Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú

Chương 3: Độc…




Buổi tối, Hiên Viên Hãn Thừa mang theo Nguyên Phúc, cả hai lợi dụng đêm tối lẻn đến tẩm cung của hoàng hậu – Vĩnh Thọ Cung.

Khi Hiên Viên Hãn Thừa bước vào Vĩnh Thọ Cung, hoàng đế cùng hoàng hậu đã dùng xong vãn thiện, cả hai đang cùng nhau uống trà tán gẫu.

Đã trải qua một đời, nay lại được nhìn thấy phụ hoàng cùng mẫu hậu, trong lòng Hiên Viên Hãn Thừa không khỏi chua xót.

Phụ hoàng và mẫu hậu của Hiên Viên Hãn Thừa gặp gỡ nhau trong thời kì các hoàng tử đang tranh giành ngôi báu, cả hai cùng giúp đỡ nhau cùng tiến, nương tựa lẫn nhau. Hắn quả thật rất hâm mộ tình cảm của hai người.

Phụ hoàng tổng cộng chỉ có năm hoàng tử, hai vị là con của mẫu hậu, ba vị thứ tử. Đối với những việc bản thân mình đã trải qua, phụ hoàng không muốn con mình giống huynh đệ người năm đó nên đối với cá phi tần thị thiếp đều đưa ra những quy củ rõ ràng, đồng thời cũng giao Thái tử vị cho hắn, đối với hắn cẩn thận dạy dỗ. Còn những hoàng đệ còn lại, xét về tuổi so với hắn đều có sự chênh lệch khá lớn. Những hoàng đệ do phi tần sinh ra đều là sau khi phụ hoàng lên ngôi, vì cân bằng triều đình mà mở tuyển tú, về sau mới được sinh ra. Mấy vị hoàng đệ của hắn từ lúc còn nhỏ đã được dạy thế nào là tư tưởng trung quân ái quốc, mãi cho đến khi hắn sống lại đều an phận mà sống, đối với hắn trên cơ bản không đem theo bất kỳ uy hiếp nào. Từ đó có thể chứng minh, tình yêu của phụ hoàng dành cho mẫu hậu sâu đậm cỡ nào, đối với trưởng tử như hắn dụng tâm ra sao.

Hoàng hậu nhìn Thái tử đột nhiên đang buổi tối lại chạy đến tẩm cung của nàng, miệng chưa kịp hỏi, đã bị hành động tiếp theo của Hiên Viên Hãn Thừa làm cho kinh ngạc.

“Phụ hoàng, mẫu hậu….” Hiên Viên Hãn Thừa tiến tới trước, một câu cũng không nói, chỉ hướng hai người dập đầu ba cái.

“Thừa nhi, con đang làm gì vậy a?” Hoàng hậu cảm thấy Hiên Viên Hãn Thừa hôm nay có chút gì đó không đúng, bèn hỏi. “Đã trễ thế này còn đến, con là muốn…?”

Hoàng đế cảm thấy được Hiên Viên Hãn Thừa đang có điều muốn nói, liền phất tay cho đám cung nhân đang hầu hạ đều lui xuống.

Khi chỉ còn lại ba người bọn họ, hoàng đế hướng Hiên Viên Hãn Thừa đang quỳ trên đất dò hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”

Hiên Viên Hãn Thừa liền đem chuyện cung nữ bên người Từ Tuyết Doanh hạ độc dược làm ảnh hưởng đến con nối dõi của hắn, cùng những chuyện Lịch vương cấu kết với Thái tử phi mà hắn tra được kiếp trước, nhất nhất đều nói cho phụ hoàng cùng mẫu hậu.

“Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần bất hiếu, quản thuộc hạ không nghiêm, nhìn người không rõ, nhi thần có tội!” Hiên Viên Hãn Thừa hướng phụ mẫu mình nghẹn ngào nói.

Hoàng đế cùng hoàng hậu nghe xong khiếp sợ vô cùng, thân hình hoàng hậu còn lảo đảo xém ngất. “Là thật sao? Chuyện này…chuyện này…”

Hiên Viên Hãn Thừa thấy vậy liền nhanh chóng đỡ mẫu hậu đang thương tâm của mình, nhỏ giọng an ủi nàng. “Phụ hoàng, mẫu hậu yên tâm. May mắn là phát hiện sớm, điều trị hai ba năm sẽ khỏi hẳn.”

“Làm sao mà ta yên tâm cho được! Hài nhi của ta..” Con nối dõi chính là chuyện đại sự, trách không được Thừa nhi của nàng thành thân lâu như vậy mà chỉ có được hai đứa con gái bệnh tật triền miên. Tiết gia quả nhiên độc ác, nàng hận a! Khi Tiết thái hậu còn sống, luôn gây khó dễ với hoàng hậu là nàng. Hiện tại cháu của bà cư nhiên lại hại Thừa nhi!

Hoàng đế lúc này cũng thập phần sinh khí, vươn tay vỗ mạnh lên bàn, khiến mấy chén trà trên bàn đều rung động. “Tiết gia….Lịch vương……” Ông nghiến răng nghiến lợi nói.

Ông đã đăng cơ được vài năm cư nhiên Lịch vương vẫn chưa từ bỏ ý định. Còn dám bắt tay với Thái tử phi hại con trai ông.

“Con có chứng cứ xác thực không?” Hoàng đế hỏi.

“Cung nữ bên người Từ thị đã được nhi thần cho người bí mật bắt đi. Trong cung của Thái tử phi cũng đã cho người theo dõi mọi hành động của nàng, những tin tức tình báo đều đã nằm trong vòng kiểm soát. Nhưng Lịch vương lại rất cẩn thận, hoàn toàn không để lại chứng cứ, trước chỉ có thể tra được Tiết gia mà thôi.” Hiên Viên Hãn Thừa tức giận nói.

Trừ bỏ việc điều tra được người nhà của Bích Châu bị Tiết gia đem ra uy hiếp nàng, mọi chứng cứ có liên quan đến Lịch vương đều bị giấu kín.

“Phụ hoàng, nhi thần nghĩ tạm thời chưa nên xử trí những người này, không nên đả thảo kinh xà, ta cứ cho người giám thị nghiêm ngặt là được. Nhi thần đã hạ lệnh đem Từ thị cấm túc, đối với người ngoài thì cho truyền tin thị nữ Bích Châu khi giúp Từ thị cầu ái đã đụng chạm đến nhi thần, bị nhi thần cho người đánh chết. Còn Thái tử phi, nhi thần sẽ làm nàng từ từ đau ốm liệt giường.” Hiên Viên Hãn Thừa quyết định đem kế hoạch của mình ra nói cho phụ hoàng biết.

Hoàng đế nghe xong kế hoạch, tỏ vẻ đồng ý. Trước mắt cũng chỉ có thể làm vậy, nếu chưa nắm đủ chứng cứ, căn bản không thể đụng đến Tiết gia, nếu không sẽ chuốt thêm rất nhiều phiền toái. Hiên Viên Hãn Thừa không hổ là đứa con mà ông kiêu ngạo nhất, chỉ mới là thiếu niên đã lập được chiến công hiển hách, chính vụ mà ông giao cho cũng dần được hắn xử lý rất tốt. Không ngờ lại vì đám nữ nhân kia cùng vấn đề con nối dõi mà xảy ra sai sót lớn.

“Thân mình con thật sự không có việc gì chứ? Phải điều trị tận hai ba năm?” Hoàng đế quan tâm hỏi.

“Hồi phụ hoàng, quả thật là vậy, Tiễn thái y của Thái y viện đã xem qua giúp nhi thần. Thái y nói phải lọc sạch chất độc ra khỏi cơ thể, điều trị nhiều lần, thời gian ít nhất là phải hai đến ba năm. Còn có, trong thời gian đó nhi thần không được gần nữ sắc.”

“Nói như vậy, trong hai ba năm sẽ không có khả năng có con nối dõi rồi a.”

Hoàng đế thở dài, con nối dõi là một vấn đề lớn, không cần đến Lịch vương, nội đám triều thần cũng đủ gây rắc rối rồi.

“Phụ hoàng, nhi thần biết người đang lo lắng điều gì, nhưng nhi thần đã có một đối sách.” Hiên Viên Hãn Thừa nghiêm mặt nói: “Xin cho nhi thần thỉnh chiến, xuất chinh đến phương Bắc diệt man tộc.”

“Cái gì? Xuất chinh diệt man tộc?” Hoàng đế đầu đầy nghi vấn, hai năm trước hai bên chẳng phải đã ký hiệp ước với nhau rồi sao? Tại sao Hãn Thừa đột nhiên muốn xuất chinh?

“Hồ nháo! Thân mình đã như thế, lại còn muốn xuất chinh?” Hoàng hậu lộ vẻ mặt không đồng ý.

“Tuy ta cùng man tộc đã ký hiệp ước hòa bình, nhưng đám người đó chưa từng biết giữ lời hứa. Nghỉ ngơi cùng hồi phục hai năm, bọn chúng đã muốn ngóc đầu dậy hoành hành tiếp. Nhi thần lớn mật đoán, trước mùa thu hoạch năm nay, bọn chúng sẽ thừa cơ tiến đến những thành trấn gần biên giới mà đánh chiếm, ta không thể không phòng!” Hiên Viên Hãn Thừa lại nói tiếp: “Nhi thần đề nghị, chúng ta hiện tại nên tăng cường huấn luyện tinh binh, nhỡ đâu man tộc tiến đánh bất ngờ, vẫn kịp đưa binh tiếp viện đến các thành trấn đó. Lần diệt man tộc này, xin cho nhi thần đi! Vừa lúc giúp phụ hoàng giải quyết vấn đề về man tộc, vừa có thể ở bên ngoài hơn một năm rưỡi mà không ai dị nghị, trong thời gian đó có thể cho Tiết thái y đi theo quân binh để điều trị giúp thân thể, như vậy chính là nhất cữ lưỡng tiện.”

“Đây cũng là một biện pháp tốt. Nhưng có có chắc chắn man tộc sẽ tiến đánh bất ngờ hay không?” Hoàng đế do dự.

“Nhi thần không thể cam đoan, nhưng bọn man tộc luôn giỏi trò lật lọng, chín phần suy đoán của nhi thần có thể thành sự thật.”

Hoàng đế gật đầu, đứa con này của ông ngày càng xuất sắc, so với ông khi trước còn muốn hơn xa. Ông không phải loại hoàng đế vì thấy con mình trở nên xuất sắc mà kiên kị, ngược lại con càng tài giỏi, ông càng cảm thấy tự hào cùng kiêu ngạo. Từ trước đến nay, Hiên Viên Hãn Thừa chưa từng làm ông thất vọng, vì vậy, ông lựa chọn tin tưởng đứa con trai của mình.

“Được rồi, ngày mai con cứ đến Bắc đại doanh đi.”

“Tạ ơn phụ hoàng, nhi thần nhất định sẽ không phụ sứ mệnh người đã giao.” Phụ hoàng trước sau đều đối hắn vô cùng tín nhiệm, Hiên Viên Hãn Thừa không khỏi vạn phần cảm động.

Ra khỏi Vĩnh Thọ Cung, Hiên Viên Hãn Thừa hướng Nguyên Phúc đang đứng sau mình, nói: “Hồi cung đi.” Nhìn bầu trời đầy sao trên cao, Hiên Viên Hãn Thừa cảm thấy trong lòng thật nhẹ nhõm, thuyết phục được phụ hoàng và mẫu hậu, kế hoạch thay đổi tương lai của hắn coi như thành công được một phần.

Đối với nhiều người mà nói, đây quả là một đêm mất ngủ. Từ Tuyết Doanh nghe tin đại cung nữ của nàng bị đánh chết, còn nàng thì bị cấm túc, thiếu chút nữa đã ngất xỉu.

Nàng không rõ bản thân đã phạm vào sai lầm gì. Thái tử vẫn luôn sủng ái nàng, còn chuyện cầu ái, nàng lúc nào cũng đem canh đến tặng cho Thái tửu điện hạ. Ngài vẫn luôn nói nàng hiền lành biết săn sóc người khác, lần nào ăn canh xong cũng sẽ đến chỗ nàng qua đêm.

Hiện tại lại đem nàng cấm túc, từ trước đến giờ Thái tử đâu cố vậy. Tiếc một nỗi với hoàn cảnh hiện tại, nàng không thể nào đi hỏi thăm tin tức, quả thật gấp chết nàng mà.

“Tiểu Lý Tử, đi do la tin tức cho ta.” Từ Tuyết Doanh ra lệnh cho tên thái giám bên người, nàng có chút lo lắng, không biết chuyện nàng động tay động chân với Du thị bên kia có bị phát hiện hay không?

Vẫn là tự an ủi mình, sẽ không, nàng đã cho người xử lý sạch sẽ, không để lại chút manh mối nào. Mà nếu có, đối với tội danh hại chết hoàng tự, Thái tử cũng sẽ không đơn giản chỉ cấm túc nàng như thế này.

Trong cung Thái tử phi, Tiết Thải Dụ cũng đang lo lắng hỏi tâm phúc của nàng, Vương ma ma: “Bích Châu sẽ không phải….”

“Sẽ không, Thái tử phi nương nương cứ yên tâm. Đã tra được, do Bích Châu trong lúc vì Từ thị cầu ái, lời nói có đụng chạm đến Thái tử nên mới bị Thái tử cho người đánh chết.”

“Ân, người nhà của Bích Châu cũng phải xử lý cho tốt.” Thái tử phi nói.

“Vâng, nương nương yên tâm, nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa.” Vương ma ma vỗ ngực nói.

Nhưng các nàng không hề biết, toàn bộ cung điện của Thái tử phi đã bị khống chế, nhất cử nhất động của các nàng đều có ám vệ giám sát, mọi tin tức đều không thể truyền ra bên ngoài.

Ngày hôm sau, trừ bỏ buổi sáng giúp phụ hoàng xử lý chính vụ, phần lớn thời gian của hắn đều ở Bắc đại doanh, cùng các tướng lĩnh nghiên cứu binh pháp, gia tăng huấn luyện cho binh lính. Ngày qua ngày trôi qua tuy có vất vả mỏi mệt, nhưng trong lòng lại vô cùng sung sướng.

Hiên Viên Hãn Thừa tưởng tượng đến việc bảo bối của hắn không đến một tháng nữa sẽ tiến cung, liền không kiềm được mà kích động. Một đời này nhất định phải an bài thật tốt, để bảo bối luôn ở bên hắn mới thôi.

Trong lúc Hiên Viên Hãn Thừa đang tính từng ngày một, Lâm gia thôn cũng nhận được tin tức trong cung muốn chọn một số người làm cung nhân. Mà Lâm Gia Bảo lại không biết rằng, tin tức này sẽ thây đổi vận mệnh y ra sao.

Lâm gia thôn.

Vào lúc trời đã gần tối, Lý chính* của Lâm gia thôn tuyên bố một tin tức quan trọng – trong cung muốn chọn người tiến cung, mà Lâm gia thôn bọn họ có cả thảy là mười danh ngạch.

Mọi người trong thôn nghe được tin tức này đều giật mình, bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Im lặng! Im lặng! Mọi người hãy nghe ta nói, tin tức này hoàn toàn chính xác. Hôm nay ta đã lên trấn trên, chính miệng Huyện thái gia đã nói cho ta biết tin này. Lần này, Lâm gia thôn của chúng ta có cả thảy là mười danh ngạch. Yêu cầu chọn người là những bé gái hoặc song oa tử có độ tuổi khoảng 11-13 tuổi. Ta biết mọi người không ai lại muốn đưa đứa nhỏ nhà mình tiến cung, nhưng lệnh đã ra, nếu không hoàn thành, chỉ sợ cả thôn sẽ phải chịu phạt.” Lý chính tiếp tục nói. “Thực ra, tiến cung cũng không đáng sợ như mọi người nghĩ, vào cung rồi mỗi tháng đều sẽ được phát cho bổng lộc. Hiện nay hoàng thượng rất nhân từ, những ai quá 25 tuổi sẽ được phép rời cung, còn được thưởng một số bạc. Những ai được quý nhân coi trọng, tiền đồ chắc chắn mở rộng, người nhà cũng được hưởng lây…”

Lý chính vừa nói xong, trên  mặt một số người bắt đầu hiện lên sự tham lam.

Nhìn thấy những vẻ mặt này, Lý chính khá vừa lòng, chuyện mười danh ngạch sẽ không quá khó khăn. Lão quyết định cho thêm chút dầu vào đống lửa: “Dựa theo lệ thường, những nhà nào không có người đi sẽ phải đóng năm lượng bạc. Số tiền đó sẽ chia đều cho mười người kia làm chút tiền trọ cấp. Hiện tại nhà náo có người phù hợp với điều kiện trên thì nhanh đến chỗ ta báo danh, mười ngày sau ta phải nộp danh sách lên cho phía trên.”

Thông báo xong, mọi người liền tản ra.

Lâm Đại Tráng một mình trở về nhà, trên gương mặt ông lúc này đầy sầu não. Hai tiểu nhân nhi ở trong nhà thấy vẻ mặt này của hắn, cũng không dám lên tiếng nói gì.

Lâm Đại Tráng là con của một gia đình làm nông ở Lâm gia thôn, năm nay vừa tròn 40 tuổi, trời sinh eo hùm lưng gấu.

Phụ mẫu từ sớm đã qua đời, Lâm Đại Tráng một mình nuôi lớn tiểu đệ Lâm Đại Lực. Ông là một người cần cù lại chịu khó, cũng khá tài giỏi trong chuyện làm nông. Chỉ nhờ vào mảnh đất cằn cõi mà phụ mẫu để lại, Lâm Đại Tráng không những cưới vợ sinh con, mà còn ra sức giúp đệ đón dâu, xây dựng sự nghiệp.

Lâm Đại Tráng kết thân với Trương gia cùng thôn, cưới Trương Huệ Nương làm vợ. Trương Huệ Nương này quả thật số khổ, phụ mẫu nàng vừa mất, trong nhà đã nợ nần chồng chất. Nàng cùng đại ca nhà mình dựa nhau mà sống, không ngờ họa vô đơn chí, đại ca do dốc sức kiếm tiền trả nợ liền bị bệnh không dậy nổi.

Mọi người đều nói Trương Huệ Nương mệnh số rất xấu, luôn khắc chết người nhà, ai cũng khuyên Lâm Đại Tráng đừng nên cưới nàng.

Nhưng Lâm Đại Tráng không tin vào đều đó, ông vẫn theo ước định cưới Trương Huệ Nương.

Hai người khi thành thân sống với nhau đều rất hòa hợp, ngọt ngào hạnh phúc. Điều này khiến người dân trong thôn không khỏi ngạc nhiên.

Lâm Đại Tráng cùng Trương Huệ Nương đều trải qua nỗi đau mất người thân, nên cả hai rất quý trọng nhau. Mọi khổ cực đều đã trải qua, với sự chăm chỉ của mình, cuộc sống gia đình cũng ngày một náo nhiệt hơn.

Bọn họ tổng cộng sinh được 6 người con. Trưởng nữ Lâm Cẩm Nhi đã gả ra ngoài, đứa con trai lớn của Lâm gia năm nay cũng mới vừa đón dâu. đứa con thứ ba Lâm Lỵ Nhi được 13 tuổi, con trai thứ hai Lâm Gia Bảo là một song oa tử cũng được 12 tuổi, cả hai đều đạt đủ điều kiện để tiến cung. Nhất thời mọi người trong nhà ai cũng phát sầu…

Vào lúc mọi người đang trầm mặc, Lâm Lỵ Nhi bỗng lên tiếng: “Cha mẹ, hai người không cần buồn rầu, cứ để con tiến cung đi, con tự biết chăm sóc cho bản thân mình mà.”

“Không cần, không cần, con không muốn Nhị tỉ đi!” Lâm Tú Nhi đó giờ đều thích chơi đùa với Lâm Lỵ Nhi, giờ nghe tỉ tỉ muốn vào cung, liền ôm chặt lấy nàng phản đối.

Lâm Gia Tài ở một bên cũng lên tiếng than thở: “Vậy còn Đại Hải ca ca phải làm sao a? Huynh ấy rất muốn trở thành Nhị tỉ phu của con đó.”

Lâm Gia Tài cùng Lâm Tú Nhi là một đôi long phụng thai do Trương Huệ Nương mang thai và sinh ra lúc ba mươi mấy tuổi, là hai tiểu nhân nhi nhỏ nhất nhà, năm nay chỉ mới có 8 tuổi.

Từ lúc sinh được đôi long phụng thai này, người trong thôn đều nói Trương Huệ Nương nàng mệnh hảo, dù sao chuyện sinh long phụng thai cũng rất hiếm, được xem như biểu tượng của may mắn.

“Cái gì mà Đại Hải ca ca, từ nay về sau đừng có nhắc đến hắn trước mặt ta.” Lâm Lỵ Nhi cá tính vốn mạnh mẽ, đối với đệ đệ muội muội mình lên tiếng khiển trách.

Chu Hải là đại ca ca nhà bên cạnh, cả Chu gia cùng Lâm gia đều có mối quan hệ vô cùng tốt với nhau. Chu Hải cùng Lâm Lỵ Nhi chình là thanh mai trúc mã với nhau, cùng lớn lên từ nhỏ.

Tuy cả hai vẫn chưa đính hôn, nhưng cả hai nhà đều đã sớm ăn ý với nhau, chỉ còn chờ cả hai đủ lớn sẽ cho thành thân.

“Vẫn là để con đi đi. Con dù sao cũng đã lớn, lại phù hợp với điều kiện tiến cung, con không sợ vào cung đâu.” Lâm Gia Bảo lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ kiên cường. Y biết Nhị tỉ cùng Đại Hải ca ca có tình ý với nhau. Bình thường Đại Hải ca ca cũng đối xử với bọn y rất tốt. Tuy rằng không muốn xa nhà, nhưng vì người thân, y nguyện ý tiến cung.

“Được rồi, các con không cần nói nữa. Chuyện tiến cung, mẹ và cha sẽ không để các con đi. Dù có phải đập nồi bán sắt, cha mẹ cũng sẽ nghĩ ra cách giải quyết. Các con đều là những bảo bối của chúng ta, cha mẹ sẽ không để các con vào cung chịu khổ đâu.” Trương Huệ Nương vuốt ve gương mặt của Lâm Gia Bảo, nhẹ giọng trấn an.

Lâm Gia Bảo tuy là một song oa tử, nhưng gia đình bọn họ chưa bao giờ thấy y có gì không tốt. Lúc còn nhỏ, Lâm Gia Bảo bộ dạng nhu thuận lại đáng yêu vô cùng. Vợ chồng Lâm Đại Tráng ngược lại vô cùng yêu thương y, mới đặt tên y là Gia Bảo. Trương Huệ Nương cảm thấy mình có thể sinh được long phụng thai, đều là phúc do Gia Bảo mang tới.

  “Cha mẹ, để ta ngày mai lên thư cục trong trấn tìm việc làm, để xem có kiếm được chút tiền công nào không.” Lâm Gia Văn nghĩ nghĩ một hồi liền nói.

Lâm Gia Văn lớn lên giống y hệt cha hắn, nhân cao mã đại thập phần to lớn. Nhưng đừng thấy Lâm Gia Văn bộ dạng thô lỗ cục cằn, giống như tên của mình, hắn rất thích đọc sách.

Lâm Đại Tráng biết đứa con của mình thích đọc sách, liền cắn răng đưa con mình đến chỗ lão tú tài trong thôn đi học. Lâm Gia Văn cũng không chịu thua kém, ra sức học hành, năm trước đã đỗ đồng sinh. Trong nhà được miễn tiền thuế đất, lão tú tài cũng rất thích vị đệ tử này, liền gả nữ nhi của mình cho Lâm Gia Văn. Đầu năm nay vừa thành thân xong, đường làm quan quả thật đang rộng mở a. Người trong thôn không khỏi ngạc nhiên, trăm triệu lần không ngờ Lâm Gia Văn lại là một thư sinh đó a!

Thê tử mới cưới của Lâm Gia Văn, Ngô Xảo Lan, lo lắng nhìn trượng phu của nàng. Nàng nghĩ, bằng không thì về nhà mẹ đẻ xin giúp đỡ, nhưng nhớ đến nhà của mình cũng không giàu có gì, tiền bạc trong nhà đểu dựa vào người cha già đứng lớp dạy học mới có được. Ai~cha từng nói trượng phu nàng rất tài giỏi, sang năm thi đỗ tú tài không là vấn đề gì. Vậy mà hiện tại trượng phu phải bỏ việc đọc sách đi làm công.

Lâm Gia Văn hiểu rất rõ tình hình hiện tại trong nhà, tuy đã được miễn tiền thuế đất, nhưng hắn vừa mới thành thân, trong nhà chỉ còn mấy lượng bạc. Vốn nghĩ được miễn thuế đất, số tiền thu được từ ruộng vườn có thể được một khoản kha khá, sau đó mua thêm mấy mẩu ruộng nữa làm ăn. Hơn nữa đệ muội trong nhà đều lớn cả rồi, vậy mà vẫn phải ở chung một gian phòng, dự định của cả gia đình chính là xây một ngôi nhà khác rộng rãi hơn. Nhưng hiện tại vẫn chưa tới lúc thu hoạch nông sản, đừng nói phải giao mười hai lượng bạc, bọn họ hiện giờ tới năm lượng bạc cũng chẳng có.

“Không cần, con chỉ mới vừa đậu đồng sinh. Lo mà ăn học, cả nhà còn đang trông cậy vào con thi đậu tú tài mà! Về sau nếu có lệnh tòng quân, nghĩa vụ linh tinh gì đó đều được miễn. Học được đến đây, con cũng tốn công không ít. Ngày mai ta và nương của con dự định đến nhà đại tỷ, mượn ông bà thông gia một số tiền. Hảo, đừng lo lắng quá, có cha mẹ ở đây, các con đi nghỉ ngơi đi.” Lâm Đại Tráng lên tiếng an ủi bọn nhỏ, dù có bất cứ giá nào ông cũng quyết không để mấy đứa con của mình vào cung chịu khổ.

Người đứng đầu nhà đã lên tiếng, mọi người chỉ còn cách đè nén sự lo lắng xuống mà đi nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, vợ chồng Lâm Đại Tráng thức từ rất sớm, chuẩn bị đi lên trấn trên. Trương thị đang dặn dò con dâu, Lỵ Nhi và Gia Bảo: “Cơm trưa mẹ đã làm rồi, để ở trong nồi, khi nào đói thì nhớ hâm lại cho nóng. Mẹ và cha sẽ cố gắng về sớm. Lỵ Nhi với Gia Bảo, nhớ giúp đỡ tẩu tử mấy con chăm sóc mấy đứa nhỏ.”

Trương thị đang nói, bỗng nhiên ngoài sân truyền đến thanh âm của tiếng vó ngựa. Chỉ thấy một chiếc xe ngựa hướng tới nhà họ chạy đến, đến trước cửa liền ngừng lại. Từ trên xe, một bà cụ đang vô cùng cẩn thận đỡ một phụ nhân bước xuống.

“Đại tỷ! Đại tỷ về rồi!!” Đôi song sinh nghe thấy động tĩnh, do lâu rồi chưa gặp đại tỷ, liền kích động hô to.

“Ai nha, con sao lại trở về a, thân hình thế này mà còn chạy lung tung.” Trương thị nhìn nữ nhân đang mang thai mà than thở, cẩn thận dìu nàng vào nhà.

“Đã được bốn tháng, cũng đã ổn định rồi. Nhưng mà, con về nhà mẹ đẻ của mình chứ đâu phải chạy lung tung đâu a.” Lâm Cẩm Nhi cười nói.

“Đều trở thành mẹ cả rồi, còn ở đó làm nũng. Con cứ như vậy, cha mẹ chồng sẽ lo lắng đó.”

Bà cụ đang đứng một bên nghe vậy thì mỉm cười, nói: “Thông gia thái thái xin cứ yên tâm, thái thái của chúng ta đã phân phó ta cùng Triệu tiểu tử đưa Thiếu nãi nãi đến đây. Triệu tiểu tử lái xe rất ổn, nhất định sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra.”

“Thật vất vả cho các ngươi, sáng sớm đã tới đây, cứ vào nhà uống chút trà cho đỡ khát.” Trương thị đối với thái độ của thông gia rất vừa lòng, liền cười bảo con dâu đi pha trà mời mọi người.

Trương thị giúp Lâm Cẩm Nhi tiến vào buông trong, ngồi  xuống. “Con xem, cha mẹ chồng đối với con thật tốt, nhớ phải hiếu thuận với bọn họ đó.”

“Đó là điều tất nhiên, mẹ chồng còn giúp con trông Thông Ca Nhi, con cũng đỡ tốn sức.” Đứa con 3 tuổi của nàng đã bắt đầu biết nghịch phá rồi a.

Cuộc sống hiện tại của Lâm Cẩm Nhi rất hạnh phúc, cái này phải cảm ơn cha mẹ cùng cha mẹ chồng của nàng. Cuộc hôn nhân này của nàng đều nhờ một lần cha làm việc thiện mà có.

Nhà chồng của nàng là Tần gia, mở một cửa hàng bán vải ở thị trấn. Tần gia nhiều thế hệ đều làm nghề bán vải, cũng coi như là một trong những cửa hiệu bán vải lâu đời, cũng có một số khách quen, sinh ý rất thịnh vượng. Cha chồng nàng hằng năm khi có tiền đều đi kiếm ruộng đất mua về, hiện tại đã có trên trăm mẫu.

Có một lần Tần lão gia đi thu tô xong trở về, lúc đi qua Lâm gia thôn thì vô tình làm con ngựa đang cưỡi hoảng sợ, người cùng ngựa liền lao thẳng xuống sông. Lúc đó đang là mùa đông, nước sông lạnh thấu xương, lại bởi vì sinh ra ở thành lớn nên không biết bơi, cứ ngỡ đã mất mạng. May mắn Lâm Đại Tráng cùng lúc đó đi thăm ruộng đất, nhìn thấy cảnh đó liền nhảy ngay xuống sông, cứu Tần lão gia một mạng.

Tần gia đối Lâm Đại Tráng đương nhiên là vạn phần cảm kích, Tần lão gia sau khi thấy đại tỷ nhà Lâm gia ôn nhu, hiền thục liền có ý định muốn kết làm thông gia.

Tần gia chỉ có một đứa con độc nhất là Tần Khải Hành, con kế nghiệp cha mà giúp đỡ Tần lão gia sinh ý trong nhà, là một đứa nhỏ xuất sắc. Tần thái thái ban đầu cũng không thích việc con mình phải thú một đứa con gái trong thôn, nhưng lại không dám phản bác ý kiến của trượng phu. Bà chỉ còn cách phái người đến xem, liền đối với tướng mạo cùng phẩm hạnh của Lâm Cẩm Nhi vô cùng hài lòng. Hơn nữa, bát tự của Lâm Cẩm Nhi cùng con trai bà lại rất xứng đôi, là mệnh vượng tử vượng phu. Tần thái thái cũng không còn gì để mà xoi mói nàng.

Chuyện Lâm Cẩm Nhi xuất giá chính là một đại hỷ sự với người trong thôn, mọi người ai cũng hâm mộ nàng mệnh tốt, có thể gả cho một gia đình giàu có, quả thật cả đời liền không phải lo sầu chi nữa.

Mà Lâm Cẩm Nhi sau khi gả cho Tần gia đều luôn cung kính với cha mẹ chồng, cùng Tần Khải Hành thập phần ân ái. Năm thứ hai liền sinh một hài tử mập mạp, gọi Tần Tử Thông, nhũ danh là Thông Ca Nhi. Hiện tại Lâm Cẩm Nhi lại mang thai, Tần thái thái đối với vị con dâu hiền lanh ngoan ngoãn này vô cùng vừa lòng.

“Con được cha mẹ chồng bảo tới đây, bởi trong thành nghe nói thôn chúng ta phải tuyển người tiến cung, lại nhớ đến chuyện Nhị muội với Gia Bảo đều phù hợp với điều kiện tiến cung, con liền lo lắng. Trong cung không phải là nơi tốt, cho dù có tốt thì vào đấy cũng chỉ làm nô tài cho người khác sai sử mà thôi.” Lâm Cẩm Nhi nói, nàng quả thật không thể để đệ muội của mình vào cái nơi ăn tươi nuốt sống người khác đó.

“Mẹ và cha con cũng nghĩ như vậy, định vào thành tìm con, ai ngờ con lại tới.”

Lâm Cẩm Nhi đem mười hai lượng bạc giao cho Trương thị. “Con biết đại đệ đệ vừa thành thân, trong nhà nhất định sẽ khó khăn nên liền tới.”

“Thật sự cảm tạ ông bà thông gia, chúng ta nên giải quyết chuyện này sớm một chút.” Lâm Đại Tráng nhìn đại nữ nhi của mình đầy cảm kích.

Giữa trưa, Trương thị cùng con dâu dụng tâm mua nhiều đồ ăn bổ dưỡng, Lỵ Nhân và Gia Bảo cũng giúp đỡ hái chút thức ăn, mọi người hảo hảo ăn một bữa, tâm trạng cũng nhờ thế tốt lên rất nhiều.

Buổi chiều còn ra hậu viện hái vài loại rau dưa đem cho đại nữ nhi mang về cảm tạ ông bà thông gia.

Lâm gia cùng nhau nhìn về hướng xe ngựa đang chầm chậm rời đi.

Sau khi đại nữ nhi đi rồi, Lâm Đại Tráng liền nhanh chóng đến gặp trưởng thôn giao bạc. Sự việc cuối cùng cũng được giải quyết, mọi người trong nhà thở phào đầy nhẹ nhõm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.