Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí

Chương 19: Bận như vậy còn tự mình đến




Tuy rằng nhà chỉ là ba gian phòng bùn cỏ, sân cũng thật đơn sơ, nhưng vẫn cảm thấy ở nhà thực thoải mái, cho dù mỗi ngày ăn uống đơn giản bánh nướng áp chảo, rau xanh dưa muối, An Á Phi cũng cảm thấy được, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình những lời này thật sự là hình dung chính xác.

Sáng sớm thức dậy cho gà ăn, cho lợn ăn, sau đó bắt đầu làm bữa sáng.

Buổi sáng ở nhà nhàn nhã không có việc gì làm liền có thể lên núi dạo một vòng tìm xem có trái cây rừng nào ngon không.

Giữa trưa làm tốt đồ ăn rồi đưa đến ruộng, sau đó cùng tiểu Khả Khả cùng nhau phụ giúp mang xe bắp trở về chất đống ở trong viện, sau đó ngủ trưa một lát, buổi chiều hai người đem bắt cột lại thành chùm, treo lên cái xào trúc sớm đã làm tốt để phơi nắng.

Đợi cho mặt trời xuống núi, người một nhà ngồi ở trong sân ăn cơm chiều, vừa nói chuyện phiếm.

Cuộc sống phong phú như vậy tuy yên lặng nhưng vẫn rất tốt đẹp.

“Tiểu Phi, đây là đang làm cái gì?” Bắp ngoài ruộng đã thu xong, Lí Á La tính toán ở nhà nghỉ ngơi một ngày chuẩn bị xới đất đang ngồi ở dưới mái hiên đan rổ, một bên hỏi con lớn đang ngồi bên người chơi đùa với một cái lọ sành.

“Lấy đến làm sạch sẽ để làm kẹo.” An Á Phi một bên lau một bên nói. Lần trước trở về thôn Lục Hàn Tình đã mua cho hắn rất nhiều thứ, dù sao cũng không phải tiền của chính mình, người nọ cũng không để ý chút tiền này, hắn cũng sẽ không khách sáo không mất bạc liền cầm lấy.

Đường trắng mua hai cân, chính là về nhà mới phát hiện không có nơi làm. Trước kia trong nhà mua đường trắng rất ít, chỉ có mấy lượng, tùy tiện một cái bát là đầy.

“Bình ở trong nhà thiếu, hôm nào đi thị trận sẽ kêu phụ thân mua cho ngươi.” Lí Á La cười nhìn hắn một cái, “Đúng rồi, ngươi hái nhiều mận chua cùng nho rừng như vậy về làm gì?” đều đầy hai hộp nhỏ.

“Ờ, nho rừng ta chuẩn bị để nhưỡng rượu, phụ thân không phải thích làm xong sẽ uống một chút rượu sao, ta nghĩ dù sao ta cũng biết nhưỡng rượu, liền thuận tiện nhưỡng luôn dù sao nho rừng cũng nhiều. Cây mận chua ta lấy làm tương hoa quả, buổi chiều ta còn muốn đi lên núi hái táo trở về.” An Á Phi đem bình rửa sạch đặt ở trên mặt đất, lại cầm một cái nhỏ hơn tiếp tục lau.

Động tác đan rổ của Lí Á La dừng một chút, “Tiểu Phi ở trên thị trấn học được cách nhưỡng rượu sao?”

Trời nắng lại có tiếng sét, An Á Phi tiếp tục lau chùi, An Á Phi luôn quên trước kia mình không lợi hai như vậy? An Á Phi yên lặng ở trong lòng tán cho chính mình một chút, sau đó coi như không có việc gì nói: “À, a cha ngươi không biết, quý phủ của Lục Hàn Tình có một đầu bếp béo là ngự trù, biết làm rất nhiều thứ, ta ở nơi đó nhàm chán liền cùng hắn học một chút.”

A lí lộ á, tha thứ cho ta nói dối. Còn hơn là sự thật, tin tưởng lời nói dối sẽ khiến cho a cha dễ chấp nhận chút.

Lí Á La cười trách nói: “Ngươi sao lại gọi cả tên lẫn họ như vậy.” Cũng không tiếp tục lời nói vừa rồi.

“Ha ha.” An Á Phi cười gượng, không gọi cả tên họ chẳng lẽ lại gọi tên tự?

Hàn Tình….

Hoặc là kêu Tình ca ca.

Ni mã, mặc kệ là gọi là gì, đều cảm thấy bị hãm hại, tất cả da ga đều nổi lên.

“A cha, phụ thân đi Lưu thôn bên cạnh làm gì?” Còn đi từ sáng sớm.

“Nhà Lý đại ca ở Lưu thôn muốn đóng một ngăn tủ, phụ thân ngươi qua đó hỗ trợ.”

“Phụ thân còn biết làm mộc sao?” An Á Phi ngạc nhiên.

“Đúng vậy, tay nghề làm mộc của phụ thân ngươi ở mấy thôn phụ cận cũng có danh tiếng.” Lí Á La thở dài, “Tay nghề này vẫn là từ ông nội ngươi truyền xuống dưới.”

“A cha, nếu tay nghề làm mộc của phụ thân tốt như thế, vậy sao chúng ta….” Còn nghèo như vậy. Theo lý thuyết, nếu một người có kỹ thuật như vậy, làm sao mà có thể để cho nhà mình chỉ có ba gian phòng bùn cỏ được.

Lí Á La lắc đầu, như là nhớ tới chuyện cũ, “Phụ thân ngươi là đại ca trong nhà, dưới còn hai đệ đệ, một là đàn ông, một là tiểu công tử. Nhị thúc ngươi đi săn thú ở trong núi, bị rắn độc cắn, liền đi như vậy. A gia ngươi bệnh không dậy nổi, uống thật nhiều thuốc, cho đến khi ngươi sinh ra, lúc này mới tốt lên được một chút. Sau đó tiểu thúc ngươi, lại cùng một người đàn ông chạy mất. Thân thể ông nội ngươi cùng a gia ngươi lại liên tiếp chịu đả kích, nhiều năm như vậy đều phải uống thuốc, tiền để giành của phụ thân ngươi tất cả đều đổ hết vào đó.”

Giọng nói của Lí Á La không có một tia oán giận,  ngược lại chính là sầu não.

An Á Phi nghe xong, thầm hô to ngạo tào, này cũng quá bi kịch đi. Rõ ràng có ba đứa con, đến cuối cùng lại chỉ còn một đứa hầu hạ dưới gối. Khó trách hiện tại nhà mình lại nghèo như vậy. Phụ thân cùng a cha thật đúng là không dễ dàng.

“Khi tiểu thúc ngươi còn ở nhà, rất sủng ái ngươi.” Nghĩ đến trước kia, Lí Á La cười cười.

“Tiểu thúc vì cái gì lại cùng người đàn ông kia chạy?” An Á Phi rất kinh ngạc, chẳng lẽ trong nhà đối phương thực nghèo nàn, ông nội cùng a gia đánh uyên ương? Sau đó tiểu thúc cùng người đàn ông kia cùng nhau bỏ trốn?

“Tiểu thúc ngươi cùng con trưởng của nhà thôn trưởng Lưu thôn đính hôn, nhưng ai biết tiểu thúc ngươi một lần đi miếu cầu phúc, gặp được người đàn ông kia, ông nội cùng a gia ngươi đương nhiên là không đồng ý.” Lí Á La lắc đầu, trong lòng cảm thán vận mệnh trêu ngươi.

“Là duyên phận.” An Á Phi nói thầm. « Vậy tiểu thúc một lần cũng chưa từng trở về ? »

« Có trở về, khi đó ông nội cùng a gia ngươi đều chưa mất, trở về một lần thì chửi tiểu thúc ngươi một lần, cũng không cho tiểu thúc ngươi vào cửa. Sau này tiểu thúc ngươi không trở lại nữa, tính thời gian, cũng đã bốn năm rồi. »

An Á Phi thầm lắc lắc đầu, quả thực thật giống như phim truyền hình tám giờ.

Buổi chiều đem toàn bộ những thứ màng về từ thị trấn cái nào cần sắp xếp thì sắp xếp, cái nào nên thu thì thu, An Á Phi vừa lòng bắt đầu chuyển vại sành lớn của chính mình.

Không có đạo lý giúp Lục gia làm dưa chua, mà nhà mình lại không có.

Đem bình sành trong ngoài đều rửa sạch một lần, An Á Phi một bên nhóm lửa, một bên nghĩ có nên làm đậu hũ hay không.

Lần trước đi thôn trấn cũng quên không xem có bán thạch cao hay không, thật sự là thất sách.

Đất trồng rau không hề ít dưa chuột cùng đậu đũa, đậu cô ve, còn có củ cải trắng, cà rốt, những thứ này trong chốc lát đi hái là được.

An Á Phi đang vội vàng làm gia vị, An Á Khả chạy vào, sau đó hắn bị lay động một trận, « Ca ca, chúng ta đi lấy măng đi. »

« Ai ai, đừng lắc nửa Khả Khả, muối bị bắn ra ngoài rồi. » An Á Phi nhanh tay tóm lấy muối đặt ở một bên.

« Ca ca, chúng ta đi lấy măng đi. » An Á Khả ngừng động tác, nhưng bàn tay vẫn không buông khỏi thắt lưng của hắn.

« Lấy măng làm cái gì ? » An Á Phi xoay người đem hắn ôm lên.

« Muốn ăn măng xào thịt. » An Á Khả hai mắt chờ mong nhìn hắn.

Thì ra là thèm ăn, An Á Phi đem hắn đặt vào ghế ngồi tốt, sau đó gõ vào mũi hắn, “Chúng ta không có thịt.” Lẽ mừng năm mới thịt khô vốn không nhiều lắm, đã sớm không còn rồi.

An Á Khả vừa nghe, lập tức liền xuống dưới, thấp giọng nói: “Nhưng mà Khả Khả muốn ăn măng xào thịt.”

“Nói cho ca ca nghe, làm sao lại muốn ăn măng xào thịt?” An Á Phi không muốn khuôn mặt nhỏ bẻ nhăn nhó, giơ tay đem hắn ôm vào trong lồng ngực của chính mình hỏi.

“Nhà Sương nhi buổi tối sẽ ăn cái này, hắn nói măng xào thịt rất ngon.” An Á Khả ôm cổ ca ca.

“Chúng ta không phải đã ăn qua rồi sao?” An Á Phi lắc đầu, thì ra là tiểu hài tử gây rối.

An Á Khả không nói chuyện, chính là con mèo nhỏ cọ cọ ở trên cổ hắn.

“Được rồi, chờ thêm hai ngày nữa phụ thân đi thôn trấn bán bắp, kêu phụ thân mua thịt trở về, ca ca làm măng xào thịt cho ngươi ăn được không?” An Á Phi đem đầu hắn đẩy ra đối diện với chính mình.

“Vâng.” An Á Khả nhu thuận gật đầu, xong rồi còn nhếch miệng cười với hắn.

Buổi chiều hai huynh đệ hái xong đồ ăn trở về, ngoài ý muốn nhìn thấy một người quen thuộc.

An Á Khả cười cười nhào quà, “Hàn Tình ca ca.”

An Á Phi híp mắt đi qua, cao thấp đánh gì, châm chọc nói : « Bận rộn như vậy còn tự mình đến làm gì?” Đại ca ngươi thật sự là rất chăm chỉ.

Lục Hàn Tình cười cười ôm lấy An Á Khả nhào vào trong lòng ngực mình, một tay ôm hắn không cho hắn rớt xuống, một bên nhìn về phía An Á Phi, đối với châm chọc của hắn tuyệt không để ý, “Phi nhi là đang trách ta muộn như vậy mới đến thăm ngươi sao?”

“Ngươi nghe được câu nào ta nói có ý tứ này?” An Á Phi liếc hắn một cái, năng lực lý giải của người này thật khiến cho người ta hoài nghi.

Lục Hàn Tình dắt ngựa đi theo hắn vào mở cửa, “Phi nhi không phải mới vừa oán giận ta bận quá hay sao?”

An Á Phi không nói gì, “Đã trễ thế này ngươi tới làm gì?” Đã tới giờ ăn chơm chiều rồi.

“Đương nhiên là đến ăn đồ ăn Phi nhi làm.” Lục Hàn Tình đem An Á Khả từ trên ngựa ôm xuống, thuần thục dặt ngựa đến bên cọc cột lại, lập tức cởi xuống bao gói vải đi theo phía sau An Á Phi vào bếp.

“Đây là một ít thức ăn ta mang đến.” Đem bao gói vải bỏ lên trên bàn, Lục Hàn Tình tự nhiên đi đến trước bếp nhóm lửa, động tác rất là thuần thục.

An Á Phi kỳ quái quay lại nhìn hắn, giống như là phát hiện ra châu lục mới đánh giá cao thấp. Tấm tắc, làm sao lại cảm thấy giống như là có gì thay đổi ?

Lục Hàn Tình hào phóng để cho hắn đánh giá chính mình, động tác trên tay cũng không ngừng, « Phi nhi buổi tối tính toán làm món ngon gì. » Câu hỏi này giống như chính mình sẽ làm đồ ăn ngon cho hắn vậy.

An Á Phi liếc hắn một cái, « Đừng nói với ta, ngươi thật sự đến ăn cơm. » Hắn mới không tin. Hai huynh đệ Kha gia còn ở trên thị trấn tìm bọn họ phiền toái, người này làm sao lại có thể thanh thản chạy tới đây cơ chứ.

Lục Hàn Tinh đem lửa đốt to lên một chút, nói : « Ăn cơm đương nhiên là thật, thế nhưng thuận tiện tìm An thúc thúc bàn bạc một chuyện. »

An Á Phi gật đầu, bàn bạc chuyện tình mới là thật đi.

Cởi ra bao vải Lục Hàn Tình mang đến, bên trong thế nhưng có thịt, có điểm tâm, còn có một trái dưa hấu.

Thật đúng là đang buồn ngủ lại có người mang gối đầu, buổi tối Khả Khả đã có măng xào thịt ăn.

An Á Phi đem gạo bỏ vào nồi,  lại gọt vỏ mấy củ khoai lang cho vào, đối với An Á Khả ở bên ngoài sân cho ngựa ăn gọi : « Khả Khả đi vào nhìn lửa. »

« Được. » An Á Khả lên tiếng, liền bịch bịch bịch chạy vào.

Lục Hàn Tình đứng dậy nhường lại vị trí, nhìn về phía An Á Phi.

« Chúng ta đi lấy chút  măng trở về, Khả Khả muốn ăn măng xào thịt. » An Á Phi rửa tay, cầm lấy một cái rổ cùng một cái cuốc đưa cho hắn.

« A. » Lục Hàn Tình khẽ cười một tiếng lắc đầu, người này luôn sai bảo mình thật thuận tay.

An Á Phi hiếu kỳ nói: “Ngươi cười cái gì ? »

« Mỗi lần gặp ngươi, ngươi đều có chuyện cho ta làm. » Lục Hàn Tình cười cười giơ giơ cái rổ cùng cái cuốc trong tay.

« Muốn ăn cơm, đương nhiên phải trả giá. » An Á Phi tiêu sái bước ra ngoài. « Không có đạo lý nào nói ta làm đồ ăn phải tự mình đi lấy đồ ăn. »

« Nhưng ta nghe thấy, là Khả Khả muốn ăn măng xào thịt ? » Lục Hàn Tình nhếch mi.

« Ngươi cũng có thể không ăn. » An Á Phi không sợ.

Lục Hàn Tình cùng hắn sóng vai đi, “Không ăn ta chẳng phải thiệt à.”

Buổi chiều ánh mặt trời mang theo một tầng vàng từ trên ngọn cây chiếu xuống thôn, trên phòng, trên mặt đất, rải một tầng mỏng.

Lục Hàn Tình hơi hơi nghiêng đầu nhìn về gương mặt mỉm cười của người bên cạnh, trong mắt thiếu niên mang theo linh động, cảm thấy có một góc ở trong lòng trở nên mềm mại.

Thậm chí sinh ra ý tưởng “Nếu ngươi này muốn cùng mình cả đời, thật ra cũng không tồi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.