Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Chương 9: Ta rơi vào tranh đoạt chốn hậu cung, chỉ vì muốn bảo hộ cho nàng




          
Phó Ngôn Khanh mấy ngày nay như trước cùng Triệu Mặc Tiên đi Quốc Tử Giám, nhưng khi nhìn qua những người đang ngồi trong phòng, vẫn không thấy Triệu Tử Nghiễn, mà trong nội cung sau mấy lần bàn tán cũng dần đối vị cửu công chúa này mất đi hứng thú.

Phó Ngôn Khanh đoán rằng, cho dù Triệu Tử Nghiễn không thật sự nhận được sự quan tâm của Cảnh đế, nhưng ngày ấy hắn đã chính miệng thừa nhận thân phận của Triệu Tử Nghiễn, như vậy đãi ngộ cơ bản dành cho nàng ít nhất phải có, làm sao nhiều ngày như vậy còn không có động tĩnh. Chẳng lẽ nàng ấy bị thương lợi hại, vẫn không thể đến nhập học?
Tuy nói Phó Ngôn Khanh ngày ấy tâm tình phức tạp, cảm thấy đứa trẻ vẫn hay dán lấy nàng cuối cùng đã quyết định tự mình mưu cầu đường sống, để nàng có chút than tiếc. Nàng hiểu Triệu Tử Nghiễn suy tính như vậy cũng không sai, huống hồ nàng ấy đối với nàng vô cùng tốt, cảm tình trong thời gian ở bên nhau không thể nào phủ nhận, năm năm đủ để cho nàng nhớ kỹ.
Đến đêm, Phó Ngôn Khanh chờ đợi tất cả mọi người ở Vân Yên cung đều ngủ đi, lặng lẽ từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Vân Yên cung mặc dù vắng vẻ, nhưng dù sao cũng là trong hoàng cung, thủ vệ tuyệt không phải hạng người bình thường, may mắn trước đây Triệu Tử Nghiễn đã nói qua đường đi cho nàng, mà thân thủ ẩn nấp của nàng cũng rất khá, rốt cuộc xem như cũng chạy khỏi được Vân Yên cung.
Trọng Hoa cung xưa nay vẫn được ví von như Đông Cung của thái tử, được xây dựng vô cùng tinh xảo, là nơi mà tất cả các vị hoàng tử công chúa đều mong ước. Cảnh sắc xung quanh không hề thua kém ngự hoa viên, chỉ là Cảnh đế trước giờ chưa từng ban cho vị hoàng tử công chúa nào, nên gần như là bị bỏ xó. Hôm nay mặc dù đã ban tặng cho Triệu Tử Nghiễn, nhưng bên trong lạnh lẽo thưa thớt, đồ vật cũng không có mấy, một cung điện tráng lệ đẹp đẽ như vậy, bên trong so ra còn thua cả Vân Yên cung.
Phó Ngôn Khanh ẩn tại một góc lặng lẽ quan sát hồi lâu, ngoài điện không có người trông coi, ngay cả mấy ngọn đèn cũng tối mờ mờ, khiến cho cung điện rộng lớn như vậy không có bao nhiêu nhân khí, phảng phất giống như lãnh cung, làm cho người ta cảm thấy có chút âm trầm.
Tuy nói thoạt nhìn đi vào không cần tốn nhiều sức, nhưng Phó Ngôn Khanh vẫn cẩn thận cực kì, lẻn vào chủ điện, nàng mới nhìn đến hai tiểu thái giám gác đêm, giờ phút này bọn hắn dĩ nhiên quấn mền ngủ ngon lành.
Phó Ngôn Khanh lượn đến trước cửa sổ, nhìn xem cửa sổ đang đóng chặt kia, không khỏi có chút buồn cười, dĩ vãng đều là Triệu Tử Nghiễn leo cửa sổ của nàng, hôm nay vậy mà đến phiên nàng.
Đẩy cửa sổ, phát hiện cửa được đóng rất kín, Phó Ngôn Khanh có chút do dự, nhưng vẫn vươn tay gõ nhẹ một tiếng, âm thanh rất nhỏ liền vang lên.
Sau một hồi, bên trong cũng không có động tĩnh, Phó Ngôn Khanh cau mày, cảm giác bản thân quá mức xúc động rồi, như vậy lẻn vào, muốn gặp nàng ấy thực sự khó khăn. Đang lúc suy tư, cửa sổ lại đột nhiên mở ra, trong bóng đêm, lờ mờ có thể nhìn thấy Triệu Tử Nghiễn mặc một thân màu trắng trung y, yên lặng nhìn xem nàng, một đôi mắt ánh sáng lung linh, ngay cả trong cảnh ban đêm trầm lắng, cũng không cách nào che lại bên trong ánh sáng. Phảng phất giống như nàng ấy đã đợi người đến từ rất lâu rồi, rốt cuộc thấy người, nàng ấy liền không cách nào giấu đi khát vọng trong đáy mắt.
Ánh mắt nóng bỏng đến như vậy khiến cho Phó Ngôn Khanh thoáng ngẩn ngơ, cùng nàng ấy đối mặt nhìn nhau khiến cho tâm của nàng khẽ rung lên, nhưng lại có chút đau nhức. Tiểu công chúa hôm nay đã sắp mười hai tuổi rồi, dáng người bắt đầu phát triển, cả người nàng ấy tỏa ra nét thanh tú linh động.
Triệu Tử Nghiễn bờ môi run rẩy, trong mắt hào quang bị sương mù vùi lấp, cúi đầu tiếng nói mang theo một chút nghẹn ngào: "Ngươi... Ngươi là đến thăm ta sao?"
Phó Ngôn Khanh thấy nàng tâm tình có chút kích động, duỗi ra ngón tay tại bên môi nàng đè ép tới, tỏ ý nàng im lặng, sau đó rất nhanh nhảy qua cửa sổ vào phòng.
Tới gần Triệu Tử Nghiễn một khắc này, Phó Ngôn Khanh lông mày lập tức nhíu lại, giờ phút này Triệu Tử Nghiễn bên người không phải là hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái như dĩ vãng, ngược lại lộ ra một cỗ mùi máu tươi, xen lẫn vị thuốc rất  nồng đậm.
"Đều nhiều ngày như vậy, thương thế của ngươi còn chưa có tốt sao?"
Triệu Tử Nghiễn thần sắc cứng lại, khẽ lui về phía sau vài bước: "Chưa, cũng đỡ hơn trước một chút rồi, chẳng qua là chưa khỏi hoàn toàn."
Phó Ngôn Khanh tự nhiên không tin, móc ra trong ngực dạ minh châu, nhìn trước mắt Triệu Tử Nghiễn không có chút huyết sắc nào, ánh mắt nhoáng một cái, trong lòng trầm xuống: "Trên người của ngươi xảy ra chuyện gì vậy?"
Nương theo ánh sáng dạ minh châu, giờ phút này nàng thình lình phát hiện, trung y trên người Triệu Tử Nghiễn cũng không phải đơn thuần màu trắng, rất nhiều vết máu xuyên thấu qua quần áo hiện ra, khiến nàng không khỏi giật mình!
Triệu Tử Nghiễn bờ môi khẽ mím, nhưng lại không nói gì.
Phó Ngôn Khanh đưa tay xốc lên y phục của nàng, trong đôi mắt lập tức tràn đầy đau xót, trên cơ thể gầy yếu của Triệu Tử Nghiễn trải đầy vết roi dữ tợn, đan xen ngang dọc, còn có chút da thịt bị lật lên vẫn còn đang rướm máu.
Tay nàng nhịn không được phát run, cắn răng nói: "Là Tiêu quý phi?"
Triệu Tử Nghiễn nhìn dáng dấp kia của nàng, nhẹ gật đầu, sau đó lại nở nụ cười, con mắt sáng lóng lánh phối hợp này khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, thập phần làm cho người ta đau.
"Ngươi còn cười, bị đánh ngốc rồi phải không."
Triệu Tử Nghiễn như trước vui vẻ: "Mới không phải, ta chỉ lo rằng, ngươi tức giận rồi, sẽ không còn để ý đến ta nữa." Nàng cùng Phó Ngôn Khanh ở chung mặc dù không tính lâu, nhưng nàng cũng hiểu được, Phó Ngôn Khanh phiền chán cuộc sống trong nội cung, càng ghét những kẻ âm mưu quỷ kế, tính toán danh lợi. Mẹ con Tiêu quý phi đã thế, hôm nay chính nàng cũng là người như vậy, nàng ấy sẽ tiếp nhận mình sao? Mặc dù nàng trước giờ cũng không muốn tham dự vào tranh đấu chốn nội cung, bản thân nàng cũng là người bị hại, nhưng hành vi ngày đó của nàng, cùng mẹ con Triệu Mặc Tiên dĩ nhiên là một loại.
Phó Ngôn Khanh hơi kinh ngạc, lập tức lạnh nhạt nói: "Vì sao ta phải tức giận, ngươi làm cũng không sai. Chẳng qua là, ngươi quá lỗ mãng rồi, như vậy bỗng nhiên mạnh mẽ xuất hiện, bệ hạ không nhất định sẽ coi trọng ngươi, ngược lại chọc giận..."
"Không hẳn vậy."
Triệu Tử Nghiễn bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang lời nói Phó Ngôn Khanh, nàng cau mày, sắc mặt trướng đến đỏ lên, biểu hiện có chút oan ức.
"Cái gì?" Phó Ngôn Khanh sững sờ.
Triệu Tử Nghiễn cắn răng: "Ta ra mặt không phải bởi vì tính toán từ trước rồi. Lúc ngươi đẩy người kia, nguy hiểm như vậy, ta sợ ngươi bị thương."
Phó Ngôn Khanh hơi thở trì trệ, nhìn xem Triệu Tử Nghiễn tiếp tục cúi đầu nói: "Lúc sau làm như vậy, là bởi vì  ta nhất thời không nhịn được thôi." Nàng dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Phó Ngôn Khanh: "Hắn cho tới bây giờ chưa từng nhìn qua ta, cũng sẽ không để ta trong lòng, có lẽ... Có lẽ cứu được hắn, còn có một tia hy vọng. Nhưng dù cho không có chuyện lần này, ta cũng sẽ có cách khiến hắn chú ý đến ta. Ta không muốn vĩnh viễn bị bắt làm thế thân cho Triệu Mặc Tiên, càng không muốn bị Tiêu quý phi bọn họ ăn hiếp."
Nàng hít mũi một cái: "Nếu như ta có thể giống Đại hoàng huynh bọn hắn, có thể quang minh chính đại hưởng thụ với tư cách một vị điện hạ, ta liền có thể bảo hộ được người ta yêu thương. Ngươi... Ngươi không ưa thích loại cuộc sống này, ta đều hiểu được. Nếu ta có thể lợi hại chút ít, có thể thực sự trở thành điện hạ, ngươi cũng không cần đi theo nàng ta, cũng không cần đối với nàng ta cười, gọi nàng ta A Tiên."
Phó Ngôn Khanh không biết nên phản ứng ra sao, nàng thẳng tắp nhìn xem đứng ở trước mặt nàng Triệu Tử Nghiễn, đứa nhỏ này còn thấp hơn nàng nữa cái đầu, bất quá chỉ là một hài tử hơn mười tuổi mà thôi, nhưng nàng ấy đã sớm nhìn thấu tâm tư của nàng rồi, nàng ấy thông minh đến quá phận, thực sự không ngờ tới, trong lòng đứa trẻ này vậy mà có một trái tim cực nóng.
Nàng cho rằng nàng ấy bất quá là ở trong thống khổ, tìm được một chút an ủi ấm áp, cho nên mới như thế không muốn xa rời nàng, mới có thể cố gắng gắn bó chút tình cảm này. Lại không ngờ tới, nàng ấy vậy mà đã đem nàng xem trọng vô cùng, nàng cho rằng Triệu Tử Nghiễn chỉ muốn đạt được thân phận của Cửu điện hạ, lại không nghĩ rằng, lý do lại là vì nàng.
Nhưng mà, Triệu Tử Nghiễn thật sự sẽ là loại này người sao? Vị cửu điện hạ đời trước đối với mọi người đều lạnh lùng, thủ đoạn sắc bén ác liệt, sẽ bởi vì một lần ân cứu mạng, năm năm ở chung gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều, làm đến nước này? Nếu như nàng ấy có thể sớm thông minh đến tận đây, lại một đường đi theo Tiêu quý phi, nàng ấy không có khả năng không biết mẹ con Triệu Mặc Tiên vì cái gì muốn có được Tây Nam Vương phủ, nàng ấy thật sự sẽ không giống Triệu Mặc Tiên sao...
Ánh mắt rơi vào Triệu Tử Nghiễn tràn đầy nghiêm túc bên người, nàng lại cảm thấy tâm tư của mình như một tội ác, Triệu Mặc Tiên như thế vì có Tiêu quý phi ở sau mưu tính, nhưng Triệu Tử Nghiễn là một hài tử mười hai tuổi không chỗ nương tựa, làm sao có thể nghĩ xa đến vậy. Hơn nữa nàng nhịn không được hồi tưởng lại ngày ấy Triệu Tử Nghiễn lao tới, vô cùng sốt sắng mà che chở nàng tại sau lưng.
"Thực xin lỗi." Phó Ngôn Khanh đột nhiên cảm thấy có chút bi ai, nàng lúc nào trở nên như vậy rồi, không dám tin, hại người hại mình.
Triệu Tử Nghiễn có chút sợ hãi: "Ngươi không cần nói xin lỗi, là ta không tốt." Nàng có chút ngập ngừng nói: "Vậy... Về sau, chúng ta còn có thể giống như trước đây không?"
Phó Ngôn Khanh ánh mắt dịu dàng, cười cười: "Tự nhiên có thể."
Triệu Tử Nghiễn thấy nàng rất hiếm khi nở nụ cười, trong lòng vui vẻ không thôi: "Ngươi cười lên nhìn thật đẹp."
Phó Ngôn Khanh có chút bật cười, không nghĩ tới lại được một đứa bé khen.
"Miệng vết thương rất đau phải không?"
Triệu Tử Nghiễn lắc đầu: "Ta bôi thuốc rồi, không có việc gì."
"Ngươi để ta nhìn một chút, phía sau lưng sợ là tự ngươi không cách nào xử lý tốt."
Một lần nữa cẩn thận bôi thuốc cho nàng ấy xong, Phó Ngôn Khanh nhỏ giọng nói: "Tựa hồ từ lúc ta gặp được ngươi, ngươi một mực luôn bị thương."
Triệu Tử Nghiễn quay qua: "Không gặp được ngươi cũng là như vậy, bất quá, sẽ không có ai bôi thuốc cho ta."
Phó Ngôn Khanh động tác dừng một chút, vuốt vuốt nàng đầu, động tác tràn đầy cưng chiều, khiến cho Triệu Tử Nghiễn mặt đỏ lên: "Ngày ấy ngươi nói với bệ hạ cái gì sao, hắn phản ứng thế nào? Vì sao Tiêu quý phi vẫn là ngông cuồng như thế?"
Triệu Tử Nghiễn ánh mắt càng thêm tối, sau đó mới thoải mái nói: "Hắn chẳng qua là tò mò ta đây một thân công phu là nơi nào học được."
"Ngươi nói thật với hắn rồi?"
"Không có, ta không dám nói thật, hắn cưng Triệu Mặc Tiên như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa để ta vào mắt, nếu ta nói ra, hắn không nhất định sẽ thay ta làm chủ, Tiêu quý phi ngược lại sẽ không bỏ qua ta, ta chỉ nói là, Tiêu quý phi để cho ta đi theo thất hoàng tỷ cùng nhau luyện võ."
"An nhi, có khi ta cảm thấy được ngươi không giống đứa bé." Trầm mặc một lát, Phó Ngôn Khanh mở miệng nói.
Triệu Tử Nghiễn con mắt chuyển động, cười đến giảo hoạt: "Khanh nhi cũng không giống, ngươi cũng chỉ lớn hơn ta hai tuổi thôi, vậy mà so ra lợi hại hơn bọn người Triệu Mặc Tiên rất nhiều."
Phó Ngôn Khanh lần đầu tiên nghe nàng gọi mình thân thiết như vậy, nhưng là bị một đứa trẻ gọi Khanh nhi, ở đâu cũng thấy không thích hợp, đưa tay gõ đầu nàng: "Hồ đồ, còn hiểu được ta hơn ngươi hai tuổi, ai cho phép ngươi kêu ta khanh..." Xưng hô này thật sự có chút ngượng ngùng, chính nàng đều nói không ra miệng.
Triệu Tử Nghiễn nhoài người tới đây, chớp con mắt: "Vậy ta nên gọi là gì? A Khanh, chậc, không dễ nghe. Ngôn Khanh, quá xa lạ rồi, ta không muốn. Trường Ninh, là phong hào, mọi người đều gọi, ta cũng không muốn gọi."
Thấy nàng bày ra dáng dấp khả ái như vậy, Phó Ngôn Khanh cũng nổi lên chút tâm tư trêu đùa, ra vẻ nghiêm túc nắm chiếc cằm đáng yêu của nàng: "Kia, gọi một tiếng tỷ tỷ đi."
Triệu Tử Nghiễn mặt phút chốc đỏ lên, có chút không tự nhiên nói: "Ta không muốn gọi ngươi là tỷ tỷ."
Phó Ngôn Khanh cố nén cười, nghiêm túc nói: "Tốt, không gọi liền không gọi, có thể ngày sau ta cũng không gọi tên ngươi nữa, trong đêm cũng không được lại leo cửa sổ phòng ta."
Triệu Tử Nghiễn quýnh lên: "Ngươi sao có thể như vậy?"
"Ta vì sao không thể như vậy?"
"..." Triệu Tử Nghiễn nghẹn họng cả buổi cũng nói không ra được lý do, nhăn nhăn nhó nhó nói: "Vậy... Ta gọi ngươi Khanh nhi tỷ tỷ, không thể yêu cầu quá đáng nha."
Phó Ngôn Khanh nheo mắt: "Ừ, gọi cho ta nghe thử một tiếng xem?"
Triệu Tử Nghiễn nhẫn nhịn hồi lâu, lúc này mới nhỏ bé yếu ớt giống như muỗi ngâm mà gọi: "Khanh nhi tỷ tỷ."
Phó Ngôn Khanh tâm tình thật tốt, thật sự giống như đứa trẻ mà cười đến cong cong. Triệu Tử Nghiễn nhìn nàng cười mà vui vẻ, dù trong lòng có chút không muốn, nhưng cuối cùng đều hóa thành một mảnh ấm áp.
Cảnh Thái năm thứ mười bảy, ngày hai mươi tháng mười một, vương tử Tự Cừ Duyên của Bắc Lương Quốc dẫn đầu sứ thần về nước, trước khi đi đặc biệt yêu cầu ngày đó cảm tạ Trường Ninh quận chúa cùng Cửu điện hạ ân cứu mạng. Lại nói quả nhiên thiếu niên xuất anh hùng, Đại Hạ nhân tài xuất hiện lớp lớp, tặng hai người một đôi dao găm.
Tự Cừ Duyên tuổi vừa mới mười chín, làm người có chút nghĩa khí, ngày ấy Phó Ngôn Khanh cùng Triệu Tử Nghiễn tuổi còn nhỏ, nhưng thấy thích khách ra tay liền bảo vệ hắn, mặc dù bởi vì thân phận hắn đặc thù, nhưng hắn rất có thiện cảm với hai nàng.
Nhìn trước mắt hai người, Tự Cừ Duyên nở nụ cười: "Tiểu vương lần này vào kinh, thu hoạch không phải là ít, Đại Hạ kinh đô phồn hoa khiến ta mở mang kiến thức rất nhiều, cũng gặp qua rất nhiều người thú vị. Trường Ninh quận chúa cùng cửu điện hạ càng khiến tiểu vương khắc sâu ấn tượng. Hai vị cứu được tiểu vương một mạng, này hai thanh dao găm chính là  danh sĩ  Bắc Lương tạo thành, thay cho lòng cảm tạ của tiểu vương, mong hai vị nể mặt nhận lấy."
Phó Ngôn Khanh nhìn xem dao găm, bất quá dài cỡ một bàn tay, tinh thiết tạo thành, chuôi trên điêu khắc phức tạp đường vân, tinh xảo xinh đẹp. Nàng đưa tay rút ra dao găm, không giống với dao găm Đại Hạ, dao này thân mình uốn cong, ánh mặt trời rơi ở trên thân dao, nổi lên một tầng hào quang, mơ hồ mang theo hàn khí, xác thực là đồ tốt.
"Hảo đao, tạ vương tử ý tốt, Trường Ninh cùng công chúa từ chối thì bất kính rồi."
Tự Cừ Duyên tựa hồ rất là cao hứng: "Quận chúa thật lòng sảng khoái, đáng tiếc tiểu vương không thể ở lâu, bất quá... Ngày sau cửu điện hạ cùng quận chúa nếu có cơ hội tới Bắc Lương, tiểu vương tất nhiên hoan nghênh cực kỳ."
Triệu Tử Nghiễn xưa nay ở trước mặt người không có nhiều biểu lộ, giờ phút này đối với Tự Cừ Duyên, nhưng lại là nhàn nhạt gật đầu: "Chuyện thích khách vẫn nên hết sức cảnh giác, phụ hoàng nói chủ mưu còn chưa bắt được đâu, vương tử đi đường phải cẩn thận."
Nghe nàng thật lòng nhắc nhở, ánh mắt Tự Cừ Duyên lập tức rơi vào trên người Triệu Tử Nghiễm, nhớ lại ngày ấy biểu hiện của nàng, cùng với sắc mặc cổ quái của Cảnh đế, cảm thấy hết sức tò mò. Vị cửu công chúa này xem ra không đơn giản, liền thi lễ một cái rồi nói lời từ biệt: "Tiểu vương hiểu được, xin cáo từ."
Tự Cừ Duyên đi rồi, Triệu Tử Nghiễn đưa chủy thủ cho Phó Ngôn Khanh: "Ngươi giữ giúp ta đi."
Phó Ngôn Khanh cũng hiểu rõ ý của nàng: "Được, cần phải trở về. Bệ hạ cho ngươi vào Quốc Tử Giám, ngày sau chí ít sẽ tốt hơn một chút. "
"Ân... Triệu Tử Nghiễn."
Phó Ngôn Khanh nghe được sững sờ, Triệu Tử Nghiễn lại nói: "Hắn... Cho ta tên gọi."
Phó Ngôn Khanh ánh mắt phức tạp: "Rất êm tai."
Triệu Tử Nghiễn mấp máy miệng, Triệu Kỳ An có lẽ vĩnh viễn chỉ có thể là cái tưởng niệm rồi, bất quá Triệu Tử Nghiễn cũng rất tốt, ít nhất Phó Ngôn Khanh cảm thấy dễ nghe.
---------------------



梓 (Tử): khắc (sâu vào lòng); 砚 (Nghiễn): nét bút/ nét cười/ nghiên mực. Tên của điện hạ nghĩa là: một nét cười khắc sâu vào lòng (đại ý là Cảnh đế vô cùng yêu thích mẹ của điện hạ, ông lại nhớ tới nét cười ngày ấy của nàng vĩnh viễn khắc sâu ở trong lòng, nên mới đặt tên này cho điện hạ.)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.