chú Thôi của em đi." Là một bộ dáng trưởng bối ổn trọng như trước.

Thôi Tiến Đông tái mặt, Nhược Thủy bật cười "Xì" một tiếng

Thôi đại thiếu thấy cô nở nụ cười, chính mình cũng buồn cười: "Có thể được Nhược Nhược cười, anh bị kêu già một ít cũng không sao cả." Chuyện vừa chuyển: "Nhưng mà nếu Nhược Nhược kêu tao là chú, vậy mày nên gọi tao là gì nha?" Ngữ khí tràn đầy trêu tức.

Ngụy Ương không nhìn hắn ngây thơ khiêu khích, nắm tay Nhược Thủy đi thẳng đến bàn bên cạnh ngồi xuống, bắt đầu nhỏ giọng hỏi Nhược Thủy thích ăn cái gì.

Một quyền đánh vào không khí, Thôi đại thiếu nghẹn một hơi ở trong ngực, nửa vời, hận hận nhìn chòng chọc bạn xấu hồi lâu, rốt cuộc đã trút giận, buồn bực ngồi xuống ghế bên cạnh.

Trong phòng riêng không có những người khác, bởi vì Nhược Thủy cùng Ngụy Ương quan hệ đặc thù, Thôi Tiến Đông ngay cả Lương Hàm cũng không nói.

Hai tên đàn ông luôn có chuyện tán gẫu, nhưng bọn họ sợ Nhược Thủy nghe buồn chán, liền thỉnh thoảng xả chút chủ đề Nhược Thủy cũng cảm thấy hứng thú.

Thôi Tiến Đông mở công ty giải trí lớn, bao nhiêu chuyện bí ẩn trong giới giải trí hắn đều biết, nay vì làm cho cô gái nhỏ vui vẻ, không quan tâm cái gì, hắn cũng nguyện ý nói.

"... Chuyện về công ty MK nghe đồn đều là sự thật sao?" ánh mắt Nhược Thủy mở thật to, có chút không thể tin được.

Công ty MK là một công ty người mẫu rất nổi danh, rất nhiều gương mặt ngôi sao mới và các hồng nhân trên Internet đều xuất thân từ công ty MK.

Nhược Thủy thích ngâm mình ở diễn đàn Hải Giác xem bát quái, từng nghe thấy bát quái, công ty MK tuy rằng giới thiệu nói là vì cá nhân cùng hợp tác cung cấp người mẫu, diễn viên, nhưng trên thực tế là làm hoạt động môi giới mại dâm. Nơi đó người mẫu ngôi sao, mặc kệ là xinh đẹp, là danh tiếng, là thanh thuần, toàn bộ đều niêm yết giá công khai.

Tuy rằng trong kiếp này, cô có tư cách đi vào vòng luẩn quẩn của xã hội thượng lưu, nhưng trên thực tế Nhược Thủy đối với cái vòng luẩn quẩn kia cũng không có hứng thú, cho nên nhận thức ít người, cũng không đi chứng thật, giống như dân chúng bình thường, nửa tin nửa ngờ.

Lúc này nghe Thôi Tiến Đông nói chuyện giới showbiz, Nhược Thủy thuận miệng hỏi, không nghĩ tới thế câu trả lời như vậy.

Thôi Tiến Đông cười đến không chút để ý: "Việc này trong giới mọi người đều biết, cũng không có gì. Không đơn giản chỉ dưới cờ MK, giới showbiz sắp xếp, quản người nọ bên ngoài rất cao quý thanh thuần, toàn bộ đều có bảng giá..."

"Đông tử!" Ngụy Ương không hờn giận, thực không muốn hắn đem mấy chuyện xấu xa này đó nói cho Nhược Nhược nghe.

Nhược Thủy đang nghe hưng phấn, bị anh cắt ngang như vậy, nhất thời liền mất hứng, trừng mắt anh: "Anh làm sao không cho anh Đông tử nói?! Rất thú vị nha!"

Rất thú vị? Ngụy Ương trầm mặc, xem ra anh quả thật xem nhẹ năng lực tiếp nhận của Nhược Thủy...

Thôi Tiến Đông gặp Ngụy Ương kinh ngạc, lại vui vẻ, nói càng hăng: "Ngay Tư Tư ở đại học P, em biết không?"

Nhược Thủy gật đầu.

"Năm trước, không, hiện tại là năm kia, ả ở trên mạng không phải là hồng nhân sao? Khi đó người nhìn chằm chằm ả cũng không ít, cuối cùng thằng nhóc An Thành kia tặng xe Porsche, liền thu vào phòng. Lúc ấy đi theo An Thành, ả cũng rất là phong cảnh một trận." Thôi Tiến Đông cười đến ý vị thâm trường: "Hiện tại nhà An Thành suy tàn, nguyên bản ả muốn tìm nhà thấp hơn cũng không khó, chính là... Hắc hắc, hiện tại là bài tử ở 'Sở Quán'."

"Sở Quán" là tiêu kim quật* lớn nhất thủ đô, chủ nhân sau lưng bối cảnh thâm hậu, nhiều năm không người nào dám động. Thanh lâu Sở Quán, vừa nghe liền biết là cái dạng địa phương gì.

*Tiêu Kim Quật: Động tiêu tiền

Nhược Thủy tìm trong trí nhớ cái tên An Thành này, là lúc trước Lý Lộ Lộ lừa cô đi "Vương Triều", là gã đàn ông bị cô dùng bình hoa đập. Nhớ rõ lúc ấy bộ dáng hắn giống như rất giàu có, người vây quanh hắn nhiều như vậy.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi hiếu kỳ nói: "Nhà An Thành làm sao có thể suy tàn vậy?"

"Cái này phải hỏi cậu em." Thôi đại thiếu mỉm cười.

Cái này Nhược Thủy nế còn không biết, vậy về nhà ở luôn đi.

Cô nghiêng đầu nhìn Ngụy Ương vẫn im lặng nghe hai người bọn họ nói chuyện, tâm mềm mại rối tinh rối mù, tay nhỏ bé đặt ở bàn, nhẹ nhàng vươn qua, cầm bàn tay to của anh.

Ngụy Ương sửng sốt, lập tức nhìn cô cười.

Thôi Tiến Đông thiếu chút nữa bị một màn nùng tình mật ý này làm đau mắt, oán niệm ăn tôm viên cho hả giận.

May mà Nhược Thủy không phải loại người chẳng phân biệt được trường hợp, rất nhanh lại cùng Thôi Tiến Đông tám chuyện, rất nhiều chuyện khó hiểu mà trên diễn đàn Hải Giác nói về giới showbiz không có tin tức, cơ hội khó có được, cũng rất hưng trí, nhất nhất hỏi.

Đang nói đến phim truyền hình, Ngụy Ương bỗng nhiên chen vào nói: "Nhược Nhược, em viết kịch bản là về cái gì?"

Nhược Thủy phản ứng lại, lè lưỡi, không nghĩ tới anh còn nhớ.

"Chuyện xưa thực cẩu huyết, không có gì hay để nói." Nói tới kịch bản của mình, Nhược Thủy có chút ngượng ngùng.

Thôi Tiến Đông nghe vậy rất hưng trí, cười nói: "Cẩu huyết không quan hệ nha, người xem chính là thích xem cẩu huyết gì đó! Em xem mấy bộ phim gần đầy của Đài Xoài*, phim nào không phải làm người ta chết không đền mạng?"

*Đài Xoài : Nó là kênh Mango tv, một kênh của đài Hồ Nam Trung Quốc

"Phốc ~! Thì ra anh cũng xem Đài Xoài..." Sự thật này làm cho người ta có chút không thể tiếp nhận.

Thôi đại thiếu lại lơ đễnh: "Chuyện này có cái gì, Điền Điềm còn mở weibo*. Nghe nói fan rất nhiều, rất nhiều người trong giới diễn nghệ(diễn viên, nghệ sĩ) đi nịnh bợ cô ta, thật sự náo nhiệt."

*Vi Bác: Sina Weibo là một trang mạng tiểu blog của Trung Quốc. Tương tự như Twitter hay Facebook, đây là một trong những trang phổ biến nhất tại Trung Quốc, thu hút trên 30% người dùng mạng, với một mức thâm nhập thị trường cũng giống như cái Twitter đã tạo dựng ở Mỹ. Nó được tập đoàn SINA ra mắt ngày 14 tháng 8 năm 2009 và có 503 triệu người dùng đăng ký tính đến tháng 12 năm 2012.

Khoảng 100 triệu tin nhắn được gửi lên mỗi ngày trên Sina Weibo.

Vừa nghe tên này, Nhược Thủy lập tức dựng lỗ tai lên: “Điền Điềm? Em biết cô ta, cô ta hình như vừa về nước không lâu. Cô ta đang làm gì vậy? Còn mở weibo?"

"Cô ta học thiết kế trang sức, là nghề thiêu tiền, người ta xem mặt mũi lão nhân nhà cô ta, không biết cho cái giải thưởng gì, sau khi trở về liền trở thành nhà thiết kế trang sức nổi tiếng." Ngữ khí của Thôi Tiến Đông có chút khinh thường: "Lương Hàm nhà anh rất có bản lãnh, nhiều năm như vậy cũng chưa dám chụp mũ kiến trúc sư nổi tiếng trên đầu mình, cô ta thực không biết xấu hổ."

Ngụy Ương cười nói: "Không chừng người ta cũng có bản lãnh thật sự thì sao? Lên giọng, khiêm tốn đều là chuyện của người ta, mày bất bình cái gì."

Nhược Thủy nhìn anh một cái, không nói chuyện.

"Hắc hắc… tao nào có thời gian rỗi?" Thôi Tiến Đông nhàn nhã nói: "Chính là cảm thấy cô ta dọa người thôi, tốt xấu cũng lớn lên cùng chúng ta trong một viện, dám làm chuyện nhà giàu mới nổi này."

Ngụy Ương cười mà không nói.

Nhược Thủy cúi lông mi thật dài, tuy rằng ngữ khí của Thôi Tiến Đông tùy ý còn có chút khinh thường, nhưng rất quen thuộc không có sự khác biệt, mà Ngụy Ương thế nhưng hiếm khi nói thay cho người khác... Điền Điềm này, rốt cuộc là cái dạng người gì?

*xì poi: chương sau gặp tình địch?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.